Đến khoảng tầm một giờ chiều chúng tôi đã có mặt ở nhà, gương mặt ai cũng phờ phạc vì bụi đường nắng gió sau chặng đường dài. Nhưng dường như mọi sự mệt mỏi đều dồn hết vào những lo lắng đang trĩu nặng trong tâm trí mỗi người.
Trước cổng nhà tôi đứng lố nhố hàng xóm láng giềng vẫn đang xì xào bàn tán.
_Hiếu nó về rồi này!
_Sao về muộn thế cháu...?
_Khổ thân mẹ cháu quá!!
_Nhà mỗi hai mẹ con... nó đi học nên mẹ ở nhà có một mình... tội nghiệp!!
Tôi loạng choạng rẽ đám đông cũng những lời hỏi thăm dồn dập, chạy xộc vào trong. Hai anh công an hình sự mặc thường phục đang đứng giữa sân bàn bạc ghi ghi chép chép.
_Hiếu phải không? - Một anh thấy tôi liền hỏi luôn.
_Vâng ạ!
_Đi đường xa có mệt lắm không?
_Em không ạ! Mẹ em đâu rồi anh?
_Dì em vừa đưa cô vào viện, cô ấy mất nhiều máu và bị sang chấn tinh thần...
_Trời ơi!! -Tôi khụy xuống. Dọc đường đi cứng cỏi là thế, vậy mà giờ thấy chân tay như bủn rủn, không còn chút sức lực.
_Không sao, vết thương phần mềm thôi, không vấn đề gì đâu em, cứ nghỉ ngơi là sẽ mau bình phục. -Một anh vội xốc nách đỡ tôi dậy.
_Bác có làm sao không đại ca? - Sơn cũng chạy vào cùng nàng và nhóm bạn.
_Tình hình sao rồi? - Hòa sốt sắng.
_Đấy là các bạn em à? -Một anh hình sự hỏi.
_Vâng ạ!
_Cứ bảo các bạn đứng ngoài đã!
_Vâng! -Tôi đưa mắt nhìn nàng khẽ gật đầu trấn an, rồi đưa tay ra hiệu bảo mọi người ra ngoài.
_Rồi, cứ để mẹ em nghỉ lát vào viện thăm sau. Giờ vào nhà chúng ta làm nhanh thôi, anh cần lấy thêm lời khai của em nữa!
_Vâng!
Tôi đi theo hai anh hình sự vào trong nhà. Có một bác đang ngồi trong bàn xem giấy tờ cùng bác Phan, tôi nhận ra đó là bác Long, phó công an thị trấn.
_Về rồi à cháu! - Bác Phan mừng rỡ khi thấy tôi.
_Cậu ấm không phải lo gì cả nhé, ngồi xuống đây làm chén nước đã! - Bác Long vẫy tay.
Tôi bước lại bàn ngồi xuống cùng hai bác, tranh thủ nhìn xung quanh. Ngoài phòng khách vẫn bình thường, tuy nhiên thoáng qua trong phòng ngủ thấy chăn màn đồ đạc ngổn ngang, trước cửa phòng ngủ là một vũng máu nhỏ. Chỉ thoáng thấy vũng máu, tôi đã lạnh sống lưng, nước mắt ứa ra. Cầm chén nước chè bác Long đưa mà tay run lẩy bẩy, nước sóng sánh hết cả ra ngoài.
_Coi nào! Nhà mỗi cháu là đàn ông trụ cột, phải cứng cỏi lên chứ! -Bác Long vỗ vai tôi.
_Mẹ... mẹ cháu...! -Tôi mếu máo.
_Trong viện có dì Thúy cháu với bá rồi, mẹ cháu chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn thôi -Bác Phan vội trấn an tôi.
_Các bác đã điều tra hiện trường kỹ và tung quân đi khoanh vũng những đồi tượng khả nghi rồi. Nhưng bác vẫn cần xác minh thêm về các mối quan hệ của cháu cả ở Phúc Yên lẫn Hà Nội. Chúng ta bắt đầu luôn nhé! - Bác Long đưa tay vẫy một anh hình sự bước lại ngồi xuống bàn, giở cặp lấy biên bản và bút ra.
_Bình tĩnh chưa nào?
_Dạ rồi!
