Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 27: Kỳ ngộ trong buổi đóng quân dã ngoại

Dãy núi bởi vì bỗng nhiên có rất nhiều

người đến nên náo nhiệt hẳn lên, lá vàng rơi rụng trên mặt đất thành

tầng dày trông như một tấm thảm dệt kim. Ánh mặt trời ấm áp trải dài

khắp nơi, bầu không khí vui nhộn làm mọi người vô cùng phấn khích.

Mặc dù nhân số rất nhiều, nhưng trụ sở

huấn luyện dưới sự chỉ huy Hạ Hoằng Huân được sắp xếp đến nơi đến chốn,

mỗi vị huấn luyện viên đều bố trí một chiến sĩ làm trợ thủ, hướng dẫn

các học viên nam xây dựng cơ sở tạm thời dưới chân núi. Cảnh tượng bận

rộn, tiếng cười huyên náo, tất cả đều đâu vào đấy để chuẩn bị kết thúc

một tháng huấn luyện quân sự.

Mục Khả rất thích rời xa đô thị ầm ĩ để

hòa nhập vào thiên nhiên, mà đóng quân dã ngoại chính là phương thức đơn giản gần gũi nhất. Kể từ lúc rời khỏi bờ biển quê nhà, cô thường xuyên

nhớ lại thời thơ ấu với những kỷ niệm bên bờ biển thơ mộng. Trong lòng

Mục Khả lúc nhỏ, được mẹ ôm trong ngực ấm áp giống như thiên nhiên ban

tặng cho con người sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Không hiểu sao những

lúc như vậy, cô thường có cảm giác như mẹ cô đang ở rất gần. Cho nên,

đợt huấn luyện quân sự kết hợp với dã ngoại sinh tồn lần này quả thật

làm cô rất cảm động.

Hơn hai mươi ngày huấn luyện khổ cực tan thành mây khói, nhìn dãy núi nơi xa, tưởng tượng ban đêm có thể mang

gối ngủ dưới ánh sao, Mục Khả cong môi nở nụ cười, cô vừa đi về phía núi rừng vừa lấy điện thoại di động ra, tín hiệu ở đây cực kỳ yếu, cô gửi

đi một tin nhắn.

“Hạ Hoằng Huân, cám ơn anh. Em nghĩ em sẽ yêu lần đóng quân dã ngoại này.”

Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô: “Nếu như em yêu chính con người tôi, tôi sẽ vô cùng mừng rỡ.”

Bọn họ mới chỉ quen nhau trong một thời

gian ngắn, tuy nói Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình đối với Mục Khả, thậm chí còn không dưới một lần nói rằng thích cô,

nhưng cái chữ “yêu” này, anh vẫn chưa từng nói tới. Mặc dù đây vốn dĩ

không phải là thổ lộ với cô, nhưng trong lòng Mục Khả thoáng chốc dâng

lên một ý nghĩ vô cùng ngọt ngào, hai má không tránh khỏi thoáng hiện

một nét ửng hồng.

Nhằm vào điểm đặc biệt Mục Khả đỏ mặt vô cùng đáng yêu, Hạ Hoằng Huân còn trêu chọc cô. Nhớ lúc đó anh cười xấu

xa nói: “Làm sao mà lúc nào cũng luôn đỏ mặt thế? Tôi làm vậy khiến em

ngượng ngùng sao?”

Trong lúc vô tình, phát hiện Doanh

trưởng Hạ không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhột, Mục Khả đương

nhiên muốn giở trò. Cô liền nhào tới, giơ móng vuốt nhỏ cực kỳ nhanh

nhẹn vươn tới dưới tay anh mà chọc.

Hạ Hoằng Huân cười lớn né tránh: “Không cho phép em động võ, lại chọn đúng điểm yếu của tôi để xuống tay!”

Mục Khả hả hê cười khanh khách: “Cái này gọi là dùng trí! Ai giống anh, lúc nào cũng chỉ biết dùng sức mạnh!”

Có lần Hạ Hoằng Huân mặc áo sơ mi, Mục

Khả cố hết sức xuống tay thật nặng, đến khi trên da anh xuất hiện mấy

cái dấu, giận đến mức đồng chí Doanh trưởng phải cốc vào đầu cô: “Nói

trước cho em biết, em ra tay với thân thể tôi thế nào cũng được, tôi sẽ

không tức giận với em. Nhưng nếu em giở trò trên mặt tôi, thử xem tôi có ném em ra ngoài không.”

