Miêu Hành Bá Đạo

Chương 18: Phương pháp hạ nhiệt độ

Phương pháp hạ nhiệt độ cơ thể tốt nhất chính là dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm cho người bệnh — vậy mới nói tiểu thuyết và kịch truyền thanh không có dối gạt người nha!

Đại hoàng cẩu trợn tròn mắt nhìn hắc miêu mê man suốt một đêm, thường xuyên điều chỉnh thân mình làm cho con mèo càng vùi sâu vào lớp lông vàng mềm mại của mình hơn. Có đôi khi khối nước đá trên đầu mèo trượt xuống dưới, hắn còn nhỏ nhẹ dùng cái mũi dài cố định nó trở về. Hắn còn luôn chú ý đến độ ấm của đôi tai nhọn, cái mũi, bàn chân của con mèo, khi cảm thấy hơi khô, hắn sẽ liều mạng liếʍ cho ướt.

Khi hắn cố gắng chăm sóc, ban đêm cứ như vậy lẳng lặng trốn vào giữa móng vuốt của hắn, đợi cho ánh trăng hạ xuống, những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua bức màn dội vào phòng ngủ của Mao Thư Trần là lúc nhiệt độ cơ thể con mèo rốt cuộc ổn định lại, tuy rằng mũi vẫn có chút khô, nhưng tốt xấu gì cũng không hề nóng bỏng nữa.

Theo ông mặt trời từ từ lên cao, ánh mặt trời cũng bắt đầu chiếu về hướng mèo yêu và cẩu yêu. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu lên trên người Mao Thư Trần, hôn lên bộ lông của hắn. Thân mình hắc miêu vốn co rút dưới ánh mặt trời dần dần giãn ra, một chân mềm mại hơi đong đưa xuống dưới.

Động tác này tuy nhỏ nhưng lại trốn không khỏi cảm quan nhạy bén của đại hoàng cẩu, hắn trước tiên chú ý tới động tác của con mèo, sau đó vội vàng vươn đầu lưỡi cuồng liếʍ đầu con mèo, muốn tận lực làm cho con mèo đen tỉnh lại.

Trời không phụ con chó có tâm, lúc đại hoàng cẩu liều mạng liếʍ liếʍ, con mèo rốt cuộc có cảm giác, chỉ thấy dưới đôi mắt nhắm chặt chuyển động vài cái, sau đó dần dần mở một tia khe hở.

=======

Khi Mao Thư Trần vẫn còn nhắm mắt, thậm chí đã dần dần tỉnh táo lại, hắn cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực, trong lòng nhất thời hoảng hốt, vội vàng động đậy thân thể, nhưng hắn lại phát hiện bản thân mình chỉ có thể hơi chuyển động một chân.

Hắn mơ hồ nhớ tới nguyên nhân tạo nên tình trạng như vậy là bởi vì ăn một đĩa mì xào cá mà Hà Trung Toàn để lại, mì xào kia hương vị cực kỳ ngon làm hắn không thể tự kiềm chế bản thân càng ăn nhiều. Mà lúc hắn chuẩn bị đi rửa chén, lại kinh ngạc tìm được trong thùng rác ở phòng bếp có một vỏ hộp cá sardine! Hắn nhất thời cảm thấy đại sự không ổn, ngay sau đó một trận choáng váng đầu, chờ khi hắn nghiêng ngả lảo đảo trở lại trong phòng, rốt cuộc toàn thân mềm nhũn ngã quỵ ở trên giường biến về nguyên hình, chuyện sau đó liền không nhớ gì nữa. Nhưng mà loáng thoáng trong lúc đó, hắn giống như nhìn thấy Hà Trung Toàn xông vào trong phòng hắn, cũng không biết với cái đầu óc ngu ngốc kia của hắn có phát hiện mình khác thường không.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một trận phẫn nộ, căm thù con chó hình người kia tới chết, hạ quyết tâm đợi khi bình phục nhất định phải cào nát

cả người Hà Trung Toàn, tuyệt đối ngay cả tiểu JJ của hắn cũng không buông tha!

Mà hắn đang đắm chìm trong phẫn nộ lúc này đột nhiên phát hiện, thân thể của chính mình dần dần có sức lực, có thể cảm giác hoàn cảnh bên ngoài. Hắn phát hiện xung quanh thân thể ấm áp cực kỳ, như là nằm trên tấm thảm lông vô cùng mềm mại, mà trên người đang có một cái gì đó nóng ấm ẩm ướt đang ma sát đỉnh đầu của mình, thậm chí ngay cả mũi, lỗ tai cũng không buông tha. Cảm giác ấm áp dào dạt làm cho toàn thân hắn thả lỏng, như là về tới 250 năm trước, khi có hắn vẫn còn là một con mèo nhỏ được mẹ mèo chăm sóc…

Dù sao chính mình cũng là động vật, Mao Thư Trần đoán được là có một con gì đó đang liếʍ mình, nhưng tưởng tượng đến da lông hoàn mỹ của mình bị dính nước miếng của động vật khác (hơn nữa phi thường có khả năng chính là con chó bự bẩn thỉu nào đó), toàn thân hắn liền rùng mình một cái. Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hắn cư nhiên ngoài ý muốn mở mắt.

Quả nhiên, hắn vừa hơi hí hí mở mắt, liền thấy một con cực đại hoàng cẩu đem đầu lưỡi đỏ au liếʍ một hơi từ chóp mũi cho đến phía sau ót…

Thật dễ chịu, không đúng, thật đáng ghét!