_Uống hớp nước đi!
_Dạ vâng ạ! -Tôi run run cầm chén nước chè lên nhấp một ngụm, đầu óc thực sự vẫn mông lung và hoảng loạn.
_Chúng ta bắt đầu thôi....
*****
Mẹ về nhà khoảng 6h chiều như mọi ngày, tôi đi học nên ở nhà chỉ có một mình. Mẹ cắm cơm buổi sáng cho cả ngày luôn. Căn nhà của mẹ con tôi ở là nhà cấp 4, cả sân vườn vào khoảng hơn 200 mét vuông, bếp và khu nhà tắm - vệ sinh tách biệt hẳn với nhà chính.
Ăn qua loa cho xong bữa tối, mẹ xuống tắm rửa. Sau đó lên nhà chính, xem xét lại công việc giấy tờ thẩm định trong ngày rồi ra ghế salon ngồi xem tivi. Đến khoảng gần 10h, mẹ đang ngủ gật thì bất chợt nghe có tiếng động lạ như tiếng kim loại rơi trong phòng ngủ.
_Lại chuột rồi! Hôm qua đã cắn nát một góc đệm, bực mình thật! -Mẹ lẩm nhẩm, rồi cầm lấy cái chổi bước vào phòng.
Mẹ vào phòng, toan bật điện lên! Thì bất chợt một cánh tay đẩy mẹ ngã dúi dụi. Đập cả đầu vào tường.
_Chị Cải ơi...cứu... cứu.... -Choáng váng. Mẹ chỉ kịp kêu lên mấy tiếng theo phản xạ gọi bác Cải hàng xóm. Thì bị một bàn tay bịt chặt mồm.
Đứa con gái nhỏ nhà bác Cải khoảng 4 tuổi, đang rửa chân ngoài giếng nghe tiếng, vội chạy ra sát bờ tường kiễng chân lên ngó. Nhưng không thấy gì. Nó vội chay vào trong nhà... Bác Cải đang xem phim.
_Mẹ...mẹ...con nghe...! -Nó bập bõm.
_Rửa chân rồi thì lên giường ngủ đi, lần sau còn nghịch bẩn nữa là tao cho ăn roi đấy. -Bác Cải quay lại cáu gắt.
_Dạ...- Nó sợ hãi vội nhảy tót lên giường trùm chăn.
Trong nhà tôi, tên cướp đang loay hoay trói mẹ tôi bằng dây sạc điện thoại. Mồm mẹ đã bị hắn nhét rẻ nên không kêu la gì được nữa. Mẹ vùng vẫy chống cự, vuột được một tay ra khỏi tay hắn, mẹ vung đấm mạnh vào mặt tên cướp đang trùm mũ len và khẩu trang kín mít.
_Á! Tao gϊếŧ mày, tao gϊếŧ mày! -Hắn bực bội, nhưng vẫn không quên gằn tiếng cho méo đi.
Hắn điên tiết rút một con dao thái lan ra vung vào tay mẹ, cắt một đường. Mẹ đau đớn rụt lại, tiếp đó hắn kề dao vào mặt mẹ, vì đang sốt ruột và tức giận nên cú tì khá mạnh, khiến chỗ môi mẹ cũng bị cắt một đường nhỏ nữa.
Lần này thì mẹ nằm im trước sự hung bạo của tên cướp. Hắn mau chóng trói mẹ lại rồi lần mò tìm cầu dao sập xuống. Trong nhà tối om. Chỉ còn ánh điện đường ở cột điện bên ngoài cổng chiếu vào.
_Mày kêu la lần nữa thì mày chết, cả thằng Hiếu cũng đi theo luôn, hiểu không? - Hắn tiếp tục kề dao vào cổ.
Mẹ khẽ gật.
Hắn liền rút cái giẻ trong miệng mẹ ra.
_Nói tao nghe, chìa khóa két để ở đâu?
_Trong túi xách... - Mẹ thở hổn hển. Máu từ miệng chảy ướt cả cổ.
Hắn vội lao lại bàn, khua tay loại xa lần mò túi, lục lọi vớ được cái điện thoại, hắn bật lên soi tìm chìa khóa. Thấy có ít tiền hắn vơ vội nhét vào túi quần.
