*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân em tốn tiền rồi #haha
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh sẽ không mua tặng em đâu, đợi đến Thất Tịch anh tự mình đi cày
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Thứ này còn có thể cày?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Chỉ có Thất Tịch mới được, đến lúc đó anh dẫn em đi[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: À
Kiếm Chỉ Thiên Hạ rõ ràng cảm giác được tâm tình Tống Tu Văn không quá tốt, có lẽ bởi vì Trì Vãn Tình hỏi anh xem Mộc Thiên Trạch là gì mà anh lại không trả lời.
Nhíu mày liếc qua điện thoại còn không ngừng lóe sàng trên bàn, anh gõ lên một câu —–
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân, anh không giải thích quan hệ với Mộc Thiên Trạch trên bang hội, em tức giận à?
Thấy được lời này, Tống Tu Văn hơi sửng sốt chút, không thể nói là tức giận, chỉ là có chút để bụng thôi….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Có nguyên nhân gì nói nghe một chút
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Nhìn YY đi, anh chụp màn hình cho em
Rất nhanh Kiếm Chỉ Thiên Hạ đã gửi ảnh chụp màn hình qua, bức thứ nhất là một tấm hình, cậu nhìn khá quen mắt —- Mộc Thiên Trạch.
Mộc Thiên Trạch cũng không phải là gửi hình đến dụ dỗ, mà là chỗ cô nàng đang ở —- hướng chân rõ ràng ngồi ở thành lan can một tầng lầu nào đó.
Tống Tu Văn cả kinh, loại tư thế này chỉ cần gió lớn một chút có thể khiến cơ thể mất cân đối, có thể té xuống đó!
Bức thứ hai là cuộc đối thoại.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ:….
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Cô làm gì vậy?
Mộc Thiên Trạch: #hihi
Mộc Thiên Trạch: Sư tổ, anh đừng nói với sư tỷ anh từ trước đến giờ đều không phải tình duyên của em
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Sự thật là chúng ta trước giờ cũng không phải tình duyên
Mộc Thiên Trạch: #huhu
Mộc Thiên Trạch: Nếu anh nói em liền từ đây nhảy xuống
Kiếm Chỉ Thiên Hạ:… Cô uy hϊếp tôi?
Mộc Thiên Trạch: Mới không 🙂
Mộc Thiên Trạch: Cho anh xem một chuyện thú vị
Lại một tấm hình, so với tấm ngồi trên lan can sân thượng, tấm này đơn điệu chút… Là một cánh tay nhỏ nhỏ, trên cổ tay có một vết sẹo…
Phản ứng đầu tiên của Tống Tu Văn là nhỏ điên, tạm thời không nói cánh tay có vết cắt có đúng là của Mộc Thiên Trạch hay không, chỉ nói việc cô ta ngồi trên lan can như vậy, cần điên tới mức nào mới đi ngồi chứ?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cô ta có phải điên rồi không?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừm = =
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cô ta còn nói gì không?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:… Anh kéo cô ta vào danh sách đen, còn thiết lập không cho mời nhóm
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Đến giờ anh mới kéo đen?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Trước giờ cô ta vẫn chỉ mật anh trong trò chơi, đây là lần đầu tiên trên YY…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh không biết có phải cô ta sẽ nhảy xuống thật hay không… cho nên mới không giải thích
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Xin lỗi phu nhân = =
Tống Tu Văn đâu còn quan tâm vấn đề để bụng hay không, hai tấm hình của Mộc Thiên Trạch hôm nay cùng với vài câu đối thoại đã triệt để thay đổi tam quan của cậu, thật đáng sợ mà. Cậu sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp phải đứa con gái đáng sợ như vậy.
Tống Tu Văn là lần đầu tiên, Kiếm Chỉ Thiên Hạ sao lại không phải lần đầu chứ?
Trước đó anh chỉ cảm thấy Mộc Thiên Trạch có chút không bình thường, nhưng không nghĩ đến cô ta không bình thường tới loại trình độ này, một trò chơi mà thôi, cư nhiên có thể khiến cô ta trèo lên lan can đòi nhảy lầu… Thế giới này kinh khủng quá rồi!
…
…
Ngày cuối cùng của kỳ nghĩ lễ 1/5, ba Tống mẹ Tống mang theo một đống đặc sản du lịch về nhà, cùng ngày đó, Tống Tu Văn trờ về phòng trọ nhỏ của mình.
Trước mắt cậu còn chưa tích đủ tiền mua nhà, ý của ba mẹ là trực tiếp mua cho cậu, nhưng cậu từ chối, bản thân là người trưởng thành, nhà cùng thứ khác phải tự mình bỏ ra. Cho nên tới giờ cậu vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền, thế nhưng vụ tiết kiệm này cậu cũng không nóng không vội, bởi vì cậu không muốn kết hôn sớm vậy, đơn giản là kéo dài, cũng gạt bỏ ý tưởng kéo cậu đi giới thiệu xem mắt của ba mẹ, lý do rất chính đáng —- cậu còn chưa mua nhà.
