Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 25: Bậc thang hạnh phúc

Ngày trước Hạ Hoằng Huân đối với Mục Khả có thể nói là xa lạ, nhưng Thích Tử Di thật sự hiểu rõ sao? Điều này

Mục Khả không biết.

Nói đây là lần đầu tiên Mục Khả yêu

đương quả thật không sai, nhưng nếu như nghe không ra ý tại ngôn ngoại

của Thích Tử Di, cô sẽ hoài nghi giới tính của mình mất. Chỉ là, cô

không muốn đường đột “Ra tay” với tình địch khi chưa biết tình hình quân định, nên cô tỉnh táo sử dụng chính sách cô không động tôi, tôi cũng

không động cô. Dù sao có mặt Hạ Hoằng Huân ở đây, không phải anh nói

trời sập xuống anh cũng gánh vác đó sao, cô thật muốn nhìn một chút

phong độ đầu đội trời chân đạp đất của Doanh trưởng Hạ như thế nào. Cho

nên nói, vào lúc này, cô gái xinh đẹp nào đó, vẫn đang hết sức bình

thản.

“Con người luôn thay đổi.” vẻ mặt Hạ

Hoằng Huân cực kỳ bình tĩnh, anh nói: “Chính vì đã từng trải qua, cho

nên mới biết cái gì, việc gì không đúng, không tốt. Cho nên, cần phải

thay đổi.”

Ánh mắt Thích Tử Di có chút thăm dò qua

lại, dần dần, gương mặt góc cạnh rõ ràng trước mắt ở dưới ánh mặt trời

trở nên mờ ảo, thật lâu sau cô mới tìm được giọng nói của mình: “Nếu như có thể phát hiện sớm chỗ không đúng không tốt kia, có phải cũng sẽ

không......”

“Cuộc sống không giống như biểu diễn,

không thể diễn tập.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời cô, cho cô một nụ cười khoan dung chậm rãi nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Anh có thể vì một người phụ nữ khác trở

nên cẩn thận, cũng như ngày trước sẽ không vì cô mà dừng. Có lẽ nên nói, bọn họ cũng chưa từng dừng bước vì người kia. Cô không hề trách anh, là cô đã quyết định lựa chọn buông tay anh.

Thích Tử Di miễn cưỡng cười cười, lấy

giọng quan tâm dặn dò: “Anh ngày ngày huấn luyện, vết thương ở thắt lưng rất dễ dàng tái phát, phải chú ý nhiều.”

Hạ Hoằng Huân chân thành nói: “Cám ơn.” Anh xoay người, lại nghe thấy Thích Tử Di gọi tên mình: “Hoằng Huân!”

Nếu như nói Tả Minh Hoàng gọi “Khả Khả”

khiến Hạ Hoằng Huân nghe rất không thoải mái, như vậy “Hoằng Huân” Thích Tử Di gọi lại làm cho Mục Khả cảm thấy có phần chói tai. Cô theo bước

chân anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của anh, trong lòng

dâng lên một vị chát đắng khó tả.

Hồi lâu, Thích Tử Di nhìn về phía bóng lưng Hạ Hoằng Huân khó khăn nói ra ba chữ, “Thật xin lỗi!”

Giật mình khi nghe thấy giọng nói nghẹn

ngào đó, Mục Khả theo bản năng quay đầu lại. Thế nhưng Thích Tử Di chỉ

để lại cô một bóng lưng nhỏ xíu.

Từ đầu đến cuối Hạ Hoằng Huân vẫn không

quay đầu lại, nắm chặt tay Mục Khả, anh nói: “Không sao”. Trong giọng

nói vừa nghiêm túc vừa thoải mái, có lẽ là sự khoan dung lớn nhất mà một người đàn ông có thể dành cho một người phụ nữ.