_Mã số là gì!? - Tìm được chìa khóa, hắn bước lại ngồi xuống hỏi mẹ tiếp.
_Tôi vừa mở lúc chiều nên không cần mã. -Mẹ mệt mỏi trả lời.
Hắn vội bước lại két, mở ra. Số tiền mẹ thu nợ lúc chiều chưa kịp nộp Ngân hàng, cùng với hơn hai cây vàng mẹ tích cóp được, và tiền dành dụm vào khoảng gần 100 triệu, hắn vơ hết, vơ luôn cả giấy tờ đất nữa. Hắn hấp tấp đổ toàn bộ tư trang trong túi mẹ ra, nhét tiềng vàng và giấy tờ vào túi. Sau đó bước lại phía mẹ ngồi xuống kề dao vào cổ.
_Những gì ngày hôm nay tao lấy, tao sẽ trả đầy đủ, coi như tao mượn mày. Mày mà báo công an là mày sẽ chết, thằng Hiếu sẽ chết và tao cũng chết! Mày hiểu tao nói chứ? - Hắn khẽ gằn từng tiếng.
_Mẹ gật đầu! -Nước mắt trào ra khi nghĩ đến tôi.
_Tôi ở đây chưa bao giờ gây thù oán với ai, thậm trí còn làm nhiều việc thiện, tích đức. Xin anh để tôi sống tôi nuôi con tôi, anh muốn lấy gì anh lấy. - Mẹ nghẹn ngào.
Có lẽ những lời nói của mẹ khiến hắn động lòng, nên hắn bỏ dao ra khỏi cổ mẹ.
_Bông với thuốc sát khuẩn để ở đâu? - Bỗng hắn hỏi.
_Trong ngăn kéo! -Mẹ ngạc nhiên, không hiểu hắn định làm gì? Nhưng vẫn trả lời.
Hắn bước lại mở ngăn kéo, lấy túi bông và ôxi-già. Ngồi xuống rửa qua loa vết thương trên mặt mẹ và tay mẹ, rồi băng lại. Sau đó lại kề dao vào cổ mẹ lần nữa.
_Những gì ngày hôm nay tao lấy, tao sẽ trả khi nào làm ăn được! Mày hãy nhớ, nếu báo công an là 3 mạng, hiểu không? Tao đã vào đường cùng rồi, nên tao có thể làm tất cả.
Mẹ gật đầu.
Sau đó hắn lại nhét dẻ vào mồm mẹ rồi bước lại chỗ tư trang lúc nãy đổ trong túi sách của mẹ, lấy chìa khóa xe cùng với chìa khóa cổng, nhét điện thoại của mẹ vào túi và bước nhanh ra phòng khách, dắt xe ra ngoài.
Sau khi hắn phóng xe đi mất, mẹ nằm một lúc rồi lịm dần, lịm dần trong hoản loạn và kiệt sức vì mất nhiều máu.
Mẹ thϊếp đi một thời gian, đến khoảng 2h sáng thì mẹ mới tỉnh. Mẹ cố lến lại sát cạnh tường cửa phòng. Lấy tay miết dây trói vào đó, mẹ tỉ mẩn miết cho đến khi dây trói đứt ra. Mẹ vội rút dẻ khỏi miệng, rồi lao lại chỗ điện thoại bàn. Nhấc máy lên gọi công an...
"Nếu mày báo công an, tao sẽ gϊếŧ thằng Hiếu..."
Câu nói của hắn văng vẳng trong tâm trí, khiến mẹ khựng lại, rôi buông rơi điện thoại. Mẹ quỳ xuống khóc tức tưởi.
Khóc một lúc lâu, mẹ lại cầm điện thoại lên gọi cho tôi. Nhưng rồi mẹ chợt suy luận.
"Hắn biết tên con mình, không khéo hắn đã có đồng bọn theo dõi dưới Hà Nội, nếu gọi con, con sốt ruột chạy về. Chẳng phải đồng bọn nó sẽ theo sát và thủ tiêu trên đường sao? Không, không được!"
Mẹ lại một lần nữa buông điện thoại xuống, và ngồi thừ người ra. Bản lĩnh của một người phụ nữ cứng cỏi hai chục năm nuôi con một mình khiến mẹ bỗng tỉnh táo lại. Ngẫm nghĩ một lúc rồi mẹ nhấc máy lên gọi cho bác Phan, là khách hàng chơi thân với mẹ.
