Trong
ngõ
hẻm
tĩnh
mịch,
từng
tiếng
thở
dốc
không
dứt
bên
tai,
xen
vào
đó
là
tiếng
khóc
không
biết
là
đau
đớn
hay
vui
sướиɠ.
Ánh
trăng
chiếu
rọi
xuống
cảnh
tượng
da^ʍ
mỹ
nơi
sâu
nhất
trong
ngõ
hẻm
kia.
Đạo
bào
màu
trắng
tượng
trưng
cho
sự
đoan
trang
thánh
thiện
lúc
này
bị
dính
bùn
đất
bẩn
thỉu
rơi
xuống
mặt
đất,
bị
vo
lạithành
một
đống.
Bên
trên
đạo
bào
tán
loạn
là
thân
thể
nam
nhân
trần
truồng
tứ
chi
bị ép
nằm
quỳ
sấp
trên
mặt
đất,
lộ
ra
giữa
bờ
mông
sángloáng
là
tính
khí
thô
to,
dữ
tợn.
Tính
khí
này
giống
như
chủ
nhân
của
nó,
bộ
dạng
đều
tức
giận,
không
hề
chú ý
người
dưới
thân
khóc
đến
nghẹt
thở,
bàn
taysiết
chặt
vòng
eo
đáng
thương,
đem
tính
khí
của
mình
đâm
vào
rút
ra
kéo
theo
một
sợi
chỉ
bạc
nhỏ
xuống
trên
eo
y,
lại
theođộng
tác
va
chạm
mà
đem
đùi
cùng
mông
Lãnh
Vô
Sương
dán
chặt.
"Khóc
cái
gì? Đạo
trưởng
ngài
tát
ta
một
cái
ta
còn
không
khóc,
ngài
lại
khóc
trước
à? Hử? Ta
thao
khiến
ngươi
khó
chịu
sao?"
Nói
xong,
hắn
càng
thêm
dùng
sức
đâm
vào,
lực
lớn
như
muốn
đâm
nát
Lãnh
Vô
Sương.
Lãnh
Vô
Sương
không
nghe
được
lời
nói
đầy
hạ
lưu
của
người
kia,
nước
mắt
dính
đầy
mặt,
trong
giọng
nói
còn
nghe
thấy
tiếnghít
mũi,
móng
tay
trên
mặt
đất
khó
chịu
mà
cào
cấu
tạo
ra
âm
thanh
chói
tai,
tạo
thành
những
đường
trắng
mờ.
Thấy
Lãnh
Vô
Sương
kìm
nén
không
khóc,
người
phía
sau
lại
không
hài
lòng,
siết
chặt
eo
Lãnh
Vô
Sương
tay
mò
tới
ngực
y,
tìmđược
nơi
đang
phồng
lớn
chảy
sữa,
mạnh
mẽ
bóp
một
cái
sau
đó
trở
người
y
lại,
thưởng
thức
vẻ
mặt
da^ʍ
đãng
đầy
mê
loạncủa
y.
Hắn
nhíu
mày
cong
môi,
vẻ
mặt
độc
ác.
"Đạo
trưởng
không
phải
đang
thoải
mái
sao? Khóc
nhiều
như
vậy
là
muốn
ta
thương
ngươi
sao?"
Cúi
người
đem
núm
vυ'
của
Lãnh
Vô
Sương
vào
trong
miệng
hút
cắn,
chút
ít
sữa
tươi
tràn
ra
liên
tục
bị
hút
vào
miệng
hắn.
"Sữa
của
đạo
trưởng
ngọt
thật,
so
với
hai
miệng
nhỏ
kia
còn
ngọt
hơn,
có
muốn
nếm
thử
chăng?"
Lãnh
Vô
Sương
từ
lâu
đã
không
còn
ý
thức,
chỉ
nghe
người
này
dùng
từ
ngữ
cợt
nhã
mình
nhưng
không
thể
phản
bác,
y
từ
nhỏđã
không
biết
nói
chuyện,
người
này
lại
toàn
lời
thô
tục,
khiến
y
vô
cùng
xấu
hổ,
thân
thể
lại
càng
thêm
mẫn
cảm,
bị
người
kiathao
đến
nổi
cả
người
sảng
khoái
muốn
bay
lên
trời.
Người
kia
thấy
Lãnh
Vô
Sương
không
đáp
lại
mình,
hừ
lạnh
không
tiếp
tục
dò
hỏi,
trực
tiếp
hút
sữa,
lấy
tay
cố
định
đầu
đangvặn
vẹo
của
y
lại
mà
hôn,
đem
sữa
của
Lãnh
Vô
Sương
bỏ
vào
miệng
y,
pha
cùng
nước
miếng
mà
khuấy
động,
cuốn
lấy
lưỡi
ythưởng
thức
sự
ngọt
ngào,
dưới
thân
cũng
không
ngừng,
giữ
chặt
thân
thể Lãnh
Vô
Sương
tiếp
tục
động
tác
đâm
vào.
