Vi Quang

Chương 14

Sáng mùng một, Tiểu Ninh ngủ cực kỳ ngon giấc, đến khi tỉnh dậy thì đã gần mười giờ.

Tối hôm qua cậu cùng Chu Húc xem qua pháo hoa xong quay về, tắm rửa xong thì đã hơn một giờ. Trong lòng cậu lại hỗn loạn, nằm thật lâu mới ngủ, buổi sáng liền dậy trễ.

Tiểu Ninh thay quần áo, vào phòng tắm rửa mặt. Đang đánh răng, chuông cửa phòng khách chợt vang lên. Chu Húc vừa mở cửa, chỉ nghe thấy một giọng nói lanh lảnh hô lớn: “Ca, em đi vệ sinh cái đã, nhịn chết em rồi!”

Tiểu Ninh còn chưa lấy lại tinh thần, một cô gái đã vọt vào trong phòng tắm.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Ninh nhanh chóng nhổ bọt kem, cất bàn chải đánh răng, đi ra khỏi phòng tắm để cô đi vệ sinh.

Chu Húc đi theo phía sau, không kịp gọi cô gái kia, xấu hổ cười cười với Tiểu Ninh: “Em gái tôi.” Nói xong hướng về phía phòng tắm hô: “Bộp chộp.”

Chu Húc thế nhưng cũng có một người em gái.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, em gái Chu Húc quy củ chào hỏi Tiểu Ninh, nhưng cặp mắt thì xoay tròn chuyển động, đem Tiểu Ninh quét từ đầu xuống chân, lại quét từ chân lên đầu, ý tứ này không

cần nói cũng hiểu.

Giống như đang đánh giá chị dâu tương lai.

Chu Húc thấy bộ dạng cô như vậy, vội vàng kéo cô ra phòng khách.

Tiểu Ninh đi vào trong rửa mặt, loáng thoáng nghe thấy tiếng em gái Chu Húc.

“Ca! Anh trâu già gặm cỏ non a!” Một bộ ngữ khí không ngại lớn chuyện.

Chu Húc tựa hồ bị sặc một cái, hô: “Em nhỏ giọng một chút!” Lời nói tiếp sau đó Tiểu Ninh không nghe rõ lắm.

Tiểu Ninh rửa mặt xong, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở chỗ quẹo lén lút nghe trộm Chu Húc và em gái nói chuyện, chính cậu cũng không rõ bản thân là có tâm tình gì.

Em gái hỏi: “Ca, anh nɠɵạı ŧìиɧ?”

Chu Húc im lặng: “… Em để đồ lại rồi mau đi đi, đừng ở chỗ này ăn nói lung tung, cậu ấy chỉ là bằng hữu, hơn nữa anh và Trần Dịch Hoành đã chia tay rồi.”

“Không phải chứ, chuyện khi nào? Sao anh không nói cho em biết?!”

“… Không phải bây giờ đang nói cho em biết sao?”

Em gái nóng nảy: “Không phải anh vì hắn mà còn cãi nhau với người nhà ư, nói sẽ sống cùng hắn ư?”

“Người ta không muốn cùng anh, liền chia tay, rất bình thường, em đừng nhiều lời nữa, để đồ đó rồi đi mau đi.” Chu Húc giục cô.

Em gái an tĩnh một hồi, mở miệng lại là ngữ khí không ngại lớn chuyện kia, “Ca, em nhìn sai anh rồi, không nhìn ra anh là người thành thật mà thủ đoạn lại lợi hại như vậy, vừa chia tay liền tìm mỹ thiếu niên, còn về nhà qua đêm…”

Chu Húc vội vàng giải thích: “Em đừng nói lung tung, nhỏ giọng một chút, bị nghe thấy thì phải làm sao hả? Chỉ là bằng hữu thôi, cậu ấy

vẫn còn là sinh viên, mới mười mấy tuổi, kém anh mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể? Anh của em còn chưa tới mức mất trí như vậy đâu, em mau ngậm miệng, sau đó yên lặng về nhà đi.”

Em gái bĩu môi: “Em vất vả khổ cực mang nhiều đồ ăn ngon thế này đến cho anh, anh còn không cho em nghỉ ngơi. Bản thân giấu mỹ thiếu niên, em liếc mắt nhìn một cái liền muốn đuổi em đi, ai, rõ thật là anh ruột.”

Chu Húc không để ý cô ăn nói linh tinh, hỏi: “Ba mẹ thế nào?”

Em gái thở dài: “Vẫn đang tức giận, cha đặc biệt tức giận, ngày hôm qua vẫn còn mắng anh. Mẹ ấy hả, tương đối mềm lòng, sợ anh sắp sang năm mới ăn không ngon mặc không ấm, ngoài miệng thì không nói gì, tất niên ngày hôm qua đem đồ ăn ngon đều lưu lại một phần. Em biết mẹ muốn để dành cho anh, nhưng ngại nói, thế là buổi sáng em liền bám theo mẹ nói đầu năm mới anh thê thảm không có gì ngon để ăn, muốn mang tới cho anh. Chuyện này trong thời gian ngắn nhất

định ba mẹ không thể tiếp thu được, từ từ rồi sẽ tốt, hiện tại chẳng phải mẹ cũng đau lòng anh rồi sao?”

Hai người nhất thời trầm mặc, em gái cũng không nói thêm câu gì để chọc cười.

Tiểu Ninh vẫn đứng ở chỗ quẹo nghe lén, lúc này tự mình

bước thật nhẹ trở về phòng sách, ngồi bên trong, nghĩ đến lời Chu Húc vừa nói. Đúng vậy, vì sao cậu lại cảm thấy Chu Húc có hảo cảm với mình chứ? Chu Húc là đồng tính, đối với cậu rất tốt, tốt đến kỳ lạ, quan tâm cậu, đem tiền cho cậu trả nợ, ngoại hình cậu lại coi như cũng được, liền bắt đầu cảm thấy Chu Húc đúng là có hảo cảm với cậu.

