Chặng đua chính hoàn thành được bốn phần năm, Hunt lại tiếp tục vào pit. Marcus kích động không thôi, ông cảm thấy Hunt vẫn còn chưa vừa lòng. Sau khi trở ra, tới vòng thứ năm đếm ngược, Hunt lại tạo ra kỉ lục tốc độ đua một vòng nhanh nhất trên đường Suzuka cho riêng mình.
Owen và Winston cạnh tranh trên đường cua, Charles bám theo sát, thế nhưng trước khi vào cua, y kinh ngạc phát hiện Hunt đang đuổi sau đuôi mình.
“Cái tên Penny này… sao lại để người ta đánh bại thế!”
Charles nhếch miệng, vào cua mà không dành cho Hunt bất kì cơ hội nào. Thoát khỏi góc cua Spoon, Hunt bám theo Charles tiến đến điểm vượt mặt. Cậu thanh niên phía sau bình tĩnh đến mức khiến Charles kinh ngạc: Đây rõ ràng là một góc cua cần giảm tốc, Hunt lại to gan không rà phanh, gần như để xe men sát đường đua. Khi thoát cua, bánh xe của hai chiếc xe suýt nữa thì cạ vào nhau, chỉ nhìn thôi cũng kinh hồn bạt vía.
“Mẹ ơi…” Marcus há miệng.
Thời gian như bị bóp nghẹt. Đến tận khi Charles bám sát đường đua thoát cua, khán giả mới cổ vũ rào rào, Marcus cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy Hunt không thành công lần này nhưng cũng đủ để khiến cả đội đua sôi sục.
“Nhóc này quá được! Dám một mình đấu với Charles!”
“Đây là pha khiêu chiến có tính uy hϊếp nhất của đội ta tới những tay đua đẳng cấp rồi!”
Đua trên đoạn đường thẳng mà Charles vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Y rất rõ Hunt phía sau đang tìm kiếm cơ hội sử dụng hiệu ứng kéo.
“Mơ đi!” Charles hừ khẽ một tiếng, lao đến cuối đoạn đường thẳng, tiến vào vòng đua cuối cùng.
Cùng lúc này, Winston cũng đẹp đẽ thoát khỏi góc cua Dunlop, chiếm được vị trí dẫn trước Owen. Cũng trên chính góc cua ấy, hành động tiếp tục truy kích Charles của Hunt đã thu hút được sự chú ý của gần như toàn bộ khán giả và bình luận viên. Khả năng cân bằng mạnh mẽ của chiếc xe mới cải tiến giúp Hunt ép sát Charles.
Charles vẫn bám sát tuyến đường của mình, là người thoát cua trước một lần nữa!
Thoáng cái, sự điều khiển quyết đoán của Hunt và kĩ thuật điêu luyện của Charles đã biến màn đọ sức này trở thành màn đọ sức hấp dẫn nhất chặng đua.
Khi Hunt xông về đích với thành tích chênh lệch Charles 1.2 giây, thành viên của cả đội đua Marcus liền ôm chặt lấy nhau. Marcus ngây người nhìn màn hình điện tử, lệ hoen đầy mắt. Ông xoay người nhìn Thẩm Xuyên đang nghiêm túc phân tích số liệu thật lâu: “Cảm ơn cậu… tiến sĩ Thẩm, không có hai người… Hunt làm sao có thể giành được vị trí thứ tư…”
Vị trí thứ tư đã là thành tích tốt nhất mà tất cả các tay đua trong đội Marcus có thể đạt được cho đến nay rồi.
Hunt lái xe về vị trí trong sự hoan nghênh của toàn đội, thế nhưng cậu lại thấy vô cùng bình tĩnh. Lần này, cậu vẫn chưa thể đọ sức với Winston được. Người con trai ấy vẫn đứng ở một nơi cao xa như trước, phóng tầm mắt xuống nhìn cậu.
Hunt vừa gỡ mặt nạ phòng lửa xuống đã áp ngay khăn lông lên mắt mình. Không hiểu vì sao cậu bỗng nhiên muốn khóc. Những tiếng chúc mừng vang lên bên tai cũng không thể len được vào trong óc cậu.
Winston lại giành được chức quán quân, mà cậu thì vẫn… đứng ngoài vầng hào quang của hắn, thậm chí còn chẳng xứng làm đối thủ của hắn.
