_Việt Nam vô địch!
_Việt Nam muôn năm!
_Thái Lan nhà quê đi dép lê.
_Việt Nam vô đối!
_Hú.. ú.. ú... ú.....!
_Đi tiếp nào anh em ơi! - Cậu thanh niên cởi trần cuốn lá cờ trên đầu, đứng hẳn lên yên chiếc xe máy dẫn đầu đoàn cổ động phất cờ. Đoàn xe hàng trăm chiếc đằng sau bấm còi inh ỏi hoà nhịp với những tiếng la hét náo loạn cả một vùng. Hai bên lề đường cũng đứng đông nghịt người, rồi cả trên các ban công của những ngôi nhà mặt phố cũng thấy người là người với nồi niêu xoong chảo đập inh ỏi. Khuôn mặt muôn người như một, đều ánh lên vẻ rạng rỡ, phấn khích và tự hào. Cái rét mướt của mùa đông như đã bị xua tan hoàn toàn bởi cái không khí hừng hực nóng bỏng này.
Cố chen lấn để thoát khỏi đám đông cuồng nhiệt, tôi bê hẳn chiếc xe đạp cà tàng của mình giơ lên đầu, vừa lách, vừa chen, vừa lấn. Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng lọt vào một con phố nhỏ vắng người đi lại. Đặt chiếc xe xuống rồi nhảy lên, ngoái nhìn lại phía sau, thấy đoàn người ngày một đông hơn. Bởi có rất nhiều dòng xe khác ùa đến nhập hội, tiếng hò hét ngày càng dữ dội hơn. Nhìn khắp chỉ thấy một sắc màu đỏ rực và không khí náo nhiệt trải dài bất tận.
_Mới hoà có 1-1 thôi mà! Có gì mà phải ăn mừng dữ vậy? – Tôi nhảo chân đạp xe đi, miệng khẽ lẩm bẩm. Nhưng trong lòng cũng thấy vui vui, tuy không xem trận này nhưng nghe mọi người kể lại thì Việt Nam đá cũng hay, nếu không bị Thái Lan gỡ hoà ở phút 79 nhờ một quả đá phạt thì có lẽ chúng ta đã có được niềm vui trọn vẹn hơn ở trận ra quân này. Dù sao cũng mừng khi đội nhà đã có một trận đấu phải nói là trên cơ người Thái.
“Có lẽ trận sau mình sẽ xem” - Tôi tự nhủ với lòng mình.
****
Tầm này cũng gần 11 giờ đêm rồi, xóm trọ vắng tanh vắng ngắt. Có lẽ mọi người hoặc đã yên giấc nồng trong chiếc chăn ấm cúng, hoặc đang theo những đoàn người cổ vũ, hò hét ngoài kia. Thấy mỗi phòng tôi là còn để điện sáng.
Vừa dắt xe vào tôi đã thấy Hoà đang lúi húi ở dưới bếp. Trên thì mặc cái áo rét to sù sụ, dưới thì... độc chiếc quần chip. Nom thật khôi hài. Ngoài tôi và anh Kiên ra thì hai nhân vật còn lại của phòng vẫn hay có thói quen ăn mặc "bát ngát bao la" như vậy. Mới đầu tôi còn thấy hơi kỳ dị, sau thì cũng quen dần, với cuộc sống sinh viên phong phú với rất nhiều chuyện oái ăm thì như thế âu cũng là phình phường như cân đường hộp sữa.
_Đã về rồi đấy à? – Chẳng cần quay lại nhìn mà nó cũng đoán là tôi.
_Ờ! Sao mà để cửa toang hoang thế, nhỡ có em nào sang chơi nó lại chết ngất ra đấy thì khổ!
_Tầm giờ này tụi con gái nó ngủ hết rồi, sợ qué gì!
_Mà đang làm gì vậy?
_Rang cơm! Ăn không? – Nó quay lại nhe răng cười, rồi tiện đưa một muôi cơm to tướng lên miệng nhai nhồm nhoàm.
_Có! Tớ mang một chút đồ ăn về nè!
_Đâu! Đâu - Mắt nó sáng lên như sao.
_Sườn chua ngọt và gà nướng! Rán lại đi – Tôi gỡ bọc đồ ăn quẳng cho nó.
_Ngon quá, giá như ngày nào cậu cũng mang nhiều đồ ăn thế này về cho anh em được nhờ!
_Thi thoảng thôi! Lấy đâu ra mà nhiều thế? – Tôi chép miệng, thực ra tôi cũng đâu có chủ động cầm về. Lúc ra lấy xe đã thấy túi đồ ăn treo sẵn ở tay lái rồi, chắc là cái Nếp hay cái Thắm, hoặc bác Đạt đầu bếp tốt bụng. Trong quán thì có vẻ như 3 người họ là hay nói chuyện và có thiện cảm với tôi nhất, còn những người khác thì bình thường.
_Anh Kiên và thằng Thanh đâu?! Chờ 2 người về ăn luôn một thể - Giờ tôi mới nhìn quanh nhà.
_Ông Kiên đi với hội cùng lớp rồi, còn thằng Thanh thì “vợ” nó vừa qua đón!
_Đi đâu? Diễu hành hở?
_Thế giờ này còn đi đâu nữa? Thôi cứ ăn trước đi rồi để phần lại.
_Uhm
_Ăn xong rồi tớ với cậu cũng đi luôn, tầm giờ này mà chết dí ở nhà thì thật bức xúc lắm!
_Đi bằng gì? Tớ mệt lắm không nhấc nổi chân nữa đâu.- Tôi cởi cái áo khoác ngoắc lên rồi nằm phịch xuống giường.
_Có ai bắt cậu đi bằng xe đạp đâu?
_Đi bộ lại càng không! – Tôi ngán ngẩm.
_Ơ hay! Sao lại đi bộ!? Thế cậu không nhìn thấy con Dream “chiến” dựng ngoài kia à?
_Không thấy!
_Bỏ mịe! – Nó tái mét mặt, đặt cái chảo xuống rồi cuống cuồng chạy ra cửa ngó.
Tôi vừa cười thầm vừa ngạc nhiên. Quả thật khi nãy về thấy có chiếc xe máy dựng ngoài đấy, nhưng nghĩ là của ai đến chơi ở phòng nào đó trong dãy trọ, nên tôi cũng chẳng quan tâm.
