Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 9: Cách xây dựng ý tưởng

Nhìn Mục Khả được Hách Nghĩa Thành thân

mật ôm vào trước ngực, đáy mắt thâm thúy của Hạ Hoằng Huân dâng lên gợn

sóng, ngay sau đó bình ổn lại hơi thở như không có việc gì, trên mặt

không biến sắc giống như việc từng bị té ngã mất thể diện trước cả doanh trại trinh sát hoàn toàn không hề tồn tại, vẫn duy trì tỉnh táo bình

thản ung dung.

Nhưng mà Viên Soái hiểu rõ tính khí của

lão đại, biết chuyện này không xong. Nếu không lần đó trở lại địa bàn

của mình đồng chí Doanh trưởng cũng sẽ không phẫn nộ đến mức thiếu chút

nữa đập vỡ xương cốt các chiến sĩ. Đừng hiểu lầm, Hạ Hoằng Huân không

phải đánh bọn họ, mà còn trí mạng hơn so với cái này. Anh điều chỉnh

phương án huấn luyện cả đêm, làm cho cường độ tăng lên có thể so với bộ

đội đặc chủng. Cho nên nói, lính của doanh trại trinh sát cứng rắn như

vậy tuyệt đối là bị “Đấm” mà luyện ra được.

Hách Nghĩa Thành có chút ngoài ý muốn

với việc Hạ Hoằng Huân phụ trách huấn luyện quân sự đại học C, anh vốn

đang chờ lính Trinh Sát cùng anh luận võ phân cao thấp, rửa sạch sỉ nhục bị bắt, không nghĩ tới lúc đến trụ sở huấn luyện nhìn thấy một màn như

vậy. Theo bản năng ôm chặt Mục Khả, anh mím môi nhìn Hạ Hoằng Huân không nói lời nào.

Theo lý thuyết dù là quân hàm hay là

chức vụ Hách Nghĩa Thành cũng đều cao hơn Hạ Hoằng Huân, Hạ Hoằng Huân

nên phải cúi chào trước. Nhưng mà, ôm ấp không rời cùng ánh mắt bất mãn

khi nhìn anh, đều làm cho anh cực kỳ khó chịu. Vì vậy, Doanh trưởng Hạ

đáp lễ cho Tham Mưu Trưởng Hách bằng sự trầm mặc im ắng đầy bạo lực.

Hai người đối diện nhìn nhau, đường như

đã quên còn có một cô gái đang choáng váng ngây ngất chờ cứu viện. Thậm

chí ngay cả sĩ quan đang có mặt cũng cảm thấy không khí quỷ dị, hai mặt

nhìn nhau không nói được lời nào.

Qua một hồi lâu, ánh mắt Hạ Hoằng Huân

từ trên người Hách Nghĩa Thành chuyển qua trên mặt Mục Khả, thấy cô nhắm hai mắt nhíu chặt chân mày, rốt cuộc giơ tay lên cung kính hành lễ theo quân đội, trầm giọng nói: “Làm phiền Tham mưu trưởng Hách mang hộ học

viên Mục Khả đến phòng cứu thương kiểm tra, huấn luyện quân sự buổi

chiều có thể không cần tham gia.” Sau đó nhìn Viên Soái quát lên: “Tập

hợp!”

Lại có thể còn kiêu ngạo hơn cả anh. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành giận đến nghiến răng.

Huấn luyện quân sự cũng không có vì tiết mục nhỏ xen giữa này mà bị ảnh hưởng gì, vẫn tiến hành như thường lệ,

chỉ có điều thân là huấn luyện viên Hạ Hoằng Huân càng nghiêm khắc hơn,

dường như đã dùng tiêu chuẩn huấn luyện lính để yêu cầu nhóm chỉ đạo

viên.

Tô Điềm Âm rõ ràng cảm thấy tâm tình anh không tốt, cho nên cho dù đứng tư thế quân đội đứng đến sắp điên mất

cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu như theo lời Mục Khả nói, con nhóc

kia nhất định phải khởi nghĩa, còn cô, chỉ có ngoan ngoãn ở đây chịu

huấn luyện.