“Hunt, hãy cho chúng tôi thời gian… Đến khi nào đơn vị năng lượng của chúng tôi hoàn thiện, cậu nhất định có thể phân cao thấp với Winston.”
Hunt như bị nói trúng tim đen ngẩng đầu lên, đối mắt với Thẩm Xuyên. Cậu nắm chặt lấy tay Thẩm Xuyên, đôi mắt cũng nóng lên: “Cảm ơn, tôi tin tưởng các anh.”
Cuộc phỏng vấn sau chặng đua đã sắp bắt đầu, Hunt yên lặng ngồi một chỗ uống nước, ăn đồ ăn chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị.
“Hunt ơi, hoa của cậu này!”
“Ồ… cảm ơn.”
Hunt mở tấm thiệp ra, chữ bên trên hoàn toàn xa lạ: Cậu đốt cháy ánh mắt tôi.
“Là ai tặng thế?” Hunt hỏi người nhân viên.
“Hình như là thư ký hội đồng quản trị của tập đoàn Nicky.”
“Tập đoàn Nicky?”
Hunt gãi đầu, chẳng lẽ lại là Uwen Nicky?
Marcus lúc này bước nhanh về phía Hunt, ôm chặt lấy cậu, hôn lên mặt cậu hai cái thật mạnh: “Hunt! Hunt! Cục cưng của đội ta!”
Hunt coi thường liếc nhìn: “Ông mà còn gọi tôi là “cục cưng” lần nữa, tôi sẽ dúi đầu ông vào khe tường!”
“Cổ đông lớn của tập đoàn Nicky, Uwen Nicky vừa mới liên lạc đề nghị tài trợ cho đội ta! Cậu Nicky có thể sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của chúng ta đấy! Mà quan trọng nhất là, nhờ sự tài trợ của cậu ấy, cậu có thể sẽ được lái những chiếc xe tốt nhất!”
“Nicky…” Là hắn ta thật.
“Cậu Nicky còn đích thân đến xem chặng đua này! Cậu ấy đã thành fan cấp cao của cậu rồi!”
Hunt có hơi ngơ ngẩn: Mẹ kiếp! Uwen Nicky có lắm tiền quá nên đầu óc chập cheng rồi à! Chạy đến câu lạc bộ chơi trò giả gái làm cái quái gì vậy!
Cùng lúc, cuộc phỏng vấn sau trận đua của Winston đã bắt đầu. Audrey, người hâm mộ số một của Winston cũng có mặt tại hiện trường. Winston điềm đạm trả lời tất cả những vấn đề về kỹ thuật mà báo giới đưa ra.
Audrey đặt câu hỏi: “Evan Hunt, người bạn tốt nhất của cậu vừa đạt được thành tích xuất sắc nhất từ trước tới nay. Cậu có bình luận gì về những điều cậu ấy đã thể hiện trong chặng đua này?”
Các nhà báo đều chăm chú nhìn về phía Winston, hắn vốn rất ít khi trả lời những vấn đề không liên quan đến đua xe, càng đừng nói đến việc bình luận những tay đua khác.
“Cậu ấy không phải bạn tôi.” Giọng Winston cực kỳ trầm tĩnh.
Câu trả lời này khiến giới truyền thông lộ vẻ nuối tiếc, có người còn nhỏ giọng bàn tán: Hunt nghe thấy lời này có lẽ sẽ rất xấu hổ.
“Đối với tôi, cậu ấy còn quan trọng hơn bè bạn. Còn nói về những biểu hiện lần này của Hunt, tôi rất tiếc vì mình vẫn chưa có cơ hội đọ sức với cậu ấy.”
“Nhưng Hunt đã càng ngày càng tiến gần hơn tới cậu rồi.” Audrey cười nói.
“Đúng.” Winston gật gật đầu.
Các nhà báo có mặt tại đây lập tức động não, đủ loại tít báo đua nhau xuất hiện: “Winston dự đoán: Hunt coi vượt mặt Charles là mục tiêu cuối cùng”, “Thời đại của Winston và Hunt sắp tới”…
Đêm hôm đó, Charles uống rượu trong trạng thái cực kỳ sầu muộn, Owen ngồi xuống bên cạnh y.
