Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 1: Bắt cóc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chung Nghi Bân lái xe đi trên đường vào giờ cao điểm, đoàn xe đông nghìn nghịt, nhìn qua cứ như là xếp hàng dài lên đến tận chân trời vậy. Đường nhựa bên ngoài kính chắn gió bị khí nóng hun đốt đến có hơi vặn vẹo.

"Đến đâu rồi? Ba con sắp về rồi đó, nhanh chút đi!" Hạ kính xe xuống cho thoáng khí, trong điện thoại truyền tới giọng nói của mẹ.

"Biết rồi." Chung Nghi Bân cau mày cúp điện thoại, đây đã là cuộc gọi thứ ba trong chiều nay rồi, anh không hề muốn gặp cái người được gọi là ba đó chút nào, nhưng mẹ lại cứ hối anh về nhà, làm hại anh không thể đi đón Sở Khâm tan tầm được.

Trong lòng có hơi bực dọc, nhìn thoáng qua đồng hồ, chắc lúc này đã quay chương trình xong rồi, Chung Nghi Bân nhịn không được gọi điện thoại qua.

"Tút —— tút ——" Âm chờ dài dằng dặc vang lên khoảng một phút, không có ai nghe máy, biến thành tiếng "Tút tút tút tút" dồn dập, khiến cho người nghe cảm thấy hoảng sợ.

Chân mày của Chung Nghi Bân giật giật, nếu như Sở Khâm vẫn còn đang quay chương trình, trợ lý sẽ nghe điện thoại giúp, còn nếu như đã quay xong rồi, di động sẽ nằm ngay trong tay em ấy. Tại sao Sở Khâm lại không nghe điện thoại chứ?

Cảm giác chậm rãi khôi phục lại, dưới người là nền xi măng lạnh lẽo cứng còng, chung quanh tràn ngập mùi gỗ mục và mùi khai của nướ© ŧıểυ. Sở Khâm cố gắng mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ, dưới đất chất đầy linh kiện máy móc dính nước sơn loang lổ, vài món đồ gỗ vứt bừa bãi trên kệ sắt đựng đầy bản vẽ nguệch ngoạc, nhìn qua giống như là một cái nhà kho cũ vậy.

"Ấy chà, tỉnh rồi

à!" Đột nhiên có một thanh âm thô to lớn truyền tới, Sở Khâm sợ hết cả hồn, thân thể đang bị trói nhịn không được run rẩy một chút cứ như phản xạ có điều kiện, khiến cho cậu có muốn giả bộ hôn mê cũng không được.

Tay bị trói ngược ra sau lưng, Sở Khâm giãy dụa cong chân lên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Người kia có vóc dáng vô cùng cường tráng, trên cánh tay đầy cơ bắp có xăm hình một con rồng màu xanh đen. Vóc người không tính là cao, đoán chừng chưa tới 1m8, mặc một cái áo ba lỗ màu xanh đậm được làm từ sợi hóa học. Do ngược sáng nên không thấy rõ tướng mạo, chỉ biết đó là một tên đầu trọc mà thôi.

Sau lưng đầu trọc xuất hiện thêm hai tên đồng bọn nữa, một người trong đó có cái răng ố vàng cười hì hì nói: "Cái tên tiểu bạch kiểm này, nhìn gần còn đẹp hơn cả trên TV nữa."

Rất dễ nhận ra, mấy tên bắt cóc này biết cậu là ai.

Sở Khâm nhanh chóng ngẫm lại tình cảnh của mình, hôm nay sau khi quay xong chương trình, đột nhiên cậu bị túm lên chiếc xe 16 chỗ khi đang đứng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm của đài truyền hình. Mặc dù Sở Khâm là một người lăn lộn trong giới giải trí, thế nhưng cậu cũng không đắc tội với bao nhiêu người cả, chắc khả năng lớn nhất là vì tiền rồi.

"Mấy người cũng biết đó, tôi là nhân vật của công chúng." Giọng của Sở Khâm rất êm tai, du dương mà lại từ tính, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nói chuyện có vần có điệu, cho nên nghe qua liền có vẻ vô cùng bình tĩnh, "Tôi mất tích, đảm bảo bên ngoài đã huyên náo đến nhốn nháo rồi, mấy người muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho mấy người ngay lập tức, chỉ cần bảo đảm cho sự an toàn của tôi, mấy người liền có thể nhanh chóng rời khỏi đây."

"Hmm..." Một cú đấm không hề báo trước đánh vào người Sở Khâm, cậu nhịn không được co rút người lại, đau đớn hừ một tiếng. Đầu trọc vặn vặn nắm tay, cười lạnh một tiếng, cảm thấy không hề có chút hứng thú nào với lời nói của cậu cả.

"Micro vàng

của TV Thịnh Thế, đúng là thanh âm rất dễ nghe đó nha." Răng ố vàng đi tới trước mặt Sở Khâm, vươn tay nắm lấy cằm của cậu, nhìn từ trên xuống dưới, cười hề hề, liếc qua hạ bộ của mình, "Có muốn nếm thử micro vàng của ca ca không hả?"