_Tổ bà nhà cậu! Cứ làm tớ sợ! – Nó thở phào quay lại sút vào chân tôi đau điếng. Rồi lại bước xuống lúi húi dưới bếp.
_Xe ai vậy?
_Xe ông già tớ đấy, vừa về mượn chiều nay!
_Tự nhiên về nhà lấy xe xuống làm gì? Đừng nói là cậu cũng có hứng đi bão đấy nhé!
Nó cầm 2 cái âu cơm ngồn ngộn đồ ăn ra đưa tôi một cái, rồi nháy mắt:
_Không! Có việc cần dùng đến mà!
_Việc gì thế?- Tôi vừa xúc cơm ăn vừa tròn mắt nhìn nó.
_Làm ăn!
_Cái gì cơ? - Mắt tôi trợn ngược lên, cố nuốt miếng cơm đang nghẹn ở cổ.
_Làm ăn hả? Cậu có đùa không đấy?
_Tớ đùa làm gì? Nghiêm túc mà!
_Nhưng làm gì mà lại cần đến xe?
_Cậu cứ ăn đi đã, lát nữa tớ với cậu sẽ bàn vụ này, hay lắm!
_Ờ! Nhưng mà... – Tôi bỗng chộp lấy một cái đùi gà trong âu cơm của nó.
_Trả tớ đây!!! – Nó hốt hoảng nhoài người ra định giật lại. Nhưng tôi tránh được rồi lỉnh ra cửa.
_Không trả! Cậu tham vừa vừa thôi, có hai cái thì cậu ăn cả hai, thế mà lúc nào cũng xa xả nào là bạn bè đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi. – Tôi nhe răng cười rồi đưa lên cắn một miếng.
_Nhưng cậu làm ở đấy ngày nào chả được ăn sơn hào hải vị! – Nó gân cổ lên.
_Ăn cái vào mắt! Nếu ngon thế sao cậu không vô mà làm đi – Tôi vẫn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc cái đùi nuột nà chỉ còn trơ lại khúc xương.
_Trả cậu này! – Tôi dứ dứ về phía nó.
_Mịe nhà cậu! Đứng lại! – Mặt đỏ gay, nó hùng hổ vùng dậy đuổi theo tôi. Tôi co giò chạy tót ra ngoài, những tưởng nó ăn mặc như vậy thì sẽ không giám đuổi theo nữa, ai dè nó cũng bám theo luôn. Khiến tôi vừa hoảng vừa tức cười. Hai thằng dồn nhau chạy vòng quanh khu trọ.
_Có chuyện gì vậy? Trộm à? - Bỗng một cửa phòng hé mở, cái Hồng ló đầu ra với cặp mắt kèm nhèm và giọng điệu ngái ngủ.
_Không! Bọn anh...- Thằng Hoà dừng lại định giải thích, nhưng bỗng bắt gặp đôi mắt ngày một mở to hơn của cái Hồng thì nó... mới... như... sực... nhớ... ra... một... điều... gì...đấy... rất chi là...!!!
_Á.. á.. á.. á.. á..a..a..a..a!!! – Tôi bịt chặt tai lại trước hai cái mồm đang ngoác ra hết cỡ, chẳng biết trong 2 đứa nó, đứa nào kêu to hơn!!
_Rầm..!!! – Cái Hồng đóng sầm cánh cửa lại.
Còn thằng Hoà thì kéo sụp cái áo rét xuống chạy thẳng một mạch về phòng.
_Anh Hiếu ơi! Anh Hoà bị làm sao vậy?? Anh Hoà bị làm sao vậy?? - Từ trong phòng cái Hồng run run hỏi vọng ra, nghe có vẻ hoảng loạn lắm thì phải.
_À không! Hihi, nó uống hơi quá chén ấy mà! Thôi em đi ngủ đi – Tôi cố nín cười.
_Chúng mày làm cái trò gì thế? Có định cho người khác ngủ hay không vậy? – Bác Long “trưởng thôn” già đời nhất trong đám sinh viên trọ ở đây mở cửa ra quát.
_Đây em ngủ đây! Sao hôm nay đại ca mộng sớm thế, không đi cổ vũ à? – Tôi cười xoà.
_Đi suốt từ tối, rồi về sớm! Mệt bỏ mẹ ra, mai còn phải đi làm mà!
_Thế chúc bác ngủ ngon nhé!
_Uhm!
_Chúc Hồng ngủ ngon nhé! – Tôi cố nói vọng vào trong phòng của cái Hồng.
_Vâng...- Vẫn cái giọng run run, nó lí nhí trả lời.
Tôi bước về phòng, thấy Hoà đang nằm trên giường trùm chăn kín mít ...
_Ôi! 20 năm gìn giữ nay còn đâu! – Tôi thở dài thườn thượt ra vẻ đồng cảm lắm.
_Cậu im ngay cho tớ! Tại cậu hết! Tại cậu hết! – Nó gào lên thảm thiết trong chăn.
_Thôi đi ông! Ông cố tình phô ra đấy, giờ lại đổ cho tôi à!
_Cậu im giùm cái đi, không thì biến đi cho khuất mắt!
_Thui mà! Có gì đâu mà phải nghiêm trọng thế? Biết đâu trong cái dở lại có cái hay, nhân duyên lại nẩy nở chỉ sau một cái nhìn đắm say thì sao nhỉ?
_Say cái tiên sư nhà cậu! Giờ tớ còn mặt mũi nào nhìn nó nữa mà say với chả xưa!
_Cậu đừng phủ nhận nữa, chẳng thích bỏ xừ ra ấy chứ!
_Ờ thích! Thích lắm! Thích bằng chết! Vậy cậu đã im được chưa? – Nó gắt lên bực dọc.
_Hehe! Im thì im, nhưng mà xe của cậu...
_Thôi chết!! – Nó la toáng lên ngắt ngang lời tôi, rồi tung chăn bật dậy như một con tên, lao ra hé cửa ngó nghiêng, rồi lại thở phào.
_Sao cậu hay đùa dai thế? Nhỡ mất thật thì biết quái đâu mà lần!!!? – Nó bực bội quay lại.
