Trình Tiềm chạy băng băng theo Lý Quân, chạy tới boong thuyền, vừa ló đầu lên suýt bị mùi tanh thối sộc vào mũi ngã nhào. Ngay sau đó nó nhìn thấy dị trạng trên trời —— bầu trời mới vừa rồi còn quang đãng lúc này đã giăng đầy mây đen, trong mây đen quỷ ảnh dàn ra la liệt tầm mắt khó nhìn hết, che kín gần hết bầu trời.
Tất thảy thuyền trên biển đều ngừng lại, các tiến bối vừa rồi còn hống hách như thiêu thân bay trên trời cũng hạ xuống, cả đám đều đứng vững vàng trên boong thuyền của mình, vẻ mặt như gặp đại địch. Còn có bọn hậu bối đông đúc vì không rõ chuyện cũng nhao nhao ngóng đầu nhìn trời, một đám trố mắt ngước nhìn giống như đợi trời đổ mưa hồng.
Lý Quân đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đồng thời mở miệng hỏi Trình Tiềm một câu không thể ngửi nổi: “Chính là người kia sao? Gã muốn làm gì?”
Nhất thời Trình Tiềm nhớ tới Đường Chẩn, trả lời: “Có thể là thừa dịp chợ tiên đông người, định bắt một ít hồn phách tu sĩ về luyện.”
Lý Quân hoảng sợ quay đầu nhìn nó.
“Có bắt cũng chọn mấy người bay trên trời, không tới phiên huynh, yên tâm,” Trình Tiềm nói, vừa nhìn bốn phía, “Sư phụ đâu rồi?”
Lúc này, từ phương xa truyền tới một tiếng ưng kêu thê lương, sau đó trời đất bắt đầu vọng lên tiếng cười quỷ dị, bọn họ nam có nữ có, trẻ có già có, ai nấy cũng cười, trộn thành một loại âm thanh khiến lông tơ dựng đứng. Tiếng cười kia đầu tiên là trầm thấp bình thường, sau đó âm thanh cao dần, cuối cùng cao đến mức khàn cả giọng, hình tượng này có thể chú thích như “gào khóc thảm thiết”.
Lý Quân loạng choạng lui về phía sau mấy bước, hai tay che lỗ tai lại: “Đây là cái gì?”
Quanh mình một mảnh hỗn loạn, Trình Tiềm thấy buồn bực, chẳng biết Nghiêm Tranh Minh từ đâu thò ra chụp lấy vai nó, mùi hoa lan quen thuộc hắt vào mặt Trình Tiềm.
Nghiêm Tranh Minh tức giận nói: “Hai đứa ra ngoài làm gì? Mau đi vào khoang thuyền!”
Trình Tiềm tìm một vòng cũng không phát hiện Mộc Xuân chân nhân, trong lòng thấy luống cuống, kéo tay áo Nghiêm Tranh Minh hỏi: “Đại sư huynh, sư phụ đâu?”
“Không biết, ta đang tìm,” Nghiêm Tranh Minh mặt trầm như nước, “Đệ đừng ở bên ngoài vướng víu, mau vào trong…”
Tiếng cười làm da đầu người ta tê dại rất nhanh đã át tiếng nói của y, Nghiêm Tranh Minh cau mày ngậm miệng lại.
Lý Quân khỏi cần phải nói, gã rất theo lợi bỏ hại, sớm đã nghe lời chạy vào khoang thuyền, Trình Tiềm không ngoan ngoãn như vậy. Lúc này Nghiêm Tranh Minh không rảnh nói chuyện đạo lý với nó, vừa xô vừa đẩy, cậy mạnh nhét nó vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền đã đốt đèn bão chống gió chống lắc, Hàn Uyên đang lo sợ không yên núp ở trong này.
Trình Tiềm vừa nhìn thấy thứ trong lòng gã tâm tình liền sa sầm —— nó thấy Thuỷ Khanh đang ngồi trong lòng Hàn Uyên.
Truy tung phù do bọn họ làm được Lý Quân dùng lụa màu quấn lại rồi cột ở bên hông Thuỷ Khanh, nhưng bọn nó không ngờ, phù chú vừa mới đến người Thuỷ Khanh, nhỏ đã bị sư phụ bỏ lại.
