Tuy rằng trong nội tâm Mao Thư Trần muốn mặc kệ, bảo ai đó giúp chó ngu xuẩn này băng bó, gia không hầu hạ hắn! Chỉ là cố tình hiện tại hắn ngụy trang thành người, còn đi làm, mà một bác sĩ bình thường tuyệt đối sẽ không bởi vì hành động quá mức của người bệnh mà trực tiếp tông cửa chạy lấy người — bác sĩ tâm thần cũng không thể làm thế, càng miễn bàn một bác sĩ ngoại khoa tiết niệu ‘bình thường’ như hắn.
Mao Thư Trần chỉ có thể run rẩy khóe miệng, tận lực bình tĩnh gọi y tá ở bên ngoài lấy cồn và băng gạc, sau đó tự mình ra tay xử lý phần thân dưới cho vị bệnh nhân không giống tầm thường này.
Vết thương có nhiễm trùng một chút, nhưng mà với thể chất cường hãn của yêu tinh, nơi đó cũng không có sinh mủ, nếu không phải giải phẫu lại một lần, chó ngốc càng phải chịu đau khổ. Chiếu sáng chỗ sưng ở vết khâu nơi qυყ đầυ, màu đỏ lộ ra, Mao Thư tràn tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vẫn không thể không mạnh mẽ xốc lại tinh thần xử lý chỗ không hay ho kia. Đang lúc Mao Thư Trần kề sát đầu vào chỗ kia của Hà Trung Toàn, mùi vị của chó đực quanh quẩn chóp mũi cực kỳ nồng đậm, không khó ngửi nhưng là lạ.
Mao Thư Trần phát hiện mỗi khi gặp con chó ngốc này, trong cơ thể mình biến thân bắt đầu rục rịch. Mặt mày hắn nhăn nhúm, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Tôi nói vị bệnh nhân này…”
“Bác sĩ Mao có thể gọi tôi là Trung Trung!” Ánh mắt chó ngốc 囧囧… À không là sáng ngời hữu thần.
“… Hà bệnh nhân, tôi có thể xin anh đừng tùy tiện động dục được không? Tôi không muốn khi kề sát mặt vào chỗ dơ bẩn của anh, bị mùi vị hormone thối hoắc của loài chó vây quanh!”
Nghe đến đó, Hà Trung Toàn phi thường ngượng ngùng gãi đầu: “Nhưng mà bác sĩ, tôi không khống chế được!” Hắn thật cẩn thận nhìn sắc mặt Mao Thư Trần: “Tôi vừa thấy mỹ nhân liền không khống chế được… Bác sĩ Mao, anh chính là mỹ nhân, tôi vừa thấy anh, tôi cái kia, cái kia trong lòng ngứa… A!” Hà Trung Toàn đau đớn kêu lên, bởi vì ngay khi hắn nói hết câu, Mao Thư Trần sắc mặt xanh mét phi thường ác độc dùng cái nhíp kẹp một khối bông to dính đầy cồn, sau đó hung hăng chấm vào miệng vết thương nhiễm trùng của hắn.
“Tiêu độc.” Mao Thư Trần thản nhiên nói: “Lúc bác sĩ thao tác, người bệnh không nên lên tiếng quấy rầy.” Trong miệng nói như vậy, bàn tay Mao Thư Trần bôi cồn sát khuẩn không chút khách khí ở trên đại JJ của Hà Trung Toàn lăn qua lăn lại hai lần, một giọt cồn từ bông băng cứ như thế chảy xuống vết khâu.
“Ngao…” Hà Trung Toàn giả tiếng sói tru lên, hốc mắt thoáng đỏ, thân mình hắn run rẩy, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, động cũng không dám, chỉ là hai chân hắn không ngừng run chứng tỏ hắn đau muốn chết.
Thấy bộ dạng này của hắn, Mao Thư Trần dừng động tác, giọng nói cũng trở nên có chút chần chờ: “…Rất đau?”
Nghe được lời quan tâm từ Mao Thư Trần, Hà Trung Toàn không ngừng gật đầu, nhỏ giọng ủy khuất: “Rất đau.”
