Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 2: Nó… Đến đây…

Không có gì có thể làm cho anh bận lòng.

Chu Ngự tiếp tục hướng phía trước đi tới, từ tự liệu cho biết căn cứ phía trước trước là nơi nuôi dưỡng tế bào phục vụ cho mục đích nghiên cứu.

Lúc này cả phòng nghiên cứu vô cùng hỗn độn, dụng cụ thiết bị hầu như bị phá hủy gần hết, như là bị xe tăng cán qua.

Chu Ngự mới tiến lên phía trước một bước nhỏ, mũi chân liền dẫm nát ống nghiệm thành mảnh nhỏ, phát ra tiếng vang nhỏ. Tại nơi yên ắng thế này đột nhiên phát ra âm thanh làm cho người ta sởn gai ốc, phảng phất có một thứ gì đó nguy hiểm đang ẩn nấp bị bừng tỉnh Nhưng Chu Ngự lại rất bình tĩnh.

Trên mặt đất là vài thi thể nghiên cứu viên. Thể trạng bọn họ thực thảm, nhìn đến trình độ đông cứng của thi thể, Chu Ngự hoài nghi bọn họ đã chết trước khi đội đặc công của Chu Ngự nhận nhiệm vụ.

Chu Ngự ngẩng đầu, thấy trên trần nhà có gắn camera theo dõi. Lấy khả năng của tập đoàn Cự Lực thì họ chắc chắn đã biết sự việc phát sinh ở viện nghiên cứu, thế nhưng bọn họ lại giả vờ không biết, còn yêu cầu cái gì nhiệm vụ giải cứu con tin, làm cho đồng đội của Chu Ngự trở thành vật hy sinh.

Chu Ngự đếm số lượng thi thể trên mặt đất, đem so sánh cùng số thành viên nghiên cứu nuôi dưỡng tế bào.

Máy vi tính biểu hiện đã muốn hư hại nặng, máy chủ cũng bị phá nát, Chu Ngự muốn điều tra tổng số thành viên của họ cũng không được.

Trong căn phòng nghiên cứu nuôi dưỡng tế bào còn có một cánh cửa khác, chính là đang đóng kín.

Chu Ngự nghiêng người, ngón tay hướng cửa mở a, giống như có cái gì đó tựa lên cửa, vừa mở ra, chỉ nghe thấy rầm một tiếng liền ngã sấp xuống.

Men theo nửa khuôn mặt của người kia, Chu Ngự phát hiện người này là Triệu Thành, đồng đội trẻ tuổi của anh. Khóe miệng anh khẽ nhếch, đôi mặt mở thật lớn, giống như không thể tin được những gì xảy ra trước mắt mình. Tại một khắc, tim Chu Ngự đập kịch liệt, anh ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trên cổ Triệu Thành… Không có mạch đập.

Chu Ngự dùng sức nhắm chặt mắt lại, bởi vì không biết phía sau cánh cửa có cái gì, anh cẩn thận dời thi thể của Triệu Thành qua một bên, sau đó hướng cánh cửa đẩy ra.

Chu Ngự dùng tay đem đôi mắt khi chết cũng không nhắm lại của Triệu Thành khép lại, sau đó anh phát hiện, toàn bộ phần thân thể phía dưới của Triệu Thành bị đâm rất nhiều vết thương, máu chảy thành sông. Chu Ngự không thể tưởng tượng nổi cái gì đã tạo ra vết thương trí mạng như vậy, mà vách tường trên đường hầm là dấu vết đạn sượt qua, tùy ý liền thấy được vỏ đạn, Chu Ngự cầm súng của Triệu Thành lên, thấy lượng đạn bên trong cũng sắp hết. Mà thi thể Triệu Thành làm ra động tác rút chủy thủ bên hông ra… nhưng đối thủ như vậy, chủy thủ có ích lợi gì đâu.

Nhìn đến thảm trạng của Triệu Thành, Chu Ngự cơ bản xác định được người của mình không ai còn sống cả, ngay cả phó đội trưởng Trần Hướng.

Việc đã đến nước này, cho dù là Địa ngục, Chu Ngự muốn biết được kẻ đã hại chết đồng đội của mình.

Anh nhấc súng lên, thừng lững tiến tới phía trước, bước chân so với lúc trước dài hơn, thiếu vài phần cẩn trọng, càng nhiều chính là khát vọng muốn nhìn thấy cái kia.

Anh đứng trước cửa trung tâm nuôi dưỡng, nghiêng người đá cửa ra.

Nháy mắt trái tim buộc chặt, anh nghĩ sẽ có cái gì đó lao tới, nhưng hết thảy đều yên tĩnh không một tiếng động.

Suy nghĩ Chu Ngự lắng đọng lại, nguyên bản là do mình sợ hãi cộng thêm vội vàng, dù sao anh có đến 99% sẽ bị gϊếŧ thảm giống như Triệu Thành, nhưng tử vong lại không có đến. Vài giây đồng hồ trước, Chu Ngự cảm thấy sự yên lặng này như tra tấn anh, mà giờ khắc này, Chu Ngự bỗng nhiên cảm thấy được… như là được sinh ra từ một cánh cửa khác.