Nghiêm Tranh Minh bước đến sau cùng, sắc mặt cực kỳ khó coi, tái nhợt đến xanh xao, thở hổn hển mấy hơi, y bụm miệng nhảy tới cánh cửa sau lưng, giống như nỗ lực ức chế cảm giác muốn nôn khan.
Ngừng một hồi, Nghiêm Tranh Minh mới nói: “Ta từng ngửi thấy mùi này rồi, Phệ Hồn đăng một khi đốt lên chính là mùi thối này.”
Lý Quân vẫn tựa ở cửa sổ thấp giọng nói: “Suỵt, nhìn bầu trời kìa.”
Trình Tiềm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đen nghịt trên bầu trời chẳng biết từ lúc nào mơ hồ xuất hiện nhiều bóng người.
Những người đó ai cũng quần áo tả tơi, hoàn toàn không nhìn thấy tướng mạo, phiêu đãng trên không trung, có ngàn vạn người, làm Đông Hải như bên cầu Nại Hà.
Quỷ ảnh… Làm sao có nhiều như vậy?
Gã ma tu quỷ đạo Tưởng Bằng đó thật sự lợi hại?
Mây đen trên không trung cuồn cuộn, dòng chảy ngầm trong biển nhấp nhô. Các môn phái tu tiên lớn nhỏ vừa rồi còn vênh váo tận trời nhìn thấy tình cảnh này, giống như linh dương gặp phải thiên địch. Khiến Trình Tiềm có thể nhìn thấu giữa căng thẳng và hoảng sợ miệng hùm gan sứa khi bày thế chờ quân địch của bọn họ.
Tiếng sấm “đùng đùng” vang giữa không trung thoáng chốc như bổ đôi nhân gian, một luồng khói đen dày đặc như Thương Long vào biển xẹt qua giữa trời, lúc này mọi người mới nhìn rõ, hoá ra có một người đã sớm ngồi trên đám mây đen.
Người nọ khoác áo bào màu xám, khuôn mắt hốc hác xám ngoét như bệnh nan y, mí mắt rủ xuống, trông như ác quỷ liếc nhìn chúng sinh bên dưới.
Trình Tiềm nhìn thoáng qua mu bàn tay nắm lấy song cửa của Nghiêm Tranh Minh, gân xanh đều nổi lên cả.
Gã ma tu vừa lộ diện, trong lòng Trình Tiềm liền nảy ra vô số ngờ vực, nó nghi ngờ đại sư huynh bị lãng tai rồi, sư phục thực sự gọi người này là sư huynh sao?
Vô luận thế nào Trình Tiềm cũng không thể tưởng tượng, người này lại là sản phẩm của núi Phù Dao gà bay chó sủa.
Sư phụ cỡ nào mới dạy ra được hai đồ đệ thế này?
Các tiền bối tiên nhân so với tưởng tượng của Trình Tiềm còn muốn quý mạng hơn, không người nào dám đương đầu với ma đầu ác độc tận trời kia. Chẳng biết âm thầm tranh luận đùn đẩy trong bao lâu, mới có một người bị đẩy ra phá vỡ cục diện bế tắc.
Chỉ thấy trên thuyền bên cạnh có một lão giả râu bạc trắng bước ra khỏi đám người, cầm quải trượng gõ nhẹ lên boong tàu, lưỡng lự một lát, mới dùng giọng khách khí nói: “Bọn ta đang muốn đến chợ tiên trên đảo Thanh Long mười năm một lần, chẳng biết Tưởng đạo hữu cản ở nơi này là có ý gì?”
Lão khách khí gần như nịnh nọt, đáng tiếc đại ma đầu xem ra không thích lắm.
“Chợ tiên mười năm một lần, biết bao hậu bối tài giỏi bộc lộ tài năng, náo nhiệt xiết bao…” Gã Tưởng Bằng như con quỷ bệnh lao ở trên mây mở miệng, âm thanh của gã nhẹ mà mềm, chữ dính vào nhau, người nghe lại thấy rét run, luôn cảm thấy một khắc sau gã sẽ phun ra răng nanh.
Tưởng Bằng tao nhã cười nói: “Ta chỉ đến góp vui, thuận tiện xem thử có người kế tục nào đáng để bồi dưỡng. Với tư chất của chư vị, đâu cần phải khẩn trương như thế.”