Huyệt
bị
kéo
căng,
nơi
da^ʍ
đãng
sâu
trong
cơ
thể
cũng
được
chăm
sóc,
mỗi
lần
chống
đối
đều
khiến
y
sinh
ra
khoái
cảm, LãnhVô
Sương
đã
không
biết
là
đau
đớn
hay
vui
sướиɠ
cái
nào
nhiều
hơn,
trong
lòng
vô
cùng
chống
đối
nhưng
thân
thể
lại
thuậntheo,
dần
dần,
thần
trí
của
y
cũng
trở
nên
mê
loạn
trầm
luân,
lắc
đầu
không
ngừng,
chỉ
biết
đong
đưa
thân
thể
theo
tần
suất
vachạm
của
người
xa
lạ,
phía
trước
chưa
đυ.ng
tới
nhưng
chỉ
cần
cần
dựa
vào
phía
sau
bị
thao
mà
vui
sướиɠ
bắn
ra
mấy
lần,
văngxuống
mặt
đất
cùng
trên
vách
tường
đều
là
màu
trắng
bẩn
thỉu.
Cuối
cùng,
người
kia
cắn
chặt
bả
vai
Lãnh
Vô
Sương
gầm
nhẹ
một
tiếng,
dương
vật
thô
dài
đều
ưỡn
hết
về
trước,
rốt
cuộc
bắnra
cỗ
chất
lỏng
sền
sệt
đầu
tiên
trong
tối
nay.
"Ô… Thật
thoải
mái,
đạo
trưởng… Nguyên
dương
này
ta
tích
lũy
đã
lâu,
ngươi
phải
cố
gắng
kẹp
lại,
chảy
ra
rất
lãng
phí."
Hắn
kéo
ra
đống
vải
vóc
bị
vo
thành
một
cục,
sau
đó
nở
nụ
cười
tàn
ác,
đem
miếng
vải
kia
nhét
vào
trong
huyệt
Lãnh
VôSương,
đem
tinh
dịch
sắp
tràn
ra
chặn
lại,
sau
đó
đem
từng
y
phục
một
mặc
lại
trên
người,
chặn
ngang
ôm
y
lên,
tỉ
mỉ
liếʍ
đinước
mắt
tràn
trên
bờ
môi
kia.
Lãnh
Vô
Sương
khôi
phục
lý
trí
lại
một
tí,
quay
đầu
né
tránh,
giọng
thô
ráp
nói: "Đồ
nhi
ta…"
Động
tác
hôn
ngừng
lại, Lãnh
Vô
Sương
cảm
giác
cánh
tay
ôm
bên
hông
mình
nắm
chặt
lại
như
muốn
cắt
đứt
eo
y.
Hắn
cắn
răng,
gằn
từng
chữ: "Ngươi
yên
tâm,
không
cần
ngươi
nói
ta
cũng
sẽ
cứu
hắn."
Nói
xong
chính
hắn
cũng
sững
sờ, Lãnh
Vô
Sương
cũng
thế,
giọng
nói
cùng
hành
vi
của
người
này
thật
sự
quá
quen
thuộc.
Ánh
sáng
trong
đầu
lóe
lên, Lãnh
Vô
Sương
khuôn
mặt
càng
thêm
khó
coi,
ngón
tay
bóp
cánh
tay
Hàn
Sở Nhượng
như
muốnkhảm
vào
thịt, Hàn
Sở Nhượng
như
cảm
thấy
không
đau,
trong
miệng
im
lặng
đọc
chú
ngữ,
triệu
phi
kiếm
tới,
ôm
Lãnh
VôSương
đứng
trên
không
trưng,
mây
trắng
theo
tay
áo
bay
lên,
tiếng
gió
vù
vù
bên
tai, Hàn
Sở Nhượng
mặt
lạnh
im
lặng
khôngnói
một
lời.
Hắn
vốn
tới
phường
thuốc
của
Ma
giới
lấy
đồ,
lúc
đi
tới
cửa
đúng
lúc
thấy
Lãnh
Vô
Sương
bên
trong,
không
tin
cùng
tò
mò
xenlẫn
lấy
nhau,
liền
ẩn
thân
trốn
bên
ngoài
nghe
lén
nửa
ngày,
đợi
Lãnh
Vô
Sương
đi
sau
đó
không
chút
nghĩ
ngợi,
đi
tới
chỗ
chủnhân
phường
thuốc
cưỡng
ép
lấy
thứ Lãnh
Vô
Sương
muốn,
sau
đó
không
kiềm
được
đi
kiếm
y,
cả
đường
như
một
cái
đuôi
đitheo.
Trên
đường
hắn
vừa
nghĩ
tới
đối
thoại
của
Lãnh
Vô
Sương
cùng
chủ
nhân
phường
thuốc,
vừa
lúc
đó,
tầm
mắt
nhìn
chặt
bónglưng
Lãnh
Vô
Sương,
vẻ
mặt
u
ám.
Bóng
dáng
Lãnh
Vô
Sương
thon
dài,
eo
thon
gầy,
cho
dù
mặc
đạo
bào
lớn
nhưng
vẫn
không
thể
che
hết
được
cái
mông
vểnhcao,
phác
họa
ra
độ
cong
đầm
hoa
mỹ.