Mục Khả đường máu thấp, quá kích động

quá mệt nhọc quá đói cũng sẽ làm cô có cảm giác chóng mặt. Nhưng lần này khó chịu cũng không hoàn toàn là do cơ thể, mà là cô có lòng trốn

tránh.

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi bất kể là nhào vào trên người Hạ Hoằng Huân, hay là để lại “Chứng cứ” ở trên cổ người

ta, cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nào ngờ Hách Nghĩa

Thành thuận nước đẩy thuyền đột nhiên tập kích đến thăm cô biến thành

cọng rơm cứu mạng.

Lúc dựa vào trong ngực anh, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay anh, từ từ nhắm hai mắt suy yếu nói một câu: “Hôn mê!”

Dĩ nhiên, thành phần choáng váng đúng là có, chẳng qua hàm lượng cao thấp còn phải đợi nghiên cứu. Chỉ là, Hách

Nghĩa Thành quen biết cô đương nhiên có thể hiểu được ngay lập tức, mặc

dù hiểu sai ý cho rằng nha đầu này mệt mỏi không muốn huấn luyện quân

sự, nhưng kết quả cũng như nhau, nhất định thật bình tĩnh giúp Mục Khả

che giấu, hơn nữa trong lúc giằng co với Hạ Hoằng Huân phải duy trì bình thản.

Rời khỏi tầm mắt của Doanh trưởng Hạ,

đồng chí nhỏMục Khả liền sống lại. Mở to đôi mắt long lanh cô nhìn thấy

Hướng Vi cũng đang ở chỗ này, dí dỏm le lưỡi một cái, nhỏ giọng nói:

“Thật sự có chút choáng váng đầu nha.” Dáng vẻ rõ ràng là chột dạ.

Thu hồi ánh mắt sùng bái ném tới trên

người Hạ Hoằng Huân, liếc mắt nhìn Hách Nghĩa Thành ở đối diện, Hướng Vi nén cười nói: “Vậy thì tiếp tục đi, cô giáo Mục!”

Hách Nghĩa Thành cũng cười, thấy sắc mặt Mục Khả quả thật không tốt, vừa dìu cô đi về phòng cứu thương vừa nói:

“Lá gan của cháu càng lúc càng lớn, lại dám giở trò lừa bịp ở trước mắt

Hạ Hoằng Huân.”

Cái gì mà giở trò lừa bịp? Mục Khả kháng nghị: “Người ta là ngất thật!” Chỉ là, nguyên nhân choáng váng thật hơi khó mở miệng.

Hách Nghĩa Thành ừ một tiếng, đến cửa

phòng cứu thương mới lại nói: “Còn có hơi sức nguỵ biện, xem ra thuộc

loại choáng thông thường.” Nhìn thấy quân y, anh nói: “Ở đây có người bị bệnh ngất như thông thường, làm phiền xem dùm một chút.”

Hướng Vi bị hai người chọc đến buồn cười.

“Bởi vì đường máu thấp mà phải nằm viện, toàn bộ địa cầu tìm không ra người thứ hai.” Ngồi dựa ở đầu giường,

Mục Khả nói: “Tham mưu trưởng Hách, cháu chỉ ăn cơm không đúng giờ nên

có chút mệt mà thôi, thật không cần huy động nhân lực, hao tài tốn của

là không đúng.”

Hách Nghĩa Thành không nói lời nào, ngồi ở bên cạnh giường vẫn một mực gọt trái cây.

Mục Khả ngắm nhìn khuôn mặt bình tĩnh

của anh, có chút chột dạ tự kiểm điểm nói: “Cháu biết, cháu không thể

quá kích động quá mệt quá đói, cháu cũng có mang theo bên người đường và chocolate, chỉ là buổi sáng cháu ngủ quên thôi, cuối cùng không phải

cậu muốn cháu bị phạt đứng tư thế quân đội chứ?”