Đây là lần đầu tiên Trình Tiềm nhìn thấy quỷ tu, cùng với mấy lời cảm nhận rời rạc trên tường hoàn toàn bất đồng, trong lòng nó một phen chấn động.
Một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, cho dù bản lĩnh thông thiên, thành một gã khốn kiếp sống cả nghìn năm, thì có cái gì hay chứ?
Ai sẽ quan tâm gã? Ai sẽ tốt với gã? Ai coi gã ra gì?
Lão giả râu bạc bị người không mềm không cứng châm chọc, da mặt hơi co rúm, vậy mà không nói gì đáp trả.
Hai bên gần như giằng co trên mặt biển —— bởi vì đối phương chỉ có một người, lúc này dù cho im lặng cũng khá khó xử.
Trình Tiềm không tự chủ mà dằn mộc kiếm bên hông, thầm nghĩ: “Ta muốn có kiếm như bọn họ, bản lĩnh như bọn họ, nhất định sẽ bước ra khiến gã cút sang một bên nhường đường.”
Nó chỉ nhất thời kích động, dù kích động đến mấy nó cũng tự biết rõ, đừng nói cùng đại ma đầu này đánh một trận, nó ngay cả đại sư huynh ỷ cao lớn dùng tay nắm lấy vai nó cũng tránh không được.
Cuối cùng, một trong các tiên môn trên thuyền dám mở miệng, chỉ nghe một người giận dữ quát lên phá tan im lặng: “Tà ma ngoại đạo, cút!”
Một câu nói này, liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, Trình Tiềm bỗng giẫy ra, thoát khỏi cánh tay Nghiêm Tranh Minh chạy đi. To gan lớn mật mà thò nửa người ra ngoài, ghé vào cửa sổ, muốn nhìn rõ người nói chuyện là ai.
Đó là một nữ nhân, thoạt nhìn hai ba mươi tuổi gì đấy, còn rất trẻ. Chẳng qua trong núi không ngày tháng, người tu hành tuỳ tâm, dáng dấp trẻ tuổi cũng nói không được cái gì.
Nàng đứng trên con thuyền nhỏ loại năm văn tiền, đại khái hơi ít tiền, mặc một cái áo choàng nửa mới nửa cũ kiểu dáng không rõ nam nữ, trên ống tay áo còn có vài mảnh vá nhỏ, sau lưng đeo một túi đồ rách rưới và một thanh kiếm, ngay cả vỏ kiếm cũng lốm đốm rỉ sét.
Nữ đạo sĩ này chính là chuẩn mực cho câu “nghèo rớt mồng tơi”, càng chưa nói tới màu sắc.
(Vốn là hôi đầu thổ kiểm: ý nói đầu đầy bụi đất, tinh thần sa sút, nhưng mình mạn phép đổi sang cảnh nghèo cho hợp với tình huống.)
Lỗ tai Trình Tiềm rất thính, nghe thấy được tiếng xì xào bàn tán của đệ tử kiếm tu cách đó không xa.
“Ai vậy? Không muốn sống nữa sao?”
“Suỵt —— đó là Đường Vãn Thu chân nhân Mục Lam Sơn.”
“Cái gì? Nàng chính là… là Đường Vãn Thu kia? Là người luyện “Phong Tử” kiếm kia…”
“Sao nàng lại ở đây?”
“Ai… Chẳng qua là… Một kẻ không biết tự lượng sức.”
Trình Tiềm thính tai, nhạy bén nghe ra ba chữ “Mục Lam Sơn” giữa âm thanh ồn ào.
Nàng cũng họ Đường… Có quan hệ gì với nam quỷ Đường Chẩn kia?
Không đợi nó suy nghĩ, nhóm quỷ ảnh vô bi vô hỉ trên không trung đang chuyển hướng về phía Đường Vãn Thu. Mây đen cuồn cuộn nổi lên lệ khí và độc ác, người chèo thuyền sợ đến co rúm người, hận không thể nhảy xuống biển.
Tưởng Bằng quét mắt qua Đường Vãn Thu, không để nàng vào mắt, đột nhiên gã cắn môi huýt sáo, một âm thanh the thé như đâm thẳng vào tai mọi người. Trình Tiềm cảm thấy hai tai đùng đùng, trong giây phút nó, nó còn tưởng mình đã điếc rồi.
