Với chuyện phò phạch, tôi không thích đi hàng mới, có em nào ngon lành là tôi cứ đi riết. Nhưng lạ cái, tôi lại rất khoái ngắm hàng mới và đọc review trên web. Cứ có thời gian rảnh là tôi lại mở máy cái web gái gọi lên xem, dạo này có em nào mới không, có em nào nuôi lông sum suê không, có em nào xôi thịt không; rồi đọc report của checker nữa, lắm chuyện giải trí vcl, nào là ông nọ ăn bún đậu xong đi check hàng đang cao trào thì đau bụng phọt cứt, ông thì đang cưỡi ngựa thì rách bao, ông thì khoe này này tôi mới nhân trần em này xong các dồng da^ʍ ạ,…. như thể một chiến tích khi đá phò.
WTF!! Cái lề gì thốn!
“[HN] 300k Hoàng Ánh – Thiên thần trở lại, vì sự ngon chim của cộng đồng checker”
Tôi hơi chột dạ khi đọc cái title và nhìn hình thumb trên bài đăng.
Có lẽ nào? Có phải như thế không? Liệu có phải đây là người quen cũ?....
Hàng loạt câu hỏi trong đầu tôi nảy ra, tay tôi run run, nín thở nhấp chuột.
“Hoàng Ánh thì anh em đã quá quen thuộc rồi, không cần phải giới thiệu thêm gì nhiều nữa. Anh em chỉ việc bốc máy lên, alo set kèo là sẽ có một buổi liên hoan xá© ŧᏂịŧ cùng em nó.
Thời gian qua em nó đã đầu tư chăm chút hơn cho ngoại hình, xinh xắn trẻ trung ra, body thon gọn như người mẫu, da trắng láng mịn sờ rất thích, mông thì sinh ra như thể để phục vụ dogy vậy. Em nó lên giá đôi chút, anh em gặp em nó để cảm nhận thế nào là đáng đồng tiền bát gạo nhé
- Nghệ danh: Hoàng Ánh
- Tuổi đời:
- Xuất xứ: Tây Bắc
- Giá rổ: 300k/ lần xuất tinh
- Thời gian làm việc: 10h-22h hằng ngày
- Khu vực: ……
- Service: hôn môi, đá lưỡi, tắm chung, WC, CIA, tevez,….
…..”
Tôi đọc mấy dòng mà lặng mẹ người. Đúng là cô ấy rồi. Ngọc của tôi!
Kéo tiếp xuống để ngắm bộ ảnh mới. Ồ!Đẹp quá!
Trên màn hình lồ lộ trước mắt tôi là cô gái trong bộ đồ cosplay một cô tiếp viên hàng không trong phim Nhật Bản. Cô mặc áo sơ mi trắng có kẻ sọc xanh đen ở cổ và tay áo, một cái khuy trên cùng được bứt ra để cảm giác như bầu ngực căng tròn bên trong áo, vì quá to mà bung cả cúc. Bên dưới, cô mặc một chiếc chân váy màu đen ngắn cũn cỡn. Kéo dần xuống những ảnh bên dưới là động tác uốn éo, lột dần đồ, để đến cuối cùng là một tấm hình lõα ɭồ, Ngọc - em tôi, nằm trên giường, dạng háng đầy khêu gợi, lông lá đen và xồm xoàm che hết cả bướm. Em rất khéo léo đưa tay xuống che hình xăm con hổ, lại vừa như động tác vạch hai mép bướm ra để người xem có thể thấy rõ sự hồng hào của từng thớ thịt.
Tim tôi thấy nghèn nghẹn, một cái nấc dồn nén từ trong l*иg ngực định dâng lên thoát ra ngoài nhưng cứ tắc nghẹn mãi trong cuống họng không sao ra được. Cái cảm giác này, nó rất giống những gì đã xảy ra khi Ngọc thình lình nghỉ việc mấy tháng trước, để lại bao nhiêu nhung nhớ cho tôi và anh em checker nói chung.
