Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 35

Mặt mày Nhạc Thính Tùng âm trầm, lạnh lùng nhìn Triệu Cửu.

Nhạc Thính Tùng vốn chẳng cảm thấy gì với người này, trái lại còn có một loại cảm giác thân thiết giữa những người cùng lứa. Thế nhưng từ sau khi y đi theo Triệu Thất biết được rất nhiều chuyện đời, nghĩ tới tình cảnh ngày đó mình nhìn thấy liền không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“Triệu Thất ở đâu?” Y hỏi, nghĩ nên đánh gã kia vào lúc nào mới tốt.

Vẻ mặt Triệu Cửu cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, trái lại còn giận dữ hơn cả y, lạnh lùng nói: “Ngươi còn mặt mũi để hỏi sao?”

Nhạc Thính Tùng quyết định không cần phải lãng phí cuộc sống, bây giờ muốn đánh thì đánh.

Triệu Cửu vừa tránh được một chiêu lăng chân, trước mặt lại đυ.ng phải nắm đấm của Nhạc Thính Tùng, trong chớp mắt liền thấy choáng váng đầu óc.

Đều là mười chín tuổi, người này so với mình lại có thể lực trời phú khiến người khác kinh sợ. Nhưng dù thế Triệu Cửu vẫn như cũ ra sức đánh trả, coi như bại, gã cũng không muốn bị đánh bại thảm như vậy.

Nhạc Thính Tùng vốn đang thiếu kiên nhẫn vì chưa thấy Triệu Thất, không nghĩ tới tiểu tử này còn dám phản kháng, lập tức càng không lưu tay, từng chiêu từng thức đều mang kình phong bén nhọn, từng cú đấm thấu thịt đều giáng lên người đối phương. Triệu Cửu cũng xấu tính, luôn cố tình đánh vào mặt Nhạc Thính Tùng, giống như quyết tâm phải làm cho y trở nên chật vật dù chỉ một tí.

Nhưng sự chênh lệch thực lực quá lớn, Triệu Cửu cũng không vì đố kị trong lòng mà đột nhiên mở ra hai mạch nhâm đốc, trái lại dẫn dắt Nhạc Thính Tùng làm theo cái đạo lý đánh người phải đánh mặt, cuối cùng bị y một cước gạt ngã, mặt mày sưng tấy nằm trên đất.

“Ở trong Triệu phủ mà dám hoành hành ngang ngược như vậy, ngươi xem, phi, xem nơi này là cái gì?!” Triệu Cửu nhe răng trợn mắt nói.

“Ta chả cần biết nơi này là cái quái gì, ta chỉ muốn biết Triệu Thất ở nơi nào.” Nhạc Thính Tùng cau mày hỏi, “Các ngươi giấu hắn ở đâu?”

“Hắn là người của Triệu phủ, đương nhiên bây giờ đang ở trong nhà của hắn.”

“Nhà? Hừ!” Nắm đấm của Nhạc Thính Tùng lại tàn nhẫn đánh xuống, “Nơi này không phải là nhà của hắn, bây giờ ta sẽ dẫn hắn đi.”

“Dẫn hắn đi?” Triệu Cửu miễn cưỡng chịu một quyền, nhùn y cười lạnh một tiếng, “Hắn chỉ đi ra ngoài với ngươi nửa ngày mà lúc về đã bị người đánh cho hôn mê. Ngươi còn muốn dẫn hắn đi, là chê mệnh hắn quá dài sao?”

“Cái gì?” Nhạc Thính Tùng bỗng nhiên chặn họng gã, “Ngươi nói cái gì? Hắn bị người đánh? Bị ai?!”

“Khặc, khặc, người đi cùng với ngươi, lẽ nào ngươi lại không biết?” Triệu Cửu oán hận nhìn y, chất vấn, “Ngươi bây giờ còn ngồi ra vẻ ta đây, lúc hắn bị người ta đánh, ngươi đang ở đâu? Có phải là đợi đến lúc người chết rồi, ngươi mới —— ”

Lời còn chưa dứt lời, Nhạc Thính Tùng đã hung dữ tung cho gã một chưởng, xác định phương hướng, liền đi tới phòng Triệu Thập.