Hách Nghĩa Thành không ngẩng đầu, hoàn toàn che giấu cho cô.

Thấy anh gọt xong quả táo, Mục Khả theo

thói quen vươn tay nhận lấy, nhưng không ngờ Hách Nghĩa Thành lại đưa

tới trước miệng cô, cô sợ run lên, sau đó giống như cá chép quẫy nước*

ngồi dậy chém gϊếŧ, như đang trút hận cắn một phát rồi dùng sức nhai

nhai, gò má phồng to ậm ừ không rõ nói: “Cháu có nghe lời cậu tất cả

hành động phải nghe chỉ huy, nhưng chỉ là chơi trò chơi, cháu nhất thời

kích động nên đã quên cần chú ý thôi.”

* Câu gốc ‘Lý ngư đả đĩnh’: bình

thường là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông

thường dùng trong thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong trận đấu. Tư

thế giống cá chép nhảy ra khỏi mặt nước hoặc vặn vẹo thân thể trên mặt

đất.

Biết anh vì lo lắng cho sức khỏe của cô, Mục Khả mềm mỏng thuyết phục, làm nũng xin tha nói: “Xin cậu đấy, đừng

có giận nữa. Cháu cam đoan sau này ăn cơm đúng giờ, không kiêng ăn vẫn

không được sao? Thủ trưởng đại nhân có độ lượng mà tha thứ cho tiểu nhân này một lần đi.”

Hướng Vi thấy dáng vẻ đáng thương đó của Mục Khả, cũng không nhịn được giúp cô cầu tình: “Tham mưu trưởng Hách,

anh cũng đừng trách Khả Khả nữa, con người cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ

là hơi vụng về ngốc ngếch một chút.”

Mục Khả nghe xong lời của cô, nghiêng đầu trợn mắt liếc cô: “Cậu chỉ nói được những lời đó thôi à?”

Hướng Vi trừng mắt lại, bắt đầu quở

trách cô: “Thật vất vả mới không bị phạt do đến trễ bị, lại còn dám chế

giếu, lên mặt tự mãn tham gia chơi trò chơi, dưới mặt trời chói chang

chạy đến cả người đầy mồ hôi, không té xỉu mới là lạ. Bản thân mình cũng chăm sóc không tốt, không phải ngốc thì là cái gì?”

Mục Khả phát hiện Hướng Vi càng ngày

càng lảm nhảm, cô bịt lỗ tai kêu la: “Cậu đừng làm loạn thêm nữa, không

muốn về nhà thì sang bên cạnh nghỉ ngơi đi.”

Thấy Mục Khả ăn vạ, Hướng Vi hận không

thể xé nát cô, suy nghĩ lại cô ấy chính là bệnh nhân, không thèm tranh

chấp với người bệnh như cô, đoạt lấy quả táo trong tay cô cắn một cái,

nói với Hách Nghĩa Thành: “Thời gian đã trễ rồi, anh trở về đi, em ở lại đây với cậu ấy.” Thân là bạn tốt của Mục Khả, Hướng Vi và Hách Nghĩa

Thành rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không thể cùng nhau đến trụ sở

huấn luyện.

Đối với đề nghị “Ở lại” Hướng Vi đưa ra, Mục Khả duy trì thái độ phản đối, cô nghẹo đầu nhìn Hách Nghĩa Thành,

dùng giọng ra lệnh nói: “Mang luôn cậu ấy đi đi, cành nhanh càng tốt.”

Thuận tay đoạt lại quả táo, bất mãn nói: “Cũng không phải là cho cậu.”

Hách Nghĩa Thành nhìn nhìn thời gian,

đứng dậy đắp chăn cho Mục Khả, rốt cuộc mở miệng: “Hướng Vi nói sĩ quan

huấn luyện quân sự lớn nhất của bọn cháu chính là người đó?”

