Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 32: Ba định luật vô lo

Nước mắt chực trào ra, Mục Khả hít sâu liên tục, sau đó khàn giọng nói:

“Mười lăm năm rồi, tôi vẫn rất muốn biết khi bà thay thế được mẹ tôi gả cho ba, khi các người đến nghĩa trang gặp mẹ, sẽ mang tâm tình gì.” Hơi ngẩng đầu lên, cố gắng đẩy nước mắt vào trong, Mục Khả tự giễu cười:

“Tôi biết, nếu như mà tôi hiểu chuyện thì không nên phản đối ba tái giá, nhưng tôi không hiểu, không hiểu tại sao cố tình lại là bà!”

Kí ức Hách Ức Mai vào cửa năm ấy làm cô đau đã hơn chục năm. Rõ ràng là dì luôn thương yêu cô giống như cậu út, lại chợt trở thành “Mẹ”. Mục Khả

nhỏ nhớ mong gương mặt quen thuộc, đưa tay nắm ly thủy tinh đựng nước

nóng ném ra ngoài, trong miệng kêu khóc: “Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ!”

Cũng chính lần đó cô bị nước nóng bỏng cổ tay, cho tới bây giờ vết sẹo

vẫn còn rất rõ ràng, Hạ Hoằng Huân cũng phát hiện.

“Nhật ký của mẹ sẽ không gạt người, bọn họ rõ ràng rất yêu nhau. Tôi không

hiểu tại sao mẹ tôi mới ra đi chưa lâu, các người, còn có......”

Mặc dù tình cảm với Mục Thần cực tốt, nhưng em trai ra sinh vẫn khiến

Mục Khả bị đả kích trầm trọng. Nước mắt không thể nén được trượt ra khóe mắt, cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống bưng kín mặt.

Trên mặt Hách Ức Mai toàn là nước mắt, bà cố hết sức khống chế tâm tình,

khóc nói: “Khả Khả, dì chưa bao giờ muốn thay vị trí của chị trong lòng

con cùng ba con, dì......” Bà muốn nói chỉ là bà yêu Mục Khải Minh, bà chỉ hy vọng chăm sóc tốt cho con gái của chị, lại không nghĩ rằng

ngược lại tạo thành hiềm khích lớn cho cha con bọn họ như vậy. Bà biết

bà sai rồi, nghĩ sự tình quá mức đơn giản, nhưng là, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành nghe tiếng đi tới phòng bếp, thì thấy

hai người khóc vô cùng thảm thiết. Hách Nghĩa Thành đỡ Mục Khả dậy ôm cô vào lòng, dẫn cô đến phòng khách, trầm giọng nói: “Không phải đã nói sẽ không nhắc lại rồi sao? Những chuyện cũ năm xưa này còn phải dây dưa

bao nhiêu năm nữa?”

Năm đó khi quyết định đi bước này đã quyết định chấp nhận tất cả, Hách Ức

Mai biết mình không có quyền than vãn, bà dùng sức lau nước mắt, lại

càng lau càng nhiều.

Vợ chồng vài chục năm, tình cảm Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai cũng rất

sâu đậm, bà đối với con trai con gái, đối với ông, đối với cái nhà này,

đã phải trả giá những gì ông đều nhìn thấy. Thở dài vỗ vỗ bả vai vợ, ý

bảo Hách Nghĩa Thành mang Mục Khả đến thư phòng.

Khi cửa thư phòng đóng, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Mục Khải

Minh rốt cuộc nói: “Khả Khả, là lỗi của ba, đừng trách dì con nữa.”

Che chở của ông giống như kim đâm lên người Mục Khả, lại để cho cô trong

nháy mắt tỉnh táo lại, Mục Khả nhắm chặt mắt, cho đến khi nhịn không

khóc nữa mới mở ra, cô khàn giọng nói: “Mẹ nói học được tha thứ mới có

thể vui vẻ, con thật sự đã rất cố gắng, nhưng thật xin lỗi, vẫn làm

không tốt. Nặng lời, con sẽ nhận lỗi với dì.” Mục Khả nhớ lại lời của

mẹ, cô ý thức được mình là vãn bối, không thể vô lễ như thế.

Mục Khải Minh đưa lưng về phía cô đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài,

hồi lâu mới nói: “Khả Khả, vốn là chung thân đại sự của con trưởng bối

như chúng ta không nên nhúng tay, nhưng chúng ta không hy vọng con gả

cho một quân nhân. Ba hiểu con có thể cảm thấy khó hiểu, dù sao từ bác

của con, đến ba, thậm chí là cậu con, chúng ta đều là quân nhân.” Dừng

một chút, ông xoay người nhìn con gái, ý vị sâu xa nói: “Nhưng chính bởi vì chúng ta là quân nhân, mới hiểu nỗi khổ người làm quân tẩu. Trừ bỏ

tịch mịch, con sẽ phải chịu đựng rất nhiều chuyện khác. Con không nên

sống trong những ngày chờ đợi như vậy. Khả Khả, ba hi vọng con hạnh

phúc.”