Lời xin lỗi thật muộn màng, nhưng muộn

màng hay không đối với Hạ Hoằng Huân mà nói căn bản không còn quan trọng nữa. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, anh chưa từng yêu cầu cô đi theo anh, giống như ban đầu anh chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào mục

tiêu phía trước của Thích Tử Di. Suy cho cùng rốt cuộc bọn họ cũng không phải là người cùng đường.

Đi đã được một đoạn dài, Hạ Hoằng Huân

nắm tay Mục Khả sải bước rời đi. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ bước ngược nhau, nhưng Thích Tử Di biết, hôm nay cô đã thật sự mất anh. Trên chiếc mặt nạ đang mỉm cười kia có một chút nứt nẻ, bước chân nặng nề

trở về phòng làm việc, cô đứng phía trước cửa sổ nhìn bầu trời xanh

thẳm, đôi mắt ươn ướt.

Bên trong bãi đỗ xe, Mục Khả dùng lực

hất bàn tay của Hạ Hoằng Huân, nhấc chân hung hăng đá lên đùi anh một

cái, rồi xoay người như muốn rời đi.

Hạ Hoằng Huân phát hiện Mục Khả có thói

quen sử dụng võ lực khi tức giận. Chỉ là, cô đã quên mấy động tác khoa

chân múa tay của cô trước mặt một quân nhân chuyên nghiệp đều không có

tác dụng. Một thời gian dài sau này Hạ Hoằng Huân đã cố gắng sửa tật

xấu này cho cô, cũng không phải sợ bị cô bạn gái nhỏ công kích, chủ yếu là sợ cô kích động quá sẽ tự làm mình bị thương, chỉ là thật đáng tiếc, kế hoạch cải tạo của anh cuối cùng đành tuyên bố thất bại. Suy đi nghĩ

lại, chỉ cần để trong lòng cô cảm thấy thoải mái, hình thức phát giận

như thế nào cũng không quan trọng, Hạ Hoằng Huân cũng đành tùy theo cô.

Ai bảo anh không có cốt khí, ngược lại còn rất biết hưởng thụ dáng vẻ

“làm nũng” biến tướng của cô.

“Mục Khả!” Hạ Hoằng Huân sải hai bước dài đuổi theo, đôi tay xoay bả vai của cô nói: “Có chuyện nói chuyện, em chạy cái gì?”

“Có chuyện gì để mà nói? Anh đi theo em

kiểm tra sức khoẻ sao? Anh rõ ràng là muốn đến gặp người tình cũ.” Căn

bản không cần hỏi nhiều, cô có thể khẳng định được, Thích Tử Di tuyệt

đối cùng Hạ Hoằng Huân từng có một thời gian bên nhau, Mục Khả cảm giác

như chính mình đang bị lừa dối, trong lòng cảm thấy uất ức vô cùng.

Hạ Hoằng Huân yêu thích hòa bình không

sai, nhưng không có nghĩa là giữa bọn họ chưa từng có cãi vả. Anh bị oan uổng cũng cảm thấy bực mình, không tự chủ được cao giọng: “Cái gì gọi

là đến gặp người tình cũ! Không phải là vì cùng em đến kiểm tra sức khoẻ sao, chính tôi mới không muốn tới nơi quỷ quái này.” Lúc thắt lưng bị

thương buộc phải nằm ở trên giường, anh thật sự sợ phải ở trong bệnh

viện.

Mục Khả gạt bàn tay anh ra, càng lớn

tiếng hơn anh hét lại: “Dĩ nhiên không muốn tới, sợ thấy cảnh nhớ tình

chứ sao.” Vào thời điểm này, phụ nữ thường không còn lý trí, nói chuyện ít nhiều có phần dỗi.

“Em có thể tách hai chuyện này ra được hay không, phân tích từng vấn đề cụ thể được không? Không cần phải xuyên tạc ý của tôi.”

“Bị nói trúng suy nghĩ còn đổ thừa cho em, em thấy anh chính là điển hình của nam binh hóa sắc lang.”

“Tôi còn có nữ binh hóa khủng long đấy.

