Vi Quang

Chương 17

Edit by An Nhiên

Hôm sau Chu Húc mang Tiểu Ninh đi xem hội đền, đây vốn là hoạt động truyền thống.

Chu Húc có lẽ nghĩ Tiểu Ninh cả ngày buồn bực ở trong nhà cũng không trò chuyện gì, liền mang cậu ra ngoài đi chơi. Thật ra trong hội đền đều là trò chơi đám trẻ nhỏ yêu thích, ném pháo, đốt pháo bông, pháo kép, cắt giấy, đèn l*иg, thắt dây Trung Quốc, vân vân, còn có đủ loại đồ chơi trẻ em.

Tiểu Ninh ư, kỳ thật đối với mấy thứ này không cảm thấy hứng thú lắm.

Từ nhỏ ba mẹ không đưa cậu đi chơi, cậu cũng đã sớm đem khát vọng với những món đồ chơi đè nén đến tất cả đều không còn rồi.

Nhưng Chu Húc là đặc biệt dẫn cậu đi chơi đấy, cậu thích phần tâm tư này của Chu Húc, cũng giả bộ như hào hứng bừng bừng. Một chốc muốn ăn kẹo bông, một chốc lại muốn mua đồ chơi làm bằng đường, muốn cắt giấy, còn muốn ăn đồ nướng.

Lúc Chu Húc đi xếp hàng giúp cậu mua cánh gà nướng, cậu vụиɠ ŧяộʍ đem quyển sách kia của Trần Dịch Hoành ném vào trong thùng rác, quyển sách kia đã sớm được dùng túi rác màu đen bao kỹ, để phòng ngừa vạn nhất.

Trong balo thoáng cái nhẹ đi không ít.

Vứt sách xong, Tiểu Ninh thấy dòng người xếp hàng dài như thế kia, đi qua nói với Chu Húc: “Hay là thôi đi, cái này đợi đến bao giờ chứ.”

Chu Húc cúi đầu nhìn cậu, nói: “Không sao, một lát sẽ đến lượt chúng ta, cậu qua ghế bên kia ngồi đi.” Tiểu Ninh làm sao chịu để hắn xếp hàng một mình, ngẩng đầu nói: “Tôi chờ cùng anh.”

Hôm nay thời tiết rất tốt, Tiểu Ninh ngẩng đầu, bị ánh mặt trời chiếu vào nửa híp mắt nói chuyện. Cậu nói xong, vẫn ngẩng đầu nhìn Chu Húc. Chu Húc nhìn cậu, đột nhiên quay đầu dời ánh mắt đi, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.

Tiểu Ninh tự luyến mà nghĩ, da của mình rất đẹp, có phải dưới ánh mặt trời càng đặc biệt đẹp mắt không?

Nghĩ như vậy, cậu liền cố ý quấn lấy Chu Húc nói chuyện, nhất định muốn Chu Húc nhìn cậu, trả lời mấy câu hỏi linh tinh lung tung của cậu.

Ánh mắt Chu Húc lúc thì mơ hồ, lúc thì lấp lóe, thẳng đến khi điện thoại vang lên.

Lại ‘tinh tinh’ vang lên rất lâu, Chu Húc nhìn cũng không nhìn điện thoại, Tiểu Ninh cố ý hỏi di động của hắn kêu sao?

Chu Húc nói: “Chỉ là mấy tin nhắn vô vị thôi.”

Chu Húc mua hai xiên cánh gà nướng lớn, bản thân hắn không thích ăn mấy thứ này, nói với Tiểu Ninh: “Đừng ăn nhiều quá, về nhà cũng có thể tự nướng ăn.”

Tiểu Ninh gặm cánh gà nói: “Tôi không biết nướng.”

Chu Húc nhìn cậu ăn, cười nói: “Vậy tra thêm sách dạy nấu ăn, tôi xem cũng không thấy quá khó đâu.”

Tiểu Ninh thích Chu Húc nói chuyện thế này, như thể cậu muốn ở nhà Chu Húc đến thiên trường địa cửu vậy.

Tiểu Ninh còn chưa gặm xong hai cánh gà nướng, điện thoại Chu Húc lại vang lên, có người gọi cho hắn.

Chu Húc lấy điện thoại ra, sau khi nhìn màn hình, biểu lộ có chút không dễ coi. Tiểu Ninh không thể nhìn thấy tên, nhưng trong lòng đoán được tám chín phần.

Chu Húc nhận điện thoại, chỉ nói một tiếng “Alo”, sau đó liền trầm mặc, vẫn là đối phương nói liên tục. Nói cả buổi, Chu Húc mới đáp một câu: “Không có, thật sự không có, là cậu không biết để ở đâu rồi.”

Tiểu Ninh đoán hắn đang nói đến quyển sách kia, thầm nghĩ, bị tôi ném vào thùng rác rồi.