Nhìn tin nhắn trả lời của anh, nghĩ đến

biểu tình cười như không cười của anh, Mục Khả cười ngọt ngào, nụ cười

trong sáng như hoa Bách Hợp nở rộ, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ

nhàng. Nhưng mà tâm trạng tốt rất nhanh bị một tin nhắn nữa của anh phá

hủy.

Hạ Hoằng Huân nói: “Thông báo, tôi đã đề ra kế hoạch đóng quân dã ngoại sinh tồn trước khi gặp em.” Ý tứ rất rõ

ràng, anh không vì quan hệ của hai người mà cậy quyền thiên vị.

Thì ra là cô tự mình đa tình. Mục Khả

bĩu môi bày tỏ bất mãn, tinh thần hồi phục trở lại cô cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

“Sao anh không nói trước mặt em?”

Trong nháy mắt như lĩnh ngộ được điều

gì, Hạ Hoằng Huân cong môi lên cười nhìn vào tấm bản đồ thế giới, anh

kiên nhẫn giải thích nói: “Tôi rất muốn cùng em hoàn thành ba ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, thậm chí có chút ghen tỵ với Viên Soái bất cứ

lúc nào cũng có thể gặp em. Nhưng mà nửa tháng sau có buổi diễn tập vô

cùng quan trọng, tôi phải phụ trách đơn vị cũng các chiến sĩ. Em có thể hiểu cho tôi không?”

Có gì quan trọng hơn được người yên quan tâm đến suy nghĩ của bản thân! Chút oán trách nho nhỏ trong lòng Mục

Khả trong nháy mắt tan thành bong bóng, cô rất hiểu chuyện nhắn tin lại: “Em nghĩ em có thể!” Thấy màn hình điện thoại di động phát tin hiệu gửi thành công, cô lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác: “Em cũng có một chút ghen tỵ với cái bản đồ chuyên dụng trong laptop của anh, anh nghĩ xem

thời gian anh nhìn nó còn nhiều hơn nhìn mặt em.”

Hạ Hoằng Huân Đứng phía trước cửa sổ

trong phòng làm việc, nhìn sân huấn luyện phía xa xuất hiện thấp thoáng

một hình ảnh chạy băng băng, bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ những lúc cô

làm nũng cùng giọng nói vẻ mặt ngọt ngào của cô. Suy nghĩ nhanh chóng

rồi ấn số gọi điện cho cô bạn gái nhỏ, nhưng mà trong điện thoại di động lại truyền đến tín hiệu không thể liên lạc được.

Không nghĩ rằng lại khó có thể kiềm chế

đến tình cảm của mình vậy, anh cảm thấy ngượng ngùng, theo thói quen cào cào mái tóc ngắn ngủn, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này đại doanh trưởng Hạ cần cấp bách tiêu hao thể lực để tĩnh tâm, nếu không rất khó tiếp tục công việc.

Trong lúc Hạ Hoằng Huân đang dẫn các chiến sĩ thực hiện 400m vượt chướng ngại vật, Mục Khả đang một mình đi về phía núi rừng.

Viên Soái kính trọng Hạ Hoằng Huân, lại

ăn ý với Mục Khả, nên dù không được lão đại phân công anh vẫn hết sức

chú ý tình hình của Mục Khả. Cho nên bây giờ anh đang bận rộn tìm kiếm

đồng chí nhỏ vừa rời đi đâu đó, sau nửa giờ anh tự mình ra ngoài bắt

người.

Vừa đi về hướng Mục Khả biến mất lúc

trước, Viên Soái vừa lầm bầm: “Hành động không nghe lời chỉ huy, cũng

may không phải lính doanh trinh sát chúng tôi..... Đợi cho đến khi

Doanh trưởng quay đầu thu phục cô, đảm bảo thân thể và tinh thần đều vô

cùng thoải mái…”

Thật ra thì, Viên Soái lo lắng thừa. Mục Khả nội vụ thất bại, không có nghĩa là cô có thể sẽ lạc đường. Trên

thực tế, năng lực cảm giác phương hướng của Mục Khả cực tốt. Chỉ cần đã

đi qua một lần, bất kể hoàn cảnh địa lý phức tạp như thế nào, cô đều có

thể trở về đường cũ. Nhưng lần này thời gian trốn tìm kéo dài, bởi vì

nửa đường cô gặp tình huống đột xuất. Nói cách khác không phải Mục Khả

không muốn về căn cứ đơn vị, mà căn bản cô không thể quay về.