Nhưng mà cậu quên mất, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Chu Húc đã hỏi cậu đầy mười tám tuổi chưa. Có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, Chu Húc đã không coi cậu là một nam nhân có lực hấp dẫn, cậu đối với Chu Húc mà nói, chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi mà thôi.

Có lẽ Chu Húc coi cậu là em trai, dù sao Chu Húc cũng có một người em gái, đã quen làm anh cả, đã quen chiếu cố người khác.

Tiểu Ninh không phải đồng tính, cậu chỉ là vì kiếm tiền mới cùng nam nhân đi ăn cơm nói chuyện phiếm. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Chu Húc có lẽ đối với mình không có cảm giác gì, chẳng qua chỉ coi mình là một đứa trẻ, trong ngực không biết vì sao rất không thoải mái.

Tiểu Ninh phát ngốc một hồi, đi qua đi lại trong phòng sách nhỏ.

Cậu đột nhiên dừng lại trước giá sách.

Trên giá sách ngăn nắp bày biện sách của Chu Húc, còn có ảnh chụp đặt trong khung ảnh, mô hình máy bay, mô hình canô, vài bộ bàn phím.

Tiểu Ninh phát hiện, mấy vị trí chính giữa trống rỗng.

Cậu đột nhiên hiểu được, chỉ sợ chỗ đó vốn chính là bày sách của bạn trai cũ Chu Húc, bọn họ chia tay rồi, vị bạn trai cũ kia liền dọn đồ đạc của mình đi.

Tiểu Ninh lại cẩn thận nhìn, có mấy khung ảnh trống không.

Có lẽ bên trong vốn để ảnh chung của bọn họ, Tiểu Ninh nghĩ.

Vị bạn trai cũ kia rút cuộc là dạng người gì?

Tiểu Ninh nghĩ, Chu Húc cũng bởi vì chia tay gã, quá thương tâm, mới có thể gọi điện thoại cho câu lạc bộ, tiêu tiền tìm Tiểu Ninh cùng hắn ăn sinh nhật.

Rốt cuộc là một người tốt đến mức nào, mới có thể khiến Chu Húc thích gã như vậy, thích đến mức muốn cùng gã sống một đời, còn chuẩn bị nhẫn kim cương cầu hôn, đặt phòng trăng mật trong khách sạn xa hoa?

Có lẽ gã và Chu Húc tuổi tác không chênh lệch

lắm, bởi Chu Húc nói Tiểu Ninh “Kém mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể”, vì vậy vị bạn trai cũ này nhất định trong phạm vi tầm tuổi Chu Húc. Chu Húc thành thật bảo thủ như vậy, phạm vi khẳng định không quá năm sáu tuổi.

Người này sao, nhất định là có công việc ổn định, nhất định là có khả năng tài chính, mới có thể sau khi chia tay Chu Húc, muốn chuyển liền chuyển. Tiểu Ninh đếm đếm số chỗ trống, còn rất nhiều. Trình độ học vấn của người này cũng sẽ không thấp, dẫu sao cũng có nhiều sách như vậy.

Ở trong tưởng tượng của Tiểu Ninh, hình tượng người này dần dần dâng cao, gần như sắp trở thành một người hoàn mỹ.

Bởi vì Chu Húc thích gã.

Tiểu Ninh càng nghĩ càng không thoải mái.

Em gái Chu Húc rất nhanh đã đi, để lại một bàn đồ ăn ngon. Hai người ăn cơm trưa xong, Chu Húc nói muốn dẫn cậu đi chùa Lan Tây bái Phật.

Mùng một Tết mang trẻ nhỏ đi chùa Lan Tây bái Phật là vốn là truyền thống, Tiểu Ninh không biết, Chu Húc nói muốn dẫn cậu ra ngoài dạo chơi, cậu liền đáp ứng.

Mặc dù là mùng một Tết, nhưng trong chùa Lan Tây dòng người vẫn không tính là quá chen chúc. Phần lớn mọi người mang theo trẻ nhỏ đến đây lúc bảy tám giờ sáng, càng sớm càng tốt, trời vừa sáng, số lượng người ở đây mới gọi là đáng sợ. Giờ đã là buổi chiều, người liền trở nên ít đi.

Lan Tây Tự vốn được coi như là một trong những danh lam thắng cảnh của thành phố, Tiểu Ninh còn chưa từng tới đây. Chu Húc mang theo cậu chậm rãi đi dạo, bái Phật ở chính điện, chắp tay trước ngực cầu bình an.

Tối hôm qua có một trận tuyết nhỏ rơi, rơi trên tàng cây, rơi trên mái hiên, trắng nhàn nhạt. Bên dưới mái hiên của chính điện còn treo một hàng nước đá trong suốt, phản xạ ánh mặt trời, từ trong góc phát ra tia sáng khắp

bốn phía.

Tiểu Ninh xòe năm ngón tay dưới ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn tia sáng

nước đá phản xạ chiếu trên bàn tay.

Một tấm phù bình an nho nhỏ màu đỏ đặt vào trong tay cậu, Tiểu Ninh thu tay lại, nhìn kỹ, trên tấm phù gấp thành hình vuông màu đỏ viết bốn chữ thư pháp “Tuế tuế an khang”.

Đây là dỗ

con nít sao? Tiểu Ninh nghĩ.

Chu Húc đứng ở trước mặt cậu, sờ sờ đầu cậu, cười nói: “Năm mới vui vẻ.”

Tiểu Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, lúng ta lúng túng trả lời:

“Năm mới vui vẻ.”