Đầu bên kia điện thoại lại lải nhải dong dài nói một hồi lâu, Chu Húc cắt ngang gã: “Đừng nói cái này, tôi đang ở ngoài, cúp trước.” Nói xong cũng không đợi đầu bên kia điện thoại trả lời, tự mình ngắt điện thoại.

Trong lòng Tiểu Ninh rất vui vẻ, giả bộ như không biết rõ tình hình hỏi: “Làm sao vậy? Là ai gọi điện thoại? Nhìn anh có vẻ không vui.”

Chu Húc nhìn cậu gặm xong cánh gà, lấy khăn giấy cho cậu lau tay, thở dài nói: “Là bạn trai cũ của tôi.”

Tiểu Ninh nghe hắn mở miệng nói xong, lập tức hận không thể bùng nổ mắng to loại bạn trai đểu cáng kia, nhưng cậu kiềm chế, giả bộ kinh ngạc hỏi: “Không phải hai người chia tay rồi sao?”

“Ừ.” Chu Húc gật đầu.

Tiểu Ninh thấy hắn không tiếp tục nói nữa, thăm dò nói: “Hắn hối hận rồi? Muốn quay lại với anh?”

Chu Húc nhìn cậu vẻ mặt hiếu kỳ, cười nói: “Cậu thế này mà cũng đoán ra được.”

Tiểu Ninh tức giận: “Thế nào mà không đoán được, nếu không phải muốn quay lại, làm sao sẽ gọi cho anh? Không phải hắn nɠɵạı ŧìиɧ ư? Cùng với đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ không thành rồi a, phát hiện đối phương quá tệ, không tốt bằng một phần vạn anh, bây giờ hối hận, muốn quay lại.”

Chu Húc cười nói: “Tôi có gì tốt chứ.”

Tiểu Ninh phát hiện tuy rằng hắn cười, nhưng tâm tình có vẻ không quá tốt, liền không dám nói thêm nữa, chỉ hỏi hắn: “Vậy anh vẫn thích hắn sao?”

Hỏi ra lời, Tiểu Ninh mới phát hiện trong lòng mình lo lắng bất an, rất loạn.

Chu Húc không nói thích, cũng không nói không thích, chỉ nói một câu: “Không biết.”

Tâm Tiểu Ninh nguội lạnh.

Cái gì gọi là không biết? Tên tra nam kia đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi, đã lừa gạt Chu Húc rồi, Chu Húc còn nói không biết.

Tiểu Ninh lập tức không còn hào hứng đi chơi hội đền nữa, cũng không giả bộ nổi bộ dạng hào hứng bừng bừng kia nữa. Hai người lại đi dạo một hồi, Chu Húc thấy sắc mặt Tiểu Ninh không tốt, lo lắng hỏi làm sao vậy.

Tiểu Ninh nói mệt mỏi.

Chu Húc thấy tinh thần cậu hạ xuống, cũng không có tâm tình đi chơi, hai người liền lên đường trở về.

Trên đường đi, Tiểu Ninh dựa vào thành ghế, uể oải.

Chu Húc thực sự lo lắng, lại hỏi: “Có phải thân thể không thoải mái không? Sao sắc mặt cũng xanh rồi, môi tái nhợt. Có muốn đi gặp bác sĩ không?”

Tiểu Ninh nghe hắn nói vậy, mới phát giác dạ dày mình rất đau.

“Dạ dày hơi đau, không có việc gì. Từ nhỏ dạ dày tôi đã không tốt, chắc là vừa rồi ăn bậy gì đó, nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ tốt thôi.”

Chu Húc lập tức tự trách, không nên dẫn cậu đi ăn kẹo bông, ăn cánh gà nướng mấy thứ kia, Tiểu Ninh còn uống một ly trà sữa đá lớn! Chu Húc kiên trì muốn dẫn Tiểu Ninh đi bệnh viện, Tiểu Ninh từ nhỏ đau dạ dày đã quen, cũng không hề để ý.

“Không muốn đi, tôi không thích đi bệnh viện, sang năm mới rồi, đừng đi, được không?” Tiểu Ninh khẩn cầu, “Tôi thường xuyên như vậy, không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Chu Húc hỏi cậu: “Sao lại thường xuyên như vậy? Cậu cũng chưa đi gặp bác sĩ bao giờ ư?”

Tiểu Ninh lơ đễnh: “Khi còn nhỏ mẹ không có thời gian quản tôi ăn cơm, đi làm vắng nhà, nếu ba quên cho tôi tiền, tôi sẽ đói một bữa. Đại khái đói nhiều lần, lại ăn đồ ăn nhanh ngấy mỡ, dạ dày sẽ không tốt.”

Chu Húc lại bắt đầu đau lòng cậu.

