A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 9

Trời còn chưa tối, phủ tướng quốc đã đưa hai cỗ kiệu đến cửa chùa.

Tùy tùng của phủ tướng quốc thấy Âu Dương Khắc thì liền đưa một tấm thiệp vàng lên mời: “Tướng quốc đại nhân mời Âu Dương công tử qua phủ một chuyến. Tướng quốc đặc biệt dặn dò Âu Dương công tử có thể đưa cả đệ tử đi cùng.”

Âu Dương Khắc liếc mắt nhìn A Tử ở bên cạnh, cười nói: “Tướng quốc khách khí.”

Đi tới cửa chùa, Âu Dương Khắc nói: “Đệ tử của ta nhát gan, hai người chúng ta cùng ngồi một kiệu là được.”

“Chuyện này....” Gương mặt tên tùy tùng trở nên khó cử: “Tướng quốc sẽ trách tội chúng tiểu nhân thất lễ với công tử...”

“Ngươi không nói, ta không nói, sao Tướng quốc có thể biết được chứ?” Âu Dương Khắc kéo A Tử lên kiệu,

Người của phủ tướng quốc làm việc cẩn thân, khiêng kiệu cũng rất vững vàng.

Âu Dương Khắc thấp giọng dặn dò: “Một lúc nữa đến phủ Tướng quốc, cô nương không được lén động thủ.”

“Như vậy không được, ta đã đồng ý với cháu trai rồi.”

“Nếu như cô nương còn muốn sống sót rời khỏi Đại Lý thì nghe lời ta.”

“Họ Âu Dương kia, ngươi hù dọa bản cô nương sao?”

“Tướng quốc này không đơn giản như cô nương nghĩ đâu. Có nghe không thì tùy cô, dù sao cũng là chết, cũng không cần phải chạy đến nơi xa xôi như Nhạn Môn Quan. Cô nương thích hỏa táng, thổ táng hay là thiên táng?”

Sân viên của phủ tướng quốc không sâu, bài trí cũng rất đơn giản, nếu muốn nói đến chỗ đặc biệt thì chính là hoa trà ở khắp mọi nơi.

Dù cho là buổi tối nên nhìn không rõ nhưng hương thơm phả vào mặt lại mong manh vương vấn.

“Không ngờ Tướng quốc này cũng là một kẻ yêu hoa.” A Tử nhỏ giọng lầm bầm.

“Cô nương nói không ai, bổn tướng thực sự là rất yêu hoa, yêu thích nhất chính là hoa trà.” Người còn chưa thấy thì giọng nói đã đến trước, Cao tướng quốc lắc quạt đi từ khách sảnh ra đón tiếp.

Âu Dương Khắc khẽ gật đầu xem như chào hỏi: “Xá muội ít khi ra ngoài, không biết nói chuyện, thất lễ rồi, xin tướng quốc thứ lỗi.”

“Còn tưởng là đệ tử của Âu Dương công tử, hóa ra là lệnh muội... Bản tướng mạo phạm rồi.... Cô nương tính tình vốn thẳng thắn, có sao nói vậy, thực đáng quý... Hai vị, mời.”

“Tướng quốc, mời.”

Ngồi xuống nghiên cứu món ăn một chút, vị thì không biết thế nào như sắc - hương đã có thể làm cho người ra nhỏ dãi ba thước rồi. Chén bát và ly trên bàn đều là đồ bạc.

Chờ cần khách sáo cũng khách sáo xong, rượu quá ba lượt, Cao tướng quốc nói: “Âu Dương công tử ở Bạch Đà Sơn xa xôi, không biết vì sao lại tới Đại Lý?”

“Gia thúc để cho tại hạ đi du ngoạn khắp nơi tích lũy thêm kiến thức, Thiên Long Tự của Đại Lý vang danh thiên hạ, tại hạ ngưỡng bộ đã lâu, may mắn được Liễu Trần đại sư và Tướng quốc đại nhân chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.”

“Công tử quá lời, công tử đã từng thấy qua thần công Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ của Thiên Long Tự chưa?

“Nghe nói hai môn công phu này đã thất truyền, chẳng lẽ Tướng quốc đã từng thấy?”

