Hồ Sinh Tử

Chương 43

Tháng lạnh lẽo nhất trong năm, công trình đường ống trên đường Nam Minh bị kéo dài, ai cũng biết bên trong ẩn chứa những vụ việc phi pháp. Giáo viên và học sinh kêu trời kêu đất. Âu Dương Tiểu Chi đi tàu điện ngầm đến trường, cô vừa ra khỏi bến, đã sắp muộn giờ làm mà còn có người tranh chỗ trên một chiếc taxi màu đen, cô chạy tới vẫy tay: “Đợi tôi với!”

Cửa xe mở ra, hé lộ gương mặt một thiếu niên - Tư Vọng, học sinh lớp 10 trường Nam Minh.

Tiểu Chi ngồi vào xe, bối rối nở nụ cười: “Trò Tư Vọng, làm phiền em rồi!”

Chiếc xe màu đen chạy qua con đường Nam Minh hầu như đã đóng băng, Tiểu Chi lạnh tới nỗi không ngừng xoa hai tay vào nhau, cậu thiếu niên nói với người tài xế ngồi phía trước: “Làm ơn bật điều hòa được không?”

“Có mấy phút đi đường thôi mà, điều hòa chưa kịp ấm đã đến nơi rồi.”

“Không sao đâu, tôi chịu được mà.” Mặt Tiểu Chi tái nhợt, hơi thở nóng hổi từ miệng và mùi hương từ làn tóc tỏa ra bên cạnh cậu, “Cảm ơn em!”

Lúc xuống xe, Tiểu Chi nói nhỏ bên tai cậu: “Đi muộn chẳng hay ho gì, nên em đừng cho các bạn khác biết nhé!”

Thầy An đang đứng ở cổng trường đợi cô. Ông thầy dạy chính trị này vẫn còn độc thân, cao to đẹp trai, gọi to một tiếng sởn cả da gà: “Tiểu Chi.”

Cách xưng hô ấy khiến cô ngượng nghịu, dù là thầy cô giáo hay học sinh, đều gọi cô là cô Âu Dương, dường như hai chữ “Tiểu Chi” đã trở thành danh từ riêng bị chôn vùi từ thời cấp 3 mất rồi.

“Chào buổi sáng, thầy An.”

“Em đã ăn sáng chưa?”

Thì ra là anh chàng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng.

“Ôi, cảm ơn thầy, đúng là cũng hơi đói rồi.”

Cô nhận lấy điểm tâm của thầy An, hai người sóng vai nhau bước vào cổng trường, còn Tư Vọng đứng bên ngoài dưới gió rét của tiết trời âm độ. Tiểu Chi quay đầu lại gọi to: “Trò Tư Vọng, em mau vào đi kẻo muộn giờ!”

Thầy An thích Âu Dương Tiểu Chi là chuyện mà gần như cả trường này đều biết, tất nhiên, các thầy giáo thì ghen tị, các cô giáo thì vun vào. Dù sao đi nữa thì cô chỉ có vẻ ngoài trẻ trung thôi, chứ gái già 35 tuổi, muốn lập gia đình cũng rất khó. Gia đình nhà thầy An có điều kiện, ngụ tại khu cao cấp gần trường Nam Minh, nghe nói là họ hàng thân thích gì đó với hiệu trưởng.

Tiết đầu tiên là chính trị, thầy An phát hiện ra Tư Vọng đang lơ đãng, bất chợt gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi. Các bạn đang chuẩn bị cười vào mũi cậu, không ngờ Tư Vọng trả lời cực kỳ lưu loát, nêu ra chính xác những điểm tương đồng và khác biệt giữa tư tưởng của Marx và Hegel rồi từ đó hỏi luôn ông thầy về thuyết nhất nguyên của Spinoza và mệnh đề “Con người là gì” của Kant. Thầy An mắt chữ O mồm chữ A. Anh chàng không trả lời được câu hỏi của cậu, chỉ còn nước sa sầm mặt nói: “Trò Tư Vọng đúng là thích đọc sách tham khảo.”