_Ai đùa? Cậu điên nó vừa vừa thôi chứ! Thần hồn nát thần tính à? Tớ đang muốn hỏi là có định dắt xe vào nhà không thôi mà.
_Ờ thì...! Thế không đi à?
_Đi đâu? Muộn xừ nó rồi, cũng vãn vãn rồi, ra đó làm gì cho chết rét! – Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
_Nhưng anh Kiên và thằng Thanh đã về đâu, ít nhất phải 1,2 giờ sáng mới tan mà!
_Kệ 2 ông ý - Tôi vừa lúi húi thay quần áo vừa nói.
_Nhưng ngoài đó...
_Vậy cậu đi một mình đi! Tớ xin kiếu!
_Thế thì nói làm cái quái gì – Nó xị mặt.
_ Mệt với cậu quá, cậu cứ làm như ngoài hôm nay ra sẽ không còn hôm nào để đi nữa hay sao ý. Mới đá có trận khai mạc thôi mà, còn bao nhiêu trận ở phía trước, rồi cả lễ khai mạc nữa. Chỉ sợ cậu không đủ sức mà đi mà gào thôi – Tôi tủm tỉm cười.
_À mà chẳng phải lúc nãy cậu bảo là có gì muốn bàn với tớ hay sao?
_Úi chết! Tí thì quên...- Mắt nó sáng trưng lên, bộ mặt đang tiu nghỉu bỗng trở nên rạng rỡ và háo hức lắm.
_Đây đây, cậu dỏng tai lên mà nghe nè! – Nói vậy nhưng nó lại cúi xuống thầm thì vào tai tôi ra vẻ bí mật lắm.
_....
_Cái gì cơ! – Tôi bật ngửa người ra, sững sờ nhìn nó.
_Phe...phe...phe vé!!??? – Tôi lắp bắp.
_Be bé cái mồm chút đi cha nội! – Nó đưa tay bịt miệng tôi.
_Cậu không đùa đấy chứ? – Tôi hạ giọng xuống, nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên với phi vụ mà nó đang đề xuất.
_Cậu nghĩ tớ có vẻ đùa cợt lắm hả?
_Nhưng...
_Cậu không phải lo gì cả! Không bao giờ sợ lỗ hết, tớ bảo đảm với cậu sau Sea Games này tớ với cậu sẽ để ra được một món kha khá! Tin tớ đi!
_Đơn giản vậy sao? – Tôi cất giọng ngờ vực.
_Quan trọng là có cửa lấy vé, và vốn thôi. Cửa thì tớ có rồi, còn vốn thì tớ với cậu mỗi thằng cố gắng xoay lấy khoảng từ 3 đến 4 củ.
_Nhiều thế thì lấy đâu ra? – Tôi trợn mắt.
_Thế thì mới cần cậu phải động não một chút! – Nó nháy mắt, rồi rút trong túi áo ra một sấp tiền. Quẳng xuống trước mặt tôi.
_Tớ nói với ông bà già đây là tiền học thêm tiếng anh ở Newstar, còn cậu! Tìm lý do đi! Không thì lấy ý tưởng của tớ cũng được! – Nó nhe răng cười.
_Cái này thì... – Tôi hết nhìn nó rồi lại nhìn sấp tiền, đầu óc suy nghĩ lung tung, rối loạn không chủ đích.
_Mạnh dạn lên một chút đi! Chẳng phải cậu luôn nói với tớ về một ước mơ lớn trong đời sao? Dù tớ không biết đó là gì, nhưng thấy cậu lăn lộn kiếm tiền sớm như thế, ắt hẳn cậu cũng đã có những dự tính riêng. Nhưng với đồng lương vài trăm nghìn một tháng ở cái nhà hàng đấy, nuôi cái mồm cậu còn không đủ, nói gì đến chuyện khác. Tớ thiết nghĩ đã đến lúc cậu nên có sự đột phá trong cuộc sống! Có vậy mới rút ngắn được quãng thời gian để đi đến cái đích mình muốn nhắm đến.
_Nhưng còn phải đi học, rồi đi làm nữa! Tớ sợ không có thời gian! – Tôi ngập ngừng.
_Nghỉ mấy hôm thôi mà, nhờ anh Kiên hoặc thằng Thanh đi điểm danh hộ. Còn chỗ làm thì cậu còn tính cái gì nữa? Nếu vẫn muốn tiếp tục làm ở đấy thì để tớ ra báo cho cậu xin nghỉ ốm là ổn thôi?
.... Tôi ngồi bần thần một lúc. Dần dần những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đã được chắp nối lại thành một khối tư tưởng thống nhất...
2 năm 6 tháng 18 ngày, và mình còn phải phấn đấu trong bao lâu nữa...?? Nếu để khẳng định mình thì tôi chưa tính đến, nhưng nếu có thể sớm gặp lại..
Phải! Luôn có một ước mơ cháy bỏng, hiện hữu trong trái tim tôi...
_OK! Sáng mai tớ sẽ về nhà – Tôi ngẩng lên nhìn Hoà, đôi mắt thể hiện rõ sự quyết tâm.
_Có vậy mới là bạn tớ chứ!! – Nó nhảy cẫng lên rồi lao đến ôm chầm lấy tôi hét vang
_Việt Nam vô địch!
_Việt Nam vô địch! – Tôi cũng phấn khích hét theo nó.
_Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi! Và chúng ta là người chiến thắng..- 2 thằng cùng nghêu ngao hát vang một bài hát rock Việt quen thuộc.
_Thắng cái gì mà thắng!!? - Bỗng có tiếng nạt lớn từ bên ngoài vọng vào khiến 2 thằng giật mình.
_Lạch cạch...- Cánh cửa hé mở. Thằng Hoà cuống quýt lao lên giường đắp vội cái chăn.
_Bài vở giấy bút đâu roài! Làm tiếp hội giặt quần áo! - Thằng Thanh ngó vào cười nhăn nhở.
_Không đi theo đoàn mà lại ở nhà tự sướиɠ hả hai thằng em? – Anh Kiên mở toang cửa ra cười cười.
_Hjx! Thôi con lạy hai bố! Hết cả hồn – Hoà thở phào.
_Sao mà hết hồn! Tưởng mày trơ lắm mờ!- Thằng Thanh vắt cái áo khoác lên, rồi khề khà cái giọng quen thuộc.
