Đại Lý và Thổ Phiên đang khai chiến, vì thế nên không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng qua Tống Kim để vào Tây Hạ. Đội ngũ đưa dâu ngoại trừ hai cung nữ, tám tên thị vệ và một số kiệu phu của Đại Lý thì còn có một vị Tướng quân của Tây Hạ đến đón dâu, bốn cao thủ Nhất Phẩm Đường và mấy tên ám vệ.
Tuy rằng ra khỏi Đại Lý thì đã đổi kiệu thành xe ngựa nhưng cân nhắc đến thân phận kim chi ngọc diệp của quân chúa nên vị Tướng quân Lý Tông Úc đến đón dâu hạ lệnh không được đi nhanh. Đi hơn nửa tháng mới tới Thành Đô Phủ.(*)
(*) Phủ: là một khu vực hành chính từ đời Đường đến đời Thanh, cao hơn Huyện một cấp.
Ngay khi vừa lên kiệu thì A Tử đã tính toán làm thế nào để chạy trốn nhưng mà cái tên Lý Tông Úc kia nhìn qua có vẻ có võ công rất cao, lại còn không biết có bao nhiêu con mắt đang ẩn nấp ở nơi nào nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế trong nửa tháng này kế hoạch chạy trốn của A Tử vẫn đang nằm trong trạng thái tìm cách.
Ngồi trong xe ngựa xóc này, A Tử chống cằm vô cùng sầu não. Cao A Dục nói sẽ có người tới cứu mình, người kia chẳng lẽ thực sự muốn chờ thêm mấy tháng nữa rồi mới tới sao?”
Mưa phùn kéo dài, đội ngũ đưa dâu đi đến một vùng hoang dã, xe ngựa rơi vào trong bùn.
“Mời quận chúa xuống xe, mạt tướng gọi người kéo xe lên.” Trong tiếng mưa rơi, thanh âm của Lý Tông Úc vẫn rõ ràng, mạnh mẽ.
A Tử vén rèm lên, dưới sự nâng đỡ của cung nữ, dẫm lên nước bùn, đứng ở bên cạnh.
Nhìn một đám người lao lực kéo xe, ngược lại cũng rất thú vị.
Bọn thị vệ cùng nhau tiến lên, Lý Tông Úc ở bên cạnh thét to: “Ta đếm một hai ba, mọi người cùng nhau dùng sức, một, hai,.....”
Tiếng 'ba' không thể thốt râ được bởi vì sau gáy của hắn đã xuất hiện một mũi tên.
Ngay sau đó, tám thị vệ của Đại Lý đều lấy vũ khí ra, gϊếŧ hết bốn tên người Tây Hạ.
A Tử nhìn cung nữ đang che ô ở bên cạnh, cung nữ kia mang vẻ mặt kiên nghị nhìn nàng: “Quận chúa, chúng ta phụng lệnh Tướng quốc, bảo vệ quận chúa rời đi an toàn.”
A Tử nhìn theo ánh mắt của nàng, Âu Dương Khắc ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cung tên, hí ha hí hửng nhìn nàng, hiển nhiên sau khi hắn bắn trộm tên thì có tâm tình rất tốt.
Âu Dương công tử ngồi trên lưng ngựa, đưa một cánh tay về phía A Tử, ánh mắt nhu hòa, giọng điệu kiên định: “Đến đây.”
A Tử nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, sau đó được Âu Dương Khắc kéo lên ngựa.
Móng ngựa đạp lên bùn đất lầy lội, nhanh chóng chạy xa mấy dăm, sau cơn mưa trời lại sáng.
Trong thành có trà lâu để cho người ta nghỉ ngơi làm ấm người. Câu nói đầu tiên của A Tử lại khiến cho Âu Dương Khắc thất vọng: “Bọn họ sẽ không có phiền phức gì chứ?”
“Ta cho rằng nàng sẽ hỏi tại sao ta lại đến.” Trong tay Âu Dương Khắc phe phẩy cái quạtngàn năm không đổi “Lúc này, hẳn là bọn họ đều tự vẫn rồi.”
