Bên trong cái thùng là một vật nhỏ có hình dạng của một con rồng con trong phim ảnh thần thoại phương Tây, trên người nó còn dính nước ối. Khác biệt là nó có một mái tóc màu đen phủ trên lưng, gắn lên đó là hai cái lỗ tai nhỏ nhắn.
«
Đây là cái quỷ gì
?
» Hàn Lật Đẳng nghiêng đầu.
Vật nhỏ kia cũng nghiêng đầu nhìn lại Hàn Lật Đẳng, vẻ mặt tò mò, biểu tình của nó như là ngây ngô cười khanh khách.
«
Chu Ngự, gϊếŧ nó…Hay không gϊếŧ nó
?
» Ngô Vận hỏi.
«
Đây là sinh vật cấp mấy
?
» Chu Ngự hỏi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Thanh, trong số mọi người thì cậu là người hiểu rõ sinh vật Nibelungen nhất.
Chu Thanh tiến lại gần một chút, đứng bên cạnh Chu Ngự, híp mắt cẩn thận quan sát vật nhỏ kia.
«
Nhìn hình dáng mà nói, nó mới nở ra nên còn nhỏ, so với Song Đầu Lang Chu mới nở thì nhỏ hơn nhiều… Chắc là sinh vật cấp C.
»
«
Hơn nữa bộ dạng nó cũng đâu có đẹp, so với ‘Xà Hạt mỹ nhân’ thì kém xa nhiều.
» Hàn Lật Đẳng cũng đến gần quan sát nó «
Tôi nhớ rõ Ngô Vận có nói qua cách sinh tồn thứ hai, đó là sinh vật càng đẹp càng nguy hiểm. Nếu so nó với từ ‘đẹp’ thì còn kém quá xa…
»
«
Vậy cô thấy đám Parsley Winter đó có dính dáng chút nào đến từ ‘đẹp’ không
?
» Ngô Vận hỏi lại.
Hàn Lật Đẳng không nói gì. Sinh vật có hình dáng xấu xí thì an toàn, còn sinh vật càng đẹp càng nguy hiểm chết người.
«
Nếu không muốn mang nó theo thì vứt nó ở đây cho rồi. Còn muốn mang theo thì trước hết phải tắm rửa cho nó đã, bẩn muốn chết
!
»
Ngô Vận lộ ra biểu tình ghét bỏ «
Thứ trên người nó nhầy nhụa y chang nước mũi vậy…
»
Phát hiện phía sau có người, vật nhỏ xoay người lại, móng vuốt bám lên miệng thùng, nhìn Ngô Vận, phát ra tiếng nhỏ «
Ah
?
»
«
Ta chà… Kính xin mi đừng có dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội kia nhìn ta. Làm ta cảm thấy mình thật ác.
» Ngô Vận giả lơ lấy tay che mắt.
«
Chúng ta thân lo không xong, đã vậy còn rước thêm thú nuôi sao
?
» Hàn Lật Đẳng nói, liếc mắt nhìn tiểu tử kia, lại thở dài «
Được rồi… Dù sao nó cũng là sinh vật cấp C, mới chào đời đã mồ côi cha mẹ…Nếu bỏ nó ở đây chắc chắn sẽ thành thức ăn cho Ma Quỷ Đằng mất.
»
«
Phụ nữ là sinh vật dễ mềm lòng nhất a.
» Ngô Vận lắc đầu.
Chu Ngự vốn đang hai tay cầm chặt khẩu súng liền buông lỏng một tay ra, anh ngồi xổm xuống, lấy tay khều khều lỗ tai của vật nhỏ kia một chút.
Nó không đứng vững liền mất trọng tâm ngã ngửa ra phía sau, móng vuốt nhỏ sờ sờ lỗ tai của mình, híp mắt lộ ra biểu tình ngây ngốc.
«
Ôi trời ơi, vật nhỏ này với đứa trẻ mới sinh ra không khác gì nhau… Vô luận là gϊếŧ nó hay vứt nó ở nơi nguy hiểm này thật sự quá ác đức.
» Hàn Lật Đẳng thở dài một hơi.
«
Trước hết lau khô người cho nó cái đã.
» Ngô Vận bĩu môi.
Là một người lõi đời, hắn cũng không cảm thấy sinh vật này có mối nguy hiểm nào cả.
«
Lấy cái gì chà bây giờ
?
» Chu Ngự hỏi «
Bằng không lấy áo của anh đi
?
»
«
Đi chết đi
!
» Ngô Vận liếc trắng mắt Chu Ngự một cái «
Tôi biết cậu ghen tị vóc người hoàn mỹ của tôi, bất quá tôi không muốn triển lãm body cho mọi người xem đâu.
»
Hàn Lật Đẳng không để ý tới Ngô Vận, đem khăn choàng cổ của mình đưa cho Chu Ngự «
Lấy cái này đi.
»
Chu Ngự tiến tới cầm lấy, một phen lau đi chất lỏng dính trên tai vật nhỏ.