Đúng vậy, cô ấy là bạn gái cũ của tôi, vậy thì sao? Lúc em gặp tôi tôi

đã 28 tuổi, quá khứ sao có thể như tờ giấy trắng được. Trên lý lịch của

tôi còn viết chưa kết hôn đã là không tệ rồi.”

Những lời anh nói đều là thật, nhưng

hiển nhiên là sai thời cơ. Mục Khả bộc phát tức giận, cảm xúc có chút

mất khống chế, nói mà không nghĩ: “Anh còn lý sự? Nói nghe như em nhặt

được món đồ vô cùng quý vậy. Em nói cho anh biết, cho dù anh có là đại

doanh trưởng Hạ ưu tú, nếu như dính dáng không rõ ràng với người phụ nữ

khác thì đừng hòng tới trêu chọc em, em không thèm.”

“Tôi lúc nào dính dáng không rõ ràng với người phụ nữ khác? Cô ấy là bạn học của Nhã Ngôn, bây giờ là đồng

nghiệp. Tôi và cô ấy đúng là đã từng bên nhau, nhưng sau đó cảm thấy

không thích hợp thì chia tay. Bốn năm trước lúc huấn luyện quân sự em

quen tôi, tôi độc thân, cho tới bây giờ vẫn vậy. Tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng sao? Có cần tôi phiên dịch sang tiếng Anh không?

Còn dám lớn tiếng với cô! Mục Khả không chút yếu thế hét lên: “Không rõ ràng!”

Nhỏ bé như cô lấy đâu ra nhiều hơi để

hét lớn như vậy? Hạ Hoằng Huân cảm thấy lỗ tai ong ong, nhìn cô vì tức

giận mà ửng đỏ cả mặt, anh như phát khẩu lệnh ngắn nhưng mạnh mẽ hạ mệnh lệnh: “Không cho la hét! Cho em thời gian mười giây tự điều chỉnh mình, bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám......”

Hạ Hoằng Huân là người “thiết huyết”,

nghề quân nhân “Mau, chính xác, hung ác” vô hình trung được sử dụng

triệt để trong cuộc sống hằng ngày. Lúc này anh coi cô bạn gái nhỏ trước mắt trở thành lính dưới quyền mà hạ lệnh. Điều mà Lính Trinh Sát cần đó là bất kể đang trong hoàn cảnh nào, đều phải cố gắng giữ tỉnh táo cùng

trấn định, tuyệt đối khống chế cảm xúc của mình.

Còn dám ra lệnh cho cô! Mục Khả quát: “Anh có khái niệm thời gian không vậy? Cần mười giây để điều chỉnh, lâu vậy sao?”

Nghe cô hờn dỗi phản bác, nhìn cô bướng

bỉnh gân cổ trừng mắt, Hạ Hoằng Huân không nhịn được cười, anh quay đầu

đi xoa huyệt Thái dương, lúc quay sang tiện tay kéo cô vào lòng, giọng

nửa trách móc nửa bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi nói em, em thật có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được rồi đó.”

Mục Khả vẫn không an phận giãy giụa: “Không cần tùy tiện đặt biệt hiệu cho người ta, em cũng là người giảng đạo lý.”

Hạ Hoằng Huân cười: “Cái ai giảng đạo lý như em sao? Còn thiếu cầm súng máy suy sát tôi nữa thôi.”

Mục Khả giãy một hồi không có kết quả, dần dần trở nên ngoan ngoãn, lúc sau nghẹn ngào nói: “Anh bắt nạt em......”

“Tôi bắt nạt em khi nào hả?” Nghe ra

trong giọng nói của cô có gì đó không giống, Hạ Hoằng Huân có chút đau

lòng, hạ giọng mềm mỏng dịu dàng, anh nói: “Tôi thích em, không hề bắt

nạt em. Mọi chuyện đã qua nhiều năm rồi, cả hai cũng không còn liên

lạc, tôi cảm thấy không cần thiết mới không nói cho em, thật sự không

phải cố tình giấu giếm, em phải tin tưởng tôi.”