Sắc mặt Mục Khả sợ hãi đến mức trắng

bệch không còn giọt máu, cô đứng yên không nhúc nhích, tư thế có thể so

với tư thế tiêu chuẩn của quân nhân, giọng nói run rẩy: “Mày không nên

nhìn tao chằm chằm như thế, mặc dù nhìn bên ngoài tao có vẻ ngon hơn

cơm, nhưng khẳng định không phải là thức ăn của mày…”

“Nói thật, bộ dạng mày rất không thân

thiện, tao rất sợ......” Từ trước đến giờ Mục Khả kiên cường như

thế vậy mà bị dọa đến sắp khóc. Mắt không chớp chằm chằm con trăn to như cánh tay đang cản trở đường đi của cô, trong đầu mơ màng tưởng đối

phương có thể nghe hiểu được tiếng người.

Con trăn đương nhiên không hiểu lời cô

nói, nếu như nó nghe hiểu được, khẳng định trong một giây Mục Khả bị dọa vỡ mật, đôi mắt ti hí của nó nhìn chằm chằm Mục Khả, chậm rãi mở ra

miệng, lè cái lưỡi ghớm ghiếc.

“A......” Mục Khả bị động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nó hù dọa đến chảy nước mắt, dưới chân cô mềm nhũn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, ngồi tê liệt dưới đất mà khóc nức nở lẩm

bẩm: “Cầu xin mày không nên cử động…” Dường như cô đã mất đi chức năng

tư duy, nói ra những lời hoàn toàn theo bản năng.

Mục Khả cầm điện chặt thoại di động muốn cầu cứu nhưng lại không dám, cứ khóc như một đứa bé.

“Mục Khả!” Tiếng gọi của Viên Soái từ xa truyền tới, Mục Khả không phân biệt được rõ phương hướng của anh, chỉ

tự nhiên không kiềm chế được càng khóc to hơn một chút, giống như là đáp lại.

“Tôi cảnh cáo cô đừng làm tôi sợ!” Viên

Soái mơ hồ nghe tiếng khóc của cô, phản ứng đầu tiên của anh là Mục Khả

đang gặp nguy hiểm, nhanh chóng dao quân dụng ra, theo tiếng vọng tiến

sâu vào trong rừng, trong miệng uy hϊếp nói: “Cô nói cho tôi một câu.

Nếu không tìm thấy người, tôi thay mặt Doanh trưởng phạt cô đứng tư thế

quân đội trong ba giờ.”

Rất nhanh tìm được hiện trường “Vụ án ” Viên Soái nhìn cảnh một người giằng co với một con trăn sợ đến ngây

người, anh đứng đối diện Mục Khả, tinh thần trở nên cực kỳ căng thẳng,

an ủi người đang khóc đến mức không còn giống một cô gái nữa: “Không có

việc gì không có việc gì, cô đừng sợ, thử đứng lên.”

Nhìn thấy cứu tinh tới, Mục Khả miễn

cưỡng ngừng nước mắt, cô nhỏ giọng nói: “Chân tôi mềm nhũn rồi.....

.” Dè dặt như sợ kinh động đến con trăn.

“Dám mai phục Lão đại, mà lại bị nó dọa thành như vậy.” Viên Soái kích cô.

Mục Khả nguỵ biện: “Đâu có giống nhau.”

Ngay sau đó kịp nhận ra anh dám so sánh Hạ Hoằng Huân với con trăn kia,

cô vọt đứng lên, chỉ trích nói: “Anh nói linh tinh gì đó! Đợi tôi về nói cho Doanh trưởng các anh biết, để cho anh ấy trừng phạt anh!”

Thấy cô đứng lên mà con trăn vẫn không

hề động đậy, Viên Soái thả lỏng nhẹ nhõm, anh nói nhỏ: “Chạy trốn đã rồi nói sau!” Để ý tới con trăn hình như có chút gì đó không phải, Viên

Soái cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô thử bước một bước sang bên

phải một chút!”

“Nó tấn công tôi thì làm thế nào?”

“Vậy chẳng nhẽ cô đứng yên đó đợi nó tấn công sao?”