“Tự vẫn?”
“Bọn họ muốn giả trang thành bị cướp gϊếŧ hại, như vậy mới có thể báo cáo lại với phía Tây Vực.” Âu Dương Khắc cười khổ: “Quận chúa trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, quả nhiên không giống như trước kia.”
“Ai cần ngươi lo!”
“Xuỵt---” Âu Dương Khắc đột nhiên dùng ngón trỏ che môi, vô cùng thần bí nói: “Trước tiên đừng nói chuyện....”
A Tử căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi lạnh: “Sao vậy? Chẳng lẽ còn có ám vệ của Tây Hạ?”
Âu Dương Khắc chậm rãi đứng dậy, nghiêng người lau vết bùn đất trên cổ A Tử, bốn mắt nhìn nhau, phát hiện trong đôi mắt đã từng thấy mỗi ngày có thêm thần thái khϊếp sợ: “Không cần nói không cần ta lo, ta sẽ thương tâm.”
Mặt A Tử hơi đỏ lên, lập tức cầm ly trà hắn qua.
Âu Dương Khắc vẫn còn sợ hãi, lau một mặt đầy nước trà, may mà trà này không nóng.
A Tử đặt mạnh ly trà xuống bàn, xoay người rời đi.
Tiểu nhị đem khăn lông đưa qua: “Công tử, lấy cái này lai đi.”
Sau cơn mưa đầu mùa, người đi trên đường dần dần tăng lên. Trong phố xá sầm uất, Âu Dương Khắc cách một đoàn người đi đường nhìn sang. Bóng dáng màu tím ở ngoài mười trượng kia vẫn luôn nằm trong tầm mắt của hắn.
“Ông chủ, ngựa này bán thế nào?”
“Cô nương thật tinh tường, đây là Hãn Huyết Bảo Mã của Tây Vực, toàn bộ Thành Đô Phủ này chỉ có một con, ba mươi vạn lượng bạc trắng.”
“Ba mươi vạn lượng?” Lúc A Tử rời khỏi Đại Lý, đồ cưới mang đi cũng không ít nhưng phần lớn đều là đồ vật quý giá, hiện tại ngân phiếu mang trên người chỉ có ba vạn lượng.”
“Cô nương có thể ra giá bao nhiêu?”
“Ta cũng chỉ có ba vạn lượng....” A Tử vuốt ve cổ ngựa, trên tay quả nhiên dính đầy mồ hôi màu máu.
Người buôn ngựa vỗ đùi: “Nhìn ánh mắt của cô nương rất tốt lại thoải mái, chuyện làm ăn này ta cũng không tính toán nữa, bán lỗ vỗn cho cô nương!”
“Ngựa này thực sự có thể một ngày đi ngàn dặm sao?” A Tử vừa rút ngân phiếu vừa nghi hoặc.
Người buôn ngựa vỗ ngực một cái: “Nếu như không thể một ngày đi ngàn dặm thì cô nương cứ đến nơi này tìm ta đổi!”
A Tử đưa ngân phiếu ra, lại rút một tờ vè: “Ta phải giữ lại một trăm lượng để ở trọ ăn cơm.”
“Chuyện này.... Thôi thôi, dù sao cũng đã lỗ, không để ý lỗ thêm một trăm lạng.” Người buôn ngựa nhìn bóng dáng A Tử dẫn ngựa đi, hô to: “Cô nương còn muốn mua ngựa thì cứ tới đây nha!”
Âu Dương Khắc cách đó không xa nhìn thấy cảm thấy thực buồn cười.
Có Hãn Huyết Bảo Mã một ngày đi ngàn dặm, không tới mấy ngày là có thể đến Nhạn Môn Quan rồi. Tâm trạng của A Tử vui mừng, tìm quán cơm ăn uống no đủ, khi mặt trời lên cao liền cưỡi lên ngựa tiếp tục đi về phía Bắc.
Từ đây đi hai trăm dặm về phía Bắc sẽ có một thôn trấn, dựa vào sức lực của ngựa này thì thừa sức.
