Mọi người đi hát hò về khá muộn, mà cũng lả lướt hết cả. Hai cặp Hòa - Hồng, Lâm - Thủy và mấy đôi khác chắc đi đánh quả lẻ rồi nên không thấy mò về. Sơn thấy về một mình, vừa vào phòng cái thì nằm vật ra không biết trời đất gì nữa, chắc Hằng cũng về cùng với Yến và Thủy rồi.
Đỡ nó nằm lại ngay ngắn, tôi cũng ngồi bó gối một góc, chẳng biết nhìn nó hay nhìn bâng quơ. Hẳn lúc này cũng muốn say để làm một giấc quên đời quá.
Chốc chốc vẫn lại mó máy cái điện thoại, đọc lại những tin nhắn của nàng. Xem lại nhật ký cuộc gọi, xem lại số giây, số phút đã goi, mường tượng lại giọng nói... rồi lại quay qua... chơi rắn săn mồi, ra cửa sổ hút thuốc.... rồi lại quay lại giường ngồi bó gối nhìn bâng quơ...
Một đêm trằn trọc những suy nghĩ ngổn ngang nặng nề trôi qua như vậy....
Chẳng biết lấy gì định nghĩa cho cái tâm trạng của tôi lúc này nữa???
***
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, mà thực ra cũng có ngủ tí quái nào đâu mà dậy? Làm vệ sinh cá nhân xong quay lại giường lay thằng Sơn.
- Này!!!
- Gì... đại ca? - Nó mắt nhắm mắt mở, uể oải hỏi câu lấy lệ. Rồi vớ cái gối úp lên đầu
- Hôm nay về Phúc Yên không??
- Về... đâu?
- Nhà chứ đâu?
- Ớ, em ngủ đã...
- Tao có bảo về ngay đâu, nhưng về chứ gì???
- Vâng!
- Thế thì đầu giờ chiều nhé, tao lên lớp xem bài vở lịch học thế nào!
- Vâng đại ca...
Trả lời tôi xong nó lại gục mặt ngáy tiếp. Tôi thở dài, bước lại bàn thu dọn cặp sách. Thay đồ rồi bước xuống nhà.
***
Cả đêm mất ngủ, hệ quả là ra lớp ngồi chống cằm gật như ngan. Cố căng đôi mắt cay xè ra tiếp nhận bài giảng từ ông thầy đáng kính vẫn đang thao thao bất tuyệt với những con số, nhưng không nổi nữa.
- Ê! - Một bàn tay từ dưới với lên véo mạnh vào lưng tôi.
- Gì thế? - Tôi quay xuống làu bàu.
- Chiều nay có trận đấy, 6 giờ chiều! Sân trường Y nhé! - Thằng Dũng thì thầm.
- Chắc tao không đi được, mệt lắm! - Tôi ngán ngẩm thoái thác.
- Sao thế? Lượn đâu mất tăm cả tuần trời, về thì như mới từ trại ra. Nom mày tệ hại quá!
- Kệ tao! - Tôi bực dọc quay ngoắt lên. Chợt bắt gặp đôi mắt soi mói của thầy đang nhìn về phía mình, vội vớ quyển vở nguệch ngoạc vào đó mấy chữ lấy lệ.
***
Sau buổi học tôi không về phòng ngay mà lấy xe chạy lang thang, tính mua gì về cho mẹ.
Giữa tháng 9, dư vị đậm nhất của mùa thu nêm nếm vào từng làn gió mơn man, từng tia nắng hanh dìu dịu. Dậy lên những nồng nàn qua từng hơi thở, giác quan... vẫn miên man là thế, mà sao lòng chỉ cảm nhận rõ rệt nhất sự thê lương qua những nhành cây trụi lá, qua sự úa vàng xào xạc mỗi bước chân đi.