“Ha ha ha, đương nhiên là chưa từng... Có điều nghe nói người cướp ngục ngày đó khinh công trác tuyệt, bộ pháp lại có mấy phần giống với Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết. Ban đầu bổn tướng cho rằng đó là Liễu Trần đại sư nhưng kết quả lại chỉ là một hiểu lầm.” Cao tướng quốc nói qua, lắc đầu một cái: “Chỉ sợ thực sự đã thất truyền.”

“Tướng quốc cũng có hứng thú với võ học sao?”

“Không không không, đối với võ học, bản tướng một chữ cũng không biết, chỉ là thấy một tuyệt thế thần công như vậy lại thất truyền, khó trách khỏi đáng tiếc.”

“Hiện nay, võ lâm không thiếu anh tài kiệt xuất, nhất là Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái. Nhất dương chỉ của Nhất Đăng đại sư của quý quốc cũng độc bộ thiên hạ. Một môn võ công thất truyền thì sẽ có một môn khác được sáng tạo ra, tướng quốc cần gì phải tiếc hận.”

“Âu Dương công tử không hổ là người tinh thông phật hiệu, nhìn thấu mọi chuyện.”

“Nào có, tại hạ cũng chỉ là biết nói ngoài miệng, điều không hiểu được còn có rất nhiều, cùng lắm chỉ đủ để hù dọa người thường mà thôi, Tướng quốc là người hiểu nhiều biết rộng, không phải người thường có thể sánh bằng.”

A Tử nghe hai người tâng bốc lẫn nhau đã bắt đầu không còn kiên nhẫn liền động thủ gắp một con trai trên mâm, tự nhủ: “Vật này có thể làm ra ngọc trai sao....”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Cao A Dục tiếp lời: “Âu Dương cô nương thích ngọc trai sao?”

A Tử cầm viên ngọc trai đánh giá một cách tỉ mỉ, hơi mất tập trung nói: “Tướng quốc đại nhân, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, không thể nói là yêu thích. Hơn nữa, ta không phải họ Âu Dương.”

Âu Dương Khắc bận bịu giải thích: “Nàng là con gái nuôi của gia thúc...”

Cao A Dục để đũa xuống, đứng dậy chắp tay chào: “Vậy xin hỏi cô nương tên họ là gì?”

“Ta họ... Tiêu. Ngươi có thể gọi ta là A Chu.” A Tử bỏ con trai vào miệng, nuốt xuống.

“A Chu cô nương có vừa lòng với những thức ăn này không?”

“Ừ, cũng tạm.” A Tử nhớ tới bữa tiệc tay gấu của Âu Dương Khắc, tuy rằng không phải ăn rất ngon nhưng bàn về sự mới mẻ thì hơn bàn tiệc hôm nay rất nhiều.

“Bản tướng gần đây tìm được một vũ cơ rất giỏi, để gọi đến trợ hứng cho hai vị.” Cao A Dục vỗ tay một cái, từ sau tấm bình phong, nhạc công tấu lên tiếng sáo trúc, một nữ tử thân mặc y phục màu tím, yểu điệu thướt tha phất tay áo đi tới.

Ầm một tiếng, cánh tay bê ly rượu của Âu Dương Khắc run lên, một chén Trúc Diệp Thanh thượng hạng toàn bộ đổ xuống đùi.

Vũ cơ này chính là cơ nhân buổi tối hôm đó Âu Dương Khắc đã phái đi giả trang A Tử, hai mắt lúc này trống trỗng, miệng đóng chặt giống như bị độc mù hai mắt, còn bị cắt đầu lưỡi.

“Sao vậy, vũ cơ này không hợp khẩu vị của công tử?”

“A, không phải không phải, tại hạ thất lễ. Người múa đẹp, nhạc cũng hay, Tướng quốc thật tinh tường.” Âu Dương Khắc rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

A Tử nhìn đến vui vẻ, chỉ vào vũ cơ nói: “Cao tướng quốc, vũ cơ ở chỗ của ngươi, tất cả đều bị mù sao?”

“A, đương nhiên không phải. Thiên hạ này tìm đâu được nhiều cô nương mắt mù lại giỏi múa như vậy. A Chu cô nương thấy sao?”