Tôi cười khuẩy một cái, buột miệng chửi: TᏂασ mẹ cuộc đời! Nhưng chợt nhận ra trong quần mình thằng em tôi đã dựng lên hết cỡ thì tôi phải vội vàng xoa xoa vỗ về nhè nhẹ để nó xìu xuống. Con trym và lý trí đôi khi thật mâu thuẫn!
Tôi muốn liên lạc ngay với Ngọc để hỏi xem rút cục là cí chuyện gì, có đúng là em đã quay trở lại làm việc không, nhưng số đã xóa sạch, zalo cũng unfriend từ lâu; tôi không biết phải làm gì để có thể liên lạc với em. Lòng có chút bối rối…
Tôi cắm USB, mở mấy Clip quay lén hôm nào lên xem.
Clip đầu tiên tôi quay là hom gặp em lần thứ 3, khi ấy cũng khá thân rồi. Tôi thấy mình gầy gò, gồng người để dập em ở tư thế bế, rồi mang ra ghế tantra xoạc tiếp, con trym và con bướm hiển thị rõ mồn một cách ống kính chưa đầy 1 thước. Bướm em khi ấy còn nguyên, chưa có hình xăm con hổ. Em nhắm nghiền mắt và rên khe khẽ…
Clip khác, tôi thấy em đang hì hục ngậm con chim của tôi rồi mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Cái này là vào sáng sớm hôm em quay lại sau vụ về lo xây nhà. Tôi thấy mình hốt hoảng ngồi chồm dậy, ấn đầu em vào con trym đang dựng thẳng đứng và nháp mông. Em sặc sụa rồi buông ra, nhoài ra thành giường ho khụ khụ rồi quay ra bảo “vãi anh” đầy dâʍ đãиɠ.
Clip nữa, tôi thấy em hai tay chống xuống giường, hai chân duỗi dài và kẹp sát hông tôi đang đứng để tôi vào từ phía sau. Em bảo đây là tư thế em mới sang tạo ra, và cho tôi thử. Cái này là vào hôm ông Táo về trời.
Clip nữa, hai đứa ôm nhau cười rúc rich, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn ông kính và làm trò kute con mèo. Đó là vào hôm sau nghỉ Tết. Lần đầu tiên và duy nhất tôi quay công khai bằng điện thoại.
Lại một clip nữa được tôi mở lên xem, là clip quay cảnh Ngọc tập thể dục giảm mỡ ở ngay nhà nghỉ. Động tác nhấp nhổm cặp mông tròn béo ngậy, trong bộ quần áo tập bó sát, dù không lõα ɭồ như những clip kia, nhưng lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và phù hợp để quay tay,… Clip mà tôi vẫn gọi là “phim con lợn”….
Bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Tôi có thể xem clip và đọc chính xác nó diễn ra trong bối cảnh nào. Nhìn lại Ngọc từ những buổi đầu tôi gặp, đến khi trong bộ dạng con lợn, đúng là khác nhau nhiều quá. Từ cô gái chân chất nông thôn, tóc dài đen mượt, không xăm trổ đến cô gái mang dáng dấp “cô Thắm” với mái tóc hơi xoăn hoe vàng, quần áo hai dây bó sát, có hình xăm ở tay, long mày được tô và tỉa hơi sắc, những móng tay cũng bắt đầu biết sơn xanh đỏ. Hình ảnh Ngọc đọng lại trong tôi trước kỳ nghỉ dài ngày khiến tôi băn khoăn, không biết cô trông giống sinh viên đội lốt cave hay cave đội lốt sinh viên nữa. Và cho tới khi tôi gặp cô hai lần ở Yên Bái, cô lại trở về là cô thôn nữ bình dị với quần áo theo kiểu mấy bà nội trợ. Và lại thêm một sự thay đổi nữa là ở bộ ảnh thằng bánh vừa đăng trên bài. Dù mặt đã che rất kỹ, tôi vẫn linh cảm thấy có điều gì đó thật sự lạ mắt. Chắc chắn cô có thay đổi, nhưng tôi mãi chưa nhận ra…