“Này! Sao anh không bảo vệ được vị trí quán quân, lại để cho Vann Winston cướp mất vậy hả!”
“Được rồi được rồi! Cần gì phải so bì với đám thanh niên!” Owen xoa đầu Charles như thể đang an ủi trẻ con.
“Còn cả cái thằng nhãi Hunt kia nữa! Tưởng có thể dễ dàng vượt được tôi sao?”
“Đương nhiên là không thể rồi!” Owen gật gù, giơ tay gọi thêm cho Charles một ly rượu nữa.
“Anh coi tôi là trẻ con đấy chắc?” Charles liếc mắt nhìn Owen.
“Đâu có đâu?” Owen cười cười.
“Vậy sao anh trả lời qua quýt thế?”
Owen thở dài một hơi, chìa ngón cái về phía Charles: “Giao hẹn đi, nhất định phải cho lũ nhóc ấy biết sự lợi hại của hai ta trong chặng Abu Dhabi.”
Charles ấn ngón tay mình lên ngón tay của Owen: “Vậy giải thích xem, sao anh lại gửi ảnh tôi tới bar uống rượu cho vợ tôi!”
“Không phải cậu chắc chắn sẽ ly hôn à? Tôi chỉ giúp cậu một chút thôi!” Owen híp mắt cười.
“Giúp cái đầu anh! Cô ấy đang muốn chia hết tài sản của tôi đây này!”
“Đáng đời cậu lắm!”
“Tôi đánh chết anh bây giờ đấy!”
“Ái dà! Đừng có đánh vào mặt tôi!”
Lời mời phỏng vấn đội đua đến tới tấp khiến Marcus không ngủ nổi, trong khi đó, giám đốc truyền thông lại được an ủi bội phần khi trông thấy những biểu hiện của Hunt trong buổi phỏng vấn ngay sau chặng đua. Ông ta vốn cho rằng Hunt sẽ không biết thế nào là “đối đáp với truyền thông”, ai ngờ cậu lại mỉm cười trả lời mọi câu hỏi, khiến báo giới đồng loạt nảy sinh thiện cảm vì cho rằng cậu cực kì lễ độ. Lúc này đây, cậu tựa như một ấu chúa đã trưởng thành.
Nhưng những buổi phỏng vấn sau đó, Hunt lại tỏ vẻ mệt mỏi, muốn từ chối để nghỉ ngơi. Marcus nhận ra tâm trạng Hunt không hề tốt như dự tính nên không ép buộc cậu giống những lần trước nữa.
Hunt vừa quay về phòng nghỉ đã nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ: “A lô, tôi là Evan Hunt.”
“Xin chào, tôi là Nicky. Tôi đang đợi cậu ở sảnh ăn tầng trên cùng của khách sạn. Chẳng hay tôi có thể mời cậu dùng bữa tối không?”
“Nicky? Anh là Nicky tôi đã gặp trong câu lạc bộ phải không?” Hunt kinh ngạc.
“Đúng vậy. Nếu cậu từ chối lời mời của tôi, tôi sẽ báo với ngài Marcus tin hủy tài trợ cho đội đua các cậu.” Nicky tinh nghịch nói nửa đùa nửa thật.
Hunt ngẩn người hỏi lại: “Hôm nay anh vẫn mặc váy dài đi giày cao gót đấy à?”
“Sao hả?”
“Nếu là vậy thì tôi không tới đâu.” Nhớ tới chuyện mình đã bị đối phương xoay như chong chóng, Hunt vẫn cảm thấy buồn rầu.
“Hôm nay tôi mặc comple đeo cà vạt. Vì muốn mời cậu ăn cơm, tôi nghĩ mình nên ở vào trạng thái đẹp trai nhất, quyến rũ nhất.”
“Được rồi, tôi sẽ tới. Nhớ đừng có nói với Marcus là anh muốn hủy tài trợ đấy nhé.”
Tiền tài trợ là sinh mạng của Marcus. Hơn nữa, cậu cũng rất muốn nhìn thấy Nicky đời thực.
Vì nhà hàng trên tầng thượng là nhà hàng cao cấp, Hunt bắt buộc phải mặc comple, thế nhưng cậu cũng chỉ thắt bừa một cái cà vạt rồi rời khỏi phòng.