“Tìm một người múa giỏi rồi làm mù mắt nàng ta, không phải rất đơn giản sao? Tướng quốc đại nhân, nếu như người không làm thì ta làm thử cho ngươi xem.”

Âu Dương Khắc nhíu mày: “A Chu, không được lỗ mãng.”

“Không sao, không sao, bổn tướng rất thích A Chu cô nương nhanh mồm nhanh miệng.” Cao A Dục cười nói: “Cô nương là con gái nuôi của Tây Độc, đương nhiên rất giỏi dùng độc. Mặc dù bản tướng không biết võ công nhưng khó có dịp mời được hai vị, thực sự rất muốn mở mang kiến thức về công phu của Bạch Đà Sơn một chút. Như vậy đi, không cần tìm người khác, cô nương dùng bổn tướng để thử một lần xem sao?”

“Tướng quốc nói đùa, tiểu muội còn nhỏ, tướng quốc không cần phiền lòng.”

“Công phu của Âu Dương công tử đương nhiên là cao minh hơn lệnh muội. A Chu cô nương hạ độc, Âu Dương công tử giải độc không phải là được rồi sao?” Cao A Dục ra lệnh cho ca vũ ngừng lại rồi nói với A Tử: “Cô nương, nếu trong vòng nửa canh giờ, cô nương có thể khiến cho tại hạ trúng độc mà không cảm giác được, bổn tướng sẽ hoàn thành một tâm nguyện cho cô nương.”

A Tử nghe vậy vô cùng vui mừng: “Thật chứ?”

Cao A Dục nói: “Chỉ cần bổn tướng làm được, chết không từ nan.”

“Được! Ngươi nói lời phải giữ lời!”

“Nói lời giữ lời. Có điều nếu cô nương không làm được thì phải đáp ứng một điều kiện của bản tướng.”

A Tử chu môi: “Điều kiện gì?”

“Nói chung là sẽ không làm hại đến tính mạng của cô nương, không nguy hại đến người nhà của cô nương là được rồi.”

“Được, bản cô nương đồng ý!”

“Âu Dương công tử, nếu như A Chu cô nương thành công, công tử nhất định phải giải độc cho tại hạ đó.”

“Đương nhiên, nếu không, làm sao huynh muội chúng ta có thể ra khỏi Phủ tướng quốc đây.” Âu Dương Khắc đứng một bên lạnh lùng quan sát, nghĩ thầm không biết Cao A Dục này giở trò gì. Hắn ta đã dám đánh cược thì đương nhiên là đã có chuẩn bị. Lúc trước mình đánh đổ ly rượu đã là yếu thế, hắn ta đương nhiên đã nhận ra thân phận không tầm thường của A Tử, có điều nếu hắn ta đã nói sẽ không làm hại đến tính mạng của A Tử, ngược lại, xem hắn làm thế nào để thoát khỏi độc của A Tử cũng không tồi.

“A Chu, khoa tay múa chân với tướng quốc thì không được dùng ám khí, muội đứng cách tướng quốc hai trượng đi một vòng là có thể phân định thắng thua rồi.”

“Vâng.” Trong lòng A Tử thầm nói, Âu Dương Khắc thực dong dài, mình cũng không ngu đến nỗi đứng tại chỗ dùng độc châm bắn chết hắn ta. Sau đó nàng quy củ đứng lên, bắt đầu từ trước mặt Cao A Dục, đi quanh hắn một vòng, lúc đến sau lưng lắn thì âm thầm đánh ra một cưởng, chém thẳng vào huyệt Phong Trì ở sau gáy của hắn. Độc chưởng này vốn là năm đó bị mù mới học cùng Du Thản Chi để giải sầu, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ, chỉ là chưởng lực của mình không đủ mạnh, nhất định không thể lấy mạng người như Du Thản Chi.

..... Thế nhưng, tại sao vị Cao tướng quốc tự nhận không biết võ công này lại không có phản ứng gì?

A Tử đi hết một vòng, Cao A Dục cười nói: “Cô nương dùng châm độc sao? Bao lâu thì độc phát tác?”

A Tử kinh ngạc không nói được câu nào, trong lòng thầm mắng tên họ Cao này giở trò lừa đảo, còn ác hơn cả tên họ Âu Dương kia.

