Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 7

Lần nữa tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày thứ hai.

Cửa bị người gõ vang lên tiếng thùng thùng,

Lãnh Vô Sương nhíu mày từ tử tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy đại đồ đệ Huyền Thiên đang đứng ở bên giường mặc lấy y phục của hắn.

Y cứng đờ, chỉ cảm thấy đầu đau đớn, cả người lạnh ngắt, trong tay nắm chăn mỏng bị dọa đến phát run, vén chân lên nhìn thân thể của mình, đầy dấu vết xanh tím trên làn da trắng mịn vô cùng dễ thấy, phía sau nơi kia bị thao một đêm đã hơi sưng tấy lên.

Lại… Là thật, y lại không biết liêm sỉ mà làm việc vi phạm luân thường thế này.

Trong lòng Lãnh Vô Sương như sống vỗ dữ dội, y đem mình tiến vào trong chăn, trong đầu đều là những hình ảnh khó chấp nhận tối qua.

Y sao có thể tự đem ngón tay của mình xen vào phía sau an ủi, còn cong cái mông lên câu dẫn đại đệ tử của mình tiến vào thao trong huyệt, lại như thế da^ʍ tiện không biết xấu hổ xoay eo nói hùa theo hắn…

Càng nghĩ càng

lúng túng, y dứt khoác nhắm mắt lại, khống chế bản thân không suy nghĩ thêm nữa.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, thêm vào đó là tiếng của Bạch Sơ: “Sư phụ người dậy chưa? Đồ nhi tới thăm người một chút.”

“Sư… Ô? Sư huynh? Sao huynh lại ở trong phòng sư phụ?”

“Nhỏ giọng chút, sư phụ còn đang ngủ.”

Lông mày Bạch Sơ nhướng lên, trực giác cảm thấy có chỗ lạ lùng, kéo dài cổ nhìn vào trong xem, chỉ thấy trên giường nhỏ có người đang nằm, lại bị Huyền Thiên không muốn cho xem chặn lại, căn bản không nhìn thấy được gì, vì vậy hạ giọng hỏi: “Sư phụ người làm sao? Thương còn chưa hết hẳn?”

Huyền Thiên không nói, cười lạnh đẩy Bạch Sơ ra khỏi phòng, thận trọng giữ cửa đóng lại, quay đầu nói: “Ta cũng có lời muốn hỏi ngươi, ngươi đi theo ta, hôm nay hai sư huynh đệ ta nói chuyện rõ ràng.”

Bạch Sơ không tìm được manh mối nào, đần độn đi theo sư huynh của mình, hoàn toàn không tính được chuyện cực kỳ bi thảm sẽ phát sinh.

Trên giường Lãnh Vô Sương nghe thấy hai người đã đi xa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chống đỡ thân thể mặc xiêm y ra khỏi cửa, nghĩ đầu tiên nên đi tìm bằng hữu của y ở núi bên cạnh.

Y niệm pháp quyết, hàn quang xa xa lóe lên, kiếm của y hóa thành cự kiếm bay nhanh tới, đứng ở dưới chân y. Lãnh Vô Sương chân đạp lên, sau khi đứng vững, điều khiển cự kiếm bay tới Bích Hà sơn bên cạnh.

Sương khói lượn lờ giữa tầng mây, nam tử đạp kiếm bay không bao lâu liền dừng lại.

Cùng Linh Vân phái bọn y quanh năm phủ trong sương tuyết khác biệt, trên Bích Hà bốn mùa rõ ràng, lúc này đang là ngày xuân, hoa xuân rực rỡ nở rộ, chân mới vừa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh xanh biếc dày đặc.

Lãnh Vô Sương lại không có tâm tư thưởng thức, dưới chân vội vã, y phục rộng lớn theo bước chân y lay động, y cau mày, trong lòng không hết quẫn bách.

Trách đi trách lại, vẫn là trách y thất sách, tự cao tự đại, cho rằng xà yêu kia đối với mình không tạo thành uy hϊếp gì, mới đưa bản thân đến cảnh ngượng ngùng lúng túng thế này.

Về sau y phải như thế nào ở trong Linh Vân phái cùng hai tên đồ nhi kia ở chung? Cũng không thể đem bọn họ đuổi đi được?

Lời nói như vậy chỉ có thể dùng trên người tên tiểu tử thúi Hàn Sở Nhượng, y cũng không muốn mỗi ngày phải đối diện với khuôn mặt thế này, đoán chừng có thể bị tức chết.

Lãnh Vô Sương trong lòng càng thêm xoắn xuýt, chân đi liên tục, vừa nâng mắt, đã đến bên ngoài gian nhà của bằng hữu.

Chân còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới giọng nói khó phân biệt nam nữ, mới nghe thì là nam nhân, lại chú ý nghe một chút, thì phát hiện trong đó còn có vài phần âm sắc mềm mại đáng yêu của nữ tử.

Âm thanh kia

‘Khanh khách’ cười hai tiếng, nối tiếp đó lại ngâm cổ họng, lười biếng nói: “Vô Sương chưởng môn sao lại rảnh rỗi tới nơi này của ta? Không phải ở trong môn phái cố gắng dạy dỗ ba đồ nhi bảo bối kia sao?”

Lãnh Vô Sương không lên tiếng, đi thẳng vào tìm ghế ngồi, mặt đối diện với nam tử dung mạo xinh đẹp xiêm y lộ nửa nằm trên giường nhỏ đằng kia, nhưng một câu cũng không nói.