_Hai bác không biết đấy thôi, ku Hoà nhà ta vừa có một vài chuyện rất chi là hoành tráng – Tôi tủm tỉm.
_Chuyện gì vậy?
_Mai ra hỏi em Hồng sẽ biết liền à – Tôi không nhịn được nữa phá lên cười.
_Cậu...- Hoà tái mặt, nhưng rồi nó cũng phì cười theo tôi.
Thế rồi hai thằng đều bò lăn ra cười ngặt nghẽo trước con mắt khó hiểu của cả thằng Thanh và ông Kiên...
****
Quảng trường trung tâm khu Liên Hợp Thể Thao Quốc Gia Mỹ Đình mấy hôm nay lúc nào cũng tấp nập người. Bởi cả nước đang hướng về đây, trong ngày hội thể thao lớn nhất Đông Nam Á đang sắp chuẩn bị khai màn. Khắp nơi đều bao trùm một bầu không khí đông vui và nô nức của những du khách trong và ngoài nước đổ về đây tham dự cổ vũ Sea Games.
Các dịch vụ ăn theo cũng nhờ thế mà nở rộ, từ bán đồ lưu niệm, cờ hoa, băng rôn, băng đô, ăn uống, giải khát lưu động..v..v.. đến những người bán hàng rong, đệ tử cái bang cũng thấy xuất hiện. Đội ngũ taxi, xe ôm đang có những ngày bận rộn, và đội ngũ..trộm cắp móc túi cũng hoạt động năng nổ hơn bao giờ hết... Hà Nội nói chung và Mỹ Đình nói riêng đang dần trở thanh nơi đất lành chim đậu cho đủ mọi thành phần từ khắp nơi đổ về kiếm miếng cơm manh áo.
_Anh mua vé ạ!? Khai mạc hay là trận Indo? – Đang đứng nhồm nhoàm túi bắp rang bơ, thấy có 2 thanh niên ngó nghiêng táp xe máy vào lề đường tôi liền chạy đến bắt sóng ngay.
_Trận Việt Nam – Indo giá thế nào chú em?
_Trận này đá sân Hàng Đẫy. Anh cần A,B hay C,D?
_Loại A!
_A em hết mất rồi, vì em lấy có mấy cặp A thôi, cổ vũ bóng đá mà ngồi bên đó thì buồn lằm, toàn các Vip khách mời và mấy ông già thôi, nên không sôi động bằng B. Nếu để xem bóng thì tốt nhất là anh chọn B đi. Em còn 4 cặp B đẹp, nhìn bao quát sân luôn, cuồng nhiệt cứ gọi là tơi bời khói lửa, em đảm bảo...
_Chú cho anh cái giá! – Gã thanh niên ngồi trước hất hàm cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của tôi.
_Dạ! Đồng hạng 2,3 triệu một cặp anh ạ!
_Mẹ! Chúng mày gϊếŧ người à? Làm đếk gì mà đắt thế?
_Không đắt đâu! Chỗ em là rẻ nhất rồi đấy, chiều mai đá rồi, em sợ chiều nay hoặc sáng mai sẽ còn lên nữa nếu anh không mua sớm, anh không tin cứ đi tham khảo một vòng đi! – Tôi hơi bực mình trước thái độ ăn nói sỗ sàng, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng với gã.
_Vậy C,D thì sao? – Gã ngồi sau cũng tham gia.
_C,D em cũng hết, nhưng giá của nó ở đây cũng dao động từ 1 – 1,5 triệu.
Hai gã quay lại nhìn nhau rồi không nói không rằng phóng vụt đi. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm, vì một ngày cũng phải tiếp vài chục thể loại khách vu vơ như vậy.
Lại một chiếc xe ô tô đi chậm chậm qua, từng đám người cả chạy bộ lẫn đi xe máy phi ra xúm vào nhao nhao hỏi...tôi cũng định chạy lại, nhưng thấy đông qua nên thôi.
Vậy là tôi đã dấn thân vào “nghiệp” phe vé được 3 hôm nay, nói nôm na dễ hiểu hơn là bán vé chợ đen, đó là một nghề thời vụ phải nói là hot nhất trong kỳ Sea Games này. Nhưng hot không có nghĩa là dễ kiếm tiền, không phải chịu cảnh đứng chầu trực xếp hàng giữa hàng nghìn người từ 3,4 giờ sáng cho đến tận chiều để kiếm được một tấm vé giá gốc tại các điểm bán vé trên địa bàn Hà Nội. Nhưng cũng bạc mặt phơi sương nếm gió ngoài đường, có những lúc tranh giành khách thậm trí có thể dẫn đến ẩu đả, nhưng chúng tôi luôn khôn khéo tránh né bởi tự biết không thể nào đú được với mấy bác “bộ đội thôn” mặt mũi bặm trợn toàn sẹo và vết săm, với hàng lúc nào cũng gài sẵn trong người hở tí là đòi xin tí tiết. Chúng tôi lấy vé qua một đầu nậu khác ở bên sân Hàng Đẫy, với giá cũng khá là cao rồi đi bán lại ăn chênh lệch, có thể bán thông qua các mối quan hệ bạn bè, gia đình, trường học, xã hội, hoặc bán cho khách đi đường, tuỳ theo khách mà ăn lợi nhuận, gặp khách ngu ngơ không biết gì thì lợi nhuận có thể gấp đôi. Còn gặp ai có vẻ am hiểu hơn một chút thì cũng chỉ kiếm thêm được một vài trăm nghìn rau dưa, có khi dân phe còn bán lại cho nhau để đi xào lại, chia nhau tí cháo. Phân chia ra làm 2 khu vực chính là sân vận động Hàng Đẫy và sân vận động quốc gia Mỹ Đình, đó chính là hai địa bàn hoạt động chính của dân phe. Phương thức bán chủ yếu cũng chia làm hai loại, bán lẻ và bán “mão”: Bán lẻ là bán từng cặp một, còn bán “mão” là bán các gói hoạt động tại sân Mỹ Đình bao gồm trận khai mạc Việt Nam – Thái Lan, khai mạc - bế mạc Sea Game, bán kết và chung kết bóng đá nam với giá từ 7 – 9 triệu đồng/1 gói.Sau trận Việt Nam – Thái Lan thì hình thức bán “mão” hầu như không còn, bởi dân bán “mão” đã xé lẻ ra để bán với lợi nhuận cao hơn, hoặc khách hàng “cóng” không giám ôm cả hai trận bán kết và chung kết vì chưa biết Việt Nam có vào được hay không? Nếu Việt Nam ko vào thì mấy tấm vé đó sẽ biến thành tờ giấy lộn không hơn không kém.