“Nhưng......” Đồng minh đã tới, Mục Khả cố gắng thả lỏng cảm xúc, cô hơi do dự.

“Cô lấy đâu ra nhiều nhưng vậy!” Viên

Soái nóng nảy, mặc dù trong lúc dã ngoại huấn luyện cũng có lúc ăn thịt

trăn rồi, nhưng con trăn trước mắt quá lớn, trong lòng anh ít nhiều có

chút sợ hãi, lại phải bảo vệ Mục Khả để cho cô không bị thương.

Anh chớp chớp mắt, dịu giọng nói: “Nghe

tôi hướng dẫn, bước một bước, tôi đảm bảo nếu nó dám tấn công cô, tôi sẽ đánh vào đầu nó.”

Mục Khả không tin: “Anh cho rằng anh là Tiểu Lý Phi Đao à!”

“Đao pháp của Doanh trưởng Tiểu Lý Phi

Đao cũng theo không kịp.” Ánh mắt Viên Soái tập trung trên người con

trăn, cố gắng hết sức kiên định nói: “Anh ấy từng dùng cách này để cứu

mạng tôi, cô không tin tôi cũng nên tin anh ấy.”

Đao pháp Viên Soái học từ Hạ Hoằng Huân

cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là những lời nói bừa trong lúc cứu người.

Mà hoàn cảnh bây giờ lại cực kỳ đặc biệt, chỉ cần khiến Mục Khả phối

hợp, anh mới phải dùng đến trò lừa gạt quần chúng nhân dân.

“Như vậy à......” Mục Khả tin là thật, vừa nói vừa nhìn chăm chằm con trăn nhẹ nhàng bước sang bên phải một bước nhỏ.

Con trăn vẫn không nhúc nhích.

Cô lại bước một bước thứ hai, con trăn vẫn bất động như cũ.

“Xin cô nhìn lại một chút đi, sắp đυ.ng

trúng cây rồi kìa.” Viên Soái tức giận nhắc nhở, lại ra lệnh: “Theo sát tôi, động tác nhẹ nhàng một chút.”

Nhớ đến Hạ Hoằng Huân vô hình trung đã

tiếp thêm sức mạnh cho Mục Khả. Ánh mắt cô chú ý theo dõi nhất cử nhất

động của con trăn, bước chân vô cùng nhẹ nhàng vô cùng chậm rãi bước đến chỗ Viên Soái.

Duy trì khoảng cách tối đa với con trăn, Mục Khả kinh sợ can đảm nói: “Sao nó không nhúc nhích, anh phải đề cao cảnh giác đấy…”

Ánh mắt Viên Soái nhìn chằm chằm vào con trăn, nắm chặt đao quân dụng trong tay sẵn sàng hành động: “Tình trạng

báo động bây giờ căng thẳng không thua gì chuẩn bị chiến đấu cấp một!”

Vì muốn hóa giải căng thẳng trong lòng Mục Khả, anh tự hỏi tự đáp: “Biết cái gì gọi chuẩn bị chiến đấu cấp một không? Cái gọi là chuẩn bị chiến

đấu cấp một, chính là thế cục cực kỳ căng thẳng, khi dấu hiệu chiến

tranh hết sức rõ ràng thì bộ đội vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”

Bị dọa đến mức suy nghĩ của Mục Khả

dường như đã chập mạch, nào có hiểu được dụng ý của anh, cô bất mãn nói: “Nếu như lần nay tôi may mắn không phải hy sinh, nhất định phải vá cái

miệng của anh lại.”

Viên Soái không chịu yếu thế: “Tôi còn muốn nói đợi lát nữa trở về nhất định phải trói chân cô lại.”

Quả nhiên là thuộc hạ của Hạ Hoằng Huân, nói chuyện cũng giống giọng điệu của anh, Mục Khả không còn gì để nói.

Báo động nguy hiểm của hai người trong

lúc cãi vả dở dở ương ương cuối cùng cũng được hóa giải, lúc Mục Khả

thuận lợi di chuyển đến bên cạnh Viên Soái, con trăn kia cũng chuyển

động thân thể to lớn, hồng hộc chui vào sâu trong rừng.

Mục Khả túm lấy cánh tay của ân nhân cứu mạng, nghĩ lại vẫn sợ liền khóc lớn lên.