Vợ chồng bác tức tốc đến ngay sau đó.
Sau khi bàn bạc kỹ càng, đến khoảng 4 rưỡi sáng. Bác Phan gọi cho tôi để thông báo sơ qua tình hình...
*****
_Ban đầu thủ phạm định cưa song sắt phía sau nhà để đột nhập. Nhưng có lẽ hắn đã có cơ hội đột nhập dễ dàng hơn khi mẹ cháu xuống nhà bếp ăn cơm và tắm rửa.
Sau khi lấy lời khai của tôi xong, bác Long dẫn tôi ra sau nhà chỉ một cái cưa sắt vứt chỏng chơ dưới đất.
_Hắn đã lẻn vào phòng ngủ và chui vào gậm giường ẩn nấp, hắn định chờ đến đêm mới ra tay, nhưng có lẽ hắn sơ ý làm rơi con dao, đánh động mẹ cháu nên hắn hành động sớm hơn dự kiến. -Bác Long vừa phi phèo thuốc vừa diễn giải cặn kẽ cho tôi.
_Bác cho cháu xin một điếu! -Tôi vẫn chưa hết run.
_Thủ phạm là người quen, hắn biết cháu hoặc mẹ cháu...- Bác Long rút một điếu ra, rồi bật lửa châm cho tôi. Tiếp tục lý giải.
_Vâng ạ!
_Nó đã theo sát mẹ em nhiều ngày, am hiểu đường đi lối lại, biết mẹ em đi đòi nợ, cầm tiền về nhà. Và hành động, không loại trừ nó có đồng phạm nữa. - Anh Úy, một trong hai cảnh sát hình sự ban nãy đón tôi từ cổng nói.
_Các bác đã chốt danh sách những kẻ khả nghi chưa ạ? - Tôi rít một hơi thuốc sâu, quay sang bác Long hỏi.
_Đương nhiên là những thành phần tiền án tiền sự, nghiện ngập ở địa phương đã được đưa vào tầm ngắm. Theo dõi di biến động của chúng rồi, cháu yên tâm. Sẽ sớm tìm ra thôi! -Bác Long trả lời tôi.
_Nhưng bác muốn mở rộng điều tra cả các mối quan hệ của cháu nữa, để không bỏ lọt bất kỳ đối tượng khả nghi nào. -Bác chậm rãi nói tiếp.
_Vâng! Cháu..cháu...
_Sao hả, muốn vào thăm mẹ chứ gì? -Thấy tôi có vẻ sốt ruột, bác Long cười.
_Vâng ạ!
_Vậy giờ cháu vào đi, nhưng mấy người bạn đi cùng cháu cũng cần lấy lời khai!
_Nhưng họ đi cùng cháu ở Mộc Châu mấy ngày nay mà bác! - Tôi bối rối.
_Đương nhiên các bạn cháu không thể là hung thủ, nhưng bác cần lấy thêm lời khai của họ để có thêm hướng điều tra.
_Dạ vâng, nhưng bạn gái cháu mới từ Sài Gòn ra, cô ấy không biết gì đâu ạ! -Tôi gãi đầu, tôi không muốn nàng phải ngồi để trả lời những câu hỏi chẳng liên quan. Vì nàng có ở đây đâu.
_Bé gái xinh xinh đó phải không? -Bác Long nháy mắt.
_Dạ... - Tôi đỏ bừng mặt.
_Được rồi, vậy cháu đưa cô bé đó vào thăm mẹ đi! Việc ở đây để bác và lính của bác làm tiếp.
_Dạ vâng! Cháu mong bác sớm tìm ra hung thủ để đưa nó ra ánh sáng -Tôi trừng mắt, nắm chặt tay.
_Tất nhiên rồi, thôi đi đi cháu!
_Vâng! Cháu chào bác, em chào anh ạ!
Cúi đầu chào mọi người xong, tôi bước ra cổng. Bảo Sơn, Lâm, Hòa, Hồng, Thủy, Hằng vào tiếp công an. Tôi tôi cùng nàng và bác Phan lên xe của bác ấy, đi ra bệnh viện thị trấn.