Đi tới đây, Hunt mới nhận ra trần của nhà hàng được lắp toàn bộ bằng kính, tạo cho khách hàng cảm giác như đang đứng dưới một bầu trời đầy sao vậy. Cậu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy ở vị trí trung tâm nhất. Người nọ có gương mặt đẹp như tạc, còn mái tóc ngắn màu nâu nhạt thì được chải ngược ra sau tai, để lộ vầng trán. Hunt không chắc chắn người nọ có phải Nicky không, nhưng hắn ta đúng thật là đang nhìn về phía cậu.
“Nicky?” Hunt nghiêng đầu hỏi.
Đối phương mỉm cười, đôi mắt kia khiến Hunt nhận ra đây chính là Nicky.
“Lần đầu tiên trông thấy cậu ở câu lạc bộ, tôi đã lập tức cảm thấy cậu rất dễ thương. Có điều xem xong chặng đua của cậu, tôi lại cảm thấy cậu rất nam tính.”
“Cảm ơn.” Hunt ngại ngùng gãi gãi đầu.
“Vậy tôi thì sao? Tôi lúc này và tôi ngày cậu nhìn thấy ở câu lạc bộ có gì khác biệt không?” Nicky chống cằm cười hỏi.
“Lúc này vừa mắt hơn.” Hunt nói.
“Ha ha, điêu quá. Rõ ràng là cậu thích tôi ngày đó hơn.”
“Nếu anh còn mặc như vậy để lừa tôi lần nữa, tôi sẽ tặng anh một đôi mắt gấu trúc ngay, bất kể anh có tài trợ cho đội đua Marcus hay không.” Hunt nghiêm túc nói.
“Mặc vậy để chúc mừng sinh nhật cậu cũng không được à?”
“Lúc ấy thì còn được.”
Hai người bật cười ha ha.
Nicky thực chất không hề nữ tính, ngược lại, nghe hắn ta kể về quyết định tài trợ cho đội đua Marcus và những quyết sách của hắn ta trong công việc làm ăn của gia tộc, người ta sẽ cảm thấy hắn ta là một người đàn ông trưởng thành rất quyết đoán và chu toàn. Trước mặt hắn ta, Hunt chỉ là một đứa trẻ.
“Cậu có muốn đi uống thêm ly nữa không?” Bữa tối kết thúc, Nicky nháy mắt hỏi.
Hunt vừa định trả lời đã cảm thấy có ai đó đang chống tay lên thành ghế của mình. Giọng nói lạnh như màn đêm truyền từ đỉnh đầu cậu xuống: “Rất xin lỗi, Nicky, Tôi và Hunt có chuyện cần nói với nhau.”
Khi Hunt nhận ra người vừa cất lời là Winston, trái tim liền nhảy thót lên.
“Tôi với tên này tuyệt giao đến nơi rồi, chẳng còn gì để nói cả. Đi thôi, chúng ta đi uống một ly.” Hunt định đứng lên nhưng lại bị người phía sau ấn chặt hai vai xuống.
Nicky cười cười: “Thôi được rồi, Hunt, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Đợi đã.” Nhân lúc Nicky đi ngang qua bên người, Hunt vô thức tóm chặt lấy cánh tay hắn ta: “Anh sợ Vann Winston sao?”
“Tôi vốn định nói mình không sợ, nhưng nhìn dáng vẻ như đang định gϊếŧ chết tôi của cậu ta kìa… Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn chút quan hệ làm ăn.” Nicky làm động tác cắt cổ.
Phản ứng của Nicky khiến Hunt hoài nghi: Phải chăng hai người này đã quen nhau từ trước?
Winston trượt tay từ vai xuống cổ tay Hunt, dùng sức mạnh đến nỗi Hunt nghĩ rằng cổ tay mình đã bị bóp vỡ. Cậu đành phải thả Nicky đi.
Nicky đút tay trong túi rời đi, thế nhưng tới cửa, hắn ta lại nghiêng đầu, nháy mắt với Hunt rồi nói bằng khẩu hình: Sống sót nhé.
Giọng nói của Winston lại vang lên bên tai cậu: “Đi thôi, tôi đi uống rượu cùng cậu.”
Hunt xoay mặt sang hướng khác: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi về nghỉ.”