Micro vàng:

là giải thưởng vinh dự tối cao dành cho MC của các chương trình truyền hình trên TV bên TQ.

Ác ý ẩn giấu sau lời nói khiến cho chuông cảnh báo trong lòng Sở Khâm vang lên mãnh liệt.

"Rốt cuộc bọn bây muốn làm gì?" Sở Khâm lạnh giọng chất vấn chúng, vừa nói vừa nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh, hình như hiện tại đang là hoàng hôn, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ hẹp trên vách tường kia, cậu có thể nhìn thấy cỏ hoang cao tới gần đầu gối ở bên ngoài. Bọn chúng có 3 người mà chỉ có một mình mình, hiển nhiên là nếu liều mạng cũng sẽ không có phần thắng nào đâu. Lúc này, một chiếc điện thoại di động kiểu cũ được đặt trên thùng bia lọt vào tầm mắt của Sở Khâm.

"Hề hề, để anh chụp cho cưng vài tấm, đừng khẩn trương." Răng ố vàng cười hề hề nói, duỗi tay bắt đầu mở nút áo sơ mi của Sở Khâm. Cái người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng cầm lấy máy chụp hình, hướng ống kính đen thùi về phía cậu.

"Cút ngay!" Sở Khâm vặn vẹo thân thể, tránh khỏi tay của tên răng ố vàng, vừa giãy dụa vừa không ngừng chuyển động cổ tay.

"Thằng nhóc thối, đừng có rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt!" Hiển nhiên đầu trọc đã hết kiên nhẫn, đạp vào ngực Sở Khâm. Cậu bị đạp cho một cước liền trượt một đường trên nền đất, đυ.ng vào cái thùng cũ kỹ ở phía sau một cái thật mạnh.

"Khụ khụ..." L*иg ngực dâng lên một trận đau nhức, Sở Khâm rụt người lại, thở không ra hơi, đợi cho cơn đau qua đi mới ho khan ra hai tiếng.

Đầu trọc bước nhanh tới, chân mang đôi dép kẹp làm bằng nhựa cứng ngắc phát ra tiếng cộp cộp, thanh âm quanh quẩn trong nhà kho trống trải có vẻ vô cùng đáng sợ.

Đầu trọc nắm lấy cổ áo của cậu, giơ tay lên liền xé rách chiếc áo sơ mi đắt tiền, để lộ ra l*иg ngực trắng nõn, bên trên có cả vết bầm tím do bị đánh, nhìn qua có vài phần mỹ cảm tàn khốc. Đỉnh đầu vang lên tiếng chụp ảnh liên tục, nhiệm vụ chụp hình đã làm hết bổn phận khi chụp đủ mọi góc nhìn.

"Lão đại, em tới em tới." Răng ố vàng nuốt nước miếng một cái, đẩy đầu trọc ra, bước tới trước mặt Sở Khâm, "Nào, để ca ca nhìn thử micro vàng be bé của cưng... Ui da!"

Còn chưa kịp nói dứt lời, đột nhiên Sở Khâm đã dùng đầu đập về phía mũi của gã, nhất thời xương sọ cứng rắn đã đập gãy sống mũi yếu ớt, răng ố vàng phản xạ có điều kiện cúi đầu bụm mũi lại. Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Sở Khâm nhảy phốc lên, nhặt lấy cái thùng cũ kỹ, đột ngột ném về phía đầu trọc.

Đầu trọc không ngờ tới cậu có thể giãy ra khỏi sợi dây, nửa thùng đinh sắt, ốc vít đập cốp cốp vào mặt và cổ của gã.

Sở Khâm không chút do dự xông ra ngoài, túm lấy cái điện thoại nằm trên thùng bia, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét phá cửa sổ.

Tấm kính gắn trên cửa sổ cũ kỹ đã không hoàn chỉnh, nhưng dù có là kính cũ thì cũng không phải là kính công nghiệp, nó vô cùng sắc bén, Sở Khâm không tránh khỏi việc bị cứa trúng. Mà hiện tại cậu cũng không thể chấp nhất nhiều chuyện như vậy được, chung quanh nhà kho đều là cỏ dại, đi về phía trước nữa chính là ruộng bắp mênh mông bát ngát, Sở Khâm không chút nghĩ ngợi liền chui vào ruộng bắp.

Ba người trong nhà kho

lập tức chạy ra.

"Con mẹ nó, cũng dám chạy!" Đầu trọc rất tức giận, túm lấy một cây gậy liền đuổi theo.

Trời đã mờ tối, chỗ này là ngoại ô, nếu đã có ruộng, cứ đi thẳng về phía trước nhất định sẽ có thôn xóm. Sở Khâm khom người, dùng thân bắp ẩn mình đi, cắm đầu chạy về phía trước.