*****
Vừa bước vào phòng tôi thấy mẹ nằm trên giường, trông mẹ như già đi mấy tuổi. Tiều tụy hẳn, một bên mặt và cánh tay băng bó kín mít...
_Mẹ, mẹ ơi!!! - Tôi gào lên trong nước mắt rơi lã chã. Chạy vối đến bên giường, quỳ phục xuống, nắm lấy tay mẹ.
_Con... con đã về rồi!!! - Mẹ cũng khóc nức nở.
_Vâng! Con đã về, con xin lỗi vì đã không ở bên mẹ, bảo vệ mẹ...-Tôi đập đập đầu vào thanh giường trong nỗi xót xa vô bờ bến.
_Mẹ không sao... mẹ lấy làm may vì con đã không ở ấy, nhỡ đâu con có làm sao, thì...mẹ...mẹ biết sống làm sao?? - Mẹ nghẹn ngào chặn đầu tôi lại, đưa tay vuốt tóc.
_Mẹ còn đau lắm không? -Tôi run run đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt mẹ. Trong lòng đau như đứt từng khúc ruột.
_Mẹ cháu đỡ nhiều rồi! Khổ, sáng nay dì mới biết, vội bắt xe xuống đây ngay, không dám nói cho bà ngoại biết, các cậu cũng đang thu xếp công việc và trên đường về đây rồi - Dì Thúy khẽ đưa tay lau nước mắt, bùi ngùi.
_Thôi không sao là tốt rồi, giờ cướp gϊếŧ như điên, thằng này nó còn có nhân tính! Coi như của đi thay người, tính mạng là quan trọng cháu à -Bá Sử, vợ bác Phan lại đỡ tôi ngồi dậy bên giường mẹ.
_Ai kia? Bạn con à? - Bỗng mẹ hướng ra cửa, hỏi tôi.
_Dạ...con... con chào bác...!
Nàng đang đứng lấp ló sau lưng bác Phan, liền bước ra, quyệt vội những giọt nước mắt. Chào mẹ tôi.
_Cháu... cháu là.... -Mẹ cố lục tìm trong trí nhớ.
Hình ảnh cô bé trong đồn công an năm nào bỗng nhiên hiện về trong ký ức giữa những hỗn độn sóng gió cuộc đời.
_Cháu... -Mắt mẹ sáng bừng lên.
_Vâng... con là Ngọc...! -Nàng mím chặt môi như muốn kím nén cơn xúc động. Hình ảnh mẹ tôi cũng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tôi trước khi vào Nam, như nhắc lại một hồi ức đẹp mà buồn sâu kín trong cuộc đời nàng...
_Ngọc...Mai Ngọc??? -Mẹ tôi sững sờ giây lát, rồi khẽ cười.
_Con lớn quá, thay đổi nhiều, bác không nhận ra, giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành rồi.
_Vâng ạ! Bác... bác đã đỡ nhiều chưa ạ?
_Bác đỡ nhiều rồi con à, con ra đây từ khi nào? -Mẹ gượng ngồi dậy... Tôi chưa kịp đỡ thì nàng đã nhảo bước đến đỡ mẹ ngồi dậy.
_Bác cứ nằm cho đỡ mỏi ạ! -Nàng nhẹ nhàng.
_Thôi, con để bác ngồi, nằm nhiều cũng khó chịu. -Mẹ tôi trả lời rồi giữ lấy tay nàng hỏi tiếp.
_Bố mẹ con có khỏe không?
_Dạ, ba má con khỏe ạ.- Nàng vừa ngồi xuống bên giường vừa trả lời.
_Con ra đây từ khi nào?
_Con ra được mấy hôm rồi bác ạ!
_Chắc ra cùng bố mẹ à?
_Không...con... con ra một mình ạ! -Nàng hơi cúi xuống tránh ánh nhìn của mẹ.
Và ánh nhìn của mẹ lại chuyển hướng sang tôi đầy soi mói. Cứ như kiểu "Mày lại rủ rê con gái nhà người ta rồi" ý.
Tôi thì cúi gằm hẳn xuống, mặt đỏ phừng phừng. Thầm trách nàng không biết nói dối một tí trong tình huống này. Nghĩ tới liên hoàn tát và cái xích năm xưa, tôi bỗng rùng mình, hai má nóng ran.
