Triệu Thất nhìn thiếu niên trước mắt.
Tiểu tử này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng mà thắng ở chỗ dáng dấp không tệ, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Hắn nghĩ, hai tay đã giống như rắn nước linh hoạt luồn vào trong quần áo Nhạc Thính Tùng, nắm chặt dương v*t khẽ ngẩng đầu.
“Của ngươi vốn không nhỏ nha.” Triệu Thất cười nói, hài lòng nhìn thấy Nhạc Thính Tùng đỏ mặt, liền đến gần dán má vào cà cà, “Đừng thẹn thùng, đây là đang khen ngươi đó.”
Nhạc Thính Tùng lần đầu bị người nắm nơi này. Y chỉ cảm thấy ngón tay Triệu Thất giống như có ma lực, luôn có thể vừa đúng mà thăm hỏi thân thể mình, khiến mình sinh ra vô hạn khát cầu, ngay cả lực đạo hơi thô bạo cũng vừa vặn. Đỉnh chóp đột nhiên bị người cào nhẹ, Nhạc Thính Tùng không nhịn được ưỡn eo.
“Ừm… Thoải mái.” Ánh mắt y sáng lấp lánh mà nhìn Triệu Thất, “Quả nhiên là rất sung sướиɠ.”
Triệu Thất cười hì hì nhìn y: “Còn có chuyện thoải mái hơn.”
Một tay hắn từ dưới quần áo rút ra, cầm tay trái của Nhạc Thính Tùng. Nhạc Thính Tùng vừa định hỏi y phải làm gì, liền thấy hắn để sát vào, há miệng ngậm ngón trỏ của mình.
Nhạc Thính Tùng hít vào một hơi.
Y chỉ cảm thấy mình tiến nhập vào một nơi vừa non vừa mềm, ngón tay bị khoang miệng nóng rực bao lấy, đầu lưỡi mềm mại linh xảo liếʍ lộng ngón tay. Y theo bản năng mà đưa ngón tay mò về nơi sâu nhất, mãi đến khi Triệu Thất phát ra một tiếng hừ nhẹ bất mãn, y mới tỉnh ngộ, xin lỗi nhìn hắn.
Nhưng mà Triệu Thất chỉ ngẩng đầu oán trách nhìn y, vẫn như cũ liếʍ đến ra sức, còn tạo ra từng tiếng chụt chụt, giống như đang thưởng thức món ngon mỹ vị.
Đợi đến lúc không sai biệt lắm, Triệu Thất phun ngón tay Nhạc Thính Tùng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng dài. Hắn cũng không lau đi, chỉ liếʍ môi nhìn Nhạc Thính Tùng: “Ngươi có muốn không, để ta dùng miệng giúp ngươi?”
Đôi môi đỏ bừng kia ám chỉ tư vị rất mất hồn, phía dưới đã mong đợi đến gần như muốn bạo phát, Nhạc Thính Tùng nuốt nước miếng một cái, si ngốc gật đầu.
Triệu Thất cười, vô hạn dịu dàng mà nhìn hắn, cái tay bỗng nhiên dùng sức bẻ một cái!
“A!!!”
Nhạc Thính Tùng hét lên thảm thiết, thân thể lập tức cuộn thành con tôm, run cầm cập nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
“Ha ha ha, cho ngươi đánh lão tử, biết võ công thì có gì đặc biệt, lão tử cho ngươi thành thái giám!” Triệu Thất một bên cười ha hả, một bên liều mạng quyền đấm cước đá, “Còn tưởng là hộ viện, Triệu Vũ Thành nghĩ ngươi có thể hạn chế ta? Để hắn xuân thu đại mộng đi, lão tử không động đến hắn, hắn cho rằng lão tử là con chuôt bạch sao?”
Triệu Thất ra chiêu nào tàn nhẫn chiêu ấy, nếu không phải Nhạc Thính Tùng có nội lực thuần hậu, công phu lại lớn, có khi đã sớm thành kẻ tàn phế rồi. Dù là như vậy, y cũng đau đến mắt nổ đom đóm, nửa ngày mới hồi thần. Giờ khắc này thấy Triệu Thất vừa đánh vừa chửi mình, Nhạc Thính Tùng không khỏi tức giận, mặt âm trầm đưa tay ngăn lại nắm đấm của Triệu Thất, chân cong lên, sử dụng một chiêu gió thu cuốn lá vàng, liền ném tên tiểu nhân phách lối này lên trên giường.
Triệu Thất đột nhiên bị tập kích, tay chân khua loạn cào cào, dây lưng bị Nhạc Thính Tùng kéo xuống trói chặt hai chân, lại bắt hai tay ép lên đầu, khiến hắn giống như con sâu không ngóc đầu lên được.