Tiểu Ninh lần này cũng không phải cố tình tỏ vẻ thê thảm, nhưng tại sao cậu vừa thốt ra liền thật đáng thương như vậy?

Sau khi về đến nhà, Chu Húc nhanh chóng nấu cháo cho Tiểu Ninh, lại múc thêm một chén nước cơm nữa, để cho cậu từ từ ăn. Vừa lấy thuốc đau dạ dày cho cậu uống, vừa rót nước ấm cho cậu, còn hỏi cậu có đau hay không, nếu vẫn đau thì nhất định phải đi bệnh viện, lại dặn dò cậu sau này nhất định phải dưỡng dạ dày cho tốt.

Tiểu Ninh nằm trong chăn ấm áp, được chăm sóc đến mức giống như mèo con khoan khoái.

Lúc trước dạ dày cậu đau, nhịn một chút là vượt qua, nếu không thì đi mua ít thuốc dạ dày uống vào, cũng không thấy khó khăn nhiều lắm, nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm. Hiện giờ sao, nhìn vẻ mặt Chu Húc lo lắng trông coi mình, cậu liền bắt đầu cảm thấy rất đau, không khỏi bắt đầu rầm rì, dẫn tay Chu Húc xoa bụng cho cậu.

Tay Chu Húc vừa lớn vừa ấm.

Tiểu Ninh bị giống như bị ma xui quỷ khiến, buột miệng hỏi: “Bạn trai cũ của anh là người thế nào?”

Chu Húc sửng sốt, ngừng động tác trên tay.

Tiểu Ninh có chút thấp thỏm không yên: “Tôi chỉ là nghĩ, hắn đã đối xử với anh như vậy rồi, hiện giờ quay về tìm anh, anh vẫn không chặn số hắn… Có phải ngày trước anh rất thích hắn không?”

Tiểu Ninh chỉ dám nói “Trước kia”, không dám dùng “Bây giờ”, cậu sợ Chu Húc đưa ra đáp án khẳng định.

Chu Húc nghĩ một lát, mới nói: “Hắn là một… người bình thường giống tôi, không có gì đặc biệt. Về phần “Rất thích”, đến tuổi này của chúng tôi, rất ít có tình cảm mãnh liệt rồi. Chúng tôi sao, lúc đầu là bằng hữu, từ từ quen biết rồi sau đó mới cùng một chỗ. Tôi không biết phải nói như thế nào, dù sao tôi là hạ quyết tâm muốn cùng hắn sống một đời, đột nhiên chia tay, thật sự bị đả kích.”

Tiểu Ninh càng nghe, trong ngực càng nặng, cậu thật sợ Chu Húc nói đến loại cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn này, hỏi: “Vậy anh… muốn quay lại với hắn không?”

Chu Húc nở nụ cười, lắc đầu nói: “Cậu thế nào lại bát quái như vậy? Tôi vẫn chưa nghĩ nhiều đến thế, nhất thời trong lòng không thể tiếp nhận, dù sao hắn cũng đã lừa tôi.”

Tiểu Ninh nghe xong, trong ngực lại có điểm hy vọng, vội nói: “Nếu anh cảm thấy hắn phiền, vậy có thể chặn số hắn!”

Chu Húc tiếp tục không ngại gian khổ xoa bụng cậu: “Không phải nói là phiền hay không, tôi chặn số hắn, hắn đến tận cửa, tôi vẫn sẽ không tránh khỏi.”

Nếu tên bạn trai cũ kia tiếp tục không ngừng gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Chu Húc, thậm chí đến tận cửa xin hắn tha thứ? Liệu Chu Húc có đáp ứng quay lại với hắn không?

Chu Húc nói nhất thời trong lòng không thể tiếp nhận, vậy nếu thời gian dài, chẳng lẽ có thể tiếp nhận?

Tiểu Ninh nhìn mắt mày tốt bụng của Chu Húc, sống một đời, cậu cũng có thể cùng Chu Húc sống một đời mà. Chu Húc là đồng tính, cậu chính là nam, không phải vừa vặn sao? Cậu ngoại hình đẹp mắt, lại trẻ tuổi, chẳng lẽ không cường hơn so với cái tên bạn trai cũ kia?

Tiểu Ninh cố ý nói: “Điều kiện anh tốt như thế, có công việc tốt, có nhà có xe, tính cách lại tốt như vậy, còn sợ không tìm được bạn trai kế tiếp sao? Tôi nghĩ anh cứ chờ một chút đi, có lẽ sẽ có người yêu anh hơn, tốt hơn xuất hiện.”

Chu Húc nghe cậu nói như vậy, nở nụ cười, xoa xoa đầu cậu nói: “Cậu là tiểu hài tử, biết gì chứ.”

Tiểu Ninh co vào trong chăn, thầm nghĩ, tôi không phải tiểu hài tử, tôi nhất định sẽ bắt được anh tới tay đấy.