Xem nào, đăng cách đây nửa tiếng, đã có hơn chục lượt view nhưng chưa có lượt bình luận nào… Tôi phân vân quá, không biết có nên bốc máy nhắn tin không, cũng không chắc là có set được kèo ngay không,… Nhưng mà… Bây giờ đã là 02h sáng… Tôi tự nhủ giờ có muốn gặp cũng đéo được rồi, đành phải chờ sáng mai, nhưng nếu không nhanh chân thì có thể đứa khác sẽ ăn mất nước đầu. Tôi để lại một bình luận trên web: “Chào mừng em đã quay trở lại. Anh nhớ em rất nhiều!”, và nhắn tin set kèo trước. Biết rằng thằng bánh nó chỉ mở điện thoại nhận kèo từ khoảng 9h sáng để 10h Ngọc có thể bắt đầu tiếp khách. Tôi sẽ nhắn trước, và mai cũng sẽ qua Nhà nghỉ XXX thật sớm, để nó nhận kèo cái là tôi cũng có mặt sẵn ở đấy rồi. Giá như tôi có còn giữ số riêng của Ngọc, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với em, hẹn em từ ngay 2h đêm này chứ chẳng cần đợi đến 10h sáng mai nữa, và sẽ chẳng phải sống trong tâm trạng mong ngóng đợi chờ thêm một lần nữa như này. Tiên sư nhà mày, ngu như chó vậy Tèo!
Sáng thứ Tư, tôi gạt phăng tất cả mọi chuyện coin kiếc, chứng chiếc, facebook phây biếc,… sang một bên, lại dậy sớm, ăn sáng thật đầy đủ, tắm rửa thơm tho sạch sẽ, và lên đường. Đến nơi mới 8h, thằng Thọ sứt lễ tân nhìn tôi cười hì hì bảo, ôi chao, anh Tèo bắt sóng nhanh thế. Tối qua mới thấy chị Ngọc xuống đây mà đã hẹn gặp nhau rồi à, nhưng giờ người đẹp chắc còn đang ngủ khì.
- Thôi mày nói lắm vl. Đưa chìa khóa VIP1 đây.
- Anh có đợi được không? Phòng này có khách nghỉ qua đêm vẫn chưa trả. Chắc 9h mới trả.
- Ui ȶᏂασ. Vậy 1 tiếng nữa cơ à? Thế cho tao VIP2 đi
- Ok. Mời quý khách lên VIP2 – Thằng Thọ cười với tôi một cái, nhe cái răng cửa to tổ bố của nó ra, nhưng bị vỡ một mảnh, nghe đâu bào hồi xưa đi cua nhầm hoa có chậu rồi bị đập.
Tôi lên thang máy mà lòng đầy hồi hộp. Không biết lát nữa sẽ nói chuyện gì đây, sẽ xoạc tư thế gì đây,… Cũng phải 1 tháng rồi kể từ khi tôi gặp Ngọc trên Yên Bái – quá lâu so với quy định. Và tôi cũng hồi hộp để xem em đã thay đổi thế nào mà được lên giá 300k/shot. Tự nhiên tôi nhớ lại đợt Tết, chúc em sự nghiệp tiến tới, và em đã trở nên đông khách hơn, giờ lại đi vé cao hơn nữa, tiến tới quá, chả mấy chốc mà trả hết nợ xây nhà và “khởi nghiệp” thành công, như chương trình Táo quân gọi thế.
Tôi lên phòng và bống thấy có một sự linh cảm rất lạ, bèn để hé cửa nhìn ra. Và quả nhiên bất ngờ, ở phòng VIP1 bên cạnh, gần 9h, một đôi khoác tay nhau bước ra, đi qua cửa phòng tôi để ra hang máy. Nom cũng tình cảm lắm… Đó không phải ai khác, chính là Thương! Tôi muốn mở cửa lao ngay ra tát cho nó một trận, nhưng thật không tìm được lý do nào để làm cái việc ấy. Chả nhẽ tôi ghen ư? Chả nhẽ tôi yêu Thương ư? Không! Còn lâu! Còn lâu Tèo tao mới thèm yêu một con phò! Nhất lại là con phò rẻ rách! Mới tuần trước thôi còn tay trong tay, nói đủ mọi chuyện, làm với nhau đủ mọi chuyện trên đời, mà giờ nó khoác tay người khác như đôi tình nhân lượn qua trước mắt. TᏂασ mẹ! Tao thề! Từ giờ tao sẽ đéo bao giờ “nghe cave kể chuyện” nữa. Giả dối! Toàn là giả dối!