“Người nào? À, cậu nói người đó ư.” Mục

Khả ngoan ngoãn nằm xuống, cũng không chịu để quả táo trong tay xuống,

lơ đễnh nói: “Cháu cũng cảm thấy thật trùng hợp, khi đó anh ta vẫn còn

là Liên trưởng.”

Hướng Vi tiếp lời: “Nếu như biết huấn

luyện viên là anh ta, mình đã đến sớm hơn rồi, ai, mình phát hiện huấn

luyện viên Hạ thật rất đẹp trai.”

Không để ý tới sự sùng bái của Hướng Vi, giọng nói Hách Nghĩa Thành có chút không được tốt: “Người đó không tệ,

rất tài giỏi.” Nghĩ đến sự nghiêm khắc của Hạ Hoằng Huân, anh dùng giọng nói không cho phản bác, nói: “Không cần tham gia huấn luyện quân sự

nữa, để cậu xử lý.”

“A?” Hướng Vi phản ứng vô cùng lớn, vẻ mặt tiếc rẻ nói: “Vậy thật đáng tiếc.”

Mục Khả ngồi quỳ ở trên giường vươn tay

lau một cái dưới cằm Hướng Vi, nhướng mày, làm như thật mà nói: “Cũng

may, nước miếng không chảy xuống.” Sau đó lại nói với Hách Nghĩa Thành:

“Tại sao không tham gia hả? Cậu gọt táo cho cháu, cháu không dám không

ăn, cậu bảo hành động nghe theo chỉ huy cháu cũng không dám gây rối,

nhiêu đó vẫn chưa được à?”

Sắc mặt Hách Nghĩa Thành hơi sa sầm:

“Lần này chỉ mới mấy ngày đã té xỉu? Khóa mục huấn luyện kế tiếp sao

cháu chịu nổi? Lỡ như ngất xỉu nữa thì làm thế nào?”

“Vậy thì tiếp tục đứng dậy thôi, còn có thể làm sao.”

Nghĩ đến lúc Mục Khả bị anh kéo vào

trong ngực trong mắt Hạ Hoằng Huân dâng lên gợn sóng, Hách Nghĩa Thành

nói: “Đừng ở đây nói lời vô nghĩa với cậu, cậu nói không tham gia chính

là không tham gia.”

“Làm như cháu muốn lý luận với cậu lắm

à? Cháu nói muốn tham gia thì phải tham gia.” Tính khí bướng bỉnh của

Mục Khả đã nổi lên rồi, hờn mát như trẻ con quẳng quả táo đã gặm hơn một nửa xuống đất.

Nhìn thấy hai người không ai nhường ai,

Hướng Vi chứa chút lòng riêng nho nhỏ vội vàng bước lên hoà giải: “Anh

nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu ấy này, rèn luyện nhiều thêm một chút cũng tốt......”

“Rèn luyện cái quái gì.” Không đợi hướng Vi nói hết Hách Nghĩa Thành đã vội rống lên trả lời, thấy bộ dạng Mục

Khả tỏ ra không chút yếu thế, cơn giận của anh ngay lập tức bộc phát,

ném xuống một câu: “Cậu xem hắn ta làm thế nào để dạy cháu!” Rồi quay

đi.

Nhìn Hách Nghĩa Thành rời đi, Hướng Vi

sững sờ đứng ở trước giường gãi gãi đầu, lẩm nhẩm tự nói: “Lần đầu tiên

nhìn thấy thần tượng của mình bạo phát.” Ở trong ấn tượng của cô, thân

là quân nhân nhưng Hách Nghĩa Thành từ trước đến giờ luôn dịu dàng với

Mục Khả, chưa bao giờ nổi giận, hôm nay hung dữ như vậy chính là lần đầu tiên.