Bởi tâm trí lúc này đang lẫn lộn những khắc khoải đợi mong, mong một sự hồi âm... và ẩn trong đó là những lo lắng đang ngày một lớn dần, rõ rệt hơn. Bởi vậy thu đâu giúp ích được gì cho tâm trạng, thậm trí nó còn xới thêm vào lòng những buồn tủi xa cách.
Ngồi trầm ngâm trên ghế đá tại một góc công viên. Đánh liều gọi thêm mấy cuộc nữa, vẫn là những tiếng tút tút văng vẳng kéo dài tưởng như vô tận trong những nhớ thương, lo lắng.
***
- Alo!
- Lê Chi à!
- Vâng, em nghe nè!
- Ừm... tớ.... về tới Hà Nội rồi!
- Dạ, hôm qua bay chuyến mấy giờ anh?
- 6 giờ chiều!
- Vâng!
- Lê Chi à!
- Dạ!
- Có một vấn đề...
- Gì anh?
- Tớ đang rất lo.
- Anh nói rõ hơn được không?
- Từ cái buổi cuối cùng gặp Ngọc, tớ không làm cách nào liên lạc lại được!
- Vậy sao?
- Ừm! Thực ra hôm sau cũng liên lạc qua lại được vài tin, nhưng cho đến hôm kia, hôm qua và hôm nay bặt vô âm tín. Tớ lo quá mà giờ không biết phải làm sao nữa?
- Vậy thì đúng là có vấn đề thật rồi! - Lê Chi cũng tỏ rõ sự lo âu.
- Tớ muốn nhờ Lê Chi thêm một việc.
- Có phải...
- Chắc Chi cũng đoán ra, tớ muốn cậu và Tiên tính vào nhà Ngọc một lần nữa, tiếp cận Ngọc xem tình hình thế nào!
- Hẳn là vậy, nhưng em sợ hơi khó!
- Biết là thế, nhưng giúp tớ thêm một lần nữa, không tớ chết mất, cứ kiểu trông ngóng mịt mù thế này. Tớ hoang mang quá!
- Em hiểu, nhưng phải để bọn em tính đã, vì không tự dưng mất liên lạc như vậy, hẳn là có chuyện. Quan trọng là phải dự tính xem tâm lý người nhà Ngọc, đặc biệt là mẹ Ngọc. Để còn biết đường ăn nói.
- Được rồi! Cố gắng nhanh nhanh hộ tớ nhé!
- Em cũng đang sốt ruột nè, nhưng lúc này phải bình tĩnh anh à!
- Tớ biết rồi, cảm ơn Chi rất nhiều!
- Thôi, đợi hồi âm của tụi em ha!
- Ừ! Mong là mọi chuyện sẽ ổn.
- Em cũng mong là thế!
- ....
Tôi tắt máy, rồi lững thững bước ra chỗ để xe.
***
Về phòng, thu dọn ít quần áo. Hòa và Lâm vẫn chưa thấy tăm hơi, tôi viết mẩu giấy để lại cho Hòa, nhờ nó sắp xếp điểm danh hộ một hai hôm. Rồi cùng Sơn lên đường trở về Phúc Yên.
Về tới thị trấn, hai thằng ngồi trà đá một lúc rồi chia tay, thằng nào về nhà thằng nấy.
- Về rồi hả cháu? - Thấy tôi gọi cổng, dì Thúy đon đả chạy ra mở cửa.
- Vâng, mẹ cháu đi làm về chưa ạ? - Tôi vừa dắt xe vào vừa hỏi.
- Chưa, phải hơn 5 giờ! Mà làm gì đi tít mít hơn chục ngày trời thế?
- Dạ, đầu năm lịch học cũng nhiều, rồi cả mấy hoạt động ngoại khóa nữa, nên giờ cháu mới thu xếp được. Tình hình mẹ cháu sao rồi dì?
- Khỏe hẳn rồi thì mới đi làm được chứ, tuần trước tháo chỉ rồi, được cái da mẹ cháu lành nên bình phục nhanh. Chắc dì ở một hai hôm nữa rồi cũng về.