Chỉ
cần
nhìn,
vật
kia
dưới
thân
vốn
ngủ
sâu
cũng
từ
từ
tỉnh
lại,
ngạnh
lên
dưới
quần… Rõ
ràng
trước
đó
vài
ngày
Tả Tế
ti
đưa
tớivài
Ma
Cơ
cho
hắn
tiêu
khiển
dục
vọng,
rõ
ràng
Ma
Cơ
đã
kề
sát
tới
người,
dục
vọng
của
hắn
nửa
ngày
cũng
không
lên
được,bây
giờ
lại
chỉ
nhìn
hình
bóng
của
y
lại
cứng
không
chịu
nổi.
Cắn
răng
mắng
câu
chết
tiệt,
lại
phát
hiện
linh
lực
trên
người
Lãnh
Vô
Sương
không
còn
gì
mà
mừng
thầm,
mãi
đến
khi
thấy
yquẹo
vào
trong
hẻm
tối,
rốt
cuộc
không
chịu
được
mà
hiện
thân,
thuận
lợi
áp
chế
y, áp
trên
vách
tường,
phấn
khởi
cùng
kíchđộng
cùng
dâng
lên
tràn
ngập
toàn
thân,
tính
khí
của
hắn
càng
phồng
lớn,
dưới
quần
dính
đầy
da^ʍ
thủy.
Hắn
từ
trước
tới
nay
không
biết
dục
vọng
của
mình
với
Lãnh
Vô
Sương
lại
mãnh
liệt
như
thế,
mãnh
liệt
đến
nổi
chỉ
cần
chạmvào
y
cũng
làm
hắn
chịu
không
được
muốn
đem
y
đặt
lên
tường
tàn
nhẫn
đâm
chọt,
nghe
tiếng
khóc
thảm
thương
của
y,
rõràng
mình
rất
chán
ghét
Lãnh
Vô
Sương,
chán
ghét
sư
phụ
lãnh
huyết
năm
đó
muốn
gϊếŧ
hắn.
Trong
lòng
hỗn
loạn, Hàn
Sở Nhượng
chỉ
giãy
dụa
trong
chốc
lát,
cuối
cùng
vẫn
lựa
chọn
nghe
theo
dục
vọng
của
mình,
tànbạo
lôi
kéo
y
phục
trên
người
Lãnh
Vô
Sương,
mãi
đến
khi
không
còn
gì
mà
y
cũng
không
còn
lực
để
chống
cự.
Hoàn
toàn
để
người
khác
tùy
ý
thao
làm
cho
nội
tâm
Hàn
Sở Nhượng
kích
động
cùng
cuồng
loạn,
hắn
biến
thành
thú
hoangkhông
có
năng
lực
suy
nghĩ,
chỉ
muốn
cùng
con
thú
cái
da^ʍ
đãng
này
không
ngừng
giao
phối,
đâm
vào
trong
nơi
mềm
mạinóng
ấm
kia,
tới
khi
giải
thoát
dục
vọng.
Hắn
đem
tất
cả
chuyện
này
biến
thành
trả
thù Lãnh
Vô
Sương,
nhưng
hắn
biết
này
cũng
không
phải
trả
thù,
vì
sao
không
thểlàm
tổn
thương
y,
ngược
lại
hắn
bị
tát
một
cái,
cái
tát
khiến
bên
má
đỏ ửng
còn
chưa
phai
đi.
Phi
kiếm
đi
không
lâu
đã
đến
nơi,
hiện
tại
trời
còn
chưa
sáng,
thôn
dân
đã
trở
về
nhà
nghỉ
ngơi, Hàn
Sở Nhượng
đẩy
cửa
đi
vàotrong,
liếc
thấy
Bạch
Sơ
nản
lòng
ngồi
bên
giường,
vẻ
mặt
vừa
đau
khổ
vừa
nôn
nóng,
nhìn
thấy
Hàn
Sở Nhượng
ôm
Lãnh
VôSương
tiến
vào,
đôi
mắ
lập
tức
trừng
to.
Hàn
Sở Nhượng
thấy
Bạch
Sơ
trợn
mắt
nhìn
mình,
cười
đắc
ý
nói: "Nhìn
cái
gì? Nhìn
kỹ
sư
huynh
của
ngươi
đi." Hắn
ném
bìnhsứ
trắng
về
phía
Bạch
Sơ,
tiếp
tục
nói: "Nhanh
cho
hắn
ăn."
Giao
phó
xong,
hắn
cúi
đầu
liếc
nhìn
Lãnh
Vô
Sương
đã
hôn
mê
ngủ
thϊếp
đi
trong
lòng,
vẻ
mặt
phức
tạp,
trong
lòng
giãy
dụa,cuối
cùng
vẫn
đặt
y
lên
giường
nằm
kế Huyền
Thiên,
bản
thân
lại
quay
người
ra
khỏi
cửa,
lấy
phi
kiếm
bay
về
phường
thuốckia.
Có
một
số
việc
vẫn
phải
hỏi
một
câu.