Hắc miêu liều mạng đung đưa cái đầu, muốn đem ý tưởng trước đó quăng ra khỏi đầu, chỉ là vừa động, khối nước đá trên đầu liền trượt xuống, băng đá lành lạnh xẹt qua hai má làm cho hắn giật mình, theo bản năng vươn móng vuốt đỡ khối nước đá.

Chỉ là hắn nhìn thấy gì?

Một khối nước đá đặt trên đầu hắn cả đêm hiện tại đã tan hết một nửa, một con cá thu đao cứng rắn xuất hiện phía trên mặt khối nước đá!

“…Đây là cái gì?” Mao Thư Trần tức giận dần tăng.

“Ách…” Con đại hoàng cẩu lớn gấp đôi so với hắn vô tội dùng móng vuốt gãi gãi cằm: “Khối nước đá giúp anh hạ nhiệt độ.”

“Trực tiếp lấy ra từ tủ lạnh?” Mao Thư Trần dùng móng vuốt bén nhọn nhẹ nhàng gõ, nói là ‘gõ’ chi bằng nói là ‘cào’ thì đúng hơn bởi vì theo mỗi lần móng vuốt hắn hạ xuống đều mang đi không ít mảnh nước đá vụn. Tưởng tượng đến hắn đem một con cá chết đông cứng đặt trên đỉnh đầu cả đêm qua hắn liền ghê tởm kinh khủng. Cho dù có thích ăn cá đến cỡ nào, cũng không đại biểu hắn thích cùng một chỗ với cá chết.

“Khụ, không phải tại tôi nhìn thấy anh phát sốt, còn có điểm gấp gáp sao? Còn có,

anh đừng nhìn nó là cá chết liền ghét bỏ, anh nhìn kỹ lại xem, ảo tưởng một chút lúc nó còn sống có tư thế oai hùng thế nào — a, nó xem như là con cá tài giỏi trong loài cá rồi!” Hà Trung Toàn mắt thấy Mao Thư Trần sẽ không tính toán nữa, trước tiên thay đổi đề tài — bộ dáng hàm hậu làm cho trái tim người ta nhịn không được đập loạn: “Tôi sống nhiều… năm như vậy, anh chính là người đầu tiên… à không, là yêu tinh đầu tiên được tôi chăm sóc như thế!”

Nếu là lúc khác, chỗ khác, Mao Thư Trần tuyệt đối không có tâm tư dư thừa. Chỉ là hiện tại đang nằm trong lòng Hà Trung Toàn, hơn nữa móng vuốt còn bị Hà Trung Toàn đè lên, buổi tối hôm qua hắn thật sự chăm sóc mình, hơn nữa trong đôi mắt kia của Hà Trung Toàn bao hàm thành ý cùng thâm tình…

Này này này, chó ngốc kia, mi phạm quy rồi!

Đến lúc này, cho dù Mao Thư Trần có tự kỷ cỡ nào cũng có chút ngượng ngùng đứng lên, trong nháy mắt thậm chí nghĩ đến hắn cực kỳ yêu mình. Mặc kệ là con mèo có kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể ngăn cản một ánh mắt thuần khiết của một con chó lớn.

Bị ánh mắt sáng quắc của Hà Trung Toàn trừng đến có chút lúng túng, con mèo lớn màu đen có chút xấu hổ xoay đầu, đây là lần đầu tiên suốt 250 năm qua hắn có cảm giác ‘trái tim đột nhiên dừng lại’.

Chỉ là khi hắn đem tầm mắt từ đại hoàng cẩu chuyển hướng về phía xung quanh phòng, ngượng ngùng vừa rồi trong một giây hoàn toàn hóa thành bụi khói —

Cái giường lớn mềm mại của hắn ở đâu? Chẳng lẽ là chiếc giường bị gãy hết bốn chân cùng chiếc đệm bị bung lò xo?

Chiếc đèn trần lung linh của hắn ở đâu? Chẳng lẽ là cái thứ bị sụp xuống một nửa kia?

Sofa sang quý của hắn đâu? Chẳng lẽ là đống vải rách phía ngoài cửa sổ kia?

Hắn cắn răng đem tầm mắt chuyển dời từ căn phòng tồi tàn một lần nữa đặt lên người chó ngốc, mà Hà Trung Toàn vừa rồi còn ‘thịnh tình chân thành’ hiện tại đang dùng hai móng vuốt che mắt, chỉ dám theo khe hở giữa các ngón nhìn lén Mao Thư Trần.

Trong nháy mắt này, Mao Thư Trần thầm nghĩ tới một thành ngữ: có tật giật mình.

Hắn nhất thời chống tay xuống mép giường, chống đỡ thân thể còn có chút bủn rủn đứng lên. Hắn không chút nào sợ hãi hình thể khổng lồ của chó ngốc kia, mở cái miệng đỏ hồng ‘meo’ một tiếng táp tới chỗ yếu ớt nhất của loài chó là cánh mũi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hà Trung Toàn bị hắn làm cho sợ tới mức đầu óc hỗn độn, muốn tránh thoát tập kích bất ngờ này, chỉ là kết quả cuối cùng làm cho cái miệng hình chữ W của Mao Thư Trần hung hăng dán vào miệng của Hà Trung Toàn!

Cặp oan gia hình thể cách xa cứ như vậy bất thình thình dùng nguyên hình hôn nhau…