Thị trường vé chợ đen có vẻ hơi trùng xuống ngày đầu tiên sau trận khai mạc, rồi lại bùng lên ngày hôm sau, cứ lên rồi lại xuống rồi lại lên. Nóng như thị trường chứng khoán phố Wall vậy. Mọi diễn biến đều bắt nguồn từ những thông tin nóng bỏng bên lề giải bóng đá nam Sea Games 22 này, và cả từ nhu cầu của khách tăng giảm đột ngột. Tuy không sốt bằng trận khai mạc giữa Việt Nam với Thái Lan mấy ngày trước với giá vé trên trời 4,5 triệu đồng một cặp A hoặc B, nhưng so với giá gốc bán ra thì nó cũng đã đội lên gấp mấy chục lần. Ngày đầu tiên tôi và thằng Hoà có vẻ hơi bị ngộp khi mới chân ướt chân ráo bước vào, nhưng đến ngày thứ 2 chúng tôi đã bắt nhịp được và có thể nói hai thằng cũng khá là có duyên cộng thêm một chút nhạy bén và tinh ranh nên chúng tôi đã nhân số vốn ban đầu của mình lên gấp rưỡi chỉ trong 3 ngày. Hai thằng phân chia nhau ra hoạt động ở hai khu vực chính là Hàng Đẫy và Mỹ Đình, để tiện liên lạc trao đổi thông tin liên lạc được linh hoạt hơn nên mỗi thằng đã tự sắm cho mình một chiếc điện thoại di động, hồi ấy là một thứ khá là xa xỉ đối với tầng lớp học sinh – sinh viên.
_Em ơi!
Đang đứng tựa lưng vào gốc dừa cảnh gật gà gật gù, nghe có tiếng gọi, tôi mở bừng mắt ra. 2 gã thanh niên khi nãy đang phi xe quay lại.
_Gì vậy anh?
_Giá cặp B có bớt được không em?
_Không được đâu anh ạ, em để giá vậy là muốn bán cho nhanh rồi, chứ anh lên Hàng Đẫy mà hỏi thì không bao giờ có giá dưới 2 triệu rưỡi đâu
_Làm gì mà chắc lép thế em? Bớt cho anh một chút anh lấy 2 cặp! OK
_Em bớt cho anh mỗi cặp 50k, 4 triệu rưỡi 2 cặp thì em bán!
_Không bớt thêm được à – Gã ngồi sau nài thêm
_Không anh ạ - Tôi kiên quyết.
_Ok, vậy để cho anh 2 cặp.
_Anh đếm tiền trước đi! – Vừa nói tôi vừa ngước lên nhìn ngó xung quanh cảnh giác.
Gã ngồi sau rút ra một sấp tiền đếm đếm rồi đưa tôi, tôi bước lại gần kín đáo luồn tay vào túi trong áo phao rút 2 chiếc phong bì cuộn tròn đưa cho gã. Cả hai đều cẩn thận kiểm tra lại tiền hàng, cuộc mua bán diễn ra chóng vánh, rồi hai gã lại phóng vụt đi.
“Hôm nay quả là đại cát” – Tôi mừng húm, từ sáng đến giờ cũng đã tẩu được 3 cặp B, 2 A, đấy là hôm nay tâm lý đang muốn kìm hàng nên tôi còn kiêu khách chán, thế mà vẫn bán đều đều, công nhận là mình thật có duyên. Cứ đà này mà suôn sẻ cho đến hết Sea Games thì....
_Reeengggg...Reengggg!! - Bỗng có tiếng chuông reo khiến tôi giật mình.
_Alo! Hoà à!
_Tình hình thế nào rồi, ở đấy cậu con mấy cặp B?
_Còn 2 cặp thôi cậu ạ !
_Cậu bán bao nhiêu thế?
_Một cặp bán 2ttr4, còn hai cặp bán 2tr2,5
_Bỏ mẹ! Tao bảo mày gìm hàng rồi cơ mà!
_Mày bảo lúc nào đâu mà bảo?
_Nản thật! Thôi chuyện đó nói sau, giờ mày mua lại cho tao 3 cặp B nhanh lên.
_Mua chỗ nào?
_Thì mua lại của dân phe, mua thêm 3 cặp nữa, giá từ 2 triệu rưỡi đến 3 triệu một cặp cũng được, xúc luôn 3 cặp đi. Rôi bắt xe ôm lên đây luôn.
_Làm cái gì vậy?
_Thì cứ ôm đi, đang có khách sộp, thằng này muốn mua biếu các sếp ở cơ quan. Tao hét láo 3 triệu rưỡi một cặp nó cũng gật như ngan, nó cần ít nhất là 5 cặp, còn cần thêm nó sẽ alo. Mày nhập lại 3 cặp B nữa rồi bắt xe ôm lên Paradise 30A Lý Thường Kiệt, tao với nó đợi ở đấy, giao dịch ở đấy luôn, nhanh nhá.
_Ê ê khoan đã! Tao hỏi cái..
_Tút..tút...tút....
Tôi thở dài ngao ngán, đúng là nhân tính không bằng trời tính. Càng lúc càng thấy chóng hết cả mặt...
****
_Mày nói cái gì cơ? – Đang nhồm nhoàm xé cái đùi chó nướng, Hoà dừng lại trợn mắt nhìn tôi.
_Tao muốn ôm vé trận chung kết – Tôi nhấp một ngụm rượu, rồi nhìn thẳng vào mắt nó khẳng định lại điều mình vừa nói.
_Mày có bị điên không đấy?