“Bị người ta phát hiện anh mới nói như

vậy......” Mục Khả uất ức lầm bầm, cuối cùng vẫn không quên chỉ

trích anh: “Đồ lừa gạt!”

Vỗ nhẹ lưng của cô, Hạ Hoằng Huân cau mày: “Tại sao lại gán cho tôi cái danh như vậy?”

Mục khịt khịt mũi, đẩy tới đẩy lui trong ngực của anh: “Còn nói sẽ nghe theo em, thế lớn tiếng như vậy làm gì?

Tên lường gạt, không tin anh nữa......”

Rõ ràng là càng hét càng lớn. Hạ Hoằng

Huân kề sát mặt, thu lại nụ cười: “Tôi không lừa em, tôi thật sự rất

thích em. Từ lúc biết em, tôi đã định em phải ở bên tôi hiện tại và cả

tương lai. Mà tôi bởi vì đã từng bên cạnh cô ấy, mới hiểu được nhiều

chuyện thực sự sai lầm, cho nên bây giờ càng trân trọng em, hiểu không?” Nói xong dùng bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt

cô, động tác dịu dàng, ánh mắt kiên định.

Người ưu tú như anh, sao có thể không có quá khứ? Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút giận hờn, Mục Khả đưa ra

yêu cầu: “Vậy anh thề đi!”

Hạ Hoằng Huân cự tuyệt dứt khoát: “Thề

cái gì mà thề! Tôi đúng là không nên nói ra những lời buồn nôn vừa rồi.” Thấy Mục Khả bĩu môi không để ý tới mình, suy nghĩ một chút hôm nay quả thật có chỗ không đúng, ít nhất cũng không nên dây vào khi cô còn đang

còn tức giận, lúc này mới hòa nhau chưa được mấy ngày đấy. Anh chỉ có

thể mềm mỏng lựa chọn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, tôi thề cho em

xem, thề độc có được không? Tôi – Hạ Hoằng Huân nếu sau này không đối xử tốt với em, tôi sẽ không được chết tử tế, thế này em đã hài lòng

chưa?”

Mục Khả vừa nghe thấy anh thề độc tràn

mùi thuốc súng, rốt cuộc cũng đã thành công, cô cười đến mức thắt lưng

cũng không đứng thẳng lên được, vừa cười vừa đấm vào l*иg ngực của anh.

Khóe miệng Hạ Hoằng Huân cũng cong lên

cười, thuận thế ôm cô vào trong ngực. Mục Khả cũng không kháng cự nữa,

mặt cô dán chặt trên bộ ngực cường tráng của anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, vòng tay ôm lấy thân hình gầy nhưng rắn chắc bên hông, cô nhẹ

nhàng trách móc: “Chỉ bảo anh thề, nói chết làm gì.” Khẽ ôm chặt lấy

anh, cô cúi đầu nói nhỏ: “ Em chỉ muốn anh không lừa em, chứ không phải

muốn anh..” Chữ “chết” kịp thời bị nuốt trở vào trong, chữ kia không

chỉ có Mục Khả, mà cho dù là ai cũng đều e ngại.

“Biết rồi, sẽ không bao giờ nói nữa.”

“Vậy sao hai người lại chia tay? Cô ấy đã làm gì mà nói xin lỗi?”

Hạ Hoằng Huân cười tự chế giễu bản thân mình, nhàn nhạt nói: “Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu.”*

* Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ,

chương Vệ Linh Công: Nôm na không cùng chí hướng thì không hiểu nhau,

không thể đi chung đường

Mục Khả vẫn không hài lòng: “Không được qua loa.”

“Tôi không đạt tới yêu cầu của cô ấy, cô ấy muốn lựa chọn Thượng tá có tiền đồ hơn.” Lúc chia tay anh còn chưa đạt đến Thiếu tá.

Mục Khả lặng yên không lên tiếng.