“Nhưng nếu như con nói cho mọi người biết ở cùng anh ấy con rất hạnh phúc thì sao? Mọi người còn có thể phản đối không?”

“Mới ở cùng nhau được mấy ngày? Cháu hiểu được cậu ta bao nhiêu?” Sắc mặt

Hách Nghĩa Thành rất xáu, anh lấy giọng chỉ trích nói: “Cháu có nghĩ

tới, anh vì cái gì mà mạo hiểm bị xử phạt cũng muốn ở bên cháu hay

không?” Sau khi biết Mục Khả và Hạ Hoằng Huân yêu nhau, Hách Nghĩa Thành hiểu rõ bối cảnh gia đình Hạ Hoằng Huân không sót chút nào, chỉ trừ có

Hạ Nhã Ngôn.

“Ý của cậu là anh ấy ở bên cháu là có mục đích? Chẳng lẽ Mục Khả cháu

không thể làm anh ấy thích sao? Tại sao nhất định phải nghĩ người khác

xấu xa như thế?” Mục Khả bị chọc giận, cô phản bác bén nhọn: “Đừng tưởng rằng các người một là Quân trưởng, một là Tham mưu trưởng thì rất

giỏi!”

Nhìn Hách Nghĩa Thành, Mục Khả nói: “Chờ đến ngày cậu biết yêu, nếu người

nhà mợ cũng phản đối cậu giống như cậu phản đối Hạ Hoằng Huân hôm nay,

cháu xem cậu làm thế nào!”

Hách Nghĩa Thành không ngờ cô thực sự vì Hạ Hoằng Huân mà cãi nhau với

anh, mà lời cô nói lại khiến anh bị nghẹn không phản bác được, anh giận

mức đi một vòng trong thư phòng, rất lâu không lên tiếng.

Mục Khải Minh mở miệng lần nữa: “Không thể phủ nhận, Hạ Hoằng Huân là một

sĩ quan rất ưu tú. Nhưng mà Khả Khả à, nghề nghiệp này nhất định cậu ta

không thể nào quan tâm chăm sóc cho người yêu quá nhiều giống như những

người đàn ông khác, cho dù cậu ta không có bất kỳ mục đích gì là thật

lòng thích con thì sao nào, cậu ta không thể nào cho con một gia đình

bình thường.” Khi Hách Nghĩa Thành nói cho ông Mục Khả yêu đương với

một quân nhân, Mục Khải Minh đã điều tra tư liệu về Hạ Hoằng Huân, đối

với Doanh trưởng Hạ sau khi tốt nghiệp trường quân đội dấn thân vào bộ

đội, biểu hiện nổi trội, ông thật ra đã sớm nghe nói. Ông thậm chí nhớ

rõ đã từng ký thông báo điều nhiệm thăng chức cho anh từ Liên trưởng lên làm Doanh trưởng.

“Ba cũng thừa nhận anh ấy rất ưu tú, nếu như không phải bởi vì con, các

người thật ra rất coi trọng anh ấy, đúng không?” Mục Khả lấy một địch

hai, cô rất tỉnh táo nói: “Như vậy xin hai người đối xử công bằng với

anh ấy. Lúc công tác, không nên coi anh ấy thành là bạn trai của con,

chỉ lấy thành tích để đánh giá anh ấy; mà từ phương diện lo lắng cho

con, cũng xin hai người chuyển đổi góc độ, bỏ qua nghề nghiệp của anh

ấy, chỉ xem xét đến chuyện anh ấy đối xử với con có tốt hay không, có

được không?”

Thấy Hách Nghĩa Thành lại muốn mở miệng, Mục Khả lần nữa trách móc nói: “Lý

do của mọi người không thuyết phục được con. Đầu tiên chúng con còn chưa giai đoạn nói chuyện cưới xin, các người bây giờ lo lắng là dư thừa.

Tiếp theo, nếu như chúng con nói chuyện kết hôn thật, vậy thì chứng minh con có lòng tin có thể giống như mẹ, gánh vác trọng trách quân tẩu, làm người phụ nữ sau lưng anh ấy.”

Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành kinh hãi. Bọn họ chợt ý thức được cô bé bướng bỉnh phản nghịch đã trưởng thành rồi. Nhất là Hách Nghĩa Thành,

anh quả thật không thể tin được những lời này là từ trong miệng Mục Khả

nói ra, nhìn cô bình thường nghịch ngợm gây sự, bây giờ lại nói năng

hùng hồn đầy lí lẽ, vì Hạ Hoằng Huân mà làm trái với ý của anh. Anh thậm chí phát hiện kiên định trên mặt Mục Khả giống như đúc biểu tình của Hạ Hoằng Huân ở trong bệnh viện ngày đó.

Thật ra thì không thể không nói, bọn họ phản đối mãnh liệt ngược lại làm Mục Khả kiên định hơn.

Ba người cùng im lặng, trong thư phòng yên tĩnh như có thể nghe được tiếng đồng hồ của Hách Nghĩa Thành phát ra tiếng tích tắc.

Hồi lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Mục Thần đẩy cửa ra, cảm thấy không khí quỷ dị, cậu do dự một chút nói: “Báo cáo! Có điện thoại tìm chị, có thể để

cho chị ấy nhận không?” Xuất thân thế gia quân nhân, từ trước đến giờ

luôn rõ đạo lý trước khi vào cửa phải nói báo cáo. Chỉ là, bình thường

cậu luôn đảo ngược thứ tự vào cửa với kêu báo cáo, làm cho Hách Nghĩa

Thành luôn nói cậu vô tổ chức vô kỷ luật.

Mục Khải Minh liếc nhìn con trai nghịch ngợm không lên tiếng, Hách Nghĩa

Thành liếc xéo ông một cái, xoay mặt sang chỗ khác nhìn Mục Khả.

“Vậy con đi tiếp điện thoại.” Mục Khả đi tới cửa lại dừng lại, nghĩ đến bọn

họ đều giữ chức vụ quan trọng trong bộ đội, cô xoay người nói với cha

và cậu út: “Xin hai người đừng cậy quyền, ngăn cản Hạ Hoằng Huân phát

triển.”

Mục Khả biết Hạ Hoằng Huân không thua kém ai, cô tin tưởng lấy năng lực của anh Doanh trưởng tuyệt đối không phải là cực hạn, cô không muốn bởi vì

yêu cô khiến cho tiền đồ của anh bị hủy, dù sao muốn điều động anh chỉ

cần một câu của cha cô, cô không chịu nổi.

Trong nháy mắt cửa thư phòng khép lại, Mục Khả nghe được bên trong có tiếng

vật nặng rơi xuống đất. Cô đoán là Hách Nghĩa Thành nóng nảy đập vỡ ly

thủy tinh. Ở trong nhà này, chỉ có cậu út mới có thể phát hỏa lớn như

vậy.

Mục Thần Đối đã quen với việc phát tiết cảm xúc như vậy, ra khỏi thư phòng cậu lập tức khôi phục bình thường, hoàn toàn không quan tâm tình huống

bên cha và cậu, vẻ mặt cợt nhả theo Mục Khả vào phòng ngủ, như tên trộm

nói: “Mới vừa rồi có một người đàn ông tìm chị!”

Nghe được cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “đàn ông”, Mục Khả trừng mắt nhìn cậu, tìm di động.

Mục Thần tiến tới, quơ quơ cái điện thoại di động màu đỏ tinh xảo của bà

chị: “Em nói em là em trai chị, anh ấy nói anh ấy là anh rể em.”

Trong khi Mục Khả đang đấu tranh với người nhà, Hạ Hoằng Huân gọi điện thoại tới, Mục Thần thấy điện thoại di động cô reo không ngừng liền nhận,

điện thoại vừa thông cậu đã nói: “Ai vậy? Tìm chị em sao? Em là em trai

chị ấy. Cha em cùng cậu đang nói chuyện, lát nữa anh gọi lại đi.”

Thông qua Mục Nham, Hạ Hoằng Huân biết Mục Thần, anh rất bình tĩnh hỏi: “Là Mục Thần à?”

Rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, Mục Thần giật mình, hỏi: “Sao anh biết em tên Mục Thần? Chị em nói à? Anh là ai vậy?”

Đầu kia điện thoại Hạ Hoằng Huân tự động nâng thân phận lên một cấp, anh bình tĩnh nói: “Anh là anh rể em!”

“Anh, anh rể?” Mục Thần bị chấn động rồi, cậu ngốc nghếch nói: “Nhưng bà chị em chưa kết hôn mà?”

Hạ Hoằng Huân sang sảng cười, nghĩ thầm thật đúng là hai chị em, hợp thành một sứt chỉ. Anh vui vẻ tự giới thiệu mình: “Anh tên là Hạ Hoằng

Huân, là bạn trai chị em, anh rể tương lai của em.”