Khu vực tiểu khu không tệ, gần đó có tàu ngầm trạm xe buýt. Tống Tu Văn cũng không phải nhìn trúng phương tiện gần bên, mà là vì tiểu khu này rất gần công ty, đi bộ chỉ cần hai mươi phút.
Cậu thuê là một gian phòng đơn, một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, chủ nhà là bạn đại học của cậu. Bạn học kia của cậu thi nghiên cứu xong thì ra nước ngoài đào tạo chuyên khoa, thời gian ngắn sẽ không trở về, nguyên bản chủ nhà còn đang lo lắng giao nhà cho người không đáng tin thuê, sau Tống Tu Văn xem qua hoàn cảnh liền nói muốn thuê, bạn học kia liền sảng khoái cho cậu giá thuê ưu đãi.
Phòng trọ có mấy tháng không ai ở, trong phòng tích bụi, Tống Tu Văn kéo Tống muội qua phụ dọn dẹp, không đến một tiếng đã đem gian nhà chỉnh lý sạch sẽ, trong phòng thông thoáng, thở cũng thoải mái chút. Sau khi quét dọn xong Tống muội liền chạy đi siêu thị một chuyến, mua chút thức ăn nhét vào tủ lạnh cho cậu, đồ ăn đông lạnh nhỏ không dám mua, danh tiếng sát thủ phòng bếp không phải tự nhiên mà có.
Tống Tu Văn đem đồ của mình chỉnh lý xong, ngày mai cậu còn phải đến công ty thong báo, sau đó còn phải hẹn khách hàng Dương Trác đi xem nhà.
Sinh hoạt gần như đi vào quỹ đạo bình thường, đã qua những ngày chơi game rồi ngủ, Tống Tu Văn còn vẫn chưa có quen. Mặt khác, không ở nhà, buổi tối muốn ăn khuya cũng không có người mua cho cậu, xem ra cơ bụng của
cậu rất nhanh sẽ quay trở về….
Đêm đó, cậu dùng mạng phòng thuê lên Kiếm Tam sau khi update, nói với Kiếm Chỉ Thiên Hạ ngày mai phải đi làm, cũng nói rõ sau này không thể chơi game chăm chỉ như trước nữa.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Phu nhân, anh có thể hỏi một chút em làm nghề gì không[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Thiết kế nội thất
Tống Tu Văn cũng không cảm thấy có gì không thể nói cho người khác, hơn nữa người này là Kiếm Chỉ Thiên Hạ, Kiếm Chỉ Thiên Hạ muốn hiểu biết cậu là chuyện tốt, trừ cái này ra, cậu cũng muốn hiểu rõ về Kiếm Chỉ Thiên Hạ hơn.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:thật là lợi hại!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Còn anh, đang làm ngành gì
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh thì mở một cửa hàng, làm chút làm ăn nhỏ…
Làm công việc bán này nọ… trong ấn tượng của Tống Tu Văn loại người làm ngành này thường từ ba mươi lăm tuổi mới bắt đầu. bởi vì tuổi trẻ không nhiều vốn như vậy, lớn chút mới có sức mở cửa hàng.
Nghĩ đến, lòng Tống Tu Văn nhất thời lạnh xuống, Kiếm Chỉ Thiên Hạ nếu thật là một “lão nam nhân” ba bốn mươi tuổi…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Bất quá tài chính lúc khởi đầu đều do ba mẹ ta đưa, phu nhân em sẽ không cảm thấy anh quá thất bại đi….
Gì?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Nguyên lai anh là phú nhị đại…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: o(╯□╰)o
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh đã trả lại tiền cho họ rồi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh làm việc này bao lâu rồi[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Không lâu lắm, mới năm năm, hồi năm hai đại học cùng vài người bạn mở công ty, sau đó cùng nhau làm….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Nói vậy anh mới tốt nghiệp đại học?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:phu nhân em sẽ không nghĩ rằng anh là một lão già đi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…
Chấm chấm chấm của Tống Tu Văn biểu thị thừa nhận.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:Phu nhân, rõ ràng anh rất trẻ
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: khụ khụ
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hơn nữa, anh với em nói chuyện YY lâu như vậy, giọng của anh nghe rất lớn sao
Giọng của Kiếm Chỉ Thiên Hạ nghe tuyệt không lớn, còn rất là trẻ, thế nhưng loại giọng nói này chả thể tin được. Như thanh âm trong anime vậy, người năm sáu chục tuổi thanh âm giống như hai ba mươi tuổi, tin mới lạ.