Sau đó, quỷ ảnh ngưng tụ thành một con hắc long, đánh về phía thuyền nữ đạo sĩ áo vá, người chèo thuyền hét thảm một tiếng, chịu không nổi nữa, hốt hoảng nhảy xuống nước. Còn chưa kịp vào nước đã bị một quỷ ảnh túm lấy mắt cá chân, cắn.
Người chèo thuyền suýt thì bị lệ quỷ cắn thành người què, một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng đánh tới, chém bứt đầu quỷ ảnh.
Kiếm của Đường Vãn Thu thoạt nhìn cũ kỹ, bên trong lại sáng bóng, gần như chói mắt. Chỉ thấy nữ nhân nghèo rớt mồng tơi đứng vững nơi đầu thuyền rẻ tiền, cầm kiếm đứng im, ngàn vạn quỷ ảnh vòng quanh người nàng.
Kiếm quang sáng như tuyết lúc ẩn lúc hiện trong hắc vụ, tiếng quỷ khóc quỷ cười chói tai trộn lẫn với tiếng sóng biển. Đường Vãn Thu gần như sắp biến mất giữa hắc vụ, chỉ thỉnh thoảng lộ ra một chút bóng dáng chật vật.
Một mình nàng đứng mũi chịu sào, cho dù chật vật, cũng là chật vật trong oai phong.
Nàng chẳng để tâm những người khác vì lợi ích bản thân sống chết mặc bây, trên mặt là vẻ kiên định sắc sảo gần như châm chọc.
Trình Tiềm nhìn đến không chớp mắt, rất nhanh nó đã phát hiện bất thường. Kiếm quang của Đường Vãn Thu bay lượn lên xuống, nhìn như oai phong lẫm liệt, thực tế đã đến bước đường cùng.
Mà ma tu bản tôn từ đầu đến cuối đều thanh thản bắt chéo chân ngồi trên mây, giống như đang xem náo nhiệt. Quỷ ảnh chiêu này chưa ngừng chiêu khác đã tới, cứ không ngừng tụ tập lại trên không trung, rồi ùn ùn nhào tới Đường Vãn Thu.
Trình Tiềm nhăn mặt, mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, Đường chân nhân có khả năng đấu không lại ma tu kia.
Đạo lý gì mà tà bất thắng chính, đại ma đầu bản lĩnh lợi hại chính là lợi hại, xương cốt nàng có cứng mấy đi nữa, chẳng qua chỉ là máu thịt người phàm.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, Đường Vãn Thu kìm nén tiếng kêu nơi cổ họng, con thuyền nàng đang đứng không chịu nổi gánh nặng nứt thành hai nửa. Đường chân nhân chật vật giẫm lên kiếm mình, ngự kiếm bay lên, lại bị đàn quỷ ép xuống, nhất thời vô cùng nguy hiểm.
Có người kêu lên, nhưng không ai giúp nàng.
Đúng lúc này, một mũi tên bay ngang trời, ngưng tụ thành một đạo tàn ảnh trên không trung, xuyên thủng hắc vụ đang quấn trên người Đường chân nhân không hề lưu tình. Lông đuôi phá không phát ra một tiếng bén nhọn, đàn quỷ chưa kịp sợ hãi, đã rút lui. Thế đi của mũi tên không giảm, xông thẳng về phía ma tu trên đám mây, sắc bén như tia nắng đầu ngày phá tan màn đêm.
Trình Tiềm mạnh mẽ quay đầu, khϊếp sợ nhìn sư phụ nó.
Mộc Xuân chân nhân chẳng biết rời khỏi thuyền lớn khi nào, đang đứng trên một con thuyền thủng lỗ chỗ, người chèo thuyền và hành khách lúc đầu trốn đi nơi nào không biết. Mộc Xuân chân nhân cả người ướt đẫm, y phục dính trên người.
Tấm lưng còng và khung xương gầy gò của ông không thể che giấu, giống như một con gia cầm già co quắp.
So với ông, ngay cả Đường Vãn Thu nghèo túng thất thế còn có thể diện hơn.
Trình Tiềm không nghĩ ngợi mà đẩy Lý Quân chạy ra khỏi khoang thuyền, bám vào mép thuyền. Nó thấy sư phụ cầm một bộ cung tiễn thông thường, có vẻ là của hành khách nào đó treo trên thuyền. Nơi ngón tay ông còn bám vụn gỗ, giống như lâm thời mới khắc phù chú vào cung tên.
Một