Hôm nay Doanh Thiên quyết định đi tham gia 1 chút náo nhiệt, hắn quyết định tiến vào thành trì. Kiếm 1 chút rượu ngon. Kiếm thêm thưc ăn ngon. Lại hưởng thụ chút nhân sinh náo nhiệt. Đạt đến hắn dạng tồn tại này cũng căn bản là không cần ăn uống. Thế nhưng là Doanh Thiên tự cho mình là 1 cái phàm nhân. Hơn nữa còn là 1 cái rất tục phàm nhân. Hắn thích uống rượu. Thích đồ ăn ngon.
Toà thành này gọi là Thanh Vân thành. Là Thiên hà thần điện cấp dưới đệ nhất thành. Đây cũng là toà náo nhiệt nhất thành. Nhân khẩu lên tới mấy chục tỉ. Đủ biết toà thành này là cỡ nào to lớn. Là cỡ nào đông vui.
Thế nhưng hôm nay không khí có chút không đúng. Từ hôm qua Thần Môn giáng lâm làm lòng người lo sợ. Ai nấy đều hiểu là sắp có đại sự xảy ra. Người nhát gan thì lo sợ thế giới này bị thần phạt. Nguyên bản một toà náo nhiệt đệ nhất thành trì cũng trở nên có chút thâm trầm.
Bước vào thành Doanh Thiên đầu tiên là tìm 1 cái lớn nhất tửu lâu. Chính là vừa ngồi liền gọi tới mấy chục vò lớn rượu ngon. Lại thêm đủ thứ sơn hào mĩ vị. Hắn lúc này cũng đã thay lấy 1 bộ bạch y. Tóc cũng đã trở thành màu đen. Đc búi gọn lại. Nhìn qua ai cũng đoán là 1 cái thế gia nào đó công tử.
Hắn vừa ăn vừa uống. Lại nge bàn bên cạnh mấy cái tráng hán bàn tán vs nhau.
“Nge nói Thần Linh sắp giáng lâm chúng ta Cửu Hà giới. Nge đồn là có 1 món tuyệt thế chí bảo xuất hiện ở thế giới này. Món bảo vật kia liền ngay cả thần linh cũng đều mơ ước. Không biết là kinh thiên bảo vật gì a”
“Ta lại nge nói Thần Linh là đánh chủ ý chúng ta Cửu Hà Giới linh căn. Chính là chín đầu Đại Hà kia”
“Không phải chứ. Chín đầu đại hà là chúng thế giới này nguồn sống. Nếu như bị Thần mang đi. Chúng ta làm sao tu luyện”
“Mấy tên ngốc các ngươi hẳn là không biết. Ta nge có 1 vị cường giả Địa Nguyên cảnh nói ra rằng mỗi cái thế giới đều có pháp tắc riêng. Thần muốn đi vào liền cũng sẽ bị áp chế tu vi xuống. Hẳn là như vậy nên mới kêu gọi Cửu Đại Thần Điện tới diện kiến”
Doanh Thiên nge xong liền cười cười. Hắn đã đoán ra đc ý đồ Thần muốn giáng lâm thế giới này. Toà thế giới này đc kiến tạo để trùng sinh hắn. Thế nhưng trải qua dài dặc năm tháng cũng khiến thế giới này phát sinh nhiều sự kiện đặc sắc.
Ăn uống no say. Doanh Thiên rời đi tửu quán. Thế nhưng là vừa đi đc 1 đoạn. Hắn liền cảm thấy 1 cỗ khí tức vô cùng quen thuộc. Cỗ khí tức này để hắn có chút hoài niệm. Hắn lầm bẩm “Hơi Thở Tịch Diệt”. Sau đó hắn đảo người liền biến mất.
Tại 1 góc thành. Nơi này là Hắc Thị địa bàn. Hắc Thị là lớn nhất toà đại lục này tà ác thế lực. Trong 1 con hẻm nhỏ đầy ẩm ướt. Cũng vô cùng vắng vẻ. Nơi này là nơi ở của những cái kia tầng lớp thấp kém nhất xã hội. Nô ɭệ.
