Vi Quang

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

“Cậu đủ 18 tuổi rồi sao?” Nam nhân đối diện hỏi.

Một gọng kính to đen che khuất nửa khuôn mặt, đầu tóc lộn xộn, kiểu tóc quá dài, còn có cặp đựng laptop quê mùa tới cực điểm kia, bên trong nhất định sẽ thấy áo sơ mi ca rô kinh điển ——nói rõ rằng đây là một nam nhân trung thực, hướng nội, đơn giản, cố chấp.

Nam nhân như vậy, lại có thể biết tiêu tiền mời nam sinh cùng hắn ăn cơm nói chuyện phiếm, thật ngạc nhiên.

Tiểu Ninh trả lời: “Cũng chỉ là ăn cơm, không cần đủ mười tám tuổi đúng không.”

Nhắc nhở nam nhân một chút, chỉ bồi ăn cơm, những chuyện khác không bao.

Song vì an ủi nam nhân, cậu lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, tôi đã mười tám rồi, năm nay học đại học năm nhất.”

Nhưng thật ra là nói dối, cậu còn ba tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, đây coi như là lời nói dối có thiện ý đi.

Chỉ có điều nam nhân nghe xong, hình như cũng không quá vui vẻ.

Phải nói tâm tình cả một buổi tối của nam nhân đều rất không tốt.

Rõ ràng là sinh nhật, còn không vui như vậy.

Tiểu Ninh nhìn dòng chữ “Tuổi 35 vui vẻ” trên bánh ngọt nhỏ, cảm thấy nếu đã đến 35 tuổi mà vẫn muốn tiêu tiền mời người cùng mình ăn sinh nhật, hẳn là một chuyện rất thê thảm.

Bất kể như thế nào, cậu là thu tiền, là chuyện cậu muốn làm.

“Happy birthday to you

~ Happy birthday to you” Tiểu Ninh hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Nam nhân vẫn luôn rầu rĩ không vui có chút giật mình.

Điều kiện trong *phòng riêng của nhà hàng cao cấp quả thật rất tuyệt, hiệu quả cách âm có lẽ cũng rất tốt, Tiểu Ninh cũng không cần lo lắng tiếng hát bừa bãi lộn xộn kia sẽ truyền đi.

*nguyên gốc包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí; search hình ra cái này:



“… Cám ơn.” Nam nhân thấp giọng nói.

“Cầu nguyện đi!” Tiểu Ninh nhẹ nhàng nói.

Nam nhân thở dài, một lát sau mới nói: “Tôi không có ước nguyện.”

“Sao lại không có ước nguyện? Anh không muốn trúng xổ số giải nhất sao?”

Nam nhân cười khổ.

Tiểu Ninh tiếp tục công việc nói chuyện phiếm của mình, nói: “Vậy anh có thể cầu nguyện cho hòa bình thế giới.”

Nam nhân bị cậu chọc cười, thật sự nhắm mắt lại.

Tiểu Ninh không biết hắn là thật sự cầu nguyện hay là chỉ vì ứng phó một quy trình sinh nhật mà thôi.

Tiểu Ninh cắt cho nam nhân một miếng bánh ngọt, cũng cho mình cắt một miếng. Nam nhân nhìn qua một chút khẩu vị cũng không có, cơ bản không động đến bánh ngọt. Tiểu Ninh vẫn tương đối tận trách,

ăn hết bánh ngọt, đồ ăn cũng ăn rất nhiều.

“Tiệm này ăn ngon thật, lần đầu tiên tôi tới nhà hàng cao cấp như vậy.” Tiểu Ninh tìm đề tài.

Nam nhân thấy Tiểu Ninh ăn nhiều như vậy, cười cười: “Tôi cũng là lần đầu tiên đến nhà hàng cao cấp như vậy…”

Tiểu Ninh trừng lớn hai mắt.

Nam nhân có vẻ như rốt cuộc đã có mong muốn mở miệng nói chuyện.

“Một tháng trước đã đặt xong địa điểm. Bình thường cũng không nỡ đến nhà hàng cao cấp như vậy, nghĩ đến lúc sinh nhật muốn cho hắn cao hứng…”

Ài, một người thất tình.