«
Chu Ngự, cậu nhẹ nhàng một chút
! Coi chừng làm đau nó
!
» Hàn Lật Đẳng khẩn trương lên.
Chu Ngự cúi đầu nhìn, thấy tiểu gia hỏa đó không có vẻ gì là đau đớn, ngược lại lắc mình đứng lên, trên lưng còn có một đôi cánh nhỏ trong suốt vẫy vẫy, bày ra một bộ dáng thực hưởng thụ.
Tiểu tử kia lắc lắc thân thể, đem chất lỏng bẩn trên người toàn bộ hất xuống.
Chu Ngự sờ sờ nó, phát hiện trên lưng nó có một lớp lông tơ màu đen mềm mại như vải satin, lúc vuốt ve nó Chu Ngự bỗng cảm thấy tâm mình có chút mềm xuống. Đôi cánh nhỏ trong suốt trên lưng nó cọ cọ vào tay Chu Ngự, giống như là phương thức biểu đạt tình cảm với Chu Ngự, có chút nhu nhược cùng làm nũng.
«
Nó có vẻ đem Chu Ngự trở thành mẹ đi
?
» Ngô Vận cười sung sướиɠ khi thấy người gặp họa «
Chắc tại người đầu tiên nó nhìn thấy là Chu Ngự đấy mà.
»
Chu Ngự không để ý tới Ngô Vận, đem khăn choàng cổ Hàn Lật Đẳng đưa cho bọc lấy vật nhỏ, ôm nó bên hông.
«
Đi thôi.
»
Chu Ngự cảm thấy nội tâm mình thật kỳ quái. Lúc bình thường anh sẽ không để tâm đến một vật nhỏ phiền toái như vậy.
Lí Khiêm còn nằm ở đâu đó, bị Ngô Vận đá tỉnh.
«
Còn giả vờ bất tỉnh hả
? Cậu nghĩ tôi cõng cậu lên chắc
?
»
Lí Khiêm bị đoán trúng tim đen, không dám lên tiếng, chỉ có thể rầu rĩ từ mặt đất đứng dậy.
Đoàn người bắt đầu hành trình cuốc bộ. Ở phương diện này trừ bỏ Chu Ngự với Ngô Vận ra, những người khác thể lực đều bình thường, lưng mang ba lô nặng không thể đi nhanh được.
May mắn chính là, đám Ma Quỷ Đằng xung quanh không có công kích tới họ, đều như bình thường phủ phục dưới đất hoặc vắt ngang lên cây, không có ý tứ nhúc nhích.
«
Coi bộ đêm nay không thể đi ra khỏi đây được.
» Bác sĩ Daniel xoa mồ hôi trên mặt.
«
Đừng đυ.ng vào bất cứ thứ gì, cho dù đó là một cọng cỏ hay cành hoa.
» Ngô Vận nhắc nhở lại «
Đặc biệt là cậu đó, Lí Khiêm.
»
«
Biết rồi…
» Bả vai Lí Khiêm rất đau nhức, bây giờ hắn chả muốn cãi nhau gì cả, thầm muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.
Hơn một giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng ra khỏi địa bàn của Ma Quỷ Đằng.
Mọi người thở phào một hơi, bởi vì trên lưng có đeo ba lô nặng nên ai cũng đi nghiêng ngả cả.
«
Ngồi tại chỗ nghỉ ngơi khoảng 5 phút.
»
Ngô Vận phát ra thông báo, Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng như được đại xá, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, lấy ra bánh quy và nước khoáng.
Chu Ngự cũng không có ngồi xuống, anh không cảm thấy mệt nhưng cũng ăn uống một chút để dưỡng sức.
Anh mở gói bánh quy ra cắn một cái, một bên chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh.
Không biết vì sao từ lúc rời khỏi địa bàn của Ma Quỷ Đằng, trên đường đi không có gặp bất kì sinh vật khác nào.
Ngay cả sinh vật cấp D thuộc tính tấn công thấp cũng không thấy.
Chu Ngự nhìn thoáng qua Chu Thanh, anh cảm thấy Chu Thanh đang giấu giếm điều gì đó nhưng lại không nói cho anh biết.
Anh hiểu rất rõ tính cách của Chu Thanh, trừ phi Chu Thanh tự nguyện nói ra bằng không cho dù súng có kề ngay đầu cậu cũng không cạy miệng cậu được. Rốt cuộc cái gì đã làm cho Chu Thanh phán đoán đi về phía Tây
? Kia chắc chắn không phải là trực giác rồi, lúc đó Chu Thanh vô cùng kiên định.
Vật nhỏ ở bên hông anh cử động nhẹ, mềm mại và ấm áp. Chu Ngự cúi đầu nhìn, chạm ngay tầm mắt vật nhỏ. Ánh mắt thật trong sáng, tựa như… Ánh mắt làm nũng của trẻ con vậy.
Nó nhìn miếng bánh quy trên tay Chu Ngự với vẻ mặt chờ mong.
Đói bụng rồi.