“Rất tuấn tú chứ?” Mục Khả kéo chăn nằm

xuống: “Vậy cậu phải cảm tạ mình đã làm cho cậu ấy xù lông.” Nghĩ đến

tính khí của Hách Nghĩa Thành, cô chớp đôi mắt to long lanh như người vô tội nói: “Anh ấy có thể giận đến mức giữ chân ga mà tưởng đạp thắng hay không hả?” =))

Hướng Vi vừa nghe xong liền sốt ruột,

nhảy dựng lên ầm ĩ với Mục Khả: “Mục Khả Khả, nếu như thần tượng mình có chuyện không hay xảy ra mình không tha cho cậu đâu.”

“Nhìn cậu thế này, không biết còn tưởng

rằng cậu ấy là bạn trai cậu đấy.” Mục Khả bất đắc dĩ thở dài, thật lòng

an ủi nói: “Yên tâm đi, chỉ cần mình không xuất hiện trước tầm mắt cậu

ấy, cậu ấy lập tức liền tỉnh táo, tốc độ ấy tuyệt đối chỉ như gió thu

cuốn hết lá vàng.”

Nhìn thấy bộ dáng chắc chắn của Mục Khả, Hướng Vi cũng không còn lo lắng, ngược lại nghĩ đến vẻ mặt vô cùng tàn

khốc của Hạ Hoằng Huân, cô vỗ trán một cái: “Mình phải gọi điện thoại

cho ba, mình quyết định sẽ ở lại che chở cho cậu.”

“Che chở cho mình?” Nhìn ánh mắt thương

xót của Hướng Vi, Mục Khả lầm bầm: “Không chừng cậu chưa chết, ngược lại mình đã chết trước rồi.”

Mục Khả muốn ngủ một lát, nên đuổi Hướng Vi đi ra ngoài gọi điện thoại. Trong phòng yên tĩnh trở lại, cô nhắm

nghiền hai mắt, không tự giác nhớ tới chuyện buổi chiều, khuôn mặt nhỏ

nhắn đỏ lên như phát sốt. Kéo tấm chăn che đầu, cô bắt đầu đếm cừu: “Một con, hai con, ba bốn năm con......”

Trong lúc mơ màng nghe được tiếng gõ

cửa, Mục Khả miễn cưỡng ló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm cánh cửa

không có tiếng động. Ngay lúc cô cho rằng người bên ngoài đã đi rồi, thì cửa lại được nhẹ nhàng đẩy ra. Cô vội vàng từ từ nhắm hai mắt, nghe

tiếng bước chân đến gần, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khẩn trương.

Dựa vào trực giác mạnh mẽ của phụ nữ, cô đoán người đến là —— Hạ Hoằng

Huân!

Hạ Hoằng Huân không đi căn-tin ăn cơm,

kết thúc một ngày huấn luyện anh ngồi ở phòng làm việc thật lâu, cho đến khi Hách Nghĩa Thành lên xe rời đi, anh mới xuống lầu. Trải qua đấu

tranh tư tưởng kịch liệt, anh quyết định tới thăm cô một chút. Ánh mắt

dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Khả đang nhắm chặt hai mắt,

anh đứng bên cạnh giường hồi lâu không lên tiếng.

Chẳng lẽ bây giờ đang lưu hành im lặng là vàng? Mục Khả lẩm bẩm trong lòng.

Vào lúc cô sắp không giả bộ được nữa, Hạ Hoằng Huân bỗng nhiên khom người xuống, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô, hiếm khi thấy anh dịu dàng nói: “Em thật làm cho người ta yêu thích, nếu như em không ghét tôi, chúng ta thử bắt đầu đi, có được không?”

Nghe vậy, Mục Khả đang giả vờ ngủ trong nháy mắt cứng đờ, hàng lông mi thật dài không tự giác run run.

Sắc mặt Hạ Hoằng Huân thật bình tĩnh,

anh giơ tay vuốt ve mái tóc rối loạn của Mục Khả đang ngủ, nhẹ nhàng êm

ái như đang vỗ về người yêu, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô, anh không nhanh không chậm nói: “Không cần căng thẳng, anh chỉ nêu ra ý

tưởng mang tính xây dựng để em suy nghĩ một chút.”