Tôi chốt cửa cái rầm, và lên giường nằm vểnh chim đợi Ngọc, tự nhủ, không thêm bận tâm chuyện linh tinh nữa, mình đến đây để gặp Ngọc cơ mà.
9h, gọi. Thuê bao.
9h10, gọi. Thuê bao.
9h20, gọi. Thuê bao.
9h30, đang định gọi thì có tin nhắn:
- Vâg, em rảnh. A qua nn XXX lấy phòg rồi nt em. Em đj 300k ak.
Ôi! Cái tin nhắn này, sao tự dưng tôi thấy đáng yêu quá, dù toàn là phong cách teencode hãm l*и. Phải rất lâu rồi tôi mới lại được đọc nó. Kể từ khi thân quen với Ngọc và con mặt l*и Thương, tôi toàn nhắn tin vào số riêng, và được cái, cả hai đều nhắn lại bằng tiếng Việt, có dấu.
- Anh đang đợi sẵn em ở phòng VIP2 rồi, em qua luôn nhé.
- Vâg ak. A tắm trc đợj e chút em qua ak
- Ok em.
Đúng 10h có tiếng gõ cửa cạch cạch. Tôi tung chăn chạy ra mở cửa, định rằng, khi Ngọc vào thấy tôi sẽ mừng phát khóc, tôi sẽ bế bổng Ngọc lên, mang vào giường, rồi xé tung cái áo mà cô đang mặc, hϊếp luôn! À, mà không biết Ngọc có mặc lại cái váy trắng mỏng và ngắn quyến rũ đến ma mị như hồi nào không…
- Tèn ten!!! Có nhận ra ai không?
Cô gái trố mắt ra nhìn tôi rồi uể oải bước vào phòng, mồm lóp bóp nhai kẹo cao su. Ơ? Clgt??? Đéo phải Ngọc.
- Em là Hoàng Ánh à?
- Ơ? Không. Em là Mai Mai mà. – Cô gái mở tròn mắt.
- Anh hẹn gặp Hoàng Ánh cơ mà.
- Ôi thôi chết. – Mai kéo lại một bên áo vừa lỡ tụt ra, vừa giải thích – Đây là VIP2 nhỉ. Em ở VIP3 bên kia cơ. Em xin lỗi.
- Vậy mà cũng còn nhầm được. Lần sau vào nhầm anh giữ lại làm 1 cái rồi mới cho đi đấy nhé.
- Hihi vâng. Vậy hẹn anh lần sau nhé.
Mai ngượng ngùng ra khỏi phòng, ăn một pha bóp đít của tôi. Cứ thấy em nào dễ thương dễ gần là tôi bóp đít. Hầu như gặp em nào trong thang máy là tôi cũng bóp đít hết rồi. Từ Trâm Anh, Diễm Hằng, Hà My, Thùy Chibi,… Mà em Mai này hình như mới đến thì phải, tôi chưa gặp bao giờ, thầm nghĩ, biết đâu đây sẽ là một cái duyên?
5 phút sau, lại có tiếng gõ cửa.
- Tèn ten!!! Có nhận ra ai không?
- Ơ anh! – Ngọc quá sửng sốt khi thấy tôi.
Tôi ôm luôn em và kéo vào giường ngồi phụp xuống, chim cò đã dựng lên thẳng đứng vung vẩy tứ tung. Hai tay tôi bóρ ѵú, và đưa mũi hít hà lưng em. Ngọc đứng dậy, khuỳnh tay để thoát khỏi cái ôm của tôi, vẻ mặt không thoải mái.
