Hồ Sinh Tử

Chương 47

Rảo bước đến ngõ nhỏ của khu dân nghèo, Diệp Tiêu nghiêng người quét mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là nhà cửa cũ nát, lều bạt tạm bợ, dưới cửa sổ nhiều nhà treo biểu ngữ phản đối cưỡng chế di dời, còn có người đang xây dựng công sự, chuẩn bị chiến đấu tới cùng. Tiệm cắt tóc nhỏ tối tăm đã bật ngọn đèn màu đỏ, vài gã trai giang hồ ngồi xổm bên vệ đường hút thuốc. Anh mặc thường phục nên không ai nhận ra anh là cảnh sát, chỉ có điều trên trán anh quấn băng trắng, khóe mắt lại có vết thâm to, cứ đi một bước là ngực lại đau nhức nhối.

Tư Vọng đã đợi anh trong quán mì nhỏ từ bao giờ, cậu thiếu niên 17 tuổi lại trưởng thành hơn, vai bắt đầu rộng ra, l*иg ngực và cánh tay càng ngày càng lộ rõ cơ bắp, không còn ai dám chặn đường trấn lột hay trêu ghẹo cậu nữa.

“Anh sao thế?” Tư Vọng thận trọng nhìn quanh, “Ai làm anh bị thương?”

“Có biết vụ cao ốc Mộng tương lai - Future Dream không?”

“Cả thế giới này đều biết.”

“Sau đó tôi bị vùi sâu dưới hơn một trăm mét đất, suýt nữa mất mạng!”

“Nếu anh chết rồi thì còn cảnh sát nào giúp được tôi nữa đây?”

Cậu trò chuyện với viên cảnh sát cực kỳ bằng vai phải lứa, Diệp Tiêu cũng không để ý, hai người gọi hai bát mì thịt dê Tô Châu.

“Sao không cho tôi đến nhà cậu?”

“Bởi vì trước kia Hoàng Hải thường tới nhà tôi, sau đó ông ấy qua đời, tôi không muốn thấy anh và ông ấy có cùng một kết cục.”

“Lý do này hay đấy! Mẹ cậu thế nào rồi?”

“Vẫn đang phiền muộn vì vụ giải tỏa, tiền đền bù của sở tài nguyên chẳng đủ để mua một cái nhà vệ sinh ở đô thị, mẹ tôi cả ngày thở vắn than dài, lo lắng không biết sau này hai mẹ con sẽ sống ở đâu?”

Diệp Tiêu chỉ chỉ vào hai múi cơ trên bắp tay cậu: “Luyện được ở đâu thế?”

“Câu lạc bộ võ thuật, tổ chức từ thiện của những người yêu võ tự do, tôi học võ tự do và Thái Cực quyền, miễn phí, chỉ cần chịu đòn được là đủ. Có lúc mẹ thấy tôi mặt mày sưng húp tím tái trở về, tôi đành bảo rằng mình bị ngã xe. Nghe đồn năm nay sẽ tới ngày tận thế, đối với người chết được hoàn hồn như tôi mà nói thì cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ đời này không bắt được hung thủ sát hại mình, tôi chẳng muốn lần sau khi gặp lại Lộ Trung Nhạc lại bị hắn gϊếŧ.”

“Tôi sẽ không để cậu gặp hắn ta đâu.” Ngồi trong góc sâu của tiệm mì nhỏ huyên náo đầy dầu mỡ, Diệp Tiêu mình đầy thương tích lại càng lộ rõ chất đàn ông. Anh gắp sợi mì rồi nói: “Đợi vết thương của tôi lành hẳn, rảnh rỗi hai ta luyện tập xem sao.”

“Nhưng ai dám đảm bảo rằng không có lần chuyển thế tiếp theo, vượt qua sông Vong Xuyên, uống bát canh bà Mạnh, vẫn có thể nhớ được chuyện kiếp trước và cả kiếp trước nữa thì sao? Huống hồ lục đạo luân hồi còn có cả đạo súc sinh, nếu đầu thai vào bụng con trâu con ngựa hay vào chó Husky, Labrado thì...”