Viên Soái bị cô làm cho hết hồn, đang

suy nghĩ đến cảnh một cô gái cùng con trăn lớn như vậy giằng co một lúc

lâu, anh giống như một người anh trai vỗ nhè nhẹ trên lưng cô: “Đừng sợ, không sao rồi.”

“Nếu anh không đến, tôi thật sự sợ nó sẽ ăn thịt tôi......” Mục Khả khóc không thành tiếng.

“Nó dám ăn cô, tôi nhất định sẽ ăn nó.”

“Anh ăn nó thì tôi có thể sống lại sao?”

“Vậy tôi không cần phải báo thù cho cô nữa hả?”

“......”

Cảm thấy thân thể cô còn hơi run run,

Viên Soái nói: “Núi này bọn tôi một năm tới huấn luyện mấy lần, chưa bao giờ gặp loài trăn này. Chắc có lẽ là người ở dưới chân núi nuôi không

cẩn thận để nó chạy thoát ra, cô không ra tay với nó trước, nó bình

thường sẽ không tấn công cô.”

Chờ tâm trạng Mục Khả bình phục trở lại, Viên Soái đưa cô trở về đơn vị. Để tránh học viên huấn luyện không sinh ra sợ hãi trong lòng, Viên Soái không đem chuyện bọn họ gặp con trăn

nói cho mọi người, chỉ ra lệnh cho chiến sĩ tại đơn vị rắc vôi và hắc ín xung quang lều ở cùng khu hoạt động sinh hoạt. Mục Khả bị kích động vẽ

một vòng tròn lớn xung quanh, phòng ngừa côn trùng và các loài động vật

bò sát xâm nhập, bảo vệ sự an toàn cho các học viên. Mà Mục Khả vì không muốn Hạ Hoằng Huân lo lắng, không dám báo cáo chi tiết cuộc “kỳ ngộ”

trong ngày đóng quân dã ngoại thứ nhất này.

Tất cả được sắp xếp xong xuôi, huấn luyện tiến hành như thường. Hạng mục ngày thứ nhất là đi bộ lên núi.

Dưới sự hướng dẫn và khích lệ của các sĩ quan huấn luyện, Mục Khả cũng giống như những học viên khác cõng một ba lô năm cân men theo đường mòn quanh co đi lêи đỉиɦ núi. Cô đi một mạch

đến đích, đến nơi liền dựa vào Tô Điềm Âm, cả hai người mệt lả không còn trông ra dáng người.

Viên Soái đưa lên hai chai nước suối,

vừa nghiêm túc khách quan phê bình họ: “Kết quả của sự lười biếng!” Vừa

dứt lời, bị Mục Khả dùng hết hơi sức toàn thân lấy cái ba lô vải đập vào người.

Lúc trở về lều trại đã là gần tối, dưới

sự giúp đỡ của các chiến sĩ, các học viên được phân công tự động chuẩn

bị bữa tối. Nấu nướng không phải là sở trường của Mục Khả khiến cho mặt

cô lấm lem nhọ nồi, cô mở to đôi mắt vô tội chớp chớp, nửa ngợi khen nửa kể khổ với người đàn ông nội trợ Viên Soái nói: “Đồng chí thiếu úy thật toàn năng.”

Viên Soái cảnh giác nhìn quanh bốn phía, xác định mọi người ai bận việc nấy không ai chú ý tới bọn họ thì lưu

manh nói: “Không toàn năng sao có thể làm thuộc hạ của chồng cô.”

Biết ngay là anh sẽ không bỏ qua cơ hội

trêu chọc. Mục Khả đỏ mặt xắn tay áo, giả vở như muốn tấn công đồng chí

trung đội trưởng.

Ban đêm rừng núi rất yên tĩnh, Mục Khả

nằm ở trong lều nghiêng trời lệch đất không ngủ được, vừa nhắm mắt liền

nhớ lại chuyện ban ngày đυ.ng phải con trăn. Do dự một chút, cô lấy điện

thoại di động muốn gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Huân, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có tín hiệu.

Tuần tra Viên Soái thấy trong lều Mục

Khả phát ra ánh sáng yếu ớt, anh đứng ở bên ngoài nói: “Ngủ đi, lều của tôi cách lều của cô có một mét thôi.”

Mục Khả thò đầu ra khỏi lều, để lộ ra

hàm răng trắng sáng y hệt châu ngọc, rất “dũng cảm” nói: “Tôi không sợ,

gan tôi lớn lắm.”