Trong hẻm lúc này chính là đầy mùi hôi thối. Có 1 tiểu hài nữ ngồi co ro ở trong 1 góc tường. Trên khuôn mặt non nớt nhọ nhem kia là nỗi sợ hãi. Là từng giọt nước mắt. Xung quanh là 4 cái xác chết. Nữ hài kia trên thân quanh quẩn từng sợi khí màu đỏ. Nếu nhìn kỹ liền cũng thấy trên 4 xác chết kia cũng có từng sợi khí màu đỏ ấy. Thế nhưng là mắt thường đều thấy đc những xác chết kia hủ hoá. Liền 1 chén trà liền tan thành bụi bặm phiêu tán trong gió.
Doanh Thiên đứng đó đã đc 1 lát. Hắn nhìn 1 màn này cũng là có chút ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ “Đặc thù thể chất như thế nào lại không đáng tiền như vậy. Chỉ mấy ngày liền gặp đc mấy cái. Bây giờ thêm 1 cái Tịch Diệt Thể”
Giống như là phát giác có người ở đó. Nư hài kia liền đưa ánh mắt ướt đẫm nhìn hắn rồi mếu máo “Đừng lại gần ta. Ta đã bảo bọn hắn mà bọn hắn k nge. Ta không cố ý hại bọn hắn”
Lời vừa dứt nàng liền đã thấy hắn ngồi trước mặt nàng. Đưa 1 tay vuốt lấy mái tóc kia. Hắn nói “Yên tâm. Ta sẽ không hại ngươi. Ngươi cũng sẽ không hại ta” vừa nói hắn vừa cười.
Nữ hài cũng là ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có người lại gần nàng mà k có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa nụ cười kia cũng là nụ cười đẹp nhất nàng từng thấy. Thoáng chốc nàng liên cảm thấy ấm áp.
“Ngươi tên gì” Doanh Thiên hỏi.
“Ta không có tên” nữ hài đáp.
Doanh Thiên cũng k hỏi nhiều liền đánh ra mấy đạo ấn pháp. Liền áp chế nàng cỗ hơi thờ tịch diệt kia. Sau đó đưa nàng rời đi. Tắm rửa sạch sẽ lại thêm 1 bộ y phục. Nhìn non nớt khuôn mặt kia. Có thể nhìn thấy đây tuyệt đối là 1 cái mỹ nhân tương lai.
Gọi 1 bàn lớn thức ăn. Nàng căn bản là không để ý xung quanh liền ăn uống. Nhìn 1 bộ thôn lang hổ iết kia, giống như là mấy năm chưa đc ăn vậy. Cũng không biết là mấy năm qua nàng làm như nào sống sót.
“Ngươi có muốn tu luyện không” Doanh Thiên hỏi.
“Tu luyện là sao” nàng đáp.
“Là có thể tự mình bảo vệ mình. Có thể khống chế trong người ngươi lực lượng kia. Ngươi có thể lại gần nhiều người. Lại gần muôn hoa cỏ cây mà không sợ làm chúng tan biến nữa” Doanh Thiên cười.
Nge như vậy trong miệng cái kia chân gà liền ngừng nhai. 1 đôi mắt to tròn sáng lung linh kia chằm chằm nhìn vào Doanh Thiên. Hắn cũng là có chút buồn cười nói “Ta rất đẹp trai phải k. Đừng nhìn như vậy”
Nữ hài cũng là gật gật. “ Ân. Nhìn cũng đc. Ngươi liền dạy ta tu luyện nha”
Doanh Thiên hài lòng nói “ Ân. Vậy ta đặt tên cho ngươi. Hồng Nguyệt. Cái tên này thế nào”
“Vâng, hay lắm ạ” nữ hài căn bản là không thèm nhìn hắn. Chỉ là vừa ăn vừa nói.
“Vậy từ giờ ta gọi ngươi Nguyệt Nhi. Ngươi liền bái ta sư tôn. Ta dạy ngươi tu luyện. Thế nào” Doanh Thiên dụ dỗ.
Bỗng nhiên Nguyệt Nhi ngẩng lên nhìn nhắn. Sau đó chậm rãi nói “Phải rồi sư tôn. Ngươi tên là gì a”
Doanh Thiên cũng là có chút hại não. Hắn thế nhưng còn k nói cho ngta biết tên mình liền muốn nhận ngta làm đệ tử rồi. “Ta tên Doanh Thiên”
“Ân” Nguyệt Nhi chỉ là ừ 1 tiếng. Liền tiếp tục ăn. Không lâu lắm liền 1 bàn lớn thức ăn đều bị nàng ăn sạch.