_Bác à, con xin lỗi, chúng con về muộn quá, để bác phải lo lắng! -Vẫn giọng nhẹ nhàng thủ thỉ, nàng phá tan bầu không khí hơi căng thẳng trong phút chốc.
_Không! Không sao, các con đưa Hiếu về an toàn là bác yên tâm rồi! -Mẹ nhìn Nàng, lần này ánh mắt dịu lại và có phần trìu mến.
Như năm xưa, dù cả hai đứa đều trốn nhà, dù bây giờ... cũng na ná thế, thì thằng con trai của mẹ vẫn luôn là kẻ tội đồ. Mẹ luôn nghiêm khắc là vậy.
_Ơ, mẹ tưởng Hòa và mấy người bạn nữa về cùng con cơ má, chúng nó đâu cả rồi? - Mẹ lại quay sang hỏi tôi.
_Dạ, Hòa với mấy đưa bạn của con đang lấy lời khai và giúp công an mở hướng điều tra. Chắc chúng nó xuống bây giờ mẹ ạ!
_Ừ!
_Mà các cháu đã ăn uống gì chưa, để dì về nấu cơm. - Dì Thúy xen ngang.
_Dạ, bọn cháu cũng chưa, nhưng không thấy đói ạ!
_Không đói thì cũng phải ăn, sắp tới còn nhiều việc phải làm, không ăn thì lấy sức đâu? - Dì nhíu mày nhìn tôi.
_Các con phải ăn, nghe mẹ đi! - Mẹ ân cần.
_Vâng, vậy dì về đi chợ đi. Chúng con sẽ ở đây trông mẹ.
_Ừ, thế nhé. Ra đây dì bảo! - Dì Thúy vừa bước ra ngoài vừa vẫy tôi.
Tôi lật đật đứng dậy theo dì ra ngoài.
_Ra căng-tin bệnh viên mua cháo về cho mẹ ăn, từ sáng đến giờ mẹ cháu chưa ăn gì, chỉ truyền nước thôi. Chắc cũng đói rồi! -Dì bảo tôi.
_Dạ vâng! Để cháu ra mua!
_Mà này...
Tôi đang định đi thì dì kéo lại.
_Sao ạ dì?
_Người yêu đó hả, xinh thế, cái thằng cháu tôi nom vậy mà khá. -Dì cười cười, véo mũi tôi lắc qua lắc lại.
_Ái... đau cháu...
_Mới ngày nào tao còn bế đỏ hỏn trên tay, đái khai um cả nhà mà giờ sắp lấy vợ rồi! Lại vớ được con bé xinh như mộng -Dì tiếp tục huyên thuyên.
_Thôi mà dì, đừng trêu cháu nữa, cháu đi đây... -Tôi lại đỏ bừng mặt lần nữa, giật tay dì ra khỏi mũi, rồi quay đầu chạy vội thoát khỏi bà dì ruột lắm chuyện. Đến là mệt.
Tôi và mẹ ngày xưa sống nhờ vào đùm bọc bên ngoại lúc tôi mới sinh, nên trong mắt dì và các cậu, tôi lúc nào cũng chỉ là thằng trẻ ranh đen như chấy, suốt ngày cởi truồng chạy lông nhông ngoài bờ đê bên bờ sông Lô ngày xưa.
*****
Mua cháo xong, tôi cầm về phòng. Bác Phan và bá Sử cũng về từ lúc nào, chỉ còn nàng đang ngồi trò chuyện với mẹ tôi thôi. Phải công nhận là nàng khéo, mới đi có mươi mười phút mà nàng đã có thể nói chuyện thân mật với mẹ, chẳng còn cảm giác ngại ngùng ban đầu nữa. Khuôn mặt mẹ như giãn ra, hết mệt mỏi, thần thái cũng khá hơn nhiều. Tôi cứ đứng trước cửa phòng nhìn mà quên cả mang cháo vào cho mẹ.
_Anh! Đưa em...! -Quay ra nhìn thấy tôi, nàng vội đứng dậy đỡ lấy bát cháo và cả thìa.
_Rót cho em cốc nước nữa!
_À ừ! -Tôi làm theo lời nàng như một cái máy. Rót nước và bưng lại chỗ nàng và mẹ.