“Tôi vốn cho rằng sau khi giành được vị trí thứ tư, cậu sẽ rất vui mừng. Cậu sẽ tới tìm tôi, nói với tôi rằng chúng ta không cần tuyệt giao nữa.” Vẻ mặt của Winston vẫn chẳng khác gì trước kia.
Quan hệ giữa tôi với anh là trò trẻ con đấy chắc?
“Anh nghĩ nói hai chữ “tuyệt giao” dễ dàng như vậy hả? Hay anh cho rằng có thể dùng “tuyệt giao” để làm điều kiện với tôi?”
Hunt đứng dậy, không thèm nhìn người kia lấy một cái, lạnh mặt đi về phía cửa ra vào. Cậu biết Winston đang đi sau mình nên càng bước nhanh hơn, sau đó bấm thang máy, vừa đặt chân vào đã đóng ngay cửa lại.
Nhưng khi thang máy đã khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ, Winston lại đột ngột vươn tay giữ lấy cửa. Cả thang máy như chấn động theo động tác của hắn, Hunt vô thức lui về sau nửa bước. Winston vừa bước vào trong, cửa thang máy liền đóng kín. Rõ ràng hắn vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, ấy vậy mà Hunt lại thấy áp lực.
“Hunt.” Hắn lại gọi tên cậu bằng chất giọng như thế.
Hunt quay mặt đi không muốn nhìn: “Chúng ta tuyệt giao rồi.”
Lần trước là do anh định, lần này là do tôi quyết.
Cửa thang máy chuẩn bị mở ra, Hunt đi qua bên người Winston, định rời khỏi đây ngay lập tức, thế nhưng Winston lại kéo cậu thật mạnh, khiến cậu mất thăng bằng đâm thẳng vào l*иg ngực hắn.
Hunt vừa định đẩy người kia ra, cửa thang máy đã đóng lại. Winston ôm lấy cậu thật chặt, xương cốt của Hunt cũng bị hắn xiết phát đau: “Cậu có biết nếu như cậu định tuyệt giao với tôi thật, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh không?” Winston nói lạnh lùng.
Hunt đột nhiên nhớ tới những lời Owen đã nói với mình mấy ngày trước: Đừng từ chối Winston, nếu không cậu ta sẽ cương lên đấy.
“Biện pháp mạnh thế nào?” Hunt căng thẳng nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị trong thang máy, sẵn sàng né tránh Winston xông ra bất cứ lúc nào.
“Hunt, là cậu phản bội lời hứa với tôi trước.”
“Lời hứa nào?”
“Cậu từng nói sẽ ở bên cạnh tôi mỗi khi cậu làm chuyện gì nguy hiểm.”
“Tôi đã làm chuyện gì nguy hiểm chứ?”
“Cậu uống say, Hunt.”
“Uống say mà cũng tính là chuyện nguy hiểm sao?”
Cửa thang máy mở ra lần nữa, mấy vị khách lạ vốn định đi vào lại chẳng dám bước chân, bởi ánh mắt Winston lạnh như dao.
Thang máy lại tiếp tục đi lên.
“Tất nhiên là rất nguy hiểm.”
Hunt muốn trốn tránh, cánh tay Winston lại càng xiết chặt, đến mức nhìn thấy rõ cả mạch máu. Hunt không dám cử động linh tinh nữa, bởi bây giờ cậu đã rất khó thở rồi.
“Nói bậy! Nhiều người cùng uống rượu như thế, vì sao tôi gặp nguy hiểm được!”
“Hunt, cậu có biết sau khi cắn tôi… cậu còn làm những gì nữa không?”
“Tôi còn làm được chuyện thương thiên hại lý gì nữa chứ?”
“Cậu tóm lấy cánh tay tôi, đè tôi xuống giường. Cậu coi tôi như phụ nữ, xé quần áo tôi, hôn cổ tôi…”
Hunt suýt nữa thì nổ đom đóm mắt.
Cái gì? Cậu đã làm gì cơ?
Hunt chỉ cần thoáng nghĩ đã thấy cảnh tượng đó vượt quá sức tưởng tượng của mình: “Anh… anh nói bừa…”
“Tôi không nói bừa.”
“Anh khỏe như thế… làm sao tôi chấp được!” Hunt hét lên.