Doanh Thiên đưa nàng tới 1 ngọn núi cao. Toà này sơn tên là Vũ Lăng Sơn. Đây là toà cao nhất sơn ở Thiên Hà lưu vực. Hắn sửa soạn 1 lát liền bố trí ra 1 toà nhỏ trận pháp. Trận này gọi là tụ linh trận. Đây là chuẩn bị giúp Nguyệt Nhi tu luyện.
Nguyệt Nhi kính hắn 1 chén rượu. Sau đó 3 bái. Liền xong nghi thức bái sư. Sau đó Doanh Thiên trên người Nguyệt Nhi Bố trí lấy 3 tầng phong ấn. Đây là hắn phong ấn lại lực lượng tịch diệt. Để phòng nàng không khống chế được lực lượng. Hắn phong ấn này gọi là Hỗn Độn Ấn Phong. Sau đó liền bắt đầu đả thông kinh mạch cho nguyệt nhi.
Tu chân giả bắt đầu tu luyện liền trải qua 3 bước hậu thiên gọi là.Luyện Thể, Luyện Khi, Luyện Thần.
Luyện thể chia làm 5 cái giai đoạn. Chính là Luyện bì, Luyện Nhục, Luyện Cốt, Luyện Huyết, Luyện mạch.
Vì chuẩn bị giúp nàng thông qua luyện thể cảnh này. Doanh Thiên là đi bắt tới 1 đầu Bát giai ma thú. Đây là ma thú có thể sánh với Linh Hoàng nhân Loại. Doanh Thiên có thể trực tiếp bắt tới thần thú. Thế nhưng là thân thể của Nguyệt nhi căn bản k thể chịu nổi thẦn lực. Bát giai ma thú là phù hợp nhất với nàng.
Con bát giai ma thú kia cũng là tương đương uỷ khuất. Mấy hôm trước bị cường giả Linh Tôn tới bắt về làm toạ kỵ. Mặc dù chạy thoát thế nhưng là bị thương. Hơn nữa nó dù sao cũng là 1 cái vương giả chiếm cứ lấy 1 dãy lớn sơn mạch. Làm sao cam tâm làm toạ kỵ người. Đang bực bội liền thấy cái kia áo trắng nhân loại xâm nhập động phủ của nó. Nói với nó muốn mượn nó huyết nhục để làm thuốc. Khiến nó vô cùng tức giận, Liền muốn ăn thịt hắn cho hả giận. Nào ngờ cái kia nhân loại còn muốn khủng bố. Đem nó đánh thừa sống thiếu chết đem nó về đỉnh núi này.
Sau đó chính là đem nó lột một mảng lớn da khiến nó đau đớn gần chết. Đang giận là nhÂn loại kia liền mang nó da nướng lên cho cái kia tiểu nữ tử kia ăn. Phần còn lại là đem luyện thành thuốc.
Doanh Thiên sau khi cho Nguyệt Nhi phục dụng đan dược liền đưa nàng đi ngủ. Vì chuẩn bị cho nàng tu luyện mà hôm nay hắn cũng là tất bận. Nhất là bố trí phong ấn kia tiêu hao đại lượng tinh lực.
“Chịu khó làm chút thức ăn cho ta đồ đệ. Xong liền k thiếu ngươi chỗ tốt.” Doanh Thiên cười nói với đầu kia bát giai ma thú.
Đầu ma thú này chính là Đại Địa Chi Hùng. Tu đại thành liền có thể đồ thần. Trong lòng nó căn bản là uỷ khuất muốn chết. Nhưng nó biết nam tử này đáng sợ. Căn bản cũng k dám phản kháng. Doanh Thiên lại cũng k sợ đầu này ma thú bị chết đi. Bát giai ma thú thực lực này lực hồi phục liền cường hoành. K tới sáng mai chỗ da kia liền sẽ mọc lại.
Xong xuôi hắn liền nhắm mắt dưỡng thần. Hắn cũng chuẩn bị tu luyện khôi phục tu vi. Thứ hắn chờ đã gần tới rồi. Cũng lên bắt đầu vào việc chính.