- Dì về sớm vậy? Ở lại với mẹ cháu thêm 1-2 tuần nữa chứ!
- Thôi xin anh, việc đồng áng trâu bò lợn gà bỏ bê lâu, sốt cả ruột.
- Nhưng sợ mẹ cháu... - Tôi thoáng chút hoang mang. Việc xảy ra chưa lâu mà mẹ lại ở một mình, tâm lý có vững vàng mấy thì cũng không thể không ám ảnh được.
Thoáng thấy sự lo âu qua ánh mắt tôi. Dì Thúy vỗ vai tôi cười.
- Cái con bé xinh xinh hôm nọ đâu? Bảo nó về ở với mẹ anh đi!
- Thôi mà, dì đừng đùa nữa! - Tôi vội ngoảnh mặt đi, cố giấu vẻ thẫn thờ.
- Mà chuẩn bị nấu cơm thôi dì! - Tôi lúi húi gỡ mấy túi đổ ăn mua ở siêu thị dưới Hà Nội đang treo lủng lẳng ở xe đưa cho dì. Sau đó bước vội vào nhà, quẳng balo lên ghế. Nhìn xung quanh một hồi...
Những nơi đã từng in dấu hình ảnh của nàng, đặc biệt ở những thời khắc khó quên nhất trong đời, trong cái khung cảnh vốn dĩ thân thuộc như ngôi nhà này, luôn khiến một thằng cả nghĩ như tôi lại phải tiếp tục ngổn ngang với một mớ cảm xúc bồi hồi nhớ mong lẫn lộn.
Đâu đó vóc dáng yêu kiều, nụ cười khúc khích, nửa tich nghịch nửa bẽn lẽn vẫn văng vẳng ẩn hiện trong hồi ức không xa.
- Ơ kìa! Đi đâu thế? - Thấy tôi cắm cúi dắt xe ra cổng. Dì Thúy từ bếp ngó ra hỏi.
- Dạ, cháu qua chỗ bạn có chút việc. - Tôi trả lời lấp lửng.
- Đi nhanh còn về ăn cơm nhé!
- Vâng!
***
Chẳng thể kìm nén được những bứt rứt trong lòng. Tôi nhảy lên xe phóng bạt mạng, gió bụi táp vào mắt cay xè, nghiến chặt răng tôi càng ga tợn.
Ra khỏi thị trấn tôi cứ thế đi, đi miết.
- Sao lại thế? Sao lại thế? Tại sao chứ? - Những câu hỏi cứ dồn dập mãi trong đầu mà chẳng có hồi đáp.
Chẳng biết từ lúc nào tôi lại đứng ở nơi đây, mặt hồ vẫn yên ả phẳng lặng. Từng gợn sóng lăn tăn thấp thoáng những áng mây trắng đang trôi trên nền trời xanh ngắt.
Gặp rồi lại chia xa, rồi lại gặp... những vòng trùng lặp của số phận cứ bám theo hai chúng tôi mãi vậy. Những ngày vui vẻ, yên bình, hạnh phúc rồi lại chuyển tiếp sang những giông bão, những cú sốc lớn trong cuộc đời...
Sẽ còn những gì đang chờ đợi nữa đây?
Câu hỏi mông lung vô vọng trong vấn đề tìm lời giải. Tương lai vẫn cứ mịt mờ, bằng cách nào đó cố gắng trấn an lòng mình qua những hy vọng, quyết tâm... nhưng sao cảm giác tuyệt vọng và bất lực cứ len lỏi, len lỏi mãi trong tâm trí.
Tôi cúi xuống nhặt một viên đá lia nhẹ ra phía hồ. Muốn hét thật to để giải tỏa bớt những bức bối trong lòng... hay là muốn một lời nói nhẹ nhàng thỏ thẻ từ phía sau từ miền dĩ vãng năm nào trở lại...