_Bác phải ăn hết bát này thì con trai bác mới hết lo lắng, dọc đường về anh ấy cứ nhấp nhổm hoài! -Nàng đưa thìa cháo lên miệng chu môi thổi. Rồi cẩn thận bón cho mẹ.
_Cảm ơn cháu... bác ngại quá... -Mẹ vừa ăn vừa nói.
_Sao phải ngại, bác cứ coi như cháu là con... con cháu trong nhà đi! - Nói đến từ con nàng thoáng ngập ngừng, đôi má hơi ửng hồng.
Tôi sao không biết điều nàng vừa liên tưởng thoáng qua theo lời nói ấy. Tôi tủm tỉm cười, chống tay lên giường nhìn nàng. Nàng liếc qua tôi, thấy thế thì đôi má ửng hồng dần chuyển sang đỏ lựng.
_Bác phải ăn hết thì...con trai bác mới vui!! - Sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt nàng dễ thương không thể tả.
_Con bác vui, vậy cháu có vui không? -Mẹ tôi cũng bắt mạch và đùa luôn.
_Con bác vui... thì cháu...cháu cũng vui...! -Nàng không dám nhìn vào mắt mẹ, hơi lí nhí trong cổ họng câu trả lời.
_Thôi mẹ bớt nói và ăn nhanh đi cho nóng, để nguội ngắt không ngon đâu! -Tôi liên ra tay giải cứu nàng.
Mẹ liếc xéo tôi một cái, rồi lại chuyển sang nàng bằng ánh mắt âu yếm. Ngoan ngoãn để nàng bón cháo.
_Rengggg...Reenggg...!!
Bỗng chuông điện thoại của tôi reo. Tôi vội cầm máy lên xem, là Sơn gọi.
_A lô! - Tôi bấm nghe.
_Tình hình bác sao rồi đại ca?
_Ừ, mẹ tao ổn rồi, chúng mày xong chưa?
_Xong rồi, công an về hết rồi. Sếp cũng ở đó cùng đại ca à? Bác có nói gì không?
_Không, Ngọc đang cho mẹ ăn cháo...
_Ái chà! Được đấy, tập chăm mẹ chồng đi còn gì nữa, nó cười ha hả.
_Không đùa nữa, chúng mày có vào đây không?-Tôi vừa nói vừa bước vội ra ngoài, sợ nàng và mẹ nghe thấy.
_Tụi em vào thăm bác sau, giờ có việc cần bàn gấp với đại ca đã.
_Việc gì?
_Giờ đại ca ra quán cafe ở cổng viện được không? Em với Hòa và Lâm đang ở đó.
_Hồng và Thủy với Hằng đâu?
_Chúng nó đang nấu cơm dọn dẹp ở nhà với dì đại ca. Đại ca ra đây luôn nhé!
_Ờ được!
Nghe cuộc gọi của nó xong, tôi liền quay lại phòng.
_Mẹ cứ ăn đi nhé, con tạt về nhà có chút việc.
_Ừ, nhưng đi một mình có ổn không? -Mẹ lo lắng.
_Mẹ không phải lo, bọn cướp nó giờ đang cao chạy xa bay rồi, nó còn lảng vảng ở quanh đây thì tốt quá! - Tôi cứng giọng.
_Tốt cái gì mà tốt...-Mẹ trừng mắt nhìn tôi.
_Hì! Con đùa đấy, có Hòa đợi ở cổng đưa con về rồi, mẹ đừng lo.
_Ừ, vậy về rồi tranh thủ ăn đi cùng được.
_Vâng ạ!
_Em ở lại trông mẹ... anh một lát nhé! -Tôi dặn nàng.
_Anh cứ về đi! -Nàng mỉm cười gật đầu.
Tạm biệt mẹ và nàng tôi bước vội ra cổng. Chạy vào quán cafe đã thấy mấy thằng bạn đang ngồi trong đó.
_Có việc gì vậy? -Tôi kéo ghế ngồi xuống và hỏi luôn.
_Đi ngay vào vấn đề nhé! - Sơn hất hàm sang bên Hòa.
_Ừ - Hòa gật đầu. Nhìn tôi vẻ khá nghiêm trọng.