Thang máy mở ra đúng là tầng Hunt ở. Winston thả Hunt bước ra ngoài, hếch cằm lên nói: “Hay là chúng ta dựng lại hiện trường?”
“Dựng lại… dựng lại gì cơ?”
“Lúc ấy cậu rất khỏe, cậu ngồi trên thắt lưng tôi, vẻ mặt thì cực kỳ ngang ngược.”
Winston đi đến trước phòng Hunt, dựa vào cửa nhìn Hunt. Đầu óc Hunt lộn tùng phèo, cậu tưởng tượng đến cảnh mình đè Winston xuống giường, hắn sẽ kinh ngạc nhìn mình, những sợi tóc rối tung thì xõa tung trên gối… Đúng là không thể gợi cảm hơn được nữa.
“Tôi không thể không dùng đầu gối đẩy cậu ra, cậu suýt nữa thì rơi xuống giường, tôi kéo cậu lại, cậu nói muốn cùng tôi vui vẻ đến bình minh. Cậu còn hỏi tôi xem tai thỏ đâu mất rồi.”
Vẻ mặt Winston đứng đắn đến thế, mà hắn cũng ghi nhớ mọi chuyện cực kì rõ ràng. Hunt bỗng cảm thấy hình như mình đã làm ra chuyện thương thiên hại lý thật.
“Tôi nói đây không phải tiệc tùng gì hết, tôi cũng không phải là “cô thỏ”, tôi là Vann Winston. Cậu liền giận dữ nói rằng… cậu ghét tôi, ghét tôi hấp dẫn phụ nữ hơn cậu, ghét khi so sánh với tôi, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ con ngốc nghếch, ghét tôi gợi cảm chín chắn hơn cậu, ghét khí chất của tôi, ghét tất cả của tôi.”
Hunt nhìn vào mắt người kia, chưa đến ba giây sau, cậu đã vội vã quay đầu đi hướng khác.
Không phải ghét.
Ấy là ngưỡng mộ.
Trong tiềm thức, cậu luôn mong ước mình sẽ giống như Winston phong độ khi đứng trước đám đông, là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy. Rõ ràng giữa một rừng tay đua F1, Winston chắc chắn cũng là người trẻ tuổi như cậu, thế mà cậu và Winston lại cách nhau một trời một vực.
“Tôi nói với cậu ‘Xin lỗi nhé, Hunt, đừng giận tôi. Cậu sẽ càng lúc càng xuất sắc, sẽ càng lúc càng có nhiều người hâm mộ, yêu mến’.”
Ánh mắt Winston thật sâu xa. Cậu là người la hét căm ghét hắn, thế mà hắn còn an ủi cậu.
“Nhưng cậu lại nói ‘cho dù có trở nên xuất sắc rồi, tôi cũng chẳng đuổi kịp anh! Đi cùng anh, tôi sẽ mãi mãi chẳng thể tự tin! Tôi ghét anh! Tôi muốn tuyệt giao với anh!’.”
Lúc này, Winston trông vẫn có vẻ thật bình tĩnh, nhưng Hunt hiểu, mình đã tổn thương hắn mất rồi.
“Anh không thể coi những lời tôi nói lúc say là thật được! Tôi chỉ… tôi chỉ…”
“Chỉ gì? Chẳng phải lời nói khi say là lời nói chân thực nhất trong lòng sao? Dù say nhưng sao vẻ mặt của cậu khi cậu nói ghét tôi lại nghiêm túc thế, quả quyết thế?”
Vậy nên Winston mới nói, cậu đã dằn vặt hắn suốt cả một đêm.
Không phải vì Hunt đã phát cuồng sau khi say rượu, mà bởi Winston nhất định sẽ cứ nghĩ mãi nguyên nhân khiến Hunt ghét hắn, có phải cậu lúc nào cũng muốn tuyệt giao với hắn hay không.
“Khi trận phân hạng chưa diễn ra, lúc tôi nói muốn tuyệt giao với cậu, có phải cậu đã suýt khóc không?” Winston nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy… tôi rất tức giận… rất phẫn nộ… rất đau lòng… Khi anh nói nếu tôi không thể lọt vào top 5, anh sẽ nhét cái ấy vào miệng tôi, tôi chỉ cho rằng anh nói thể vì anh đang giận, anh muốn tôi phải chịu chút áp lực khi đối mặt với chặng đua này… Nhưng lúc anh nói muốn tuyệt giao với tôi, mọi chuyện lại thành ra khác hẳn! Tôi chỉ say rượu mà thôi! Anh có thể giận tôi say rượu làm những chuyện không hay, nhưng anh không thể vì giận tôi mà nói muốn tuyệt giao với tôi được!”