Thấy y không nói lời nào, trên mặt Hồ Ngôn Chi lộ ra vài phần chỉ tiếc mài sắc không nên kim, ngồi thẳng người bất mãn nói: “Mỗi lần tới đều là bộ dạng này, chẳng lẽ thực sự dạy đồ đệ đến hư đầu rồi? Trước kia tính tình ngươi còn hướng ngoại một chút, tốt xấu gì đối với ta cũng cười vài cái, bây giờ ngay cả lời cũng chẳng muốn nói?”

Hồ Ngôn Chi ngáp một cái, không thèm để ý.

“Có việc gì? Có thể đem ngươi dọa thành thế này?”

“Ta… Ta không nói ra được.”

“Vậy ngươi viết xuống.” Nói xong, Hồ Ngôn Chi vỗ tay một cái, bỗng dưng bay ra một tờ giấy cùng bút, đứng ở trước mặt Lãnh Vô Sương.

Lãnh Vô Sương nâng bút, cân nhắc dùng từ, chậm rì viết chữ trên giấy, đợi sau khi viết xong, chưa đợi nét mực khô, y càng không muốn liếc nhìn tới nữa, trực tiếp đưa tới trên tay Hồ Ngôn Chi.

“Ta thật muốn nhìn xem chuyện gì, có thể khiến Vô Sương chưởng môn ngày thường lông mày còn lười động đậy bây giờ gấp thành như vậy.”

Nói xong, hắn mở tờ giấy ra nhìn, sắc mặt vốn hờ hững, sau khi nhìn mấy dòng chữ, đôi mắt càng trừng lớn, đến cuối cùng vẻ mặt đầy khϊếp sợ.

“Ngươi ngươi ngươi… Không phải chứ? Sương Sương ngươi… Ngươi quả thật bị…” Lời còn chưa dứt đã bị Lãnh Vô Sương tức giận cắt đứt.

Chỉ nghe giọng y căm phẫn nói: “Xà yêu kia tâm tư ác độc, chết đến nơi rồi còn muốn hại ta, ta lúc đó nên đem nó ngàn đao băm thây.”

Hồ Ngôn Chi im lặng, trong lòng biết Lãnh Vô Sương không nhắc tới việc của hai tên đồ đệ kia, cũng không cố ý nhắc lại.

“Nói về chuyện xà yêu kia một chút, ngươi tiếp nhận mà không biết trước xà yêu kia là gì? Có thể hỏi rõ độc tính của xà yêu kia mà?”

Lãnh Vô Sương xấu hổ nói: “Vẫn chưa, ta cho là…”

Hồ Ngôn Chi cùng Lãnh Vô Sương là bằng hữu bao nhiêu năm, sao hắn không rõ được cái tính tình này.

Bằng hữu của hắn thiên tư không tầm thường, chính là tư chất thuần thủy linh căn, hơn nữa so với các tu sĩ khác càng thêm cố gắng, bây giờ tu vi trên đại lục này có thể lấy ra khoe khoang, không thua chưởng môn các đại môn phái khác chút nào.

Chỉ là y tu vi cao, tự cho mình có chút siêu phàm, lúc thường làm nhiệm vụ thường coi tiểu quái là chuyện nhỏ, cái này gọi là, thường ở bờ sông, có ngày ướt hài.

Hồ Ngôn Chi vẫn không nhiều lời, đi xuống giường đến bên người Lãnh Vô Sương.

“Theo lời ngươi nói, ta đại khái cũng biết được con rắn kia là yêu quái phương nào.”

“Là yêu gì? Có thể giải?”

“Ngươi quả thật muốn nghe?”

Lãnh Vô Sương cắn răng.

“Muốn!”

Hồ Ngôn Chi nở nụ cười.

“Được, vậy ta liền nói.”

Hắn rót chén trà cho Lãnh Vô Sương, tiếp tục nói: “Con rắn kia gọi là ‘Cửu Khuê’, xà tính vốn da^ʍ, kia nói sâu một chút, ngươi nói nó trước kia chết cắn ngươi một cái, độc kia là từ răng của nó truyền vào trong da thịt, nếu lúc đó ngươi chém đứt toàn bộ cánh tay còn có thể cứu, sau chỉ cần mọc dài lại là được, bây giờ đã không thể cứu, bất quá cũng thiệt thòi ngươi tu vi cao, độc này vốn chí tử, một chút độc trong cơ thể cũng có thể khiến tu vi của ngươi tiêu tan…” Nói xong, hắn cười giả tạo nói: “Còn dư lại là trí da^ʍ, ngươi có thể cảm nhận được.”

Đốt ngón tay của Lãnh Vô Sương trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng trắng đến khó coi, giọng nói chua chát.

“Thực khó giải? Ta tự mình khống chế cũng không được sao?”

“Trước nói ngươi không thể khống chế được, nếu ngươi quả thực có thể khống chế, sau nửa canh giờ, cũng bảo đảm hồn phách tiêu tán.”

Thân thể run lên, y cắn môi lầm bầm: “Vậy ta ngày sau nên làm thế nào, ta vẫn chưa báo thù, Linh Vân phái còn chưa lần nữa hưng thịnh lại, sư phụ lão nhân gia người trên trời có linh thiêng…”

Hồ Ngôn Chi tức giận trừng y một cái nói: “Ngươi thật còn muốn chết à? Có con đường không phải tử lộ, ngươi còn cố tình muốn đi?”

“Nhưng… Ta thật sự không còn mặt mũi…”

“Vậy thì như thế nào? Chuyện ngươi tình ta nguyện, chính ngươi cũng sảng khoái đi? Hai đồ đệ kia ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định rất vui vẻ.”

Rũ mắt, Lãnh Vô Sương khó nhọc nói: “Được rồi… Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ về nghĩ thêm, để ta suy nghĩ thật kỹ.”