- Anh này! Em xin phép không tiếp anh ạ. Em xin lỗi. – Ngọc vừa nói vừa cúi gằm mặt, bước ra cửa.
Tôi cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng vội phi ra, đứng chặn trước cửa, dang tay tay chắn lối Ngọc đi.
- Có chuyện gì thế?
- Chẳng sao cả. Chỉ là em không muốn tiếp anh. Anh tránh ra cho em đi.
- Kìa em! Sao lại thế?
- Không sao cả. Em thấy không thoải mái khi tiếp anh. Em có quyền… đờ ..ấy nhé é é…
Ngọc chưa nói được hết câu đã bị tôi ôm ghì một cái thật chặt.
- Em hét lên đi. Có khách hãʍ Ꮒϊếp em này. Hét to vào.
- Anh làm cái gì thế! Buông em ra đi.
- Không buông! Tại sao anh lại phải buông cô gái mà anh hết mực yêu quý?
- Đừng như vậy mà. Buông em ra đi i i i i ….
Cũng chẳng cho Ngọc nói hết câu, tôi ghì em hôn khí thế. Ngọc vẫn chống cự nhưng tỏ ra yếu ớt dần, cho đến khi người mềm oặt ra, tôi phải bế lên giường.
Lúc này thì Ngọc bắt đầu giành quyền chủ động. Cô vừa đá lưỡi tôi vừa đưa tay cởi váy, áo ngực và qυầи ɭóŧ, và chẳng nói chẳng rằng vật ngược tôi lại để tôi nằm ngửa ra, rúc vào nách hít một cái và ngắm mắt ngẩng lên hít một hơi rõ dài như người phê thuốc, đoạn quay xuống liếʍ ti, hôn ngực, rồi ngậm lút cán. Động tác đá lưỡi trên đầu khấc và thụt ra thụt vào đầy mạnh mẽ ấy tôi hiếm thấy ở một ả gái dịch vụ nào khác. Và trong một lần cảm xúc quá dâng trào, tôi đã không trụ được mà bắn thẳng vào trong mồm em ấy. Em có ý thoát ra nhưng hai tay ghì chặt đầu em. Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cái gọi là Cum In Alo – Xuất tinh trong miệng mà giới trong nghề vẫn kháo nhau, chỉ có hàng thuộc loain khủng, full service thì mới có cái dịch vụ có phần bệnh hoạn ấy.
Xong việc rồi, Ngọc chạy tót vào nhà tắm, khạc nhổ toẹt toẹt, tôi ngồi ngoài còn nghe rõ, cũng hơi áy náy về phút bồng bột vừa rồi của mình.
- Sao anh ra nhanh thế? Còn chưa đi được nửa đường so với mọi khi
- Chắc tại… nhớ em quá!
- Thôi đi! Với ai anh cũng nói thế đúng không?
- Em không tin anh à?
- Vâng. Em tin! – Ngọc nói với vẻ mặt đầy dè bỉu – Em không còn trẻ trung ngây thơ như em Thúy Anh của anh đâu mà tin chuyện ấy.
- Ơ kìa? Em nói gì thế?
- Chả có gì cả. Xong việc rồi chắc em nên đi thôi. – Ngọc đứng nhìn tôi, hiên ngang ngay cuối giường, như thể chủ nợ đòi tiền con nợ.
- Sao đi sớm thế? Còn chưa nói với nhau chuyện gì mà. Thậm chí cũng mới chỉ được nửa thời gian phục vụ cam kết. Anh không cho em về đấy.
Tôi nói rồi vươn tay kéo Ngọc xuống giường, nằm đè lên trên.
- Ở đây chơi với anh chút đã chứ. Chả nhẽ em không nhớ anh hút nào à?
- Nhớ gì? Tại sao phải nhớ một người đã quên mình?
- Em nói anh á? Anh quên em hồi nào? Không thấy là anh đang nhớ em vô cùng đây à?
