“Kỳ thực tôi còn có một vấn đề, lúc đó đã muốn hỏi em.” Lục Thành liếʍ liếʍ khóe miệng dán sát lên thùy tai Trương Ngọc Văn.
“Hừ? A ──” Trương đại thiếu bị áp đảo lật qua lật lại không rõ bao lâu, sớm đã nhãn thần mê ly, chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy giọng nói của người trên thân mình.
Lục Thành lại đưa hai chân cậu lên trước ngực, chân dài trắng nõn bị bài khai sang hai bên không thể tự do cử động, chỉ có thể gian nan thở dốc, nam nhân cũng ra vào càng thêm thông thuận.
“Thoải mái không?” Anh luôn luôn hỏi những lời này, đương nhiên không phải chân thành hảo tâm hỏi mà chỉ là tận hứng một bên làm một bên ranh mãnh bỡn cợt hỏi, đối phương lại phản ứng bằng cái thần tình quật cường “Anh mẹ nó biết rõ mà còn hỏi” càng làm cho thú tính Lục Thành gia tăng đại phát.
Thân thể chạm vào nhau tạo âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập cùng âm thanh dính dấp khi trừu sáp liên tục, trong phòng an tĩnh lại như càng vang dội.
Trương Ngọc Văn lười nhác không có tâm trí trả lời, rồi lại nghe được người đang rong ruổi trên người hắn hỏi tiếp, ” Lúc em bị giam ở nhà, chẳng phải là người ta mang ảnh của anh đến để đối phó em sao, sao họ lại có ảnh của anh?” (Nếu bạn nào không nhớ thì có nhắc đến ở C17 nha)
“Ngô ── anh mẹ nó chậm, chậm một chút ── bọn họ đương nhiên không có, nhưng trong cái điện thoại bị tịch thu của tôi có a, a ── “
Lục Thành đột nhiên ôm cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình. Trương Ngọc Văn tự giác đưa chân quấn lấy thắt lưng anh, mặc cho hoạt động trừu sáp liên tục không ngừng nghỉ, chỉ là càng sâu càng mạnh, nhiều lần tinh chuẩn đâm vào điểm yếu bên trong khiến cậu trong lúc thân thể hai người ma sát mà không thể kìm giữ.
Lục Thành ra một thân mồ hôi ra sức cày cấy, vùng lông mày cau chặt lại hỏi Trương đại thiếu, “Tôi vậy mà không biết em chụp hình tôi từ khi nào đấy?”
Bị làm cho thần trí mơ hồ, sau khi bị hỏi thêm một lần nữa, khi thân thể và ý thức đều bị kích cho nghiêng ngả, Trương Ngọc Văn khàn giọng lên tiếng, “Lúc anh đang ngủ, ngô, tôi chụp gì mà chả được?”
Nam nhân bên tai cậu “À” một tiếng rồi không nhắc lại nữa.
Nhưng anh cày cấy càng thêm chăm chỉ, hạ thân chuyển động càng thêm lợi hại, như muốn đâm thủng người trên thân, hung hăng di chuyển, một lúc chỉ nghe thấy được Trương đại thiếu rêи ɾỉ trong vô thức, cùng với đối phương chủ động lay động thân thể phối hợp tần suất trừu sáp đều khiến Lục Thành càng thêm không khống chế được.
Lục Thành không ngừng đưa đẩy trong thân thể Trương Ngọc Văn, khiến hai người song song tương liên chặt chẽ, anh vội vàng tìm đến đôi môi hé mở thở dốc của cậu cắn cắn liếʍ láp khiến đối phương không ngừng cầu xin tha, cắn chặt lấy cái căng đau của anh khiến nó càng trương hơn vài phần.
“Ngô, anh quá nhiệt tình rồi, ” Khi Trương Ngọc Văn hổn hển phun ra lời cảm thán tại khóe môi, Lục Thành lại chuyển động nhanh hơn, Trương Ngọc Văn coi như đã mất đi năng lực tiếp thu ngôn ngữ, chỉ có thể bị động chống đỡ cảm giác cường liệt áp bách cùng với kɧoáı ©ảʍ cao độ, đánh thẳng vào tứ chi cùng xương cốt.
Cậu chăm chú ngậm cắn cái địa phương kia của Lục Thành, rõ ràng cảm nhận được hình dạng kia của nam nhân, thậm chí là gân xanh nổi lên trên đó, nhịp đập đánh lên khiến cậu không thể khống chế, thần kinh như bị giã nát.
“A ────” Trương đại thiếu không thể chống đỡ mà hô lên tiếng kêu kích động, cậu nắm chặt lấy lưng của nam nhân đang chạy nước rút, tiểu Ngọc Văn kề sát tại bụng Lục Thành, bắn đầy lên anh.
Phía dưới càng cắn chặt hơn, Lục Thành bị vắt kiệt đến nỗi ý nghĩ đều bị một trận tê dại, anh vẫn ôm lấy Trương Ngọc Văn mà trừu sáp vài lần cuối cùng, sau đó càng ôm chặt mà bộc phát trong cơ thể cậu.
Sau cao trào, hai người mồ hôi ướt đẫm nàm cùng một chỗ, qua hồi lâu, Lục Thành hé mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú lười biếng mỏi mệt của Trương đại thiếu.
“Vậy em đã từng chụp ảnh tôi như thế này chưa?”
“?” Trương đại thiếu miễn cưỡng khôi phục một tia ý thức, “Gì cơ?”
Tay nam nhân đưa về phía đầu giường, lấy ra điện thoại di động của mình, trong lúc Trương Ngọc Văn còn ngơ người chưa kịp phản ứng thì anh đã quấn lấy chân cậu, đem hình ảnh hai người tứ chi dây dưa, lưỡng phó thân thể, “Lộng lộng” mà chụp nhanh mấy cái, thậm chí cố ý nâng cao lên một chút, đem bộ vị hai người vẫn còn cùng một chỗ mơ hồ chụp vào ảnh.
“Cái này không riêng gì của tôi.” Nam nhân hé miệng cười, “Công bằng trao đổi. Hai ta đều có.”
“Tôi kháo ──” Trương đại thiếu triệt để tỉnh táo mở tròn mắt. Hỗn đản này cũng quá lớn mật rồi!”Anh TM không sợ bị người khác nhìn thấy à?!”
Đối phương hôn lên tóc mai cậu, thấp giọng nở nụ cười, “Vương tử điện hạ, em là thiếu tự tin với vóc dáng bản thân sao?”