“… Có lẽ là tôi rất không thú vị. Hắn thường xuyên nói tôi không có tình thú, cùng một chỗ rất nhàm chán. Chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ chia tay đột nhiên như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có. Vốn là muốn cùng hắn trải qua một đời…”

Một người đồng tính si tình a! Tiểu Ninh nghĩ, chỉ có điều thật ngốc, đối phương nhất định là nɠɵạı ŧìиɧ rồi.

Nam nhân nhìn qua vô cùng khó chịu: “Thoáng cái nói đi là đi, thêm một câu giải thích cũng không có. Tôi, tôi còn nghĩ đã 35 tuổi rồi, muốn xác định. Người trong nhà tôi cũng đã nói, còn bị họ đuổi ra. Bây giờ nhà cũng không thể về, hắn cũng rời đi.”

“Anh rất có dũng khí!” Tiểu Ninh nhanh chóng cổ vũ hắn.

Nam nhân nhìn cậu.

Tiểu Ninh nói tiếp: “Hơn nữa rất có ý thức trách nhiệm. Hắn rời khỏi anh, là tổn thất của hắn.”

Nam nhân cười khổ: “Cảm ơn cậu an ủi.”

“Không phải an ủi, là lời thật tâm.”

Có lẽ dung mạo Tiểu Ninh tương đối có tính lừa gạt, nhìn qua hiền lành, hồn nhiên, nam nhân nói đứt quãng, nói với Tiểu Ninh rất nhiều lời trong lòng, phần lớn là bày tỏ.

Dù sao những lời này hắn cũng không có ai có thể nói cùng.

Chỉ có một hai người bạn tốt biết tính hướng của hắn, đã sớm cảnh cáo hắn, nói bạn trai cũ kia nhìn qua không đáng tin, hắn rồi lại không để trong lòng.

Thật sự là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão. Nam nhân cuối cùng tổng kết.

“Sao lại nói như vậy chứ? Một lần yêu đương có thể thành công đi đến cuối nhân sinh, thật sự rất ít. Anh chỉ là một trong nghìn nghìn vạn vạn mà thôi, không nên hạ thấp bản thân, anh sẽ gặp được người tốt hơn.” Tiểu Ninh trôi chảy nói.

Bình thường cậu cũng không nói nhiều như vậy, có thể là vì đã tiến vào trạng thái công việc.

An ủi của Tiểu Ninh vẫn rất hữu dụng. Hai người ăn cơm xong, còn hàn huyên hơn một giờ. Sau khi từ nhà hàng đi về thì đã chín giờ.

Thời gian phục vụ còn dư hai tiếng, nam nhân lại nói không cần bồi hắn.

“Hôm nay cám ơn cậu, tâm tình có chút tốt hơn.” Nam nhân nói, một bên đưa cho Tiểu Ninh một chiếc hộp nhỏ, “Vật này cũng vô dụng, tặng cho cậu.”

Tiểu Ninh tiếp nhận, mở ra nhìn qua, vậy mà lại là, nhẫn kim cương của nam giới.

Má ơi, tiền boa này thật hời.

Tiểu Ninh trên mặt vẫn rất rụt rè: “Cái này rất quý, tôi không thể nhận được, anh cầm lấy trả lại cửa hàng đi.”

Nam nhân cười cười, nói: “Trả lại, cảm giác bản thân sẽ rất thê thảm đấy. Vốn định ném bỏ, nghĩ lại thấy đáng tiếc, tặng cho cậu đi, cám ơn cậu đã an ủi.”

“Cảm ơn Chu tiên sinh.” Tiểu Ninh nói.

Chiếc nhẫn kia, Tiểu Ninh cầm đem đi bán được một vạn đồng.

Từ khi nhận công việc này đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được vị khách dễ ở chung lại hào phóng như vậy. Tiểu Ninh quả thực muốn nói, sau này cứ chọn tôi đi!

Chỉ có điều ngẫm lại bộ dáng trung thực của vị Chu tiên sinh này, liền biết không có lần sau rồi.

Tiêu tiền mời nam sinh trẻ tuổi đến bồi ăn cơm nói chuyện, tiêu khiển như vậy, ở trong nhân sinh của hắn, sẽ không có lần thứ hai.

Không ai nhận nhẫn kim cương, có lẽ cũng sẽ không mua lần thứ hai.

Người cũng không thể xui xẻo lần thứ hai nha.