Hoặc muốn thêm một lần nữa đắm chìm vào những ảo giác ký ức, dù không phải là hiện thực. Nhưng cũng phần nào giúp tôi xoa dịu đi những âu lo, mong nhớ. Hay giúp tôi được nhìn thấy nàng dù chỉ là một ảo ảnh mà thôi...
"Mở máy đi, trả lời anh đi chứ!!!"
Tôi nghiến răng bấm gọi liên hồi như muốn nát cả cái bàn phím. Nhưng vẫn chỉ là giọng nói cô tổng đài và những tiếng tút tút kéo dài.
Đứng ngẩn ngơ thêm một lúc thì điện thoại đổ chuông. Tôi rút vội máy ra coi, gương mặt đang hy vọng bỗng chốc lại ỉu xìu.
- Alo, con nghe nè mẹ!
- Đi đâu thế, về ăn cơm đi!
- Dạ con qua bạn có chút việc, con về ngay đây!
Tôi ngoảnh nhìn không gian xung quanh thêm giây lát rồi lững thững bước lại xe. Trời đang đổ về chiều, hoàng hôn hiu hắt những tia nắng le lói, đâu đó đằng xa có tiếng nói cười khúc khích, mấy cô cậu học sinh đang té nước trêu đùa nhau...
Tôi thở dài một tiếng não nề...
***
Trong bữa cơm tối, mẹ và dì liên tục hỏi han việc học. Tôi ậm ừ trả lời, cố nhoẻn miệng cười cho không khí đỡ nặng nề. Những mỗi lúc dì trêu đùa đả động đến nàng, là miếng cơm trong miệng lại nghẹn cứng.
Cố ăn cho xong bữa, ngồi uống nước trò chuyện với mẹ và dì thêm lúc nữa rồi tôi về phòng.
Nằm gác tay lên trán nghĩ ngợi, nói là nghĩ ngợi chứ thực ra tôi chẳng định nghĩa được cái gì đang diễn ra trong đầu mình nữa.
Cứ nằm như vậy, thế mà tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, có lẽ suy nghĩ nhiều cũng làm suy kiệt tinh thần và sức lực.
Đang mê man trong giấc ngủ chập chờn, bỗng tôi cảm nhận những tiếng rung liên hồi, tôi bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, chuông điện thoại đang réo. Tôi vùng dậy chộp ngay lấy điện thoại...
"Là số của nàng!!!" - Tôi cố dụi mắt nhìn lại, tranh thủ cốc một cái thật mạnh vào đầu xem có phải là mơ không.
"Đau!! Và đúng là số của nàng rồi!!!"
Tôi mừng mừng tủi tủi bấm máy nghe.
- Làm gì mà tắt điện thoại suốt thế, có biết anh lo lắng thế nào không? - Tôi hậm hực trách móc.
- Là Hiếu hả? - Bỗng một giọng con trai vang lên trong máy khiến tôi chưng hửng. Giọng nói khá quen thuộc...
- Anh là...? - Tôi run run, lắp bắp hỏi lại.
- Chắc cậu biết tôi là ai rồi nên khỏi phải giới thiệu nhỉ? - Đằng sau lời nói là điệu cười ha hả ra vẻ khoái trá.
- Nhật Huy, sao anh lại...? - Tôi tái mét mặt.
- Có vẻ cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên, những chúng ta cứ vào đề luôn nhỉ?
- Nhật Huy, Ngọc đâu? Sao anh lại cầm máy Ngọc?
- Câu không có tư cách để hỏi!
- Anh nói sao? - Tôi nghiến răng, cố gìm lời nói. Sợ mẹ và dì thức giấc.