_Không điên đâu! Mày tính mà xem, giờ thị trường đang lên cao điểm, Việt Nam vào bán kết rồi, đầu nậu chỗ mày cũng hét giá cao bằng với giá phe bên ngoài,khách hàng cũng khôn và tỉnh ra nhiều. Giờ có mua đi bán lại lặt vặt mấy cặp vé trận bán kết này cũng chỉ kiếm được vài ba trăm nghìn một cặp, chẳng bõ taxi xe ôm đi lại Hàng Đẫy - Mỹ Đình liên tục rồi lại điện thoại, công sức mồm mép nữa. Chi bằng nhân lúc vé trận chung kết đang rẻ, tao với mày dồn tiền ôm khoảng hai đến ba chục cặp, đến lúc Việt Nam thắng Malaysia lọt vào chung kết rồi chẳng phải tao với mày phát tài sao! – Tôi chậm rãi giảng giải cho nó.
_Mày đừng mạo hiểm như thế, Malaysia cũng đang mạnh lắm! Không phải chuyện chơi đâu.
_Mày không tin vào sức mạnh của đội nhà sao?
_Tao tin, tao cũng rất hy vọng! Nhưng nhưng tao không muốn nhìn thấy tiền của tao bay lơ lửng, tao muốn lúc nào nó cũng phải nằm chắc ăn trong túi của tao. – Nó xua tay lắc đầu nguây nguẩy.
_Ok! Vậy hạch toán chia đôi ra, mày tiếp tục đi đường của mày! Tao đi đường của tao! – Tôi cạn luôn chén rượu.
_Mày ham hố quá nên lú mẹ đầu óc rồi – Nó cũng dốc cạn chén.
_Hoà này!
_Hả!
_Đừng xưng hô tao mày, cứ cậu tớ cho nó thân mật! – Tôi với lấy chai rượu rót cho nó và rót luôn cho cả tôi.
_Uhm...
_Từ lúc tớ với cậu lao vào kiếm tiền, tớ thấy 2 thằng mình tự nhiên không còn được vô tư như ngày xưa nữa! – Tôi với tay gắp thức ăn cho nó.
_Ok! Rồi sao nữa!
_Cậu uống đi đã – Tôi với ly rượu ra.
2 thằng cụng chén rồi nốc cạn.( Chẳng biết tự bao giờ tôi đã trở thành một tay nhậu, tuy không bợm lắm, nhưng cũng lai rai dăm mười chén. Khề khà như ai)
_Hoà này!
_Ờ! Tớ vẫn đang nghe đây!
_Chẳng phải cậu đã từng nói với tớ là...phải có một sự đột phá sao? – Tôi đã bắt đầu hơi hơi méo tiếng.
_Đúng! Và chúng ta đã đột phá rồi đấy thôi.- Nó nhe răng cười thoả mãn.
_Cậu cho rằng đã là đủ?
_Phải! Tớ nghĩ là đủ, chúng ta đã có thể tự sắm cho mình điện thoại, trừ vốn đi mỗi thằng đã có một khoản kha khá, và chúng ta được ngồi trong những nhà hàng như thế này, ăn những món mình thích. Chúng ta đột phá, bay nhảy thế là đủ rồi, đừng nhảy cao quá cậu ạ, nên tính đến việc hạ cánh an toàn đi là vừa.
_Hạ cánh an toàn! Hahaha..- Tôi bật cười sằng sặc. Rồi tiện mồm làm thêm chén rượu nữa.
_Việt Nam thắng Malaysia là điều chắc chắn, có gì không an toàn ở đây chứ? – Tôi lờ đờ nhìn nó.
_Với bóng đá thì không có gì là chắc chắn cả, với lại ngay cả chính bản thân cậu ngày xưa chẳng phải cũng coi thường bóng đá Việt Nam lắm sao? Sao giờ lại quay ngoắt 180 độ vậy?
_Bản ngã do chính mình tạo nên và cũng có thể do chính mình xô đổ. Tư duy cũng phải có lúc nọ lúc kia, giờ tớ yêu bóng đá Việt Nam hơn bao giờ hết! Việt Nam muôn năm! – Tôi cao hứng hét toáng lên khiến tất cả mọi người đều ngoảnh lại nhìn.
_Việt Nam vô địch!!!!- Một vài người cũng cao hứng hô theo.
_Cậu say rồi đấy! – Hoà đỏ bừng mặt khẽ gằn giọng.
_Tớ không say, thể hiện tình yêu của mình với bóng đá thì có thể mọi lúc mọi nơi mờ! – Tôi tủm tỉm cười.
_Mà thôi! Nói vòng vo mãi làm gì! Giờ chốt hạ một câu, cậu có theo tớ không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt nó.
_Theo cậu...- Nó ngập ngừng.
_Để yên tâm chúng ta giữ lại mỗi thằng 5 triệu để hạ cánh an toàn. Còn lại dốc hết vào niềm tin Việt Nam. Nếu thành công niểm vui sẽ nhân lên gấp nghìn lần. Còn nếu thất bại thì coi như những ngày vừa qua là những ngày dạo chơi và trải nghiệm sự đời! Ok
_Nhưng mà...
_Còn nhưng gì nữa...hãy thử một lần...
_Sống mái cũng đội tuyển Việt Nam thân yêu! - Bỗng nó cắt ngang lời tôi.
Tôi sững lại đôi chút, và khi đã chắc chắn nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt nó thì cả hai thằng lại vỡ oà ra một niềm cảm xúc khác. Tôi rót đầy hai ly rượu rồi cùng nó nâng lên. Hai thằng cùng hô vang:
_Việt Nam Vô Địch!!
_Hú hú..hú..hú.. ú.. ú!! - Mọi người trong quán, từ khách đến chủ dù không hiểu lắm câu truyện giữa tôi và Hoà nhưng cũng đồng khởi hưởng hứng niềm phấn khích đang dâng cao của cả hai thằng!
Thế mới là người Việt Nam....
****
Phút thứ 87 Indra ghi bàn gỡ hoà cho đội tuyển Malaysia sau bàn rút ngắn tỉ số của Zainizam ở phút 85....
2 phút 2 bàn thắng vào lưới tuyển Việt Nam. Hai tiếng sét đánh thẳng vào hàng triệu con tim Việt Nam vẫn còn đang say men chiến thắng...
Sững sờ và bàng hoàng, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt lại là sự thật. Cả quán bia như lặng đi, không gian như ngưng đọng lại, nghẹn ngào trong nỗi lo âu và hoang mang tột cùng...
_Không! Không thể nào – Hoà bần thần nắm chặt lấy tay tôi.
_Trời ơi...- Tôi nghiến chặt răng.