“Ngươi ——” Triệu Thất vừa muốn chửi ầm lên, Nhạc Thính Tùng cũng không biết từ nơi nào lấy ra một miếng vải bố nhét vào trong miệng hắn, hắn cũng chỉ có thể nha nha mà hừ.
“Ngươi cũng từng đọc sách, tại sao toàn nói lời khó nghe như vậy.” Nhạc Thính Tùng thở dài. Phía dưới y vẫn vô cùng đau đớn, nghĩ tới điều đó, y mở vạt áo Triệu Thất ra, lộ ra một l*иg ngực trơn bóng như ngọc.
Chỉ thấy hai đầu nhũ phấn hồng dựng lên, đứng thẳng lại run lẩy bẩy. Đêm qua trải qua mấy lần làm nhục, vết tích còn chưa rút đi, hơi có điểm sưng tấy, giống như cảm nhận được ánh mắt người khác, không biết xấu hổ mà cứng lên.
“Ngày hôm qua ta nhìn thấy hắn bóp ngươi nơi này.” Nhạc Thính Tùng như có điều suy nghĩ, đùa bỡn đầu ngực Triệu Thất, “Ngươi sợ bị người làm như vậy, đúng không?”
Triệu Thất đỏ bừng mặt, miệng bị nhét kín không nói ra lời, chỉ có thể tiếp tục hừ hừ lung tung.
Nhạc Thính Tùng nhớ tới nghi hoặc đêm qua, liền tỉ mỉ nghiên cứu đầu nhũ phấn nộn của đối phương. Dùng đầu ngón tay đâm đâm mấy cái, lại dùng ngón tay xoa xoa, không vò hai lần, hai con vật nhỏ này đã nở lớn hơn vài vòng, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Tại sao lại trở nên lớn như vậy, nơi này là có tật xấu gì sao?” Y lầm bầm lầu bầu một tiếng, nghiêm túc nói, “Ngươi vừa nãy xé chỗ kia của ta, ta cũng chỉ lấy đạo của người trả lại cho người, giật nhẹ nơi này của ngươi, chúng ta coi như thanh toán xong.”
Dứt lời, y nhấc lên hai ngón tay kẹp lại hạt phấn, nhẹ nhàng chuyển động. Mắt thấy Triệu Thất hô hấp dồn dập, mặt ửng hồng, khó chịu mà lắc đầu liên tục, liền chiếu theo lực đạo vừa rồi của Triệu Thất, mạnh mẽ nhấc lên.
“A, a!”
Triệu Thất bỗng nhiên mở to hai mắt, l*иg ngực nhô cao, không biết đang phối hợp hay là từ chối, chân hắn đυ.ng vào ván giường ầm ầm vang vọng, trong miệng cũng tràn ra tiếng rêи ɾỉ không nhịn được, đầu càng dùng sức lay động, giống như hận không thể đập đầu chết luôn đi.
Không nghĩ tới hắn lại phản ứng lớn như vậy, Nhạc Thính Tùng sợ hết hồn. Thấy vành mắt hắn ửng hồng, lệ quang điểm điểm, mà con vật nhỏ đáng thương trong tay mình còn bị kéo đến biến hình, lập tức quên người trước mắt này vừa rồi còn rất đáng ghét, nhỏ giọng an ủi, “Rất khó chịu sao? Ta có thể buông ngươi ra, nhưng ngươi không được hô loạn.”
Triệu Thất rưng rưng gật đầu, bộ dáng khϊếp nhược làm cho tâm can Nhạc Thính Tùng mềm nhũn, cẩn thận giúp hắn gỡ xuống vải bố trong miệng. Lại tháo dây lưng trói chân hắn ra.
“Này, ta buông ngươi ra rồi, ngươi đừng khóc mà.”
“Phi phi phi.” Triệu Thất mới vừa ngồi xuống liền phun tung toé, nước bọt bay ngang, trong lòng lại có chút bỡ ngỡ. Người trước mắt này thực sự không bình thường, mình thuận theo y thì tốt hơn.
Hắn cẩn thận khép lại quần áo, vải vóc ma sát đến nơi mẫn cảm, lại là một trận đau khó nhịn. Nghĩ đến y từng đánh mình trước mắt mọi người, sau đó y lại nhìn thấy bộ dạng mình bị người khác chơi đùa, bây giờ còn bị y đặt ngay trong phòng mình mà bắt nạt. Mà mình đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, không khỏi cảm thấy oan ức.
Hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt dân nam, năm lần bảy lượt chọc giận Triệu Vũ Thành, mới vừa rồi còn suýt chút nữa phế bỏ Nhạc Thính Tùng. Chỉ cảm thấy hai ngày nay quả là xui xẻo cực độ, lúc này nhìn Nhạc Thính Tùng tay chân luống cuống, vừa vặn biết thời biết thế, tiếp tục lạch cạch lạch cạch rơi nước mắt.
Nhạc Thính Tùng thấy người này nói khóc liền khóc, nửa điểm nam tử hán kiên cường đều không có, triệt để không còn tức giận, bất đắc dĩ nói: “Ngươi… Ngươi như vậy, cứ như ta bắt nạt ngươi vậy.” Mới vừa nói xong, y nhớ tới hành động kia của mình, cảm giác mềm mại co dãn rõ ràng còn lưu lại nới đầu ngón tay, có chút ngượng ngùng ngậm miệng.
Triệu Thất thấy hắn nghèo vốn từ, cũng khóc không được. Kỳ thực hắn vốn muốn khóc trời khóc đất một phen, có thể là ngày hôm qua bị Triệu Cửu chọc vào họng, bây giờ còn thấy căng đau, một bên vừa khóc vừa kêu, ai da, độ khó quá lớn, thôi vậy.
“Ta xin lỗi ngươi còn không được sao?” Nhạc Thính Tùng mềm giọng, “Ừ, tuy rằng ngươi làm không đúng ——” Nước mắt Triệu Thấy nhất thời càng thêm mãnh liệt.”—— nhưng ta cũng có chỗ làm sai.”
Nhạc Thính Tùng từ từ suy nghĩ, trong sách sư phụ cho hình như có một phương pháp như vậy, nói là làm cô nương nhà người ta khóc thì mình nên làm gì, y liền theo dạng như thế mà làm, đầu tiên nắm vai Triệu Thất,ép hắn dựa vào ngực mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng hắn.
“Ế?”
Triệu Thất bị doạ cho khϊếp sợ, nước mắt cũng lập tức ngừng, còn nhỏ tiếng kêu lên.
Cảm giác được phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, Nhạc Thính Tùng liền không ngừng cố gắng, một bên tiếp tục vỗ về Triệu Thất, một bên đọc lại câu trong sách: “Ngàn sai vạn sai đều là ta sai. Tâm can của ta, bảo bối của ta, ngươi cũng biết, ngươi vừa khóc, trái tim của ta đều đau.”
Ngữ khí y cứng nhắc, âm thanh hờ hững, phối hợp với nội dung quỷ dị đến cực điểm, Triệu Thất nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, khắp người phát lạnh, lập tức giống như con mèo bị cắt móng, rụt đầu rụt cổ nằm trong ngực Nhạc Thính Tùng, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Nhạc Thính Tùng thấy sách sư phụ cho đã thành công hóa giải nguy cơ trước mắt, người trong ngực triệt để an ổn bình tĩnh, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thất trước nay chưa bao giờ ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ yên tĩnh, cùng với lúc hắn phách lối không giống nhau, cùng với lúc bị người ta đâm chọc cũng không giống nhau, cùng với người mới vừa dạy mình khoái hoạt cũng không giống nhau. Đôi mắt hắn chớp chớp mà nhìn người, khiến Nhạc Thính Tùng nhớ tới con lừa nhỏ mình nuôi dưới chân núi, cũng động một chút liền kêu loạn quăng móng, thế nhưng chỉ cần ngon ngọt dỗ dành, nó lại ngoan ngoãn nghe lời, bảo đi hướng đông sẽ không đi hướng tây, còn biết cách lấy lòng dùng đầu cọ cánh tay của mình.
Cho nên y nhu nhu đầu Triệu Thất, nhẹ nhàng thả ngã hắn lên trên giường, cảm giác được Triệu Thất cứng đờ, liền tháo xuống trâm gài tóc cuẩ hắn, dém chăn lên.
“Ngủ đi.” Nhạc Thính Tùng thấp giọng nói, phỏng theo động tác mình thường làm với con lừa, lấy tay giúp Triệu Thất chải mái tóc rất dài rất đen.
Triệu Thất lúc vừa bắt đầu còn bị dọa đến không dám nhúc nhích, thế nhưng Nhạc Thính Tùng sử dụng cường độ vừa phải, trên người rất nhanh liền thấy ấm áp. Hắn vừa bị giày xéo một đêm, vốn mệt không chịu nổi, tuy rằng vẫn lo người này có dụng tâm hiểm ác nhưng thân thể lại dần thanh tĩnh, mí mắt chậm rãi hạ xuống, rốt cục chìm vào mộng đẹp.