“Ừm”. Mao Thư Trần gật đầu, trong nháy mắt biểu tình trở nên dữ tợn vô cùng: “Đau là được rồi.” Dứt lời, hắn lại lấy một khối bông dính cồn, một lần nữa hung tợn đặt lên vết thương nhiễm trùng của người nào đó.
Một giây đó, Hà Trung Toàn rơi lệ đầy mặt.
….
Tiêu độc, bôi thuốc, lại băng bó… Hết thảy đối với Mao Thư Trần quá đơn giản. Chỉ tiếc chó ngốc thật sự không có tiết tháo, Mao Thư Trần chẳng qua ra tay ‘hơi thô bạo’, làm cho hắn kêu oai oái liên tục, dùng cồn tiêu độc sát lên toàn bộ đại JJ, nếu căn phòng không cách âm hiệu quả, hắn cứ kêu như vậy, đưa cảnh sát tới cũng không chừng.
Băng bó xong, chó ngốc cầm phân thân của mình bị băng lại y như củ cải trắng, thậm chí trên đỉnh còn dùng băng gạc cột thành nơ con bướm, nghẹn họng nhìn trân trối: “Bác sĩ Mao, như vậy làm sao tôi đi WC được?”
Mao Thư Trần nhướn mắt, làm như không liên quan đến mình, nói: “Làm sao đi WC là chuyện của bản thân anh – tóm lại nếu anh dám tự mình gỡ băng gạc xuống, tôi không dám cam đoan JJ của anh có bị thối rửa hay không nha…”
Hà Trung Toàn còn muốn nói thêm, lại bị Mao Thư Trần ngăn chặn: “Được rồi, mời anh về cho, ngày mốt, ngày kia tôi được nghỉ, hoan ngênh anh đến tái khám – tóm lại tôi không muốn lúc tôi đi làm lại nhìn thấy anh nữa!”
“Anh anh anh anh anh…” Hà Trung Toàn nghẹn thành cái bông cải xanh: “Bác sĩ Mao, anh làm sao có thể như thế! Một chút cũng không quan tâm người bệnh!” Rõ ràng hai người bọn họ đều là yêu tinh, mọi người đều nói đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng, nhưng mấy ngày nay lăn qua lăn lại, sao chỉ có mình hắn ‘nước mắt lưng tròng’?
Mao Thư Trần liếc mắt nhìn hắn: “Ra khỏi cửa đi bên trái chính là chỗ góp ý, đi thong thả, không tiễn!”
Hà Trung Toàn cắn khăn lệ rơi đầy mặt: “Bác sĩ Mao, anh thật đáng ghét mà! Không thể cùng anh có tiếng nói chung!”
Mao Thư Trần lại liếc hắn: “Muốn tìm tiếng nói chung? Vậy được rồi, ra khỏi cửa rẽ phải chính là khoa ngoại, bác sĩ Lưu cùng anh siêu có ‘kia phương diện”tiếng nói chung’ hôm nay vừa lúc có đi làm.”
Đáng thương cho Hà Trung Toàn, một người đàn ông thân cao 1m85, sau một buổi nói chuyện với Mao Thư Trần, bị sỉ nhục đến mức như cô vợ giận chồng giậm chân giãy đành đạch, tông cửa xông ra ngoài.
================
Mao Thư Trần bấy giờ mới cảm thấy tâm tình mỹ mãn ghê gớm, chỉ là tâm tình vui vẻ này không kéo dài được bao lâu – chờ khi hắn tan tầm về nhà cơm nước xong xuôi chuẩn bị xem thời sự là lúc, chuông cửa nhà hắn bị người ta ấn vang. Theo tiếng chuông cửa truyền đến là giọng nói của vợ chồng chủ cho thuê nhà nói cho hắn một tin tức phi thường không tốt: con của họ đi làm ăn xa quyết định trở về quê kết hôn, mà họ muốn dùng căn phòng mà Mao Thư Trần đang thuê để làm tân phòng.