“Hả?” Mục Thần không tự chủ lên giọng, lại còn nói them một câu câu: “Bạn gái như bà chị em anh cũng dám cần à?”

Hạ Hoằng Huân ha ha cười, nhất thời thích cậu em rể chưa từng gặp mặt này. Vì vậy, hai người đàn ông một lớn một nhỏ này bắt đầu tán gẫu. Khi Mục

Thần biết được anh rể tương lai lại là Doanh trưởng doanh trại trinh

sát, cậu kích động, lập tức phản bội theo phe Hạ Hoằng Huân, vẻ mặt sùng bái nói: “Anh rể, lúc nào thì cho em đến đơn vị anh mở mang kiến thức.”

Hạ Hoằng Huân bị hai tiếng “Anh rể” làm cho mở cờ trong bụng, anh cười

nói: “Không thành vấn đề, 11 cùng chị em đến đây đi.” Cuối cùng còn dụ

dỗ nói: “Tới dẫn em đi xem xe tăng.”

Mục Thần nhảy cẫng lên cao, hưng phấn kêu la: “Được được, dù phải bắt cóc em cũng phải trói chị em mang đi.”

Rất sợ em vợ đối dùng vũ lực với Mục Khả, Hạ Hoằng Huân cười nhắc nhở:

“Phải dùng tình để cảm hóa, không thể sử dụng võ lực. Chị em tay chân

mảnh dẻ, không chịu nổi!”

Mục Thần cũng cười theo, cậu nói: “Anh rể, anh đối với chị thật tốt. Chỉ là có lẽ anh không hiểu chị ấy, không dùn võ lực rất khó thuần phục.” Vì

vậy, đồng chí nhỏ Mục Thần cứ thế mà bán mất bà chị nhà mình đi luôn.

Lại dám nghe điện thoại của cô! Mục Khả lao qua cướp lại di động, đồng thời lấy ra uy nghiêm của chị gái khiển trách: “Ai cho em nhận điện thoại

của chị? Bộ dạng này của em mà đòi gia nhập quân ngũ, thi đậu trường

quân đội cũng bị tống trở về. Đưa di động cho chị, có nghe thấy không,

dám cãi lệnh, để cho anh rể em trừng trị em......”

Lời vừa ra khỏi miệng, Mục Khả phát giác không đúng, cô quẫn đến đỏ cả mặt, vì che giấu lúng túng nhanh chóng ném gối đầu về phía Mục Thần, uy

hϊếp: “Chị đếm đến ba, nhanh đưa điện thoại di động ra đây, một hai ba......”

Mục thần cười hắc hắc, anh nhảy đến bên người Mục khả, ngồi trên nệm bệt

nói: “Cho chị cho chị, anh rể nói lát nữa sẽ gọi lại, chị rụt rè một

chút, đừng có chủ động gọi đến.”

Mục Khả hung hăng nhéo một cái trên cánh tay cậu, khiến cho Mục Thần giơ chân: “Bà chị, chị đang trả đũa đấy à.”

Mục Khả không để ý đến cậu, bấm điện thoại di động, quả nhiên có một tin

nhắn chưa đọc, là Hạ Hoằng Huân gởi tới trước khi gọi điện thoại, anh

nói: “Nhã Ngôn bảo hôm nay gặp em. Sao lại trùng hợp gặp phải cô ta như

vậy? Không tức giận chứ? Đừng giận chó đánh mèo.” Hiểu anh nói “Cô ta”

là chỉ Thích Tử Di, Mục Khả hé miệng cười.

“Chị, chị có bạn trai sao không báo cáo? Khó trách mấy ngày nay ba mẹ luôn

nói nhỏ, trước em nghe được loáng thoáng, còn đoán có phải là bọn họ

muốn ép chị xem mắt hay không đấy.”

Mục Khả dời lực chú ý qua, cô hỏi: “Bọn họ nói gì rồi hả?”

“Nói cái gì mà cái này không thích hợp, cái đó thích hợp, em cũng không nghe rõ.”

“Cái đó thích hợp à?”

“Đã bảo không nghe rõ.”

“Em là họ hàng gần với heo à, nghe cũng không biết?”

“Chị mới là họ hàng gần với heo ý, không đúng, em và chị là họ hàng gần.”

“Chị bóp chết em!”

“A...... Cứu mạng, chị tôi gϊếŧ người rồi......”

