Hôn Nhân Không Tình Yêu

Chương 4

Do song phương đều chấp nhận hôn sự này, gia đình hai nhà cũng liền bàn luận về hôn sự. Cụ thể chuyện lễ nghi không cần hai người trẻ tuổi nhúng tay, chỉ cần đi chụp ảnh cưới cùng đăng kí kết hôn trước hôn lễ là tốt rồi.

Tới ngày chụp ảnh cưới, hai người đều mặc lễ phục màu đen ra ngoài trời chụp ảnh, ở một công viên.

Trong công viên có hồ Minh Kính, hồ như tên gọi, giống như một tấm gương trong suốt, dưới làn gió nhẹ của buổi trưa mùa thu, lăn tăn gợn sóng, đẹp đẽ vô cùng.

Hai người đứng bên hồ làm một vài tư thế, đến một tư thế, người chụp ảnh yêu cầu hai người mặt đối mặt, Từ Trác Dư thấp nên phải hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Viễn Trình, người chụp ảnh yêu cầu ” Lại gần một chút, ánh mắt phải thâm tình hơn”, cổ Từ Trác Dư cùng khuôn mặt đều cứng nhắc. Giữa trưa ánh nắng xuyên qua lá cây mùa thu chiếu vào mặt Từ Trác Dư, lông mi thật dài vụt sáng, mà ánh mắt lại mơ hồ không dám nhìn anh. Tiếu Viễn Trình đột nhiên cảm thấy khuôn mặt bày ra biểu tình như vậy thực đáng yêu, thế là không kìm lòng được nhắm mắt lại, giống như hoài niệm cái gì, cúi xuống khẽ hôn lên môi cậu.

Từ Trác Dư bởi vì kinh hách mà nhắm hai mắt lại, bởi vì hooc-mon của nam nhân mà đỏ mặt.

Cảnh này trong nháy mắt được người chụp ảnh lưu giữ lại hoàn mỹ. Ven hồ nước mùa thu, chú rể thâm tình cúi người hôn môi bạn đời, mà bạn đời hai gò má đều ửng đỏ……..

Sau khi in ảnh chụp ra, mọi người ai cũng khen ngợi, được treo ở giữa đầu giường trong phòng ngủ của hai người, đây là việc sau này không nói tới.

Mà Tiếu Viễn Trình cũng không giải thích hành vi ngày chụp ảnh đó, sau khi kết thúc anh vẫn như cũ cứng rắn, thế là Từ Trác Dư liền cho là hành vi “khác người” ngày đó của anh chỉ là vì muốn tạo hiệu quả, cũng không có nghĩ nhiều.

Hôn lễ được định vào đầu tháng mười, là một ngày đại cát, vừa vặn trước sinh nhật Từ Trác Dư ba ngày. Cậu vốn không ngờ Tiếu Viễn Trình có thể biết sinh nhật cậu, vì cậu mà chúc mừng sinh nhật, chính là khi cậu ngồi ở một nhà hàng xa hoa, nhìn bữa tối tinh xảo trước mắt cùng với một cái bánh ngọt, cậu vẫn là không nhịn được thoáng dung động.

” Anh sao lại biết sinh nhật của tôi?” Từ Trác Dư ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Viễn Trình.

” Có lần tôi đến nhà cậu, em trai cậu nói cho tôi biết.” Tiếu Viễn Trình thản nhiên nói.

Từ Trác Dư chân thành hướng anh nói lời cảm tạ: ” Cám ơn anh.”

Từ hành động nhỏ này, ít nhất cậu có thể cảm nhận được Tiếu Viễn Trình coi trọng cậu.

Tiếu Viễn Trình hơi hơi giương mắt, ” Không có gì, cậu vui là tốt rồi.”

” Tục ngữ nói ngày sinh đứa trẻ là ngày phụ mẫu chịu khổ, cậu về nhà hỏi thăm bác trai bác gái một chút không?” Tiếu Viễn Trình cắt tiếp một khối thịt bò đưa vào trong miệng.

“…… Kỳ thật Từ phu nhân cũng không phải mẫu thân thân sinh của tôi, Kính Đình cũng không phải em trai cùng cha cùng mẹ của tôi.” Từ Trác Dư ngẩng đầu mỉm cười nói, ” Mẫu thân của tôi lúc tôi còn nhỏ đã qua đời.”

“………….”

Tiếu Viễn Trình không nghĩ tới mình tùy tiện nói một câu cư nhiên lại dẫn tới thân thế của Từ Trác Dư, ” Thật có lỗi,tôi không phải cố ý.”

” Không quan hệ.” Từ Trác Dư gợi lên một nụ cười không chê vào đâu được.

Thì ra là thế……

Thời điểm anh cùng Từ tiên sinh Từ phu nhân nói chuyện đám cưới tỏ vẻ hai đứa con trong nhà người nào cũng có thế, nhưng Từ phu nhân lại khẩn trương tỏ vẻ con trai nhỏ còn chưa có tốt nghiệp, vẫn là con lớn kết hôn tốt hơn. Anh lúc ấy cũng cho rằng quyết định này hợp tình hợp lý, hiện tại xem ra nguyên nhân là bởi vì Từ phu nhân không muốn con trai mình phải kết hôn cùng một người nam nhân.

Cho nên thời gian Từ Trác Dư ở nhà

kỳ thật không sống dễ chịu đi?

Nghĩ đến cùng, mẫu thân khi còn nhỏ đã qua đời, mẹ kế lại sinh thêm em trai, như vậy cuộc sống của cậu cũng sẽ không tốt?

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tiếu Viễn Trình không khỏi sinh ra một tia thương hại cuộc sống của cậu.

Hơn nữa làm cho anh không nghĩ ra chính là, vì cái gì khi Từ Trác Dư nói lại chuyện này trong mắt không có một tia bi thương.

Ăn cơm xong, Tiếu Viễn Trình muốn đưa Từ Trác Dư về nhà.

Từ Trác Dư

từ chối nói, ” Nơi này cách nhà bằng hữu tôi rất gần, tôi thuận tiện muốn đến một chút.”

” Ân,” Tiếu Viễn Trình nói, ” Chúng ta…..Hôn lễ gặp lại.”

” Ân, hôn lễ gặp.”