“Tỷ phu, muội mua một con bảo mã mang đến cho huynh xem có được không?”
Âu Dương Khắc cưỡi ngựa đi theo phía sau A Tử hai, ba dặm, đến lúc hoàng hôn mới đuổi kịp.
Bên dòng suối hoang dã, A Tử vừa cho ngựa uống nước vừa chỉ thiên mà mắng: “Tên buôn ngựa chết tiệt, bản cô nương muốn chặt chân tay của ngươi, cắt đầu lưỡi của ngươi, móc mắt của ngươi cho rết ăn!”
“Thì ra rết còn có thể ăn thịt người sao?”
A Tử vừa tức giận, theo tiếng nhìn sang, người kia đúng là Âu Dương Khắc âm hồn bất tấn đang dắt ngựa từ từ đến, vẻ mặt thoải mái, giọng điệu nhàn nhã dường như đang cười nhạo nàng bị tên buôn ngựa lừa gạt.
“Rết bản cô nương nuôi có thể ăn thịt người! Ngươi theo tới đây làm gì?”
Âu Dương Khắc đến gần, vuốt cổ con 'Hãn Huyết Bảo Mã' một cái: “Chu sao này mài không đủ mịn, xoa ở trong tay còn thấy gợn....”
A Tử tức giận trừng Âu Dương Khắc một chút: “Ngươi vẫn luôn đi theo ta?”
Âu Dương Khắc trợn mắt lên chớp chớp hai cái, vô tội gật đầu.
“Vậy ngươi nhìn thấy ta mua ngựa đúng không?”
Âu Dương Khắc lại gật đầu.
“!!!!! Ngươi biết đó là tên lừa đảo còn không nói cho ta biết?!!!”
Âu Dương Khắc sờ lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Cô nương nói tại hạ không cần lo chuyện của cô nương.... Trong lúc tại hạ còn đang do dự thì cô nương đã dẫn ngựa đi rồi.... Có điều tại hạ đã vô cùng hối hận, mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn rồi....”
A Tử quét mắt tới, Âu Dương Khắc cười cười nói: “Ta muốn nói là, con ngựa này cua cô nương đoán chừng cũng không thể chạy được nữa.... Ta có thể đưa cô nương một đoạn... Đến thành trấn phía trước thì sẽ mua giúp cô nương một con ngựa.”
A Tử lạnh mặt không lên tiếng, Âu Dương Khắc lấy từ trong bọc hành lý ra một vật: “Còn nữa, vật này trên trở về với chủ cũ rồi.”
“Thần mộc vương đỉnh?”
Đi phía trước là núi hoang, phía sau là dã lĩnh, ăn gió nằm sương chính là để nói đến hiện tại.
“Này, rốt cuộc ngươi có làm được không hả?” A Tử đói bụng đến nỗi choáng váng đầu óc, vô vọng nhìn Âu Dương Khắc cầm cành cây khô khua qua khua lại trong nước.
Bắt cá, đúng là việc cần có kĩ thuật.
“Có, có.” Âu Dương Khắc vui mừng giơ cành cây lên, bên trên có một con cá bằng lòng bàn tay.
Lại bận rộn một lượt nữa, tổng cộng bắt được ba con cá, hai người nhóm lửa lên, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề cơm tối.
Một con nướng cháy, một con nướng sống, còn dư lại một con, hai người chia nhau, Âu Dương Khắc được chia phần đầu cá.
A Tử ăn xong lau miệng nói: “Nếu ngươi biết sẽ tới nơi này thì sao không mua vài đồ ăn mang theo?”
Âu Dương Khắc cúi đầu đổ mồ hôi: “Là lỗi của ta...”
Chỗ này nhiều cỏ nhiều sâu, A Tử lấy Thần mộc vương đỉnh ra đặt ở một chỗ, lại lấy chút cỏ ngải ra đốt, chốc lát sau liền có các loại bọ cạp rắn rết linh tinh bò vào.
Một lát sau, chỉ còn lại một con nhện lớn cỡ nửa bàn tay.