Mục gia là gia đình rất đặc biệt. Hai chị em cùng cha khác mẹ Mục Khả và

Mục thần đều biết chuyện của cha mẹ, nhưng từ năm Mục Thần ba tuổi quan

hệ của bọn họ có cải thiện, sau hai chị em bắt đầu như hình với bóng,

không có chút ngăn cách nào. Lúc bọn họ đi chung với nhau, căn bản đều

là lấy phương thức cười nói huyên náo để biểu đạt sự quan tâm cùng đùm

bọc nhau, hơn nữa không ai chủ động nói đến chuyện của người lớn.

Đang lúc hai người huyên náo không thể tách ra, Hạ Hoằng Huân gọi lại, Mục

Khả đuổi Mục thần ra ngoài, mới tiếp điện thoại. Cô vừa mới Alo một

tiếng, Hạ Hoằng Huân đổ ập xuống nói: “Sao nửa ngày mới nghe? Ba em cùng Hách Nghĩa Thành làm công tác tư tưởng tập thể cho em à? Có cần tôi mời Chính ủy tới không?”

Nếu đổi lại là bình thường Mục Khả nhất định hét trở về, nhưng vào giờ phút này cô chợt cảm nhận được tâm tình lo lắng của Hạ Hoằng Huân. Cô oán

trách nói: “Vậy mời Chính ủy của các anh tới đi, em đang lo không nói

lại bọn họ.”

Đã đoán được Hách Nghĩa Thành nhất định sẽ liên hiệp với ba Mục Khả ngăn

cản chuyện của bọn họ. Hạ Hoằng Huân nghiêm túc hỏi: “Bọn họ nói gì với em rồi hả?”

“Không hài lòng anh chứ sao. Nói có anh hay không có anh cũng thế.” Mục Khả

chu miệng, có chút uất ức gọi một tiếng: “Hạ Hoằng Huân!”

Đây là lần đầu Mục Khả làm nũng gọi tên anh như vậy, Hạ Hoằng Huân mềm giọng, anh hỏi: “Sao vậy?”

Mục Khả khịt khịt mũi, rất nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”

“Đừng làm cho tôi lo lắng!” Hạ Hoằng Huân lấy thuốc lá từ trong ngăn kéo ra,

suy nghĩ một chút lại bỏ vào: “Rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Không thích em với tôi ở bên nhau?”

Mục Khả ừ một tiếng, ngay sau đó nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên tiếng tích, cô gấp gáp hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Giọng Hạ Hoằng Huân rất bình tĩnh: “Không làm gì. Không cẩn thận đυ.ng vào làm cái ly rơi xuống đất.” Suy nghĩ một chút, anh nói: “Thật ra thì thái độ của bọn họ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em.”

Mục Khả đá bóng lại cho anh, cô nói: “Em thì không sao, phải xem anh thế nào.”

Xem anh có tốt với em không. Đây là điều duy nhất Mục Khả quan tâm.

Hạ Hoằng Huân cười: “Đã hiểu!” Nghĩ sắp đến lễ quốc khánh, anh nói: “11

sắp tới nghỉ dài hạn rồi, tới chỗ tôi ở mấy ngày đi, rất nhớ em.”

“Vậy anh tới đón em, em sợ không tìm được.”

“Tiểu quỷ nhát gan, thành phố A lớn như vậy, còn có thể lạc sao?”

“Người ta chưa đi bao giờ, vắng vẻ như vậy, anh không lo lắng à?”

“Đặt em ở hậu phương tôi mới lo lắng!”

Có lẽ là về nhà làm tâm tình Mục Khả không tốt, cũng có lẽ là có chút lệ

thuộc vào Hạ Hoằng Huân, đêm nay bất lực mà mâu thuẫn nên cô cực kỳ dính anh. Hạ Hoằng Huân nói muốn cúp điện thoại mấy lần cô đều không chịu,

cuối cùng còn ức khuất muốn khóc, làm cho đại doanh trưởng Hạ vừa vui vẻ vừa lo lắng, dụ dỗ cô nói: “Sao lại thích khóc như vậy, khóc mắt sẽ

sưng lên. Nàng dâu xấu như vậy ngoài tôi ra chắc chẳng có ai cần rồi.

Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung. Nhớ, mọi việc đều có tôi. Còn có, đưa

cho em ba câu. 1, không cần lo lắng vì mấy chuyện nhỏ nhặt. 2, tất cả

mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. 3, Nếu chẳng may gặp phải chuyện lớn, đừng hoảng hốt, xin làm theo câu thứ 2.”

Ba định luật mọi chuyện vô lo làm Mục Khả nín khóc mỉm cười. Cô cảm thấy

đồng chí Trung tá thực hiện cuộc cách mạng ‘chủ nghĩa tinh thần lạc

quan’ là tốt, nhưng dễ để cho cô có nếp nhăn.