Anh đi vào, vốn tưởng rằng sẽ thấy động vật này nọ bị giam bên trong, nhưng anh lại đoán sai rồi.

Nơi này là một căn phòng thủy tinh rộng lớn, gieo trồng rất nhiều loại thực vật mà Chu Ngự chưa từng thấy qua. Anh quỳ xuống một chỗ, theo bên chân cầm lên nhánh cây héo rũ, lá cây có dạng hình thoi, trên mặt lá có vằn. Nó như cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay Chu Ngự, giống như tro tàn mà rơi xuống lả tả.

Mà giây phút này Chu Ngự cũng phát hiện, thực vật bên trong căn phòng thủy tinh này cơ hồ đều khô chết, giống như cùng thời điểm đều chết đi.

Trừ bỏ các loại thực vật nơi này, Chu Ngự không thấy bất kỳ sinh vật sống nào.

Phía Tây căn phòng thủy tinh bị cái gì đó va chạm vỡ ra, có hai người đồng đội thân mặc áo chống đạn ngã gục trên mặt đất.

Chu Ngự nhanh tiến lại gần, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn hít một ngụm khí lạnh.

Đạn của bọn họ cũng sắp hết, hơn nữa bọn họ so với Triệu Thành có năng lực tác chiến già dặn hơn, cùng anh hợp tác chỉ mới vài vài năm.

Theo suy đoán thời điểm bọn họ mất liên lạc với trung tâm chỉ huy cũng là lúc bọn họ đã chết.

Chu Ngự ngẩng đầu lên, nhìn về nơi căn phòng thủy tinh bị phá vỡ thành cái động lớn, vô luận là cái gì gϊếŧ bọn họ, đều là từ cái động này đi qua.

Cầm súng trong tay, Chu Ngự khớp hàm cắn chặt, anh hiện tại chỉ nghĩ đến cái tên đồ tể kia!

Anh vượt qua cái động kia, lại tiến về phía trước, không có đèn chiếu sáng, nếu cứ tiếp tục đi thì sẽ còn mảnh hắc ám.

Anh biết, cái thứ không xác định kia sẽ núp trong bóng tối chờ đợi anh.

Hơn nữa, Chu Ngự đi tiếp không bao lâu, chính mình không chừng sẽ tìm được đường sống.

Chu Ngự bước nhanh mà đi, nhảy vào phiến bóng tối kia, thoạt nhìn thực liều lĩnh, nhưng anh chỉ cảm thấy mọi giác quan dường như nhạy cảm hơn.

Mũi thì cảm nhận mùi, lỗ tai thì cảm nhận âm thanh xung quanh, mỗi bước anh đi đều cảm nhận được lực chân đạp trên mặt đất, còn thân thể thì cùng không khí ma sát lẫn nhau.

Cho tới nay, Chu Ngự đều có được năng lực mà người bình thường không có, đó chính là khả năng phản ứng, cũng nhờ loại năng lực mẫn tuệ sâu sắc này mà vô số lần anh tìm được đường sống trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh.

Anh không để ý thời điểm chạy phát ra âm thanh, bởi vì anh muốn dẫn dụ cái thứ không xác định kia tới.

Ngay tại lúc nháy mắt, anh chợt dừng bước lại, bên tai là tiếng hít thở rất nhỏ cơ hồ khó có thể nghe thấy.

Chu Ngự nghiêng mặt đi đến, mặc dù đang ở trong bóng tối, anh vẫn có thể mường tượng ra bộ dáng của Trần Hướng, hắn đang dựa vào tường, thoạt nhìn gần như hấp hối.

“A Hướng!” Chu Ngự đi tới bên cạnh hắn, Trần Hướng dùng hết sực lực cuối cùng đẩy Chu Ngự ra.

“Tôi… Không phải đã nói anh đừng tới đây rồi sao… Anh vì sao lại không nghe chứ?”

Nơi này quá tối, Chu Ngự không thể kiểm tra thương thế của Trần Hướng, nhưng anh ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Chu Ngự vừa muốn đỡ Trần Hướng đứng dậy, liền phát hiện tay hắn đã không còn.

“Nó… Đến đây…”

Đây là lần cuối cùng Trần Hướng nói với Chu Ngự.

Tràn ngập sợ hãi.

Chu Ngự nghe phía sau truyền đến âm thanh bò sát dưới mặt đất, anh nháy mắt bật đèn pin lên, khoảnh khắc đó toàn thân anh cương cứng, thế giới của anh hoàn toàn đảo điên!

Chính là thoạt nhìn như người, nhưng khi nhìn kỹ lại thì là một con quái vật, cơ thể hoàn toàn không có da bao bọc, bò sát, lấy trực giác Chu Ngự phỏng đoán, con quái vật này thập phần cường hãn.

Sinh vật bình thường khi bị ánh sáng chiếu vào sẽ theo bản năng tránh ra chỗ khác, nhưng con quái vật này lại không có mắt!

