Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 4: Sắp đặt ! hay tình cờ ?

“ Người đó.. Không phải là thầy Đặng Vũ sao? Thì ra, thầy ấy là đến đây viếng bạn. Bây giờ mình có nên đi đến đó để chào hỏi một tiếng không? ”

Minh Minh đứng từ xa quan sát thấy bóng dáng của Đặng Vũ nghĩ bụng, rồi bất giác mỉm cười. Cô không ngờ đến việc mình lại có thể gặp anh ở đây nha. Liệu rằng đó có phải, là một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng?

*Xoạt Xoạt*

Nghe tiếng bước chân đang đi về phía mình, Đặng Vũ khẽ cau mày. Rồi cũng theo thói quen của mình, anh nhanh chóng quay mặt lại phía sau. Bắt gặp được vẻ mặt đỏ bừng của Minh Minh, ai đó khẽ thở dài một cái rõ. Còn cô thì khỏi nói, đương nhiên là gương mặt đỏ hơn quả cà chua rồi.

- Em làm thầy giật mình rồi phải không?-Cô hỏi, mắt hướng khẽ vào bia mộ. Nhìn bức ảnh trên bia mộ hồi lâu, cô bất giác cười trừ- Kia là.. Bạn gái của thầy sao?-Quay lại hướng mà Minh Minh chỉ mình, Rin gật đầu:

- Thiên Thiên, chính là mối tình đầu của thầy. Một năm trước cô ấy vì tai nạn mà mất. Và ngày hôm đó cũng là ngày..

- Cũng là ngày.. Mà giáo sư Nhậm mất có phải không? Thầy ấy mất đi, là một đả kích rất lớn đối với Tiểu Như. Và cũng chính ngày hôm đó.. Cũng là lúc, thầy xuất hiện có đúng không? Xuất hiện, rồi làm thay đổi tất cả?

______________

- Giáo sư, nếu như một ngày có một người nói thích anh. Như vậy đến lúc đó, anh sẽ trả lời cô gái ấy thế nào hả?-Chống cằm, nó nghiêng đầu nhìn vào chàng trai đang ở trước mặt mình chăm chú vào giáo án hỏi. Trong khi nó chờ đợi câu trả lời từ anh, thì Nhậm Phong ở đối diện đang cố gắng phớt lờ. Anh chú tâm vào giáo án hơn, mà bỏ quên cái cau mày của nó- Giáo sư, đến giờ em phải về rồi. Em không làm phiền anh nữa!-Nó nói, rồi đưa tay lấy balô. Đứng dậy nhìn vào người vừa mới cho mình ăn bơ, Huỳnh Tiểu Như không mấy vui thở dài. Anh bận đến mức chẳng muốn nói tạm biệt với nó sao? Đúng là quá đáng mà!

Rồi giữ chặt hai bên quai đeo, nó lủi thủi xoay người bỏ đi.

- Dĩ nhiên, là anh từ chối cô ấy rồi!

Dừng lại, nó bất giác quay đầu về phía anh cau mày. Từ chối? Tại sao lại từ chối chứ? Người con trai kia ở đối diện ngay lúc này cũng nhanh chóng đứng dậy. Tae đặt vội sắp giáo án xuống bàn, sau đõ tiến thẳng đến chỗ nó, cười nhẹ đáp:

- Em có biết lý do tại sao không? Tại sao, anh lại không chấp nhận mà từ chối cô ấy?

Anh hỏi. Nhìn vào Tae lâu hơn, nó lắc đầu. Anh lại cười rồi tiếp tục giải thích:

- Bởi vì.. Anh đã vô tình thích một người khác rồi. Kiếp này ngoài cô ấy ra, anh sẽ không lấy ai hết. Rõ chưa nhóc?

Đưa tay kéo áo anh, nó cau mày:

- Giáo sư, Rốt cuộc thì người con gái anh thích, cô ấy là ai vậy? Người đó, có thích anh không? Người đó, có xinh đẹp không anh?