Buổi chiều, dù đợt thi cuối kỳ đã gần kề, nhưng Câu lạc bộ văn học vẫn hoạt động theo lệ thường, Âu Dương Tiểu Chi là giáo viên hướng dẫn câu lạc bộ. Năm 1995, thầy hướng dẫn của Câu lạc bộ văn học là Thân Minh, có lần anh rút ra một cuốn tuyển tập thơ và từ của Lý Thanh Chiếu, bảo rằng anh biết cô thích những bài từ nhẹ nhàng nên mua cuốn sách xinh đẹp này tặng cô. Đấy là món quà đầu tiên mà Tiểu Chi được anh tặng.

“Trò Tư Vọng, em đang lơ đãng phải không? Đừng căng thẳng, đây là Câu lạc bộ văn học chứ không phải đang trên lớp, cô nghe các bạn nói em có thể học thuộc rất nhiều thơ từ cổ, có thuộc bài nào của Lý Thanh Chiếu không?”

“Đình viện bao la sâu thăm thẳm

Mây mù song các vắng tanh

Đài mai ngọn liễu thấy phân minh

Xuân về Mạt Lăng thụ

Người lão Kiến Khang thành

Vịnh gió ngâm trăng bao xiết kể

Bằng nay tuổi lão thôi đành

Ai thương tiều tuỵ vơi điêu linh

Thi đèn không ý vị

Đạp tuyết chẳng tâm tình.”

Tư Vọng đọc một hơi không ngừng lại chút nào toàn bộ bài “Lâm Giang Tiên”, các bạn học kinh ngạc, xôn xao bàn tán. “Giỏi...” Tiểu Chi vô thức lật cuốn sách, cô cũng không thuộc toàn bộ bài từ ấy, bất giác gật đầu tán thưởng, “Giỏi lắm!”

Hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Tư Vọng vừa bước ra khỏi phòng học thì bị cô gọi giật lại: “Trò Tư Vọng, đợi tôi một lát.”

Tiểu Chi theo sau cậu bước ra sân vận động, trên mặt đất sương kết dày đặc, bốn bề không một bóng người. Cậu cúi đầu lặng thinh thoăn thoắt bước đi phía trước cô giáo, cô hơi tụt lại phía sau, buông lời trách móc: “Em đi đâu thế?”

Bước chân cậu dừng lại, đã đến góc sân, nơi có bức tường từng nở đầy hoa tường vi giờ đây héo úa.

“Tư Vọng, em đúng là một học sinh kỳ lạ.”

Dù là giáo viên hay bạn cùng lớp cũng đều nhận xét như vậy. Nửa học kỳ đầu của lớp 10 trôi qua rất nhanh, cậu vẫn không hòa nhập với các bạn trong lớp, không nói chuyện với bạn cùng phòng ký túc. Nghe nói nữ sinh nhắn tin cho cậu, mời cậu đi xem phim cuối tuần, cậu chẳng bao giờ trả lời.

“Em hãy trả lời vài câu hỏi của cô được không - bố em làm nghề gì?”

“Bố em ấy ạ? Chỉ là một người bình thường, không có trình độ văn hóa, thường xuyên công tác bên ngoài.”

“Thế còn mẹ em?”

“Mở một hiệu sách nhỏ ạ.”

“Thảo nào, chắc từ nhỏ em đã đọc rất nhiều sách.”

“Là hiệu sách bé nằm đối diện với trường cấp 2 của em trước đây, bán truyện tranh, tiểu thuyết với sách giáo khoa thôi ạ.”

Cuối cùng thì cậu cũng nói chuyện trôi chảy trở lại.

“Tư Vọng, ý của cô là, em rất có căn bản về văn học cổ điển, cô nghĩ gia đình em có truyền thống thư hương uyên bác phải không? ”

“Không ạ.” Cậu buông thõng hai cánh tay, “Hoàn toàn không ạ.”

