Cậu nói đến đây thì Alex lại nở nụ cười, “Nguyên nhân ngày hôm nay tôi tới nơi này, thật ra là có việc muốn nhờ.”
“Cảnh sát?”Lục Thành để tờ báo trên tay xuống, quả thực cho rằng bản thân đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm: ” Alex loại người như vậy có thể cùng một cảnh sát sao?”
“Hắn vì sao đến cuối lại muốn về với chính nghĩa không phải việc chúng ta cần quan tâm.” Tay Trương Ngọc Văn không chịu yên mà mò đến đùi Lục Thành, muốn tiến sâu hơn thì bị nam nhân bắt được.
Lục Thành nhìn thoáng qua hành khách đang ngồi đối diện, ” Trương Ngọc Văn…”
Trương đại thiếu nhắm mắt lại, ngã lên vai Lục Thành.
Lục Thành nghe được cậu ở bên tai thì thầm vài câu, dở khóc dở cười mang đầu ngón tay cậu hung hăng bóp 1 cái.
Ở lại Lima vài ngày, lo liệu chút công vụ xong, Trương Ngọc Văn không dằn nổi lòng muốn mang người đi thảo nguyên Pampas.
“Hiện tại sao lại phải đi Argentina? Công ty bên kia không phải là còn đang xây vẫn chưa xong sao?”
“Thiếu gia ta đây chỉ là muốn dẫn ngươi đi xem qua thảo nguyên vĩ đại nhất thôi a tiểu mỹ nhân.”Trương Ngọc Văn xếp y phục vào valy, hận không thể ngay lập tức lên đường.” Lộ tuyến tôi đều vạch ra rồi, đến Argentina chúng ta lại thuê một cái xe, có thể thuê một hướng dẫn viên ở Buenos Aires, thảo nguyên lữ hành, quả thực quá tuyệt vời.”
Lục Thành bắt được tay Trương Ngọc Văn: ” Trương Ngọc Văn, em có phải là nên xử lý công việc trước không?”
Trương Ngọc Văn miệng ngậm một điếu thuốc, quay đầu nhìn Lục Thành: “Không biết tại sao, đột nhiên phi thường muốn đi ngay lập tức.”
Quả thực giống như là cận hương tình khϊếp, nơi này cách Patagonia quá gần.
Cậu đem tay của Lục Thành đặt lên l*иg ngực mình:”Có nghe thấy không, âm thanh nó đang kêu gọi tôi.”
Trái tim mang nhịp đập rất nhanh khiêu động xúc giác mang theo nhiệt độ cơ thể nhắn nhủ đến cả bàn tay lẫn tâm của Lục Thành, dường như tấm lòng của cậu trần trụi tiếp xúc với trái tim anh, Lục Thành cùng Trương Ngọc Văn đối diện nhìn nhau, cuối cùng thở một hơi nói: “Vé máy bay đã đặt chưa?”
“Rồi.”Trương Ngọc Văn cười nói: ” Quả thực khẩn trương như chờ mong đêm tân hôn vậy.”
Lòng Lục Thành khẽ động, anh rút tay mình ra khỏi bản tay Trương Ngọc Văn, đột nhiên đem thiếu niên đang cười đến hồn nhiên trước mắt ôm vào lòng. Trương Ngọc Văn có chút sững lại rồi phun ra tàn thuốc trên miệng, cũng đem hai tay ôm chặt lưng Lục Thành.
“Theo ta về nhà đi, mỹ nhân.”
Hai người đi suốt đêm đến Buenos Aires.
Trương Ngọc Văn dựa lưng lên lan can, thành phố thảo nguyên lúc này đang vào mùa đẹp nhất. Nam nhân trẻ tuổi miệng hút thuốc, phía dưới là dòng người của thành phố Buenos Aires phồn hoa trong buổi đêm, ngay phía dưới có một nam nhân tuấn tú đang chỉnh lý hành lý ở cửa khách sạn, chuẩn bị đi vào.