Nó ngây ngô hỏi.

- Câu trả lời này, anh nhất định sẽ trả lời cho em vào một ngày không xa. Được chứ?

Anh nhướng mày.

- Dạ được!

Nó đáp, rồi lập tức chạy đi. Dõi mắt theo sau, Tae thoáng khẽ lắc đầu.

TRỞ VỀ THỰC TẠI

Xoay nhẹ tách cafe, nó cười nhạt. Hương vị đắng như thế, tại sao anh lại thích dùng?

-Giáo sư! Câu trả lời đó, làm thế nào để em nghe được hả? Người con gái mà anh thích, rốt cuộc là ai vậy?

*Cộp*

Dừng phía sau ai kia, Young bất giác thở dài. Thời gian đã trôi qua, sao nó không thể dứt chứ?

-Tiểu Như!-Anh gọi, rồi đi nhanh về phía nó. Kèm theo trên tay, là một ly sữa nóng. Đặt xuống trước mặt nó, Young nhướng mày. Sau đó, kéo tách cafe về phía mình-Chúng ta trao đổi đi, được chứ?-Ngước lên nhìn vào anh, nó lẳng lặng gật đầu.

_____________

-Sao vậy? Người bạn đó của em, bận nên không đón em được sao?-Quay sang cô, anh hỏi. Anh kia tắt điện thoại xong, liền quay lại cười trừ-Không sao! Thầy đưa em về cũng được. Dù sao, cũng cùng đường mà!-Rin nói, rồi quay người bỏ đi. Dõi mắt theo sau, Minh bất giác mỉm cười.

-Vậy em làm phiền thầy rồi!

Cô hét lớn, nói vọng theo anh. Đây, có được xem là trùng hợp?

_____________

-Hmm..thơm thật đó! Là anh nấu hết sao?

Tròn mắt nhìn vào Young, nó hỏi. Ai kia nhìn nó, rồi bất chợt nhướng mày. Ngoài anh ra, còn có người thứ hai sao?

-Bất ngờ anh dành cho em, là tự tay anh vào bếp. Lâu rồi không thử, không biết sẽ thế nào? Không biết ai kia, có thể.. thử làm chuột bạch không nhỉ?-Anh nhướng mày-Nào! Thử xem, có giống với Ahn nấu không?-Lè lưỡi cười trêu Young. Nó nhanh tay, gấp thức ăn thưởng thức. Nếu như nhận xét chung, ai cũng nấu ngon cả. Đặc biệt, là cái tên đáng ghét đó. Đối thủ, lại ở đúng một nhà.

-Young! Anh nấu ăn là ngon nhất rồi! Ahn còn kém anh xa!

Nó nháy mắt.

-Con bé này! Đừng có mà nịnh anh. Anh là anh, rất dễ tin người đó!

-Hì, sự thật một trăm phần trăm mà! Em không hề nịnh anh!

Nó cười khẳng định. Còn anh, bất giác khẽ đứng hình. Nụ cười này, mới thật sự là nó!

____________

8 giờ pm

*Cạch*

Căn phòng vẫn sáng đèn. Qua ánh đèn, Young chợt bắt gặp khuôn mặt ngủ say của nó. Thoạt tiên, anh thoáng chút buồn cười. Tay đóng nhẹ cánh cửa, rồi đi thẳng đến phía giường nó, ngồi xuống:

-Tiểu Như! Anh thật sự xin lỗi! Tha lỗi cho anh, có được không?

Nói rồi, anh cúi xuống đặt nhẹ lên trán nó một nụ hôn. Sau đó, từ từ dứt ra dần.

-Giáo sư! Em nhớ anh lắm! Anh đừng biến mất có được không?

Quay mặt về phía xa, Young bất giác thở dài. Hai nắm tay, dần vô hồn xiết chặt. Anh phải chịu đựng, chịu đựng đến bao giờ?