_Gục ngã mất! Chúng ta có thể gượng dậy nổi sau bàn thua này không? - Một người khác ôm đầu thốt lên não nề.
Sau những lời than thở không gian lại trở về im ắng, hàng trăm đôi mắt như dán chặt vào màn hình, hàng trăm con tim như đang muốn nẩy tung ra khỏi l*иg ngực sau mỗi đường bóng lên của Malaysia....
Thời gian bù giờ còn 3 phút...
Phút thứ 90...
“...Đội tuyển Việt Nam được hưởng một quả phạt góc... Văn Quyến sẽ đá phạt...anh treo bóng vào giữa khu vực 16m50...Thanh Bình băng lên....Thanh Bình....
Vàoooooooooooooo!!! Vào rồi! Vào rồi thưa các bạn....”
Cả quán bia như muốn nổ tung! Vỡ oà trong niềm hạnh phúc vô bờ bến, mọi người ai cũng cố gào thét hết mức có thể, tiếng bàn ghế xô đẩy, ly vỡ loang choang xen lẫn với những tiếng reo hò liên miên bất tận...
_Vào rồi cậu ơi! Vào rồi! – Hoà ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng ôm chặt lấy nó mà không biết nói gì nữa cả, chỉ biết gào và thét, tư nhiên hai hàng nước mắt tứa ra, tuôn rơi nóng hổi.
Chúng tôi ôm nhau nhảy cả lên bàn, rồi quay sang ôm lấy bất cứ ai mà mình bắt gặp, bất kể già trẻ trai trái. Khoảng cách giữa mọi người như được thu hẹp lại hơn bao giờ hết...tất cả đều là người Việt Nam! Phải...người Việt Nam! 3 chứ ấy giờ đây mới thật tự hào và thiêng liêng làm sao...
Và rồi trọng tài đã nổ hồi còi kết thúc trận bán kết nghẹt thở giữa U23 Việt Nam và U23 Malaysia với phần thắng đã thuộc về đội tuyển thân yêu của chúng ta!!
_Việt Nam...Chiến Thắng!!!
_Thắng rồi! Thắng rồi bà con ơiii!!
_Việt Nam muôn năm!
Từng tiếng hét cuồng nhiệt vang lên theo mạch cảm xúc đang cuộn chảy trong trái tim mỗi người...chúng ta đã chiến thắng...!!
_Đi thôi cậu! Đi thôi mọi người ơi – Tôi nắm tay Hoà chạy ra cửa, chạy giữa những tiếng hò hét và những khuôn mặt hân hoan.
_Cái gì đây? – Hoà trố mắt khi thấy tôi lôi từ trong chiếc balo ra hai chiếc mặt nạ trâu vàng mà tôi đã kỳ công làm suốt cả chiều nay.
_Đeo vào đi! Tớ chuẩn bị cho chiến thắng tối nay đấy – Tôi nháy mắt.
_Ok! Ok! Giờ cậu có bôi gio trát trấu vào mặt tớ! Tớ cũng nghe, giờ cậu là thần tài của tớ rồi – Nó nhe rằng cười khoái trá rồi đeo mặt nạ vào.
Chúng tôi mỗi thằng quàng thêm một lá cờ rồi lên xe ùa vào dòng người đang ùn ùn đổ ra đường ngày một đông với khí thế hừng hực.
_Đi đâu đây? – Nó quay lại hỏi tôi.
_Đâu cũng được, càng đông càng vui – Tôi hét lên.
_Giờ thì chỗ nào cũng đông cả!
_Làm lại một vòng Mỹ Đình cho nóng rồi phi lên bờ hồ!
_Ok Men!
Hoà rồ ga phóng đi, tôi đứng thẳng người dang hai tay ra hét toáng lên, cộng với hai chiếc mặt nạ ngộ nghĩnh nổi bật khiến cho mọi người đi xung quanh cũng hào hững hét theo...Tôi cứ thế bắt nhịp...
_Việt Nam...
_...Vô Địch!
_Việt Nam...
_...Vô Địch!
_Việt Nam...
_...Vô Địch!
****
Chẳng biết đã lượn vao nhiêu vòng Bờ Hồ, Thanh Niên, Điện Biên Phủ, Kim Mã, Cầu Giấy, Mỹ Đình....hò hét khản đặc cả giọng! Nhưng chúng tôi vẫn chưa có vẻ gì là đuối sức cả. Đoàn người dường như ngày càng đông! Ngày càng máu lửa hơn, với khí thế ngút trời...
_Còi đê! Còi đê các bạn ơi! – Lúc dừng lại ở một ngã tư. Một người dẫn đầu hô vang.
Thế là hàng trăm chiếc xe cùng đồng thanh hú còi inh ỏi, đủ mọi thể loại. Một đoàn xe khác phòng vụt qua thấy vậy cũng rú còi hưởng ứng, tạo nên một bản nhạc không theo nốt nào cả, chỉ chung một nốt duy nhất, đó chính là sự đồng điệu. Giao thoa giữa nhưng con tim đang có chung một niềm cảm xúc, tự hào dân tộc...
_Đổi xế đi cậu ơi! Tớ mệt rồi – Hoà ngoảnh lại cười.
_OK – Tôi nhảy xuống xe, cởi nốt chiếc áo khoác buộc vắt ngang hông. Lúc này trên người tôi chỉ còn độc chiếc áo may ô, cả Hoà cũng vậy. Nhưng với không khí nóng bỏng thế này thì chắc lát nữa chúng tôi sẽ trần trùng trục như mấy anh dẫn đầu đoàn mất thôi...
_Đi tiếp nào các bạn ơi! - Một người đứng lên phất cờ ra hiệu. Cả đoàn xe tiếp tục rồ ga phóng đi.
_Lượn đến sáng luôn nhé cậu! – Tôi hưng phấn hét lên tiếp.
_Cậu lượn đến chiều mai cũng được – Hoà cũng gào vào tai tôi.
Chúng tôi lại tiếp tục rồ ga cuốn theo dòng người...
Lần đầu tiên tôi sống trong bầu không khí tưng bừng và cuồng nhiệt đến vậy, còn cao trào hơn cả trận thắng Indonesia và hôm diễn ra buổi lễ khai mạc Sea Games. Thế này nếu Việt Nam và thắng Thái Lan trong trân chung kết nữa thì...