Hạng mục huấn luyện ngày thứ hai nhẹ nhàng đến bất ngờ, Mục Khả không hề nghĩ tới lại là – câu cá.

Sợ hãi bên trong lòng cô được hóa giải, Mục Khả đơn giản chỉ cầm cần câu, cùng Tô Điềm Âm ngồi song song trên bờ ôm cây đợi cá.

Cảm thấy cần câu khẽ động, Mục Khả giống như hồ ly cười như kẻ cắp, trong miệng thì thầm: “Mong là cắn câu.”

Đồng thời nhanh chóng dùng hết sức giật cần câu lên một cái.

“Oa, chúng tôi câu được rồi, câu được

rồi......” Cô hét lên đến chói tai, hưng phấn khiến tay chân khua

khoắng loạn xạ, thậm chí còn kích động đến mức đem con cá nặng nề ném

lên bãi cỏ.

Nhìn con cá đáng thương bị ném đến hôn

mê bất tỉnh, tiếp tục nhìn sang các học viên, Viên Soái rất tỉnh táo

nói: “Các cậu chớ để ý, chẳng qua cô giáo Mục chưa gặp sự đời… à, không

đúng, là chưa từng gặp cá lớn.”

Nhất thời, trong núi rừng truyền ra tiếng cười ha ha.

Thì ra là, con cá Mục Khả câu lên nhỏ đến kỳ lạ, chỉ lớn hơn nòng nọc một chút.

Cô giáo Mục bị cười nhạo không phục lắm, cô phồng má thở phì phò nói: “Nhỏ thì không phải là cá à? Người không

thể xem bề ngoài, cá cũng giống vậy, có hiểu hay không?”

Kết quả, mọi người càng cười nghiêng ngả hơn.

Đêm nay trước khi ngủ điện thoại di động có tín hiệu giống như kỳ tích. Mục Khả nhận được tin nhắn của Hạ Hoằng

Huân: “Tiểu quỷ, đóng quân dã ngoại thú vị đến thế sao? Có phải vui mừng đến mức quên mất tôi rồi phải không?”

Mục Khả có chút làm nũng nhắn lại: “Là anh không để ý đến em thì có!”

Hạ Hoằng Huân một lúc sau mới nhắn tin trở lại, trong đầu nghĩ rằng Mục Khả chắc đang nửa ngủ nửa tỉnh, anh nói: “Ngoan!”

Sáng sớm rừng núi bị bao phủ bởi màn sương mù thật mỏng, giống như một bức tranh sơn thủy như thực như ảo.

Đắm chìm trong màu vàng của ánh nắng sớm mai, Mục Khả nghênh đón ngày huấn luyện quân sự cuối cùng.

Cùng Khang Bác và hai học viên khác

thành một tổ, trên mặt cô giáo Mục dính đầy nhọ nồi, ôm một cái gậy gỗ

vào trong ngực giống tư thế cầm súng, hết nhìn đông nhìn tây, dáng vẻ

không giống như là chiến sĩ trụ sở huấn luyện ngụy trang thành cây cối,

mà trông có vẻ giống như là phần tử khủng bố đang cố lẻn vào khu bộ đội.

Tình huống nhìn giống như là doanh trinh sát đang thực hiện đối kháng, trên thực tế đây là hạng mục huấn luyện

cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự lần này, để học viên có thêm kiến

thức và thử nghiệm làm lính trính sát cùng kỹ năng ngụy trang.

Chỉnh chỉnh mấy lùm cây xanh lá trên đầu có tác dụng ngụy trang, Mục Khả mệt mỏi thở dài, mơ hồ nhìn thấy bóng

dáng của một người nào đó đang di chuyển cách đó không xa, cô không

ngại lấy tay áo rằn ri lau cái trán đầy mồ hôi, nhẹ tay nhẹ chân tiến về phía trước, cầm ống nhòm điều tra ‘động tĩnh của kẻ địch’ đang tiến lại gần.

Đợi đến lúc người đó đi vào tầm chiến

đấu, hai tay đồng chí Mục Khả nắm chặt gậy gỗ, động tác nhanh nhẹn chỉa

vào ngang lưng người nọ, ra lệnh: “Mau giao nộp vũ khí đầu hàng, nếu

không gϊếŧ!”