Nhạc Thính Tùng đoán không sai, Triệu Thất quả nhiên ở trong phòng Triệu Thập. Từ ngoài cửa sổ y có thể nhìn thấy Triệu Thất đang nằm trên giường, chính muốn xông vào, chợt nghe thấy tiếng Triệu Thất đang nói chuyện với người nào.

“Các ngươi đừng có lắm miệng với Nhạc thiếu hiệp, đây là chuyện của ta, nếu để cho hắn làm khó dễ…”

“Để ai làm khó dễ?” Nhạc Thính Tùng vừa hỏi vừa đi vào. Triệu Thập đang bưng chén thuốc đứng ở bên giường, thấy Nhạc Thính Tùng tiến vào liêng dâng lên lửa giận: “Ngươi còn dám tìm tới nơi này —— ”

“Ta vừa mới nhìn thấy Triệu Cửu.” Nhạc Thính đoạt lấy bát thuốc trên tay cậu, lạnh lùng nói, “Công phu của hắn hơn ngươi rất nhiều, bị thương cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng ngươi vẫn nên qua xem một chút, chẳng may chết thì không tốt.”

Triệu Thập nhìn Triệu Thất đang nằm trên giường, ánh mắt của hắn chỉ đặt ở trên người Nhạc Thính Tùng, trong lòng không biết là có tư vị gì. Cậu rất muốn gϊếŧ chết cái kẻ đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của người của cậu, thế nhưng Triệu Thập biết mình thực sự đánh không lại, mà vẻ mặt Triệu Thất lại là vui mừng như vậy…

Cuối cùng, cậu tức giận giậm chân một cái, căm hận trừng Nhạc Thính Tùng, sau đó rất nhanh liền rời đi.

“Lão Thập tiểu tử này cư nhiên có thể chạy trốn nhanh như vậy.” Triệu Thất ngạc nhiên khó giải thích, nghĩ thầm con thỏ nhỏ chết bầm kia cũng không biết là bị chỉnh đốn ra làm sao, tự nhiên lại bị doạ cho thành cái dạng này.

Nhạc Thính Tùng chẳng thèm nhìn Triệu Thập, thử thuốc trong tay, thấy nhiệt độ thích hợp liền một muỗng đút cho Triệu Thất uống. Triệu Thất uống chưa được mấy ngụm liền nhăn lại mặt, liên tục lè lưỡi: “Phi, này là cái gì?! Nước cống uống còn ngon hơn cả cái này!”

Nhạc Thính Tùng trầm mặc không nói, chậm rãi mớm thuốc. Triệu Thất thấy sắc mặt y trầm trọng, trong lòng biết nhất định là con ba ba Triệu Cửu kia nói linh tinh cái gì với y rồi, hắn cười ha hả đâm mặt của y: “Dưa ngốc, những lúc như thế này ngươi nên hôn ta mấy cái để thuốc trở nên ngọt hơn na.”

Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một cái, tự uống một ngụm thuốc lớn, kéo đầu hắn qua rồi từ từ mớm thuốc vào.

“A…” Triệu Thất không ngờ y đột nhiên làm động tác này, hoàn toàn không kịp phản ứng, không thể làm gì khác hơn là bé ngoan uống hết chén thuốc, trong lòng không nhịn được mắng vài câu.

Bất quá, tuy rằng vẫn đắng muốn chết nhưng được Nhạc Thính Tùng hôn môi, thuốc tựa hồ ngọt hơn một chút.