Vẻ mặt viên cảnh sát sa sầm, khiến cho người ta nhìn vào mà e sợ: “Một tuần trước tôi đã đến nhà Thân Viện Triều, mượn ông ấy cuốn “Thép đã tôi thế đấy” có bút tích của Thân Minh, rồi mang nó cùng với tờ giấy có câu danh ngôn của Pavel Korchagin cậu viết tại nhà tôi đến gặp chuyên gia phân tích nét chữ của trường đại học Cảnh sát để so sánh. Kết quả giám định chứng minh, hai bút tích đó là do cùng một người viết ra.”

“Diệp Tiêu, anh thật thông minh, đây chính là cách tốt nhất để chứng minh tôi chính là Thân Minh.”

“Giám định bút tích có chính xác đến thế nào đi nữa, vẫn có một phần nghìn sai sót, tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó - trên đời này không có ma quỷ.”

“Nhưng tôi không phải ma quỷ.”

“Nhóc con, tôi không muốn tranh luận với cậu về những chuyện đó nữa, tôi đến là để cảnh cáo cậu - đừng có mạo danh con trai của Hoàng Hải trước mặt Thân Viện Triều nữa, chẳng hay ho gì đâu, vừa không tôn trọng bố con Hoàng Hải đã qua đời, mà còn lừa dối người kiểm sát già về hưu tội nghiệp, nếu trên người cậu thực sự có linh hồn của Thân Minh, vậy thì cậu càng không nên nói ra những lời nói dối đó.”

“Ông ấy kể cho anh sao?”

“Đúng vậy, Thân Viện Triều nói lễ Thanh minh ông ấy đi quét mộ cho cảnh sát Hoàng Hải, kết quả lại phát hiện cậu con trai đã chết của cảnh sát Hoàng Hải cũng ở đó, hơn nữa đứa trẻ đã chết tám năm về trước lại lớn lên thành một thiếu niên cao lớn, giờ đây đang khổ sở tìm kiếm hung thủ đã sát hại Thân Minh, đồng thời báo thù cho bố mình.”

“Xin lỗi, tôi cũng không ngờ ông ấy lại tin những lời tôi nói.”

“Kiểm sát Thân giờ đã tin tưởng cậu, không một chút nghi ngờ! Ông ấy tin chắc rằng cậu là con trai của Hoàng Hải sống lại, lại còn dần lớn lên - ông ấy còn nói ông ấy đang tìm cậu.”

“Tôi...” Tư Vọng không nuốt nổi mì nữa, cậu đặt đũa xuống, “Anh có nói ra sự thật không?”

“Suýt nữa thì buột miệng nói ra! Nhưng tôi chợt nghĩ, nếu như để ông ấy biết, có một cậu học sinh tên Tư Vọng mạo nhận là con trai của cảnh sát Hoàng Hải, lỡ như ông ấy làm to chuyện, kinh động đến gia đình hay trường học của cậu thì cậu sẽ rất thê thảm. Nếu để mẹ cậu biết thì...”

“Tuyệt đối không!”

“Thế thì cậu nên cảm ơn tôi đi, tôi bảo với ông ấy rằng đó chẳng qua chỉ là ảo giác của ông ấy mà thôi, nhưng ông ấy gọi cả con gái ra làm chứng, cô bé đó là em gái được sinh ra sau khi Thân Minh qua đời, cô ấy cũng nhìn thấy cậu đến nhà hôm Trung thu.”

“Xin lỗi anh.”

“Đừng có đến tìm ông ấy nữa! Cậu cứ như vậy sẽ hại chết ông ấy mất!”

“Ông ấy là bố của tôi kiếp trước, tôi sẽ không để cho ông ấy gặp nguy hiểm.”

Diệp Tiêu uống nốt ngụm canh cuối cùng: “Tư Vọng, cậu cũng sẽ hại chết chính mình nữa.”