Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 49

Mấy ngày sau Bạch Tuyết Kỳ bị áp giải đi. Từ vẻ mặt của Nhạc Thính Tùng mà Triệu Thất có thể suy ra, cuộc sống sau này của gã chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Vì Thiên Môn sắp rời đi nên Nhạc Thính Tùng bắt đầu bận túi bụi. Không chỉ bận tâm chuyện lớn chuyện nhỏ, y còn phải kiểm tra xem trong Thiên môn có gian tế hay không để bảo đảm cho sự an toàn của trụ sở sau này.

Làn này Triệu Thất rảnh rang chẳng ai thèm quản, suốt ngày không ăn thì là ngủ, cũng không biết Thiên môn dùng linh dược gì, vết thương trên người hắn hồi phục rất nhanh, tay phải dù không thể làm việc nặng nhưng ăn cơm mặc quần áo đã không có vấn đề gì.

Chiều hôm đó, Triệu Thất vừa chợp mắt một giấc, lúc mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Nhạc Thính Tùng đang nằm bên cạnh mình, hơi thở đều đặn như đã ngủ rất lâu rồi.

Y quá mệt mỏi.

Nhạc Thính Tùng ngày nào cũng thức dậy từ rất sớm, Triệu Thất vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy y lúc tinh thần phấn chấn, bây giờ nhìn dáng vẻ tiểu tử này lúc ngủ, không khỏi có cảm giác mới mẻ.

A…

Hắn nhìn chằm chằm một hồi, nỗ lực tìm kiếm khuyết điểm trên gương mặt này. Thế nhưng kỳ quái là, tiểu tử này nhìn thế nào cũng rất được, Triệu Thất xem nửa ngày cũng chẳng tìm ra chỗ nào không hợp ý.

Thật là kỳ quái. Hắn nghĩ thầm. Làm sao trước kia mình không phát hiện ra nhì?

Lúc Nhạc Thính Tùng lớn lên, bộ dạng vẫn như trước kia, bởi vậy vấn đề nhất định xuất hiện trên người hắn. Triệu Thất nâng đầu nghĩ, mặt lại hơi đỏ.

Chỉ chốc lát sau, hắn thấp giọng lẩm bẩm oán trách một câu, không nhịn được bò qua muốn nắm mũi Nhạc Thính Tùng. Thế nhưng bàn tay đưa đến một nửa lại do dự dừng lại.

Tiểu tử này gần đây rất mệt, vẫn nên để cho y ngủ thêm một lát đi. Triệu Thất dâng lên thiện tâm hiếm có, vừa định rút tay về, đột nhiên bị nắm chặt ——

Nhạc Thính Tùng vẫn nhắm mắt như trước, chỉ có khóe miệng hơi cong lên, nắm bàn tay hắn đưa lên miệng hôn một cái.

“Á à, tiểu tử thối, lại dám giả vờ ngủ.” Triệu Thất khinh thường hừ một tiếng, rút tay về, lười biếng nằm xuống giường, Nhạc Thính Tùng lại không buông tha cho hắn, lật người chống trên người hắn, đè sát vào hỏi: “Lúc nãy nhìn ta lâu như vậy, đang nghĩ gì?”

Triệu Thất đảo mắt, cười xấu xa: “Lúc ngươi ngủ có nước miếng chảy ra, không biết hả?”

Nhạc Thính Tùng nhanh chóng lui về sờ mặt, lại thấy Triệu Thất trốn trong chăn ngộp cười, biết mình lại bị hắn đùa bỡn, liền luồn tay xuống dưới đáy chăn. Cũng không biết y làm cái gì, tiếng cười của Triệu Thất dừng lại, rầm rì phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

“Ngươi… A, từ bao giờ mà ngươi lại, a, trở nên lợi hại như vậy?” Triệu Thất hỏi đứt quãng.

“Lợi hại?” Nhạc Thính Tùng đối có chút bất ngờ trước phản ứng của Triệu Thất, “Thư thái như vậy sao?”

Ánh mắt Triệu Thất mê man tan rã, mặt ửng đỏ, giống như không nghe được bất cứ âm thanh gì bên ngoài, chỉ hừ nhẹ đòi hỏi. Nhạc Thính Tùng thấy thần sắc hắn khác thường, trong lòng nghi hoặc.

“Triệu Thất, Triệu Thất!” Y nhẹ giọng gọi.

Triệu Thất mơ mơ màng màng ừ một tiếng, sau đó lại không phản ứng. Nhạc Thính Tùng lúc này nào dám chọc hắn nữa, cẩn thận cố định thân thể hắn, chờ hắn khôi phục tỉnh táo.

Nửa ngày sau, Triệu Thất trừng mắt nhìn, cười hì hì với y: “Người nhỏ mọn, ngươi đè lên đầu ta phát đau.”

Nhạc Thính Tùng không bị hắn lừa gạt, giúp hắn chải lại mái tóc rối, dừng một chút, nhìn thẳng mắt hắn: “Ngươi làm sao?”