Sau lưng truyền tới tiếng hít thở nặng nề của đầu trọc, Sở Khâm thường chơi chạy vượt chướng ngại vật trên show truyền hình, vậy nên thân thể rất linh hoạt. Ruộng bắp rộng đến có hơi bất ngờ, Sở Khâm chạy rất lâu, không biết đã vấp phải thứ gì mà lại té lăn xuống đất, cậu vội rụt người lại, không dám lên tiếng. Cúi đầu nhìn thứ đã ngáng chân mình, không ngờ lại là một tấm bia được làm bằng đá dùng sơn đen quét lên.

"Lão đại, người đâu?" Giọng của tên răng ố vàng truyền tới từ đằng xa.

"Con mẹ nó, nó chưa chạy xa được đâu, lấy đèn pin ra." Đầu trọc thở hổn hển nói. Trời đã tối hoàn toàn, chỗ này lại không có đèn đường, chung quanh đều là một mảnh đen kịt. Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ khó có thể tìm thấy Sở Khâm, mà Sở Khâm cũng không dễ chạy trốn được.

Hiển nhiên hai người kia đã tìm nhầm hướng, càng đi càng xa, sau khi chắc chắn đã không còn nghe thấy tiếng động gì, cậu mới hít một hơi thật sâu, ấn dãy số điện thoại quen thuộc kia.

" Alô?" Bên kia truyền tới thanh âm vô cùng sốt ruột, cậu biết Chung Nghi Bân rất có giáo dưỡng, cho dù có nhận điện thoại từ người lạ thì anh cũng sẽ trả lời một cách lịch sự, chứ không phải giống như hôm nay, không hề có chút kiên nhẫn nào cả, "Ai vậy?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, thiếu chút nữa Sở Khâm đã không kiềm được nước mắt: "Em..."

"Sở Khâm!" Người bên kia lập tức nhận ra giọng nói của cậu, nhất thời liền trở nên kích động, "Em đang ở đâu?"

"Em đang ở trong ruộng bắp cạnh một nhà kho cũ tại một vùng ngoại ô, em không biết địa chỉ cụ thể, nhưng mà chỗ này có một tấm bia ống dẫn khí thiên nhiên, trên đó viết "928"." Sở Khâm khẽ kể lại, dựng thẳng lỗ tai lên chú ý động tĩnh chung quanh.

"Anh biết rồi, đừng sợ, anh sẽ đi tìm em ngay lập tức." Thanh âm trầm thấp chững chạc của Chung Nghi Bân đã thành công trấn an được tâm tình của cậu. Sở Khâm cúp điện thoại, chui sâu vào trong ruộng bắp.

Vào lúc này cơn đau trên người ùn ùn kéo tới, cậu cắn răng không dám lên tiếng, ngồi xổm xuống đất, tích góp từng chút khí lực một. Đêm hè cũng không lạnh, tiếng côn trùng nối đuôi nhau vang lên, chung quanh quá yên tĩnh, cậu không dám lộn xộn, sợ mình làm phát ra tiếng động. Càng ngày l*иg ngực càng đau hơn, đau đến mức cậu sắp ngất xỉu giữa bóng đêm hỗn loạn.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, những tiếng động sột sột soạt soạt ngày càng đến gần cậu hơn, "Lão đại, ở chỗ này!" Đột nhiên thanh âm của răng ố vàng truyền tới từ sau lưng, ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng vào mặt cậu.

Sở Khâm hết hồn nhảy cẩn lên, xa xa có ánh đèn xe, cậu cắm đầu chạy thẳng về phía chiếc xe mà không thèm quay đầu lại.

"Cứu mạng ——" Sở Khâm đã không còn khí lực, đầu trọc chỉ còn cách cậu có ba bước, loại cảm giác này thật đáng sợ, cậu nhịn không được phát ra một tiếng kêu cứu đầy sợ hãi.

"Con mẹ nó, chạy đi đâu đó!" Đầu trọc giơ cây gậy trong tay lên, chợt quăng về phía cậu.

Xe việt dã của Chung Nghi Bân chạy trước xe cảnh sát, anh xông thẳng xuống sườn núi, mở cửa chạy vụt ra ngoài.

"Sở Khâm!"

"Đùng!"

Tiếng kêu, tiếng súng, cùng với tiếng gậy đập trúng xương sọ đồng loạt vang lên bên tai Sở Khâm. Sự đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, cả người được siết chặt trong một vòng tay ấm áp, có chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ cậu.

Sở Khâm cứng đờ xoay đầu lại, liền thấy máu chảy từ trán của Chung Nghi Bân xuống, lượn quanh gương mặt anh tuấn. Sau đó, vòng tay đang ôm lấy cậu chậm rãi mất đi khí lực, thân thể cao lớn mềm nhũn ngã về phía trước.

===============================================

Tiểu kịch trường

《Tập:

Não bị va đập liền mất trí nhớ phải chữa thế nào



Công:

Em

là ai?

Sở Khâm: *mặt nghiêm túc* Tôi là ba anh.

Công:

... Được rồi, được rồi, anh nhớ ra rồi.