- Cái hôm ở bệnh viện, cậu làm tôi suýt khóc vì cái tấm chân tình sâu sắc câụ dành cho Ngọc. Tôi nghĩ cậu là chính nhân quân tử, biết suy nghĩ hơn người, đặc biệt là biết hy sinh tình cảm để có thể đem lại những gì tốt nhất cho người mình yêu. Nhưng tôi có ngờ đâu ngoài mặt cậu cao thượng lắm, những bụng dạ tiểu nhân khó lường. Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch cậu vẽ ra, để khi tôi không để ý, cậu lại lén lút đâm sau lưng. Cậu được lắm, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cậu làm sao qua mắt được tôi. - Gã tuôn một tràng dài rồi lại tiếp tục giọng cười giễu cợt.
- Nhật Huy, tôi không quan tâm anh nghĩ cái gì! Ngọc đâu rồi, cho tôi gặp Ngọc!
- Cậu cũng mặt dày gớm nhỉ? Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì lúc này? Nghĩ xem?
- Tôi không muốn nghĩ gì cả, anh đừng nói dông dài nữa. Giờ tôi chỉ muốn biết Ngọc sao rồi?
- Tôi sẽ trả lời cho cậu sao? Xem ra cậu vẫn chưa tỉnh ngủ! - Gã lại tiếp tục cười khiến tôi muốn phát điên.
- Hiếu à, e răng suốt cuộc đời này cậu sẽ không bao giờ có được câu trả lời, và cũng đừng mong gặp lại... Tôi nói vậy chắc cậu hiểu chứ? - Gã lạnh lùng nói tiếp.
- Anh... mày!!! - Tôi như muốn bóp nát cái điện thoại đang kề bên tai.
- Đổi cách xưng hô rồi à? Haha...! Mày thua rồi Hiếu, dù mày có làm gì thì tao vẫn sẽ luôn đi trước mày một bước, luôn đi trước mày, nghe rõ chứ?
- Tao không muốn nghe! Tao không muốn nghe!! - Tôi gầm lên.
- Hẳn tâm trí mày đang bị rối loạn. Nên tao cũng không đôi co nhiều nữa, đây sẽ là lần cuối cùng số máy này hoạt động. Mày nên giữ lại sự tôn trọng ít ỏi cuối cùng của tao dành cho mày bằng việc chúc phúc cho tao với Ngọc như cái hôm ở bệnh viện ý. Có vậy mới đáng mặt làm đàn ông! Thế nhé!
- Tút...tút... - Vừa nói hết lời gã tắt máy luôn.
- Nhật Huy!!! Nhật Huy!!! - Tôi điên cuồng bấm máy gọi lại.
Nhưng lại một lần nữa chỉ còn tiếng tổng đài và những tiếng tút tút kéo dài...
Tôi điên cuồng ném mạnh cái điện thoại vào tường.
- Hiếu! Hiếu! Có chuyện gì thế? - Bỗng có tiếng gõ cửa, rồi giọng mẹ lo lắng hỏi vọng vào.
- Dạ không! Không có gì! Con vừa gặp ác mộng ạ! - Tôi bối rối xua tay.
- Này, có phải dạo này mày lại hay chơi mấy cái game bạo lực bắn nhau không đấy?
- Không, con không sao mà mẹ!
- Gì chứ mấy cái đó tao cấm đó, chời bời chểnh mảng học hành là cứ liệu thần hồn.
- Con đã bảo không chơi mà, thôi mẹ đi ngủ đi, con ngủ tiếp đây.
Tôi nằm xuống kéo chăn chùm kín đầu. Tiếng mẹ làu bàu một lúc rồi im bặt.
Chỉ còn bóng tối vây quanh, Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Rồi cái sự tuyệt vọng khủng khϊếp lại xâm chiếm...
"Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể..."
"Lần này, tôi biết phải làm sao? Phải làm sao đây?"
"Mai Ngọc, đúng như lời anh ta nói, chẳng lẽ cái lần nhìn nhau trong màn mưa đêm ấy...."
"Là lần cuối cùng... chúng ta nhìn thấy nhau...?
Những suy nghĩ lởn vởn cuộn sóng trong đầu cuối cùng bộc phát ra thành hai hàng nước mắt lăn dài...