*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Khâm ăn bữa sáng xong liền nhận được điện thoại của người đại diện Triệu Bách.
"30 vạn?" Sở Khâm bưng một chén trà nóng, khẽ nhíu mày. Không chỉ quay chương trình ở đài truyền hình, Sở Khâm còn có rất nhiều hoạt động thương nghiệp khác, thông thường mỗi khi dẫn chương trình ở bên ngoài, cậu sẽ ra giá cỡ chừng 18 – 20 vạn, đối phương trả 30 vạn, đúng thật là rất cao, thảo nào Triệu Bách không có trực tiếp đẩy.
"Ban đầu tôi nói gần đây thân thể cậu không khỏe, tạm thời không tiếp nhận dẫn chương trình, đối phương liền cho cái giá này, tôi nghĩ nên hỏi qua cậu trước." Triệu Bách nhìn đơn báo giá trong tay, có hơi do dự.
Nghe nói là một buổi tiệc tối của giới thượng lưu, Sở Khâm có hơi động tâm. Loại tiệc tối này, không giống với tiệc tối bình thường khác, lưu trình khá là đơn giản, không có tiết mục gì, chỉ cần nói chèn vào những lúc ca múa, nói lời mở màn và kết thúc, cũng không quá vất vả.
"Làm sao vậy?" Chung Nghi Bân đang cầm một ly trà cọ đến, thấy Sở Khâm cau mày, anh sáp tới hôn một cái lên chân mày của cậu.
"Tiệc được tổ chức ở đâu?" Vốn Sở Khâm đã định đồng ý rồi, không ngờ lại bị nụ hôn khẽ này kéo lý trí trở về, đa tâm hỏi thêm một câu.
"Ở khu biệt thự suối nước nóng Vân Sơn, thuộc sở hữu của Chu thị, tiệc tối cũng là do Chu thị tổ chức." Triệu Bách thành thật nói.
Chu thị, không phải là nhà của Chu Tử Mông Sao... Sở Khâm nhíu mày: "Triệu ca, anh đẩy giùm em đi."
"Được thôi, thân thể quan trọng, tiền thì lúc nào kiếm cũng được." Triệu Bách cũng không khuyên nữa, anh biết thương thế của Sở Khâm còn chưa khỏe hẳn, tốt nhất là đừng đi thì hơn.
Cúp điện thoại, Sở Khâm có hơi xót ba mươi vạn. Lương của cậu ở Thịnh Thế một năm cũng chỉ hơn 30 vạn, đợt này trúng được một đơn hàng cao giá như vậy, có thể mua cả một cái đồng hồ đeo tay cho Chung Nghi Bân luôn đó nha.
Vừa mới cúp máy, bên Chung Nghi Bân liền nhận được điện thoại của ca ca.
"Ngày mai đi với anh đến Vân Sơn một chuyến, Chu gia có tiệc tối." Bởi vì trong hạng mục mới của Chu gia, Chung gia cũng có tham dự, lần này lại có không ít người tới, Chung Gia Bân muốn dẫn đệ đệ đến làm quen với mấy người này.
Chung Nghi Bân có chút không muốn đi, bị ca ca dạy dỗ vài câu, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý.
Buổi tiệc tối này, cũng có mời anh em Chung gia, mà lúc này Chu gia lại ra giá cao mời cậu đến dẫn chương trình... Sở Khâm chậm rãi siết chặt nắm tay, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Triệu Bách từ chối thay Sở Khâm xong, thấy đối phương có hơi mất hứng, vậy là anh liền đề cử Lâm Tiếu Tiếu. Lâm Tiếu Tiếu và Sở Khâm có cùng một người đại diện, theo cái nhìn của Triệu Bách, hai người này không có gì khác nhau cả.
Đối phương chính là thư ký của ba Chu, ông chủ muốn mời Sở Khâm, chỉ là bởi vì tập đoàn Đại Ngư có hợp tác với Thịnh Thế, sẽ dễ tìm đề tài nói với tổng tài của Đại Ngư hơn, mời Lâm Tiếu Tiếu cũng không khác gì nhiều so với mời Sở Khâm cả, vậy nên thứ ký cũng đồng ý. Bất quá bởi vì đổi người, nên liền bị ép giá, cuối cùng chốt giá 25 vạn.
"Triệu Đại Bảo, tốt xấu gì anh cũng ráng nâng lên 26 vạn chứ, 25 có bao nhiêu khó nghe chứ hả!" Lâm Tiếu Tiếu nghe người đại diện báo giá, tức giận đến mức mũi lệch qua một bên.
"Đừng kêu tôi là Triệu Đại Bảo!" Triệu Bách có chút mất hứng, vốn anh có tên là Triệu Đại Bảo, lúc đến Bắc Kinh công tác sâu sắc cảm nhận được tên này quá xấu hổ, nên liền lấy tên là Triệu Bách, mỗi lần Lâm Tiếu Tiếu bất mãn chuyện gì liền kêu cái tên này ra, "Nếu cô ghét bỏ con số này, vậy liền đổi thành 24 vạn đi."
"Ấy ấy, đừng mà!" Lâm Tiếu Tiếu vội ngăn lại, khó nghe thì cứ khó nghe đi, dù sao đó cũng là tiền mà.