“Ai có chí nấy. Tôi có suy nghĩ của tôi, cô ấy có mục tiêu của cô ấy, không có chuyện gì, cũng không phụ lòng

nhau, cũng không cần xin lỗi. Chỉ là nếu tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy, đoán chừng cả đời cô ấy sẽ cảm thấy thiếu nợ tôi.”

Mục Khả vẫn không lên tiếng phản ứng, Hạ Hoằng Huân cố ý trêu cô: “Đừng nói em cũng sẽ không vừa mắt Trung Tá như anh đấy chứ?”

Rúc đầu trong ngực anh, Mục Khả nhỏ

giọng nói: “Cô ấy Phá Quân hàm liên quan gì tới em, bản thân em lại

tình nguyện anh cái gì cũng đều......”

“Đồ ngốc!” Hạ Hoằng Huân thở dài, vuốt

vuốt mái tóc của cô: “Không nên suy nghĩ lung tung, mặc dù tôi không

biết nói những lời ngon ngọt, càng không thể đem chuyện yêu hay không

yêu thành khẩu hiệu đeo trên miệng, nhưng trong lòng tôi biết rằng tôi

thích em, hiện tại chúng ta xác định quan hệ yêu đương, em chính là

trách nhiệm của tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Còn tức giận phải không?” Biết Mục Khả

nghe lọt được lời anh nói, Hạ Hoằng Huân mới yên tâm, anh hỏi: “Đói

bụng không, tìm một chỗ đi ăn, em muốn ăn cái gì?” Yêu nhau được một

thời gian rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa cùng nhau ngồi chung một chỗ ăn

cơm.

Mục Khả ỷ lại trong ngực anh không chịu

động, cánh tay nhỏ gầy ôm chặt hông của anh, nói: “Tùy anh.” Thật ra thì cô rất muốn hỏi nhiều nữa một chút về chuyện trước kia của anh, nhưng

suy nghĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Hạ Hoằng Huân cười nói: ” Đồng chí Giải

Phóng Quân mặc dù là giai cấp vô sản, nhưng vẫn thừa sức nuôi sống vợ

con, ít nhất cũng có thể khiến vợ con ăn no mặc ấm. Em nói đi, muốn ăn

cái gì, cũng không thể để bảo bối của tôi đói bụng.”

Trừ mẹ ra, anh là người duy nhất gọi cô là bảo bối. Mục Khả dính vào l*иg ngực anh cười, nụ cười mềm mại mà ngọt ngào.

Nghĩ đến dường như cả đêm qua Hạ Hoằng

Huân không ngủ, Mục Khả đề nghị đến một tiệm ăn gần trường, sau đó trở

về trụ sở huấn luyện để cho anh nghỉ ngơi.

Chỉ cần cô vui vẻ, Hạ Hoằng Huân đương

nhiên không có ý kiến. Trên đường nhìn thấy có người bán cua đồng, Mục

Khả càng muốn mua. Xe vừa mới dừng hẳn, cô không kịp chờ liền nhảy

xuống, đứng ở ven đường chọn.

Nhìn cô chọn nhiều như vậy, bà chủ tốt

bụng nhắc nhở: “Cô gái này, món này phải ăn ngay mới ngon, để lâu mùi vị sẽ không ngon nữa, đổ đi rất đáng tiếc.”

Mục Khả cảm kích cười: “Yên tâm đi, dì à, con rất tham ăn, sẽ không lãng phí đâu.”

Hạ Hoằng Huân đứng ở bên cạnh, sủng ái nhìn Mục Khả giống như một đứa trẻ, anh không lên tiếng chỉ mỉm cười.

Bởi vì lần đầu tiên ăn cua đồng nhỏ như

vậy, Hạ Hoằng Huân có chút không quen miệng, anh rất khiêm tốn hỏi Mục

Khả: “Ăn thế nào?”