Từ trước đến này hai vợ chồng này như thần giữ của nhưng lần này, chưa nói đến hai lời đã muốn dùng tiền đền bù để hủy hợp đồng, dù sao ở trong lòng người già, con trai mang con dâu trở về nhà ở so với chút tiền ấy đâu phải lớn lao gì. Trên thực tế, số tiền bồi thường trái hợp đồng cũng không nhiều, Mao Thư Trần thuê phòng này với thời hạn 01 năm, bây giờ còn kém hai tháng nữa là mãn hạn, vợ chồng chủ cho thuê đưa trả hắn hai tháng tiền thuê, còn để cho hắn ở lại đến ngày cuối tuần thứ 2 phải dọn đi.
Hắn nghiêm mặt tiễn bước vợ chồng chủ thuê nhà, Mao Thư Trần cảm thấy đầu mình ngày càng lớn, bởi vì hắn biết hai ngày nghỉ sắp tới của hắn phải đi tìm kiếm phòng ở – nhưng lại không nhất định có thể tìm được.
Hai lần cuối tuần cũng tới, hắn quả nhiên không thuận lợi tìm được phòng ở thích hợp, hắn chạy tới hỏi lãnh đạo gian phòng ký túc xá dành cho công nhân viên chức trong bệnh viện có còn hay không, lãnh đạo phụ trách lắc đầu, động tác kia phải nói là có bao nhiêu mĩ kịch: “Tôi xin lỗi, thật sự không có.”
Mao Thư Trần cả giận nói: “Sao lại không có? Nửa năm trước trưởng khoa Vương mua được nhà mới, rời khỏi ký túc xá được sắp xếp tạm thời cho anh ta, gian phòng đó không phải vẫn trống hay sao?” Trưởng khoa Vương trong miệng Mao Thư Trần chính là trưởng khoa ngoại, bán thử yêu tiểu Lưu chính là bác sĩ thực tập trong khoa của hắn. Trưởng khoa Vương năm nay mới vừa đứng vững ở vị trí trưởng khoa, chưa kết hôn, là kim cương Vương Lão Ngũ*, theo lý thuyết hắn cũng lắm tiền, chỉ là trước đây vẫn ở ký túc xá công nhân viên của bệnh viện, nửa năm trước mới mua nhà.
*kim cương Vương Lão Ngũ theo cách nói dân gian TQ, Vương Lão Ngũ chỉ những người đàn ông độc thân, có thêm yếu tố kim cương tức là người giàu có, lắm tiền.
Người phụ trách uống ngụm trà: “Mao Thư Trần này, cậu không biết sao… trưởng khoa Vương dọn đi rồi, nhưng hắn bao che khuyết điểm cũng có tiếng – hắn giúp đỡ tiểu Lưu thu xếp trình đơn xin để tiểu Lưu được phân vào gian ký túc xá mà hắn ở lúc trước.”
– công và tư chẳng phân biệt được, làm việc thiên tư rối kỷ cương, gian tình bốn phía… Trong nháy mắt đủ loại ý nghĩ xấu xa từ trong óc Mao Thư Trần đi ra, ánh mắt sắp bốc hỏa: “Tôi là công nhân viên chức của bệnh viện thì bệnh viện phải giải quyết vấn đề của tôi chứ: anh không thể để tôi không có nhà để về!”
Lời uy hϊếp của hắn bắt đầu có hiệu quả, người phụ trách chỉ có thể điều đình, mà kết quả là — bác sĩ Mao Thư Trần đẹp trai, tiền đồ vô lượng của chúng ta được ở cùng một gian phòng với bác sĩ thực tập tiểu Lưu dưới trướng trưởng khoa Vương.
Khi Mao Thư Trần bước vào gian phòng ký túc xá mà hắn phải ở trong tương lai, lại phát hiện người vốn nên ngênh đón hắn lại hai mắt đẫm lệ mông lung tránh ở góc tường anh anh khóc, hắn dự cảm việc ở chung trong tương lai không có gì vui vẻ.