Thời điểm tình nồng, phản ứng của Triệu Thất đặc biệt kịch liệt. Nhưng vừa rồi, y chỉ đυ.ng vào Triệu Thất mấy cái, lại…

Nhạc Thính Tùng chỉ từng tiếp xúc da thịt với người này, thế nhưng vốn kinh nghiệm ấy cũng đủ y phát hiện ra Triệu Thất khác thường.

Nụ cười Triệu Thất cứng đờ, chật vật tránh né ánh mắt y, ấp úng nói: “Nam nhân, vốn rất dễ lên… Chúng ta lâu rồi chưa thân thiết, lẽ nào ngươi không muốn sao?”

Nhạc Thính Tùng biết mấy ngày nay nay mình bỏ bê hắn, trong lòng có chút áy náy. Triệu Thất thấy thế, vội vàng sấn nhiệt đả thiết: “Ngươi xem, chuyện này giống như uống nước ăn cơm, nếu ngươi khát hay đói bụng, đột nhiên gặp phải rượu ngon món ngon, nói không chừng còn gấp hơn cả ta ấy.”

Nhạc Thính Tùng không nhịn được cười: “Hoá ra ở trong mắt ngươi, ta chính là rượu ngon món ngon hả?”

“Á há, ngươi ngon hơn những món kia nhiều.” Triệu Thất xấu xa liếʍ môi, muốn nhào lên người Nhạc Thính Tùng “bắt đầu ăn”, lại bị y né ra, vồ hụt.

Triệu Thất bất mãn bĩu môi, đang không ngừng cố gắng, Nhạc Thính Tùng đã nâng hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc lên.

“Triệu Thất.” Nhạc Thính Tùng nghiêm túc nói.

Triệu Thất thấy thế, trong lòng đập loạn, nhưng lúc này không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng, chờ nghe y nói.

“Từ nhỏ ta đã ở trong núi, số người gặp quan cũng không nhiều, khoảng chừng có hai, ba người hàng xóm thường xuyên lui tới, sư phụ còn dặn dò ta, không cho ta hỏi lai lịch của bọn họ.” Nhạc Thính Tùng nói, “Khi đó ta cảm thất rất kỳ quái, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đi hỏi —— người ta biết là bọn họ của bây giờ, cần gì phải quan tâm bọn họ trước kia như thế nào? Thế nhưng sau khi gặp được ngươi, ta mới biết ta sai rồi.”

Triệu Thất nghe vậy thì ngẩn ra, tim đập nhanh hơn một chút, gõ dồn dập làm cho hắn tinh thần không yên.

“Ta muốn biết toàn bộ về ngươi, bất kể là trước khi chúng ta gặp gỡ hay là rất lâu sau này.” Nhạc Thính Tùng nghiêm túc nói, “Nếu người không muốn nói cho ta, ta sẽ chờ đến một ngày ngươi đồng ý nói —— tất cả, không dối gạt ta.”

“Ta…” Triệu Thất há miệng, nhìn đôi mắt kiên định của Nhạc Thính Tùng, cuối cùng không nói gì được.

Kỳ thực hắn chẳng có gì tự mình biết mình, cũng không có liêm sỉ, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có gì ghê gớm. Nếu là lúc trước, nhất định hắn sẽ nói thẳng, nói không chừng còn có thể thuận tiện rơi vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương gợi lòng trắc ẩn của người khác. Nhưng bây giờ, hắn không muốn làm như vậy.

Triệu Thất không muốn để Nhạc Thính Tùng xem thường hắn.

Nghĩ tới đây, Triệu Thất lại hối hận, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra mình chưa làm được gì to lớn. Bởi vì những người xungquanh hắn đều vô liêm sỉ chẳng khác gì hắn, có người còn xấu hơn nhiều, thế nhưng Nhạc Thính Tùng lại khác.

Nếu như mình tốt hơn một chút thì hay biết mấy. Triệu Thất nghĩ như vậy. Hắn nỗ lực tìm kiếm ưu điểm trên người mình, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện không những mình có tâm địa xấu xa, miệng tiện, còn lười biếng ham ăn, thích mượn gió bẻ măng, gặp người thì chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, từ đầu đến chân quả thực không có gì tốt, không khỏi càng xấu hổ.

Ôi, thế mà ta còn nói muốn chăm sóc tiểu tử này đây.

“Ta quyết định.” Một lúc sau, Triệu Thất nghiêm túc vỗ vai Nhạc Thính Tùng, trịnh trọng nói, “Bắt đầu từ bây giờ, ta phải trở thành người hữu dụng, nỗ lực làm người tốt!”

Nhạc Thính Tùng trầm mặc một lát, giống như không lý giải nổi tại sao Triệu Thất lại nói như vậy. Nhưng mà ý nghĩ này vẫn rất đáng để cổ vũ, y gật đầu ừ một tiếng.

“Hê hế, sau này nhất định ta sẽ trở thành người tốt.” Nói xong quyết tâm, Triệu Thất té nằm giường, hai chân tréo nguẩy mặc sức tưởng tượng, “Đến lúc đó, ngươi nhất định đã trở thành một đại hiệp rất lợi hại… Ừ, người tốt và hiệp khách, rất tốt rất tốt, rất xứng đôi rất xứng đôi.”