Như vậy khứu giác sẽ trở nên linh hoạt, nếu không tại sao có rất nhiều đặc công trải qua huấn luyện đặc thù cư nhiên toàn bộ đều chết thảm?

Chu Ngự ngừng thở, vẫn là không nhúc nhích.

Con quái vật kia há miệng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng cái này đối Chu Ngự thì không tính là gì.

Anh cẩn thận quan sát con quái vật này, cái đuôi của nó rất dài, ở trong không khí thong thả đong đưa, trên đuôi có răng cưa bén nhọn, nếu Chu Ngự không đoán sai, Triệu Thành cùng những người khác bị chính cái đuôi này gϊếŧ chết. Mà Triệu Thành cùng những người khác cho dù có bắn hết đạn cũng không thể bắn trúng con quái vật, hoặc là tốc độ của nó so với đạn còn nhanh hơn… Hoặc có thể là đạn không có lực sát thướng đối với nó.

Con quái vật từng bước lại gần, Chu Ngự không rõ phương thức di chuyển của nó, nên không dám tùy tiện hành động.

Nó chậm rãi tiếp cận Chu Ngự, mà ngón tay Chu Ngự đặt trên cò súng, tùy thời nổ súng. Nó càng ngày càng tiếp cận gần hơn, tay trái Chu Ngự giơ đèn pin lên, không có đóng cửa hoặc có ý đồ bỏ chạy, mồ hôi men theo thái dương Chu Ngự chảy dọc xuống. Anh chính là muốn đem con quái vật này xem rõ ràng! Trên mặt nó đầy nếp nhăn dữ tợn, tứ chi nó dang rộng ra, cái đuôi lắc qua lắc lại, hoàn toàn là tư thế chuẩn bị công kích.

Thời điểm quái vật cách mặt Chu Ngự vài cm, thần kinh Chu Ngự từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ căng thẳng buộc chặt tới vậy.

Con quái vật này không có ánh mắt, thậm chí tai, mũi đều không.

Nó có thể nghe thấy âm thanh sao?

Có thể đánh hơi được sao?

Chu Ngự hoài nghi.

Vừa lúc đó tay áo Chu Ngự rơi xuống mảnh thủy tinh nhỏ, anh lấy tay tiếp được, mãnh mẽ ném ra ngoài.

Mảnh thủy tinh rơi xuống cách đó không xa, phát ra tiếng động thanh thúy.

Mà con quái vật kia lại không có phản ứng nào, ngay cả đầu cũng không lệch dù một chút.

Cho nên… chắc chắn là nó không thể nghe được.

Nếu như nó không nghe được, sao lại có thể gϊếŧ chết nhiều người như vậy?

Ngay tại một khắc kia, con quái vật chợt cử động, nhanh đến nỗi Chu Ngự không kịp phản ứng lại, chính là theo bản năng nghiêng qua một bên, năng lực trời phú đó lại một lần nữa cứu mạng Chu Ngự, nếu không chắc anh đã bị con quái vật đâm thủng.

Mà phía sau anh truyền đến tiếng ‘Rầm’ một cái.

Trái tim Chu Ngự nháy mắt buộc chặt.

Anh chậm rãi quay đầu lại, thấy một chân quái vật ghim sâu vào tường, Trần Hướng nguyên bản còn chút hấp hối nay đã trở thành cái xác không hồn.

Mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, Chu Ngự hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản, Trần Hướng cứ như vậy chết trước mặt anh.

Ngón tay Chu Ngự đặt trên cò súng dần dần siết chặt, anh muốn gϊếŧ con súc sinh này.

Anh nhất định phải gϊếŧ nó!

“Để cho tao xem xem… mày rốt cuộc là nhanh tới cỡ nào!”

Chu Ngự đứng dậy, một tay giớ súng vừa bắn vừa chạy trốn, liên tục nổ súng, con quái vật bị bắn lui về phía sau hai bước. Ngay tại không gian chật hẹp này chạy trốn, cái đuôi của nó không ngừng lay động, tựa hồ sắp định vị được chỗ núp của Chu Ngự.

Rất nhanh, đạn đã hết, cái đuôi quái vật hướng đỉnh đầu Chu Ngự hung hăng đánh tới, Chu Ngự nằm sát trên mặt đất lưu loát thay băng đạn mới, nhanh chóng đứng dậy, tránh được đuôi con quái vật đang đánh tới.

Chu Ngự cũng phát hiện một điều, viên đạn bắn vào trong người quái vật, cơ thể nó tự động đẩy viên đạn ra, mà miệng vết thương dính máu cũng dần khép lại. Nói cách khác, khả năng khôi phục của nó còn mạnh hơn so với Chu Ngự và các sinh vật khác trên thế giới này.

Chu Ngự mắng một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.

Nếu muốn giải quyết con quái vật này, phải tiếp cận nó, điều kiện tiên quyết là phải chặt bỏ được cái đuôi đáng ghét kia đi.

Lời tác giả:

Thỉnh mọi người ra sức cầm cự cùng Bí béo ~ đông ~

–Hết chương 2–