“Xin lỗi em, cô chỉ vô cùng tò mò về em thôi.”

Tiểu Chi có lý do để tò mò, bài từ vừa rồi của Lý Thanh Chiếu có câu “Đình viện bao la sâu thăm thẳm” mà năm xưa Thân Minh từng ngâm trước mặt cô.

Bước tới cổng trường thì trời đã tối. Trời mùa đông, 5 giờ đã tối om. Lại một trận gió lạnh thổi qua, trời đầy tuyết giá. Cô vẫy tay với cậu: “Tư Vọng, em mau về đi, hết giờ làm việc rồi, cô về nhà đây.”

Vừa hay thầy An xuất hiện trước cổng, nhào tới trò chuyện với Tiểu Chi, Tư Vọng lặng lẽ lùi lại phía sau.

“Tiểu Chi, em đã nghĩ xong chưa?”

“Thật xin lỗi, hôm nay em muốn về nhà sớm, sau này có cơ hội mình lại cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Ôi tiếc quá, anh đã đặt sẵn bàn ở nhà hàng Nhật Bản rồi.”

Vẻ mặt thầy An cực kỳ thất vọng, anh chàng ngó nghiêng tứ phía, chắc là muốn xem xem có ai đến đón Tiểu Chi hay không. Kết quả là, anh ta trông thấy Tư Vọng.

Trời u ám, không nhìn rõ sắc mặt anh ta, nhưng có thể tương tượng ra một thái độ y như trong giờ chính trị buổi sáng, ấy thế mà anh ta vẫn cười nói với Tiểu Chi:

“Không sao đâu, Tiểu Chi, em về nhà cẩn thận đấy nhé! Tạm biệt.”

Gió tây thổi càng mạnh hơn, tuyết càng lúc càng dày, Tiểu Chi dựng cổ áo, vén tóc cho vào bên trong, đứng bên vệ đường không ngừng run rẩy.

Một chiếc Elantra màu đỏ dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra tài xế lái taxi dù, ngoắc tay nói với cô: “Lên đi!”

Tiểu Chi đang định mở cửa xe thì Tư Vọng chộp lấy cổ tay cô, cô ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao thế?”

“Đừng lên xe!”

“Trò Tư Vọng, tại sao?”

Cô hoàn toàn hỗn loạn, không thể ngờ được tại sao một chàng trai bẽn lẽn như cậu lại có thể thô bạo túm lấy cổ tay cô như thế.

“Trực giác - có vấn đề!”

Quay lại lại nhìn tài xế, anh ta mang bộ dạng ngơ ngác vô tội, vừa hay có một thầy giáo bước ra, đang định gọi taxi dù, Tiểu Chi bối rối lùi lại một bước, mở cửa xe nói: “Thầy Vương, thầy lên trước đi.”

“Cảm ơn.”

Lúc lên xe, thầy giáo này còn nhìn Tiểu Chi với ánh mắt kỳ quái - tay cô đang bị một nam sinh túm chặt. Chiếc xe mất hút nhanh như gió, chỉ còn cô và Tư Vọng đứng lại trong gió tuyết.

“Xin lỗi!”

Lúc này cậu mới buông tay ra, Tiểu Chi lập tức ôm chặt hai vai, lạnh lùng nói: “Em muốn làm gì?”

“Cô không cảm thấy người tài xế đó có vấn đề hay sao?”

“Ừ, ngồi taxi dù là không tốt, là kinh doanh phi pháp, làm rối loạn thị trường, rất nguy hiểm, cô không làm tròn trách nhiệm của người giáo viên, cô hứa với em, từ nay sẽ không ngồi taxi dù nữa.” Tiểu Chi thở ra một vòng khói trắng, “Nhưng, trò Tư Vọng này, rất cảm ơn em đã quan tâm đến cô!”

Cô đứng bên vệ đường bụi bẩn, trước mặt không một bóng xe qua: “Thôi vậy, cô vẫn nên đi tàu điện ngầm là hơn, tạm biệt em!”