Mục Khả xách một cua đồng nhỏ đưa tới trước mặt anh cười nói: “Cả xác cũng mang thịt, ăn hết toàn bộ!”

Hạ Hoằng Huân vẫn cho rằng cô lại đang làm loạn, nửa tin nửa ngờ nói: “Xác cứng như vậy cũng phải ăn hết?”

Mục Khả cười khanh khách, cô đưa tay đem con cua nhỏ tới bên khóe miệng: “Để em biểu diễn cho anh xem.” Kết quả

chính là cô giáo Mục rất kinh nghiệm làm mẫu cho Doanh trưởng Hạ nhìn,

đem chú cua đồng nhỏ “gϊếŧ” không chừa một mảnh giáp.

Sau đó, Mục Khả dứt khoát không chịu lau tay, cô giơ móng vuốt nhỏ trơn như dầu âm mưu xuống tay với bộ quân

trang của Hạ Hoằng Huân, nói rằng muốn trừng phạt anh dám một mình có

bạn gái trước cô, kết quả hai ba lần bị Doanh trưởng Hạ hóa giải chiêu

thức, còn bị người khác kéo vào vòng vây, để cho cô lần nữa lĩnh giáo nụ hôn mạnh mẽ của anh.

Cô chỉ trích anh dùng sức

quá mức liền bị Hạ Hoằng Huân lấy lòng, ngón tay sờ sờ vào cái miệng nhỏ bị hôn đến hồng hồng nói: “Giống như gà con mổ thóc? Nói như vậy một

chút cũng chưa đã ghiền.” Chọc cho Mục Khả buồn cười đến không chịu

được.

Tình yêu vĩnh viễn ấm lên nhanh hơn thời tiết. Một ánh mắt, một nụ cười thoáng qua, dường như cũng có thể làm

cho người khác yêu nhau trong khoảnh khắc. Mà những cãi vã va chạm kia,

cũng là những bậc thang hạnh phúc, chỉ cần từng bước từng bước đi lên,

không ai không lên được mây xanh. Hạnh phúc và cơ hội thành công giống

nhau, ông trời nhất định sẽ trao cho chúng ta, có thể nắm chặt được hay

không, tất cả đều do chính mình cố gắng.

Hai người cơm nước xong, trở lại trụ sở

huấn luyện đã là xế chiều. Nghĩ huấn luyện quân sự sắp phải kết thúc,

sau này bọn họ muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, Hạ Hoằng Huân luyến tiếc đưa Mục Khả trở về túc xá, đưa cô tới phòng làm việc giúp anh.

Mục Khả mới đầu vẫn còn rất an phận,

ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh xem tạp chí, nhưng không lâu sau đó, cô

không chịu ngồi yên, chạy đến trước mặt anh, cô nằm bên cạnh bàn làm

nũng nói: “Nhàm chán muốn chết.”

Hạ Hoằng Huân chống đỡ không được “khôn khéo” của cô, vì vậy, rất dịu dàng hỏi: “Bọn họ ở bãi bắn bia, em muốn đi không?”

Mục Khả lắc đầu.

Bấm nhẹ một cái lên mặt cô, Hạ Hoằng Huân nhẹ giọng hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”

Ý tưởng muốn trở về túc xá ngủ còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó có người hô to: “Báo cáo!”.

Ý thức được lúc này mà bị chiến sĩ kia

thấy cô xuất hiện tại phòng làm việc của anh sẽ không tốt, Mục Khả lập

tức đứng thẳng lên. Kết quả quần áo phía dưới bị góc bàn kéo lại, khiến

cô đứng không vững ngã ngồi trên đùi Hạ Hoằng Huân.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị Viên Soái từ bên ngoài đẩy ra.

Tay Hạ Hoằng Huân còn đỡ ở trên eo cô,

phóng ánh mắt tóe lửa dường như có thể đốt cháy Viên Soái, Mục Khả nghe

thấy tiếng anh lạnh lùng chất vấn: “Tôi cho phép cậu vào rồi sao?”