Trương Ngọc Văn đã từng hy vọng khi mình có thể cùng Lục Tiểu Tiểu kết hôn, nhất định phải ở nơi thảo nguyên Châu Phi này. Có lẽ đây cũng là một loại lãng mạn, lãng mạn cùng Lục Tiểu Tiểu.
Nhưng lúc này, nơi này gió mát phập phồng của thành thị Nam Mĩ, Trương Ngọc Văn đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió làm loạn, nhìn nam nhân đang bận rộn, đáy lòng nổi lên ý nghĩ “Nguyên lai thật sự có người ngay bên cạnh mình”, cậu đột nhiên thông thấu một việc.
Cậu vì sao chưa từng nghĩ đến việc muốn dẫn Lục Tiểu Tiểu đến nơi này thuộc về cậu mà không phải chỗ của cô. Nếu như cậu muốn cùng Lục Thành kết hôn, cậu nhất định sẽ chọn nơi cao nguyên trải rộng, có hùng ưng Nam Mỹ giang cánh bay lượn trên bầu trời, cậu muốn nắm tay người này, chỉ có hai người mà thôi, đi con đường ngắn nhất qua cả vùng Patagonia, là chốn cũ của linh hồn cậu.
“Kháo, thật là chua chết mất!” Trương Ngọc Văn giật mình, chân mày cau lại, có điểm không thể tin bản thân đang nghĩ loạn cái gì, đem tay vỗ mạnh lên mặt.
“Ân?” Nghe được trên ban công Trương Ngọc Văn đang lẩm bẩm, nam nhân từ một đống quần áo vừa xếp từ hành lý ra ngồi dậy, “Bên ngoài lạnh, đi vào đi.”
Trương Ngọc Văn đi vào, ngồi lên giường ngắm gò má nghiêm túc của Lục Thành.
Bị nhìn chằm chằm, nam nhân cười hỏi: “Tôi không có nhìn lầm đi, vừa rồi sao em lại tự tát mình vậy?”
Trương đại thiếu lập tức đứng dậy đi đến phía sau Lục Thành, bắt đầu ý muốn quấy rối, miệng lên tiếng cằn nhằn: ” Chẳng phải là vì, chơi cho đã rồi, có mỹ nhân như anh bồi rồi mới phát hiện bí mật gì của tôi anh cũng biết, mặc kệ thế nào đều có cảm giác bản thân không có chút lời nào sao.”
Lục Thành bắt được tay của Trương thiếu đang mò lên bụng mình, lông mày nhướn lên, cười nói: “Chúng ta không phải bình thường đều ở đây ‘Kiền’?”
Cậu dĩ nhiên không có ý ám chỉ loại chuyện này, Trương Ngọc Văn cũng chẳng buồn giải thích, nam nhân cùng cậu tay nắm tay, mười ngón giao triền, cậu nghĩ, có thể cậu ở một thời điểm nào đó sẽ cho đối phương 1 cái kinh hỉ.
“Anh đúng là sắc lang.” Trương đại thiếu nói xong kéo tay Lục Thành, đem anh quay lại, hai người mặt kề mặt, hô hấp hòa lẫn, cậu khẽ nhếch môi.
Bởi vì đã quyết định sáng sớm sẽ lên đường ra khỏi thành phố, hơn nữa ban ngày cũng đã “vận động” ở khách sạn, đêm nay Trương đại thiếu rất đàng hoàng lên giường đi ngủ sớm. Lúc Lục Thành tắm xong đi ra thì người trên giường đã ngủ đến hỏng người. Anh tắt đèn, đem Trương Ngọc Văn ôm vào lòng. Không khí bên ngoài mát mẻ thoáng đãng, trong chăn tràn ngập
tình cảm ấm áp. Lục thành hô một hơi thở, nhắm mắt lại.
Bởi vì Trương Ngọc Văn chờ mong, anh cũng có chút thấp thỏm, là tâm tình lần đầu tiên theo đối tượng về nhà ra mắt cha mẹ.