Màn đêm buông xuống con đường mù mịt, vẫn còn những chiếc máy ủi xúc đất trên công trường. Cô mới đi được vài bước thì Tư Vọng đã đuổi theo sau: “Em đưa cô về.”

“Không cần đâu, em mau về trường đi, nếu không thức ăn trong căng tin sẽ nguội mất.”

“Khu vực này an ninh không tốt, em không yên tâm để cô đi một mình.”

Câu nói ấy làm cô có phần ngượng ngùng, nhưng lại chẳng thể từ chối ý tốt của học sinh: “Vậy thì... thôi được!”

Sắc đêm mênh mang, đường Nam Minh sớm đã không còn như xưa nữa, Tư Vọng không hé răng nói lời nào, tuyết rơi ngập trời không ngừng tạt vào mắt, dần khiến tầm nhìn nhòa nhạt. May mà vẫn còn những ngọn đèn đường đang sáng, rọi xuống bóng của hai người trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa.

Con ngõ dẫn đến khu Ma nữ nằm kẹp giữa hai tòa nhà đang được xây dựng, nó ngoằn ngoèo trải lối đến góc khu nhà xưởng bỏ hoang, Âu Dương Tiểu Chi dừng bước, dường như có thể trông thấy những ống khói vỡ nát. Bỗng dưng, cô chẳng thể bước nổi một bước nào nữa.

“Cô đang nhìn gì thế?”

“Ơ... không có gì!”

“Nghe nói... ở đó có một nơi gọi là khu Ma nữ.”

Đây là lần đầu tiên Tư Vọng nói ra ba từ đó với cô, sắc mặt Tiểu Chi trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác gì gương mặt người đã chết.

“Em?” Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc “nghe được từ những học sinh khóa trên có phải không?”

“Năm 1995, đã từng có một thầy giáo chết ở khu Ma nữ này ngay trước đêm diễn ra kỳ thi đại học.”

Không dám nhìn vào ánh mắt cậu, cô quay đầu nhìn về phía đường Nam Minh: “Năm 1995 tôi cũng đang học ở trường Nam Minh, năm đó tôi thi đại học - thầy giáo mà em nói đó, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi.”

“Cô cũng từng tới đó ư?”

“Vấn đề này tốt hơn hết em đừng nên hỏi! Thầy ấy đã bị người ta gϊếŧ chết.”

“Hung thủ là ai?”

“Không biết, nghe nói vụ án đó vẫn chưa được phá, cho nên - trò Tư Vọng này, xin em đừng nhắc tới nơi đó, càng không nên đi vào con đường nhỏ đó, tôi chỉ muốn em được an toàn thôi, em biết không?”

Cô tiếp tục tiến về phía trước, chẳng hề lưu luyến ngoái đầu lại, Tư Vọng bước theo bên cạnh, gió thổi làm cậu chảy nước mũi không ngừng.

“Em về đi kẻo cảm lạnh.”

“Không sao, em đưa cô đến bến tàu điện.”

“Trò Tư Vọng, cô hỏi em một câu này - tại sao em không gọi cô là cô giáo Âu Dương, lần nào em đều chỉ nói “cô”, nghe rất thiếu lễ độ đấy.”

“Xin lỗi, Tiểu Chi.”

Tiểu... Chi...

“Người nên nói xin lỗi là cô mới đúng! Em là một đứa trẻ đặc biệt, tất nhiên cách diễn đạt và giao tiếp của em cũng khác với người thường, sao cô có thể ép buộc em nói theo thói quen của người thường được. Chưa biết chừng trong mắt em, cái gọi là “tôn sư trọng đạo” chẳng qua chỉ là những lời lẽ hoa mỹ giả dối mà thôi.”

Đã đến bến tàu điện ngầm, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cậu thiếu niên vẫy tay nói: “Đi đường cẩn thận!”

“Cảm ơn em, Tư Vọng!”

Nếu Tư Vọng đã không gọi cô là “cô” thì cô cũng lược bớt đi từ “trò”.