Nghĩ thì nghĩ vậy…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Không…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:Anh còn chưa từng hoài nghi em là con gái mở biến âm, em cư nhiên đã nghi ngờ anh trước
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:Tôi dùng biến âm lúc nào chứ!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Nếu như đến giờ anh còn cho rằng tôi là con gái mở biến âm, tôi liền làm thịt anh
Tống Tu Văn rất ít khi tâm tình kích động tới vậy, đây là lần đầu Kiếm Chỉ Thiên Hạ nói khiến cậu cả người tức giận.
Qủa thực so với gáo nước lạnh Trì Vãn Tình hắt vào cậu càng có lực sát thương hơn.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:phu nhân anh không có ý này
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh thật không có nghĩ đến em là con gái mở biến âm!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh thề đó!!!
Trong bụng Tống Tu Văn toát ra không rõ tức giận, nhìn thế nào cũng thấy Kiếm Chỉ Thiên Hạ không vừa mắt, cậu thấy, giải thích là che giấu, che dấu là thật rồi.
Tên khốn chết tiệt này, lẽ nào lâu vậy tên này vẫn tồn động chút hy vọng cậu là con gái sao? Vậy hắn cầu tình duyên với cậu, bắn Trái Tim Chân Thành cho cậu, đến tột cùng là đem cậu đặt ở vị trí nào?
Theo lẽ thường mà nói, một nam nhân bình thường nhất định thích con gái, không phải Tống Tu Văn cũng không ôm chút tâm tư mong Kiếm Chỉ Thiên Hạ là con gái. Thế nhưng sau đó vẫn đem chuyện này bỏ đi, Kiếm Chỉ Thiên Hạ nếu như đột nhiên biến thành con gái, cậu sẽ không có cảm giác này rồi.
Cho nên, cậu càng phát hiện ra mình thật sự đang đi trên một con đường lớn cong cong.
Kết quả hiện tại cậu lại có cảm giác mình bị xem thành con gái….
Tống Tu Văn nhìn chằm chằm vào Đạo trưởng trên màn hình mười giây, cau mày rời khỏi máy tình, mở cửa ban công đi ra ngoài.
Đêm tháng năm gió vẫn có chút lạnh, bị gió lạnh như vậy thổi qua một cái, Tống Tu Văn không khỏi run rẩy cả người, tốt xấu gì cũng thổi bớt chút phiền não, người cũng tỉnh táo chút.
Cậu phải suy nghĩ thật rõ, con đường hôm nay đang đi có đúng hay không, còn có thể đi tiếp hay không. Mà nếu như Kiếm Chỉ Thiên Hạ thật sự không xem cậu là con gái, đồng thời đối với cậu có ý đó, cậu nên làm sao bây giờ? Thuận theo tự nhiên phát triển tiếp hay là cứ như vậy vung kiếm trảm tơ tình?
Nếu như bọn họ cứ như vậy tách ra, có một Kiếm Chỉ Thiên Hạ, sau này cậu sẽ còn thích con gái sao? Nếu như cậu không thích con gái, lẽ nào sau đó phải tìm nam nhân yêu, cậu chịu được người nhà cậu chịu được sao?
Tống Tu Văn càng nghĩ càng xa, càng nghĩ trong đầu càng nhiều thứ, bất quá mười phút sau, cậu cảm giác đầu óc mình đã rối thành một đống.
Thanh âm máy tính tít tít tít tít không ngừng vang lên, quá phiền cậu liền quay vào trong nhà, ngồi trở lại trước máy tính —–
Kiếm Chỉ Thiên Hạ đợi mãi không thấy trả lời có chút luống cuống, gọi trong đoàn không ai để ý, mật trò chuyện cũng chẳng ai quan tâm, YY càng không ai ở, thiếu chút nữa anh đã quỳ xuống móc tim dâng lên cậu chứng mình bản thân “trong sạch” rồi.
Họa từ miệng mà ra, thật sự một chút cũng không sai!
Vì vậy, Kiếm Chỉ Thiên Hạ liền chọt QQ, không có điện thoại anh cũng thấy tiếc, thế nhưng Tống Tu Văn không cho anh cũng không biết làm sao.
Tống Tu Văn nhìn đạo trưởng trong giao diện trò chơi tâm tình liền khó chịu, góc màn hình hai biểu tượng không ngừng nhấp nháy, mở YY, lại chọn tắt, lại chuyển qua QQ, còn thấy một đống biểu tình khóc lớn, hai bên còn có yêu cầu trò chuyện video.
Ma xui quỷ khiến, Tống Tu Văn dời chuột đến chữ “nhận”, lại ma xui quỷ khiến ấn xuống chuột trái —–