Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 44

Trái lo phải nghĩ một trận, Triệu Thất quyết định không cần nghĩ nhiều như thế, cứ thử một lần đã. Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, lại thấy một cảnh tượng khó tin ——

“Ngươi đã sớm hoài nghi ta?!” Bạch Tuyết Kỳ vừa kinh sợ vừa cả giận, “Chẳng lẽ tối nay…”

Nhạc Thính Tùng nói: “Nếu không phải có kẽ hở thì làm thế nào các ngươi lại dễ dàng lộ sơ sót như thế?”

Sau đó, người của hai bên đánh nhau!

Triệu Thất căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy trước mặt một mảnh ánh đao bóng kiếm. Hắn sợ đến mức nằm bẹp trên giường không dám động đậy, nghĩ thầm nhân sĩ võ lâm nói động thủ là động thủ, đáng sợ quá.

Một lát sau, Triệu Thất phát hiện không có người lại đây chém hắn. Cẩn thận ngẩng đầu lên, phát hiện có mấy đệ tử đang cầm kiếm che chắn khu vực này. Hơn nữa theo vị trí của bọn họ, thoạt nhìn khá là an toàn.

Vì vậy hắn yên lòng hết nhìn đông lại nhìn tây, liếc mắt liền thấy tên ban nãy vu hại mình đang bị người khống chế, trong miệng còn bị nhét vào thứ gì, tựa hồ là phòng ngừa tự sát.

Lúc này, toàn bộ võ đường là tiếng đao kiếm giao tranh, Triệu Thất mất công tốn sức tìm kiếm Nhạc Thính Tùng, lại không nhìn thấy y đâu.

“Vị thiếu hiệp kia…” Hắn ấm ách kêu lên vài tiếng. Một thiếu niên mặt tròn cách hắn gần nhất nghiêng đầu qua, trường kiếm trong tay uy nghiêm đáng sợ, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền hòa: “Triệu quản sự cứ bình tĩnh, nhân số chúng ta đông đảo, rất nhanh là có thể bắt sống đám tặc tử kia.”

Triệu Thất hỏi: “Vừa rồi ta hơi hoảng thần, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Thiếu niên mặt tròn kích động giảng thuật lại những gì đã xảy ra.

Hoá ra sư thưc tổ anh minh thần võ đã sớm nhìn thấu âm mưu của Bạch Tuyết Kỳ. Tối nay vì dụ rắn khỏi hang mà người đã mang gần hết đệ tử lên núi, kỳ thực đã sớm bố trí nhân lực trong bóng tôi, bây giờ bắt hết những kẻ tập kích kia. Mới vừa rồi các đệ tử mang về tin thành công, người không phí lời nữa, trực tiếp lấy ra mật thư Bạch Tuyết Kỳ liên lạc cùng đồng bọn, hạ lệnh cho đệ tử Thiên Môn nghiêm trị đám gây rối này.

Triệu Thất trợn mắt ngoác mồm, không ngờ lại bỏ lỡ một màn đặc sắc như vậy, đây chẳng phải là không có chuyện gì của mình hay sao?!

Không nghĩ tới, hắn đã chuẩn bị xong lời vạch tội chất vấn mà bây giờ lại không có chỗ dùng, Bạch Tuyết Kỳ bị vạch trần theo cách này cứ như đánh một quyền vào bị bông, thật là khiến người ta tức giận mà không có nơi phát tiết.

Nhưng mà tình hình lần này hình như hơi nghiêm trọng…

Hắn yên lặng tính toán, tính ra mình lên núi đã năm sáu ngày, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Mà bên kia, quả nhiên như thiếu niên mặt tròn nói, đệ tử Thiên Môn đã bao vây Bạch Tuyết Kỳ bốn phía, sắp kết thúc chiến đấu rồi.

Nhạc Thính Tùng và Bạch Tuyết Kỳ còn chưa đình chỉ, tất cả mọi người đều sốt sắng quan sát cuộc chiến.

“Đường đường là trưởng lão Thiên Môn lại cậy đông bắt nạt người khác. Nhạc Thính Tùng, ngươi còn để ý đạo nghĩa võ lâm không hả?” Bạch Tuyết Kỳ tức giận quát lên.

Nhạc Thính Tùng một chưởng đánh ra: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa, nhiều lời vô ích!”

Kiếm pháp của Bạch Tuyết Kỳ vừa ác liệt vừa phiêu dật, Nhạc Thính Tùng chỉ dùng bàn tay bằng thịt, tuy không có binh khí sắc bén nhưng có nội lực thâm hậu rung động gian nhà. Lúc hai người so chiêu không ngừng truyền đến tiếng kim thạch chạm nhau, người trong võ đường vô luận là địch hay ta đều thầm hoảng sợ trước cường lực của Nhạc Thính Tùng.