Hôm tổ chức tiệc tối, thư ký của đại ca đưa hai bộ lễ phục tới, lỡ như Chung Nghi Bân không chịu tách khỏi Sở Khâm thì cứ để Sở Khâm đi cùng. Nhưng mà Sở Khâm vừa mới dùng lí do thân thể không khỏe để từ chối tiệc tối kia, lúc này đi cùng Chung Nghi Bân, không khác gì đang đánh vào mặt Chu gia cả, vậy nên chỉ có thể để Chung Nghi Bân tự đi một mình thôi.
"Các quý bà, quý ông, chào buổi tối! Hoan nghênh đã đến với tiệc tối của tập đoàn Chu thị, tôi là MC Lâm Tiếu Tiếu." Lâm Tiếu Tiếu mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, phô ra toàn bộ vóc người nóng bỏng. Tuy rằng bình thường hay điên điên khùng khùng trên chương trình, nhưng trước khi làm MC, cô cũng đã từng là một nghệ sĩ nổi tiếng với vóc người và gương mặt xinh đẹp.
Tham gia buổi tiệc tối nay đa số là quý ông, thấy MC như vậy, tự nhiên đều cảm thấy vui vẻ.
"Chu tổng thực dám đầu tư, mời cả Lâm Tiếu Tiếu đến làm MC luôn cơ đấy." Người đang đứng bên cạnh ba Chu, cụng ly với ông một cái.
"Ha ha, đây đều là ý tưởng của Mông Mông đó." Ba Ba Chu khen con gái nhà mình, mời MC của một chương trình giải trí đến, sẽ có nhiều đề tài để trò chuyện hơn.
Chu Tử Mông mặc một bộ lễ phục thuần trắng được đính đầy đá quý, đi theo bên cạnh ba mình, cụng ly với mỗi một người đến chào hỏi, khẽ cười, nhưng trong mắt lại để lộ ra chút mất hứng. Ả biết bữa tiệc này có mời Chung Nghi Bân đến, nếu hôm nay là Sở Khâm dẫn chương trình, vậy sẽ thú vị hơn nhiều rồi, đáng tiếc...
Giương mắt tìm kiếm bóng dáng của Chung Nghi Bân, nghe nói đêm nay anh sẽ đến đây.
"Gia Bân hả, con đến rồi sao!" Ba Chu tinh mắt nhìn thấy anh em Chung gia đang đứng ở một chỗ khác trong đại sảnh, ông dẫn theo con gái đi thẳng tới đó, nhìn thấy người quen liền chào hỏi, thật vất vả mới đến phía bên này được.
"Chú Chu." Chung Gia Bân khẽ gật đầu, trong tay cầm một ly rượu đỏ, cụng ly với ba Chu.
"Ba
con không đến sao?" Ba Chu thuận miệng hỏi một câu.
"Ba con đang ở nước ngoài, không về kịp." Chung Gia Bân không nhanh không chậm nói, mặc dù nhỏ hơn ba Chu 20 tuổi, nhưng khí thế lại không hề thua ông chút nào.
Người thừa kế của Chung gia còn lợi hại hơn cả ba của nó nữa, không đắc tội nổi. Ba Chu cười cười không dám khinh thường, vội vã kéo đề tài đến con gái đang đứng sau lưng: "Mông Mông, nhìn thấy Gia Bân ca của con mà sao lại không nói chuyện?"
"Gia Bân ca, Nghi Bân ca." Chu Tử Mông cười chào hỏi hai người.
Ba Chu quan sát hai đứa con trai của Chung gia, mặc hai bộ lễ phục tương tự nhau, một thâm sâu khó dò, một thẳng thắn anh tuấn, đều là ứng viên tốt nhất để chọn làm con rể. Bất quá, ông càng vừa mắt Chung Gia Bân hơn, dù sao đó mới là người thừa kế của Chung gia, Chung Nghi Bân chỉ là một tên công tử thích ăn chơi, không chống đỡ gia nghiệp nổi.
"Vốn dĩ ba ba định mời Sở Khâm tới." Chu Tử Mông cười nói, "Kết quả không mời được, tiếc quá hà."
"Thật không thể tưởng tượng nổi! Cái tên Sở Khâm của công ty tụi con có giá như vậy, đến cả chú đều mời không được." Ba Chu giả bộ tức giận nói, trong khẩu khí mang theo vài phần khinh bỉ.
Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, thì ra chuyện Sở Khâm đẩy xuống hồi sáng chính là vụ này. Xương sườn còn chưa lành, đến cả quần áo anh còn không nỡ để cho Sở Khâm tự cởi, mấy người này chỉ mới dùng có 30 vạn đã muốn để cho bảo bối của anh mang theo một thân bệnh hoạn đi làm việc... Nghĩ đến chuyện này, Chung Nghi Bân liền lạnh mặt.
============================================
Tiểu kịch trường
Khâm Khâm:
Ba mươi vạn lận đó nha, muốn quá đi hà
Nhị Bính:
Ba mươi vạn có thể để em làm gì
Khâm Khâm:
Dùng miệng vài tiếng đồng hồ
Nhị Bính:
Anh cho em ba mươi vạn, em dùng miệng cho anh nửa giờ là đủ rồi
Khâm Khâm:
... Cái đồ lưu manh