Cổ họng Hunt như nghẹn lại, mũi cũng nhưng nhức. Cảm giác lúc này cũng giống như cái cảm giác khi nhìn thấy bố say rượu cãi nhau với mẹ, cậu chỉ có thể bất lực bó gối rơi nước mắt, nhìn hai người họ càng lúc càng xa cách, rồi đến một ngày nào đó về sau, mẹ kéo hành lý hoàn toàn bỏ lại cả gia đình…
Ngay lúc này đây, cậu rất muốn ngẩng đầu lên, bởi cậu biết rằng mình sắp rơi nước mắt. Cậu hiểu rõ dù chỉ vì say rượu mình mới nói ghét Winston, mới nói muốn tuyệt giao với hắn, thế nhưng việc cậu nói những lời gây tổn thương ấy là sự thật, cũng đã khiến hắn tổn thương thật sự rồi.
Chuyện này cũng chẳng khác gì chuyện cậu đã từng phải nghe những lời nhiếc móc của người bố say khướt; cho dù cậu biết rõ bố không có ý đó, biết rõ sau khi tỉnh rượu, bố sẽ lại yêu thương mình, thế nhưng lúc ấy, đau lòng là việc không tránh khỏi.
Winston cũng sẽ như vậy.
“Dù biết cậu say, nhưng vì sao những lời ấy lại có thể vuột khỏi miệng cậu dễ dàng đến thế? Có phải là bởi khi tôi không ở bên cậu, cậu đã thường xuyên nghĩ vậy hay chăng?” Winston hỏi.
“Không phải!!”
Hunt lập tức nhìn vào người kia, chỉ một khắc tiếp xúc ánh mắt với Winston thôi, trái tim cậu đã như bị kim châm cho một cái, đau đớn vô cùng.
“Cậu nói lí do ghét tôi lưu loát như thể cậu đã tập nói trước trăm lần nghìn lần, vào những khi tôi không biết vậy.”
“Vì tôi… vì tôi ngưỡng mộ anh! Tôi luôn muốn trở thành một người vừa kiên định vừa lý trí giống như anh. Nếu như tôi là anh… có lẽ tôi đã không đánh mất bố mình. Anh sẽ dùng sự chín chắn của anh để giải quyết mọi chuyện… mà tôi thì không thể. Tôi chỉ có thể nhìn bố mẹ mình đỏ mặt tía tai vì nợ nần… vì những chuyện nhỏ nhặt linh tinh… Tôi chỉ có thể nhìn bố tôi đem bán tấm huy chương đạt giải của tôi để đổi lại chai rượu đắt tiền nhất, sau đó tôi giật chai rượu ra khỏi tay bố, hai chúng tôi bắt đầu đánh nhau… Tôi nói những lời này với anh không phải để anh thông cảm, mà bởi vì tôi muốn trở thành người như anh… Nhưng trở thành người như anh vốn không hề dễ, vậy nên tôi mới ghen ghét sự hoàn mỹ của anh…”
Hunt cúi gằm mặt xuống, cậu biết mình đã không nén nổi nữa, đành phải để từng giọt từng giọt nước mắt thật lớn tuôn rơi.
Cậu không dám lau đi, cậu không muốn Winston nhìn thấy nước mắt của mình.
Đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
Nhưng Winston lại vươn tay nhẹ nhàng giữ lấy gáy Hunt, ấn đầu cậu lên bờ vai hắn, để nước mắt của cậu tùy ý rơi trên người hắn.
“Ngốc quá. Dù có cảm thấy tôi hoàn hảo, cậu cũng không cần noi theo tôi. Cậu cố gắng biến thành tôi như vậy để làm gì, trong khi tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, xử lý giúp cậu những chuyện cậu không làm được?”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Anh có thể xử lí giúp tôi những chuyện gì tôi không làm được?
Winston: Ôm em, hôn em, khiến em sung sướиɠ.
Hunt: …