Chu Ngự trong lòng cười cười, ngón tay kẹp miếng bánh quơ quơ trên đỉnh đầu nó.
Vật nhỏ mở miệng ra, giống như tiểu cẩu chờ được cho ăn vậy, đáng tiếc là Chu Ngự chậm chạp không đem miếng bánh bỏ vào miệng vật nhỏ.
«
Nè, cậu mà ăn hϊếp nó như thế coi chừng sau này nó trả thù cậu đấy.
»
Ngô Vận vừa mới thốt ra lời trêu chọc thì Chu Ngự cảm thấý một trận đau đớn trên ngón tay, ngay sau đó là một dòng điện men theo ngón tay chạy thẳng vào cơ thể anh, len lỏi vào các dây thần kinh, truyền thẳng vào sâu trong não, xâm chiếm từng tế bào.
Anh thở dốc vì kinh ngạc, thần kinh căng thẳng như có cái gì đó an ủi, vuốt ve.
Đi vào thế giới Nibelungen lâu như vậy, anh chưa bao giờ thả lòng cho dù một giây.
Trong khoảnh khắc mất tập trung đó, anh biết vật nhỏ cắn ngón tay của mình, sau đó còn hút máu anh.
Không… Không thể cứ trầm luân như vậy được…
Suy nghĩ của Chu Ngự bị một trận ấm áp bao lấy.
Đó chính là sự cám dỗ chết người nhất.
Không phải là sự cám dỗ về tiền tài hay quyền quý mà là sự thỏa mãn tận sâu bên trong tâm hồn.
Chu Ngự cắn chặt răng, mạnh mẽ kéo tâm trí của mình ra khỏi loại cảm giác này, bờ vai anh run lên, cúi đầu muốn đem tiểu tử này nhả tay mình ra, ai ngờ nó tự động nhả ra rồi.
«
Chu Ngự
! Anh không sao chứ
?
» Chu Thanh phát hiện Chu Ngự bị vật nhỏ kia cắn, khẩn trương chạy đến xem xét.
Cho dù vật nhỏ kia trông vô hại tới đâu nhưng đâu ai biết được vết thương nhỏ kia sẽ gây ảnh hưởng xấu gì lên Chu Ngự chứ.
Không lẽ vết thương sẽ sưng lên
? Hay có thể là kí sinh vật theo miệng vết thương tiến vào cơ thể
? Hoặc là bị nhiễm bệnh độc nào đó
?
Vật nhỏ nhìn thấy Chu Ngự nổi giận, liền cuộn tròn thành một cục núp trong khăn choàng.
Chu Ngự giơ ngón tay lên, bất ngờ là không thấy bất kì vết thương nào.
«
Thật tốt quá…
» Chu Thanh nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng Chu Ngự tuyệt đối khẳng định ngón tay mình vừa bị cắn rách, anh cảm giác được vật nhỏ hút máu của mình.
Cùng với… cái loại ảo giác trấn an thần kinh này, Chu Ngự không thể không hoài nghi đây chính là phương thức săn mồi của vật nhỏ.
Vì sao miệng vết thương lại biến mất
?
Chu Ngự đem vật nhỏ núp trong khăn choàng túm ra, vật nhỏ kia muốn né tránh, Chu Ngự một phen cố định cổ nó.
« Chu Ngự
! Cậu muốn bóp chết nó sao
?
» Hàn Lật Đẳng chạy tới.
Bác sĩ Daniel ngăn cô lại «
Chu Ngự hình như bị nó cắn”.
«
Nó… cắn người sao
?
»
«
Cái này có gì kì quái đâu.
» Ngô Vận nhún vai «
Nè, Chu Ngự, cậu không sao chứ
? Nếu có kí sinh vật gì đó chui vào cơ thể cậu thì chớ trách tôi bắn cậu một phát đấy.
»
Vẻ mặt Ngô Vận tuy tươi cười nhưng ánh mắt lại không có ý tứ đùa giỡn nào.
Vật nhỏ bị Chu Ngự giữ chặt, trưng ra bộ mặt đáng thương.
Nhưng Chu Ngự một chút cũng không mềm lòng, anh dùng tay cạy miệng vật nhỏ ra, anh phải xác định trong miệng nó có răng nanh không.
Chu Thanh hiểu được Chu Ngự đang làm gì, cũng tiến lại gần quan sát, Chu Ngự lấy ngón tay vói vào miệng nó, ấn ấn vài cái, bên trong miệng rất mềm, ở những chỗ khác cũng vậy.
Có lẽ nó chưa tới tuổi mọc răng, bên trong miệng không có cái răng nào.
Chu Ngự rút tay về, vật nhỏ ngậm miệng lại, ánh mắt ủy khuất nhìn Chu Ngự.
«
Nè, chắc nó không có cắn cậu đâu, chỉ mυ'ŧ mυ'ŧ tay cậu thôi. Xem vẻ mặt cậu khẩn trương chưa kìa.
» Ngô Vận buồn cười nói.