Không dễ dàng gì uống xong bát thuốc, Triệu Thất thở hồng hộc, hắn phát hiện tay Nhạc Thính Tùng đang víu y phục của mình, không nhịn được bùi ngùi than thở: “Ôi na, đường đường là Nhạc thiếu hiệp, làm sao mới dùng vài lần liền biến thành tiểu sắc quỷ…”

Vừa nố chuyện, Nhạc Thính Tùng đã cởi sạch y phục của hắn. Cúi đầu tra xét thân thể đầy rẫy vết thương.

Có rượu thuốc bôi lên,ấy vết bầm không những không biến mất mà còn thâm đến phát sợ. Mấy nơi lúc trước chỉ hơi sưng lên mà bây giờ đã chuyển màu xanh tím, trước ngực Triệu Thất bị thương nặng nhất, hiện tại đã không tìm được một khối da thịt nào lành lặn.

Đột nhiên hô hấp của Nhạc Thính Tùng trở nên dồn dập, phẫn nộ làm cho hai mắt y đỏ lên, y không cách nào khống chế được cường độ của mình, ngay đến chạm vào cũng không dám, chỉ có thể dùng mắt từng lần từng lần một thăm hỏi thân thể tràn đầy vết thương này.

Một lúc lâu sau y mới nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Triệu Thất còn chưa kịp trả lời đã cảm giác thân thể nong nóng, có thứ gì lướt xuống l*иg ngực, lưu lại một vết ẩm ướt bỏng rẩy.

Hắn trợn to hai mắt ——

“Hôm nay không nói gì với ta liền bỏ đi, là vì việc này sao? Ta bận đến mức mãi mới được rảnh rỗi, còn tức giận vì ngươi…” Nhạc Thính Tùng không ngẩng đầu, giọng nói buồn bực, “Đều là ta sai, rõ ràng nói không để cho người khác bắt nạt ngươi, thế nhưng dĩ nhiên ngươi lại bị thế này ngay dưới mí mắt ta… Ta, ta —— ”

“Ha, vết thương kia nhìn qua đáng sợ, kỳ thực không đau thế đâu.” Triệu Thất an ủi sờ đầu y, cười nói: “Hơn nữa việc này cũng không liên quan đến ngươi, là trên đường trở về ta không cẩn thận đắc tội với người khác, cũng coi như gieo gió gặt bão, không oán được ai.”

Lúc hắn nói lời này đến tình chân ý thiết, thậm chí bao hàm xưng tội chí tình sâu sắc, thế nhưng Nhạc Thính Tùng biết hắn cũng không phải ngày một ngày hai, làm thế nào có thể bị mấy câu nói qua loa này lừa bịp? Triệu Thất này từ trước đến giờ luôn nghĩ người khác mới phải xin lỗi hắn, chưa bao giờ tự ngẫm lại xem mình có lỗi gì, bây giờ nói ra những lời ấy, thật sự là bất thường vô cùng.

Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, đưa tay lau mặt, ngẩng đầu nói: “Địa vị của người này nhất định không thấp cho nên ngươi mới sợ ta làm khó dễ, có đúng hay không?”

“Ồ, hoá ra dưa ngốc cũng có lúc đa tâm.” Triệu Thất chọt nhẹ lên mặt y một cái, dính dấp một điểm ẩm ướt, bỏ vào miệng liếʍ, “Ừ, ngọt lắm.”

Nhạc Thính Tùng hơi xoay đầu, không cho Triệu Thất nhìn dáng vẻ mình mất mặt, lại nói: “Nói cho ta biết. Ta là chưởng môn Thiên Sơn, người trong võ lâm thiên hạ chẳng mấy kẻ có bối phận lớn hơn ta, ngươi không cần lo lắng.”

Triệu Thất ngáp một cái, chui vào trong chăn: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Chưởng môn Thiên Sơn, bát thuốc kia là thuốc an thần, coi như ngươi có bối phận cao đến đâu thì bây giờ ta cũng muốn đi ngủ.”

Nhạc Thính Tùng bất động nhìn hắn, mãi đến tận khi Triệu Thất phát ra tiếng hít thở đều đều, y mới động thân tiến vào trong màn đêm.