Bất giác nghĩ tới trận chung kết tôi tủm tỉm cười thầm. Với 20 cặp vé trận chung kết toàn cửa đẹp mà chúng tôi đang ôm chắc chắn sẽ lãi không dưới 3 triệu một cặp. Vậy là chúng tôi đã có những bước khởi đầu thuận lợi đầu tiên trong cuộc sống, dù có thể bằng cách thức mà xã hội đang lên án rất gắt gao mấy ngày hôm nay, dư luận không đồng tình, rồi báo chí và cả công an cũng đang vào cuộc với thị trường vé chợ đen này. Nhưng chúng tôi cũng đã có những sự cố gắng, và cả những quyết định táo bạo, với cả những trải nghiệm mang tính chất rất thương trường, những trải nghiệm mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Dù có hối hận hay là không hối hận thì đó vẫn sẽ là những vốn sống quý giá giúp chúng tôi trưởng thành hơn trong bước đường tương lai sau này.
_Ê! Sao cậu đi chậm thế! Đinh tách đoàn à? - Giọng Hoà vang lên cắt ngang những suy nghĩ đang nảy sinh trong đầu tôi.
_À Uhm! Đang định xuống nhập hội với đoàn ở Mỹ Đình!
_Lại quay lại đấy hả!?
_Uhm! Chỗ đấy lúc nào chẳng là điểm nóng! Làm một vài vòng nữa rồi về nhà thôi! Còn nhiều việc phải suy tính lắm! – Tôi vòng xe quay lại. Nhắm hướng Cầu Giấy.
_Uhm! Tớ đang nghĩ xem là mình sẽ mua con xe gì? – Hoà mơ màng.
_Đừng mơ vội! Tạm thời cậu cho đôi chân còn đang lơ lửng của cậu chạm đất đi đã – Tôi phì cười.
_Sao lại mơ! Đó là thực tế mà!!
_Hú...hú...! Mặt nạ đẹp lắm! - Một nhóm xe phóng vụt qua để lại cho chúng tôi những lời tán thưởng.
_Việt Nam mà! – Chúng tôi mỉm cười đáp lại.
_Nhanh lên cậu ơi! Có vẻ Mỹ Đình đang sôi động lắm thì phải, thấy mọi người cũng đang đổ về đấy!- Hoà sốt sắng giục.
_Sao phải vội! Nhanh hay chậm rồi cũng bắt kịp được đoàn thôi mờ!
_Ôi! Trâu dzàng..trâu dzàng kìa mí người ui....
_Hey 2 anh trâu dzàng đẹp zai!
_Việt Nam dzô địch!!
_Việt Nam muôn năm.
Chúng tôi nhìn lên phía trước, một chiếc taxi loại 7 chỗ đang đi đến, trên xe bật đèn sáng trưng, có vẻ không khí cũng rất sôi nổi, có một vài cô gái thấy chúng tôi, liền nhoài người ra khỏi cửa xe vẫy vẫy, hú gọi đặc sệt giọng miền Nam. Chắc là ra Hà Nội coi Sea Games đây mà.
_Việt Nam vô địch!! Việt Nam vô địch!! – Hoà khoái trá đứng dậy hô vang, khiến mấy cô bé thích thú khúc khích cười, rồi lại hò reo rộn rã.
Tôi cũng cao hứng hô theo:
_Việt Nam chiến thắng! Việt Nam muôn....
Bỗng nhiên tôi im bặt... chiếc taxi lướt qua tôi. Qua ánh đèn đang bật trong xe tôi thấy có một cô gái ngồi ở chiếc ghế đầu tiên cạnh ghế lái...cũng quấn băng rôn trên đầu, đôi má cũng dán 2 lá cờ, nhưng không náo nhiệt như các bạn đi cùng...cô ấy ngoảnh sang nhìn chúng tôi... chỉ khẽ nở một nụ cười...một nụ cười có thể làm tan đi cái giá lạnh của mùa đông...một nụ cười có thể khiến trái tim tôi ngưng đập trong giây lát để rồi hồi sinh mạnh mẽ...một nụ cười phảng phất những tia nắng ấm áp...cuối chiều....
“Một nụ cười...như ánh hoàng hôn”
Chiếc taxi phóng vυ't qua, tôi ngơ ngẩn ngoái lại như một người bị thôi miên, bởi tâm hồn của tôi đã bị cuốn theo...cuốn theo những tia nắng trong đêm đông lạnh lẽo...
_Ê ê... ê...! Nhìn đường..nhìn....- Tiếng thằng Hoà văng vẳng.
_Xoạt!! Rầm! Rầm! – Tôi thấy mình hẫng lên ngã đập mặt xuống đất rồi lăn thêm mấy vòng nữa.
_Hự...! – Tôi cắn chặt răng cố chống tay gượng dậy, toàn thân đau ê ẩm, xương cốt rã rời. Mồm mặn mặn một vị tanh đặc trưng của máu. Chiếc mặt nạ dúm dó ép chặt vào mặt khiến tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi hoảng hốt cố gắng đứng dậy quờ quạng xung quanh...như để tìm kiếm một chút dư âm nào đó vẫn còn văng vẳng đâu đây...
“Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống...em sẽ đến cùng với nhưng tia nắng cuối cùng...với anh!”
Tôi vội đưa tay gỡ chiếc mặt nạ vướng víu ra khỏi mặt. Định thần nhìn lại...bóng chiếc taxi đã khuất dần...
_Không! Không! – Tôi nặng nhọc hét lên rồi tập tễnh cố gắng chạy theo.
Bỗng một đoàn xe lại ùa qua. Từng tiếng reo hò, hý lộng inh ỏi kéo đến xua tan không gian vắng lặng....
_Bạn ơi có sao không?
_Việt Nam cố lên!
_Cố lên bạn ơi!
_Việt Nam vô địch!
_Đi tiếp nào bạn ơi!
_Đứng dậy và ngẩng cao đầu lên!
_Cố lên!
_Cố lên!
_....
_....
_....
_....
Từng lời động viên, hò hét văng vẳng bên tai rồi lại nhỏ dần nhỏ dần. Tôi cứ đứng thất thần giữa đường, giữa đám đông cổ động đang đi qua. Trong tâm trí của tôi vẫn?