Triệu Thất tuy biết vị trí của Nhạc Thính Tùng nhưng lại không nhìn ra môn đạo gì. Trong mắt chỉ có hai đám tàn ảnh, nếu không phải Bạch Tuyết Kỳ mặc áo trắng, hắn sợ rằng ai là ai cũng đều không phân ra.

Nhìn một lát, Triệu Thất liền cảm thấy mỏi mắt, nháy mắt mấy cái, chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, trường kiếm trong tay Bạch Tuyết Kỳ gãy làm hai đoạn, bị Nhạc Thính Tùng một quyền đánh ngã trên đất.

“Bạch công tử, ngươi bây giờ còn ra thể thống gì?” Nhạc Thính Tùng nhìn từ trên cao xuống.

Bạch Tuyết Kỳ lúc này đã không còn tao nhã, tóc của gã xõa ra rũ rượi, mặt sưng lên một cục, chật vật nằm trên mặt đất, đang muốn đứng dậy, lại bị Nhạc Thính Tùng đạp lên cẳng chân.

“Nhạc Thính Tùng, ta là đệ tử duy nhất của bảo kiếm lão nhân. Ngươi dám động đến ta, suy nghĩ kỹ xem phải trả giá thế nào!” Vẻ mặt gã nham hiểm mà nhìn Nhạc Thính Tùng, như con rắn độc rít lên uy hϊếp.

“Vậy lúc ngươi bắt nạt người duy nhất ta yêu, có nghĩ sẽ phải trả giá thế nào không?” Nhạc Thính Tùng trầm giọng đặt câu hỏi, hơi ghìm chân một chút.

Bạch Tuyết Kỳ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Triệu Thất sợ đến mức suýt ngã từ trên giường xuống. Hắn nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Tuyết Kỳ, nhìn thấy cẳng chân kia đang dùng một tư thế kỳ quái chống đỡ cơ thể, sợ là bị đạp gãy xương rồi.

Triệu Thất thật không dám nhìn, hắn cảm thấy chân mình đang phát đau.

Nhạc Thính Tùng đợi tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tuyết Kỳ ngừng lại mới như có điều suy nghĩ nói: “Vừa rồi quên hỏi, ngươi dùng chân này đá hắn sao?”

Trán Bạch Tuyết Kỳ phủ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt như băng, thống khổ làm cho khuôn mặt gã vặn vẹo, trên mặt từ từ tràn ra nụ cười đư tợn: “Ha, ta thực sự là thương hại ngươi. Ngươi ra mặt thay cho tiểu tử kia, lại không biết hắn sớm đã bị người chơi —— a a a!”

Nhạc Thính Tùng mắt điếc tai ngơ trước tiếng kêu thảm thiết của gã, nhấc chân lên khỏi đầu gối Bạch Tuyết Kỳ, dời đến một chân khác, lại hỏi một lần: “Là chân này?”

“Ngươi điên rồi, điên rồi!” Theo sự đau đớn tăng lên, tiếng cười của Bạch Tuyết Kỳ càng lúc càng điên cuồng, “Nhạc Thính Tùng, ha ha ha, khó trách hắn lại chọn ngươi!”

Lời còn chưa dứt, gã lại bị miễn cưỡng bị giẫm gãy một cái khớp chân.

Triệu Thất không nhìn nổi, cũng không phải lòng mang đồng tình, mà là xưa nay hắn chưa từng thấy tình cảnh đáng sợ như thế. Thế nhưng vẻ mặt những người xung quanh như tập mãi thành quen, ngay cả thủ hạ của Bạch Tuyết Kỳ cũng chỉ có vẻ mặt nham hiểm, không có không đành lòng.

Hắn cảm thấy hơi váng đầu, muốn nằm úp sấp một lát. Cũng không định đến, vừa động đậy là một trận trời đất quay cuồng, đầu tiếp sứt mẻ ở đầu giường, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Nhạc Thính Tùng lập tức quay đầu, nhìn thấy Triệu Thất sống dở chết dở mà treo móc ở bên giường, sắc mặt tái mét.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhạc Thính Tùng bỏ quên Bạch Tuyết Kỳ, bước nhanh tới bên người Triệu Thất, đỡ hắn lên, lo lắng hỏi, “Có phải còn có chỗ nào khó chịu?”

Triệu Thất cảm thấy thứ khó chịu nhất trên người chính là lá gan của hắn, sắp bị doạ vỡ mất mật rồi.

“Nhạc, Nhạc thiếu hiệp…” Triệu Thất toàn thân run rẩy không ngừng, cổ họng như bị nhét vào một cây bông, khó khăn lắm mới phát ra tiếng, “Ta… Ta có chuyện muốn nói với ngươi…”