_Đại ca, những thằng đánh đại ca vào cuối năm ngoái! Đại ca còn nhớ mặt chúng nó không? -Sơn rút một điêu thuốc ra châm, phì phèo khói, nheo mắt nhìn tôi.
_Những thằng...?? -Tôi ngỡ ngàng quay sang hòa, nó lại gật đầu ra điều đã nói với Sơn mọi chuyện.
Chẳng lẽ chúng nó đang tập trung vào bọn này là nghi vấn ư? Sao có thể? Trong đầu tôi lại hỗn loạn những mớ bòng bong.
_Đại ca cứ nói những gì mình biết. -Sơn tiếp tục hối thúc.
_Nhưng chúng mày định làm gì? -Tôi chột dạ.
_Làm gì việc đó tính sau, đại ca đã khai với công an về bọn chúng chưa?
_Tao chưa, vì tao nghĩ việc xảy ra đã lâu nên chúng nó cũng không dính dáng đâu.
_Tốt, Hòa cũng không khai, em muốn chơi với chúng nó theo luật của em. -Sơn nhếch mép.
_Thôi đi, việc đã có công an lo, chúng mày nhảy vào làm gì? -Tôi xua tay.
_Em nghĩ chúng nó 90% liên quan đến thắng Nhật Huy, xâu chuỗi sự kiện lại nhé. Đại ca bị đánh khi đang chuẩn bị đi gặp sếp ở Hồ Tây, chúng nó lại biết tên và biết cả nơi trọ của đại ca, trong khi từ trước đến giờ ngoài việc ăn với học đại ca không hề xích mích với ai. Chỉ có gã Nhật Huy đã từng gặp đại ca và sếp. Và bây giờ sếp ra Bắc, chúng ta đi chơi, chuyện xảy ra lần này còn lớn và mức độ nguy hiểm hơn, đời làm gì có nhiều trùng hợp thế? -Sơn nhún vai.
_Cái này...! -Nghe nó nói tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều mà từ trước đến giờ tôi không thể nghĩ tới. Có lẽ sự từng trải giang hồ khiến nó dễ dàng nắm bắt và suy luận trong sự vụ này.
_Xét tình tiết hung thủ băng bó cho mẹ đại ca, cho thấy hắn sợ mẹ đại ca bị nguy hiểm tính mạng. Hắn khá cẩn thận trong hành động, nhưng chi tiết này cho thấy hắn không phải là cướp chuyên nghiệp, nếu cướp chuyên nghiệp hắn đã bỏ mặc mẹ đại ca mà tẩu thoát nhanh sau khi lấy được tài sản rồi. Nên em nghĩ ngoài cướp ra hắn có mục đích khác.
_Ừ! -Tôi bần thần nghe nó nói. Thấy cũng có lý.
_Quay trở lại chuyện cũ. Đại ca có nhớ mặt bọn chúng không? Chỉ một thằng thôi!
_Lúc ấy, trời mưa rào, tối nhập nhoạng, tao chỉ nhớ mang máng một thằng có khuôn mặt lưỡi cày có hình xăm con bọ cạp ở mu bàn tay.-Tôi cố lục lại trí nhớ, chỉ có gã định chạy tới sút tôi thì bị tôi đập gạch vào chân, ngã ra ôm cẳng chân là tôi nhớ rõ. Còn mọi thứ vẫn rất mông lung, dù sao cũng già nửa năm rồi...
Hung thủ vẫn đang trong bức màn bí mật....
Vì kể cả có nhớ ra cũng biết tìm chúng nó ở đâu....
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra một chi tiết, chiếc Camry phóng từ đường hầm ở khu giải trí cao cấp mà lần trước lúc Sơn mới xuống Hà Nội chúng tôi vào đó mát-xa. Nó có chung biển số với chiếc xe đã dọi đèn pha vào tôi khi tôi bị bọn kia đánh hội đồng...
Nếu những vấn đề trên liên kết lại thành một thể thống nhất, và hung thủ đang nhắm vào tôi chứ không phải mẹ tôi. Thì ắt hẳn tôi sẽ phải đối mặt với cuộc đυ.ng độ kinh thiên động địa sắp tới... liên quan đến...
"Ngọc" - Từ trong tiềm thức tôi lại gọi tên nàng.
Ông trời ơi! Đừng tàn nhẫn đến như vậy...
(Còn nữa)