“Lần này là xá muội thua.” Âu Dương Khắc đứng dậy ôm quyền nói: “Tướng quốc quá khiêm tốn rồi, nếu như không có nội lực thâm hậu thì làm sao có thể chống đỡ được độc chưởng của xá muội chứ? Tướng quốc nói không biết võ công chẳng lẽ là có ý định lừa gạt chúng ta?”

Từ ngữ như lừa gạt cũng nói ra được, A Tử không nhịn được cười một tiếng, họ Âu Dương này không giả vờ lịch sự được nữa rồi...

“Nào có nào có... Âu Dương công tử hiểu lầm... Tại hạ thực sự không biết võ công.” Cao A Dục cầm quạt lắc lắc trước mặt Âu Dương Khắc: “Có điều bản tướng vừa nhớ ra từng được một vị cao nhân để mắt tới, truyền cho bổn tướng chút nội lực... Như vậy xem ra tuy rằng bản tướng không cố ý muốn dấu nhưng thực sự là có chút lừa dối khiến công tử chán ghét... Như vậy đi, coi như bản tướng thu, cô nương có gì căn dặn, cứ việc nói ra đi.”

Âu Dương Khắc thầm nghĩ, tướng quốc này quả nhiên cao minh, sợ là cuộc đánh cược này chỉ để thử ra con đường võ công của A Tử. Kim Thành công chúa từng là môn hạ của phái Tinh Túc, tùy tiện sau người tới sử quán tra một chút là nó thể tra ra được điều này. Đều là cùng độc nhưng phái Tinh Túc chuyên về độc chưởng và độc châm, Bạch Đà Sơn lại giỏi dùng rắn độc. Không đợi A Tử trả lời, Âu Dương Khắc nói: “Vốn chỉ là chơi đùa một chút, cần gì phải phân định thắng thua... Ta thấy, trận này xem như hòa nhau đi.”

A Tử nhìn hắn nhi muốn ăn tươi nuốt sống.

Ăn xong, uống xong, đánh cược cũng xong rồi, đêm cũng khuya dần.

Khi sắp chia tay, Cao tướng quốc nói: “Âu Dương công tử tấm lòng rộng lớn, bản tướng khâm phục.”

Âu Dương Khắc cười nhạt một tiếng, cưỡi cùng một con ngựa với A Tử rời đi.

“Ai muốn cưỡi ngựa với ngươi chứ? Ta muốn ngồi kiệu!”

“Kiệu của tướng phủ, ngươi dám ngồi, ta còn chưa dám để ngươi ngồi đâu.”

“Có gì không dám chứ, bọn họ còn dám gϊếŧ ta sao!”

“Chỉ sợ Cao tướng quốc đã biết thân phận của ngươi, ngày hôm nay hắn không gϊếŧ ngươi không có nghĩa là ngày mai sẽ không gϊếŧ ngươi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta còn muốn giúp cháu trai ta gϊếŧ hắn đó.”

“Từ giờ trở đi không được cách ta quá xa.”

“... Tiểu da^ʍ tặc, ngươi nói cái?!”

“A Chu cô nương hẳn sẽ không suốt ngày kêu tiểu da^ʍ tặc này tiểu da^ʍ tặc kia chứ?”

“Tỷ tỷ ta nói chuyện thế nào ngươi cũng muốn quản sao?”

“Qủa nhiên A Chu là tỷ tỷ của ngươi.”

“Ngươi....!!”

“Màu tím không thể lấn át màu đỏ(*), cô nương, cần gì phải khổ như vậy chứ.”

(*) Tử nghĩa là màu tím, Chu nghĩa là màu đỏ, ÂDK nói câu này nghĩa là A Tử không thắng nổi A Chu.

“Câm miệng. Ngoan ngoãn cưỡi ngựa của ngươi đi.”

“Ngược lại, ta thực hy vọng con ngựa này vĩnh viễn không chạy đến Thiên Long Tự.”

............

“Âu Dương Khắc!!!!!!! Cái tên miệng quạ đen này!!!!!”

“Cái này tuyệt đối không thể trách tại hạ... Ngựa của Đại Lý các ngươi thường sẽ đột tử như vậy sao?”

“Cút xa một chút!!!!!!!!”