A Tử cười hài lòng: “Một con hắc quả phụ lớn như vậy, cũng thực hiếm thấy.” (Nếu ta không nhầm thì do nhện cái thường ăn thịt bạn tình sau khi giao phối cho nên thường được gọi là hắc quả phụ, không biết đúng không nữa.)
“Nghe nói Thần mộc vương đỉnh này dùng để luyện hóa công đại pháp? Cô nương đã từng luyện thành sao?”
“Ta nếu như ta đã luyện thành thì đã sớm hút hết công lực của ngươi rồi.”
“Gia thúc cảm thấy hút công lực của người khác là việc làm của kẻ yếu cho nên sau khi có được Thần mộc vương đỉnh này thì vẫn bỏ không.
A Tử nhìn con hắc quả phụ kia đang ăn một con bọ cạp nhỏ: “Không cần ngươi ở đây chê cười, xem thường Thần mộc vương đỉnh của ta thì cút xa một chút.”
Âu Dương Khắc cười cười, yên lặng ngồi một bên. Hắn nhớ mấy ngày trước Cao A Dục cho người tới tìm hắn, khi đó hắn đã đi tới Lộ Châu, nếu không phải bị trì hoãn ở Đại Lý vài ngày thì sợ là hắn đã đến Trung Đô.
Đi suốt ngày đêm, trở về lại đi vòng một đoạn lớn như thế, lại còn làm không biết mệt. Âu Dương Khắc lắc đầu một cái, dường như mình đối với nữ nhân này thực sự quá kiên trì rồi.
“Cô nương, tại sao Cao tướng quốc lại cho cô nương gả đi Tây Hạ?”
A Tử cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nhìn trùng độc của mình.
Âu Dương Khắc tự nói một mình: “Lẽ nào Cao tướng quốc thất thế? Vậy thì thật sự là cơ hội tốt để cô nương báo thù cho Liễu Trần đại sư, tại sao cô nương không ta tay?”
A Tử vẫn không nói một lời.
“Cao tướng quốc tuổi trẻ anh tuấn, lại là tướng quốc cao quý, cũng khó trách cô nương lâu ngày sinh tình.”
A Tử nghe lời này xong trực tiếp cầm Thần mộc vương đỉnh ném qua: “Ngươi còn ở đây nói hươu nói vượn thì đừng trách bản cô nương không khách khí.”
Âu Dương Khắc hai tay ôm đỉnh trả lại: “Rốt cuộc cô nương cũng chịu để ý đến tại hạ rồi?”
A Tử đưa lưng về phía Âu Dương Khắc, nằm xuống trên cỏ: “Ngươi đã cứu ta, coi như ta nợ ân tình của ngươi.”
Màn đêm sâu thẳng, Âu Dương Khắc nằm đối mặt với ánh trăng, một đêm không ngủ.
Lúc trời sáng, hai người tiếp tục lên đường, ngựa của A Tử không chạy được nhanh mà hơn trăm dặm phía trước mới có người ở, hai người chỉ có thể cưỡi chung một con ngựa.
A Tử nói: “Tại sao ngày hôm qua chúng ta không nghĩ đến chuyện ăn thịt ngựa đây?”
Âu Dương Khắc ở phía sau u ám nói: “Cô nương thiên tính thuần lương, nhất định là không đành lòng gϊếŧ.”
“Âu Dương Khắc, ngươi đang mắng ta sao?”
“Sao dám, sao dám....”
Đến trưa, rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy thôn trấn, sau khi ăn uống no say, Âu Dương Khắc mua một con ngựa tốt cho A Tử.
“Đây là ngựa chiến của Mông Cổ, tốc độ và sức lực mặc dù không bằng Hãn Huyết Bảo Mã nhưng tốn ít bạc hơn nhiều.” Âu Dương Khắc nói: “Ta đi Trung Đô, cô nương đi Nhạn Môn Quan, nếu cô nương không ngại, chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường được không? Trên đường cũng dễ dàng chiếu cố lẫn nhau.”