- Nhớ mà cả tháng trời chả hỏi thăm người ta lấy một câu. Nhớ mà hủy kết bạn cả zalo. Nhớ mà đi chơi khắp nơi với người khác. Nhớ như anh ai chả nhớ được.
Tôi không biết phải phản biện lại sao trong trường hợp này, nhiều khi biểu hiện bên ngoài phản ánh không đúng bản chất bên trong. Đúng là tôi nhớ cô thật, rất nhớ là đằng khác. Nhưng tôi cũng không có lời bào chưa nào cho nhưng điều cô vừa kể. Tôi đã chẳng hỏi thăm gì cô suốt mọt tháng qua, đã xóa zalo, đã xóa số điện thoại, và đã cùng Thương đi chơi khắp nơi, đi về thăm nhà, như thể chẳng hề có sự tồn tại của bạn xoạc là Ngọc.
- Sao? Anh còn gì để nói không?
- Có. Anh có điều này muốn nói.
- Điều gì? Anh nói xem.
- Cho anh làm thêm cái nữa nhé.
Trước sự “tổ lái” của tôi, Ngọc không thể không bật cười, như thầm trách, anh Tèo ạ, anh lúc nào cũng thế, khiến người ta phát điên lên rồi lại dỗ ngon dỗ ngọt để người ta chẳng giận gì được lâu. Ngọc cười bảo, chắc tập luyện với Thúy Anh hay sao mà giờ lại làm được cả hai nháy thế này hihi. Tôi cũng không giải thích được tại sao, nhưng tôi muốn ở bên Ngọc thêm nữa, được mân mê thân thẻ Ngọc thêm nữa, được cho con chim tôi khám phá những góc thầm kín của Ngọc thêm nữa; tôi còn chưa kịp ngắm hổ, ngắm lông, vét máng mà…
Và shot hai diễn ra mà chẳng cần nhiều công đoạn. Tôi móc móc cho nước Ngọc chảy ra ướt nhẹp ngón tay rồi đưa chim vào. Truyền thống. Dogy. Đẽo cày. Xong trận.
- Em giờ lên giá rồi đấy nhé. Vé 300 rồi. Anh mà cứ đi hai cái thế này thì tốn lắm đấy hihi
- Anh không sợ. Chỉ sợ em đông khách quá anh không gặp được thôi. Em này! Cho anh lại SĐT với, về anh sẽ kết bạn zalo lại ngay với em
- Không cho. Có không giữ, mất đừng tìm.
- Anh biết giờ em lại phải đi làm ngay, anh không kịp hỏi thêm chuyện gì, em không cho anh số ĐT và zalo thì làm sao anh hỏi được chuyện gì?
- Thế anh không định gặp lại em nữa sao? Mai kia gặp em kể cho không được à? Lần sau gặp thì em cho SĐT nhé. Cho chừa đi.
- Ờ ờ,… - Tôi trả lời cho có, cố tỏ vẻ tự nhiên vì tự nhiên thấy mình ngu quá!
Ngọc trả lại tôi 300, cầm 300 nhét vào túi xách rồi tất tưởi chạy đi. Hôm nay với cô hứa hẹn sẽ là một ngày cực đông khách, mà lại toàn là khách quen. Cô bảo, với anh Tèo thì luôn có khuyến mãi, giảm giá tri ân, nên khi thì đi 2 tính tiền 1, khi thì free luôn, nếu tôi set qua số riêng của cô.
Chưa bao giờ tôi gặp Ngọc mà lại chóng vánh như vậy. Hai shot làm trong vòng nửa tiếng. Tôi còn chưa kịp hỏi cô dạo này ra sao, tưởng như đã ngon lành cành đào với lão Jony Nguyễn rồi, sao lại quay lại cái nghiệp buôn phấn bán hương này, rồi thằng Cún thằng Tuấn như nào nữa; tôi muốn ôm em trong vòng tay, và hỏi thật nhiều chuyện. Nhưng em đã đi rồi, đi và không để lại một cách liên lạc nào. Cách duy nhất để tôi giải đáp những thắc mắc kia là set kèo gặp lại em sớm nhất có thể.
Nếu set ngay vào chiều nay, chỉ để gặp nói chuyện thôi, không xoạc, thì có dị quá không nhỉ? Tôi thú thực đã nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng thật may là chiều hôm ấy lại có hẹn nói chuyện với mấy đối tác bên Singapore qua Skype, nên chỉ ở nhà, mặc vét, đeo cavat, mặc quần đùi, ngồi trước ống kính camera để nói chuyện xì nố xì nà. Không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại Ngọc đây, để làʍ t̠ìиɦ, để hỏi han những câu chuyện dài vô tận. Cuộc gặp gỡ chợp nhoáng vừa rồi khiến tôi như lại càng bứt rứt hơn cái cmar giác tối qua, thậm chí, tôi gặp xong cũng chưa mô tả được là Ngọc đã thay đổi thế nào để lên giá 300k, tôi chỉ nhớ em mặc một cái váy màu xanh nước biển và silip hồng đã xỉn màu.
Tối hôm ấy, tôi đang lướt web để đọc những mẩu bình luận hay ho về sự quay lại của Ngọc thì nhận được một tin nhắn Zalo. Là Thương gửi.
- Anh Tèo mấy nay khỏe không ạ? Công việc vẫn ổn chứ ạ? Em bận quá nay mới nhắn tin hỏi thăm anh được.
Tôi đọc xong cười khuẩy, ờ bận, bận ôm ấp với thằng khác à, quẳng máy ra góc giường, đọc bình luận tiếp, đang hay. Một lúc sau lại có tin nhắn tinh tinh.
- Chị Hoàng Ánh của anh quay lại làm rồi đấy. Anh qua gặp chị ấy đi nhé. Chắc từ giờ em không được gặp anh nữa rồi, trả anh cho chị ấy thôi, hì hì
Sẽ là thô lỗ và có phần đọc ác với Thương nếu tôi lại bỏ qua tin nhắn ấy không thèm trả lời.
- Ừ, anh biết rồi. Hoàng Ánh đi làm lại thì anh sẽ qua gặp thôi, nhưng vẫn có thể gặp Thương nữa mà. Anh có phải của ai đâu mà trả. Em kêu bận mà. Nếu có không gặp em nữa thì chắc tại em bận thôi, bận qua đêm với khách, và tay trong tay với người ta đến giữa buổi trưa mới dậy!
Tôi không phủ nhận đã nói ra những lời ấy với đầy sự hằn học, ghen tỵ, ác khẩu; và trông mong Thương có lời giải thích gì đó nghe lọt tai một chút, nhưng đợi mãi chả thấy tin nhắn reply nào cả, bèn vứt điện thoại ra 1 xó rồi nằm kềnh ra ngủ, thầm chửi: TᏂασ mẹ! Như l*и!
Sáng hôm sau dậy, thấy một tin nhắn của Thương gửi lúc 2h.
- Chúc anh Tèo ngủ ngon. Hôm ở Đà Nẵng anh bảo từ giờ không nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối nữa. Em thật sự thấy buồn.
Tôi thật sự như phát điện lên vì Thương, luôn đặt người ta vào những hoàn cảnh khó xử. Nhưng tôi gạt đi hết, vì tôi đã quyết gặp lại Ngọc trong chiều nay, dù mới hôm qua xoạc xong. Tôi thật sự quá tò mò muốn biết chuyện của em với Jony Nguyễn đến đâu mà em lại quay lại chốn XXX này.
May mắn, tôi gặp Ngọc đúng lúc vắng khách nên em ở với tôi được lâu hơn. Cũng làm một trận tưng bừng xong rồi mới ra giường ôm ấp nói chuyện. Chính tôi cũng bất ngờ về sinh lực của mình.
- Em này! Bảo thằng bánh sét giá lên 400k đi. Anh thấy em đẹp ra bao nhiêu ấy. Tóc thì dài ra, da trắng hơn, cười duyên hơn, người lại thon thả chứ không béo béo như trước lúc nghỉ. Đi em 400 còn hơn đầy đứa ý chứ.
- Haha, bảo sinh năm 92 đi 400 người ta cười cho. 300 đã là quá đáng rồi. Giờ mà bảo em ba mấy tuổi rồi, khéo khách đòi giảm xuống 100k mất. Mà tóc em tóc nối đấy. Anh không nhận ra à?
- Anh có biết đâu, cứ thấy tóc dài là auto xinh. Mà Cún khỏi hẳn ốm chưa em? Nó có còn nhớ chú Tèo không?
- Có. Cún nhắc chú Tèo suốt. Đồ chơi thì hỏng gần hết rồi. Cún còn bắt mẹ gọi cho chú Tèo để hỏi xem sửa làm sao, nhưng lúc mử Zalo ra gọi thì chú unfriend mẹ rồi haha. Em bảo Cún là chú đi công tác xa rồi, khi nào về rồi chú sửa cho Cún; và ngày nào có cũng hỏi em chú Tèo đi công tác về chưa.
- Thế còn mẹ Cún thì sao? Chuyện với Jony Nguyễn ấy
- Thôi rồi. Em ghét lão ấy rồi.
- Sao ghét? Anh đấy cũng tốt mà. Anh gặp có một lần thôi mà cũng thấy ổng là người tốt.
- Ui xời, toàn nói mồm thôi anh. Hứa hẹn với em đủ chuyện mà cuối cùng chả làm được cái gì hết. Đầu tiên hứa mua cho em cái điện thoại mới. Em chẳng đòi hỏi đâu, nhưng lão cứ khăng khăng thế nên em cũng để xem sao, thì y kỳ chẳng thấy mua gì nữa, cũng chẳng thấy gửi tiền để em mua, dù bao lần gọi điện đều nhắn, anh bận không mua được thì gửi tiền cho vợ mua. Xong lại chuyện nữa, cuối tuần em cho hai đứa ra chơi với cậu rồi đi tắm biển, chúng nó thích lắm. Ông kia biết được thì lại khăng khăng đòi đến đón và đưa đi. Em thấy ổng có xe và cũng tiện cho cả nhà nên đồng ý, thì đến phút chót gọi điện báo bận, em và các con bắt taxi đi nhé,…. Còn nhiều chuyện nữa cơ. Tóm lại là em chỉ thấy lão tốt nói mồm thôi chứ chẳng làm được cái việc gì cả. Hôm anh gặp lão đến chơi, lão cũng đòi đưa em đi chơi riêng rồi ấy ấy nhưng em không cho, một vì lão còn chưa khỏi chân, hai vì không thích và ngại với các con. Thế mà lão mắng em té tát, xong em cũng đuổi về luôn, bảo từ nay thôi đừng gọi điện gì nữa. Mấy hôm đầu lão còn léo nhéo gọi điện với nhắn tin, nhưng gần đây thì câm tịt luôn rồi. Đấy anh xem, vậy thì có yêu được không?
Ngọc mắng lão kia xơi xơi rồi bực tức đi vào nhà tắm, xả nước tồ tồ.
Vừa khít 4h chiều, chuông điện thoại Ngọc lại đổ. Tôi cầm lên xem thì người gọi là “Ck Jony Nguyễn”, tự nhủ, lão này thật đúng giờ, và thật thiêng. Tôi ới Ngọc nghe máy nhưng em bảo kệ lão, với kiểu suốt ngày í ới mà chẳng làm cho nhau được cái gì thế này thì tiếp chuyện làm gì nữa. Ngọc bảo, mang tiếng lão đang tán em mà nhưng gì lão làm cho em còn chẳng bằng anh. Tôi cười bảo cô đừng hâm nữa.
Trước khi về, tôi xin được SĐT của Ngọc và lập tức add Zalo. Việc đầu tiên tôi làm là thả tym cái avatar hình Ngọc đang ôm Cún, tay Cún cầm một cái xe tăng, hai mẹ con cười rạng rỡ, tôi bình luận là: Xin chào Thiên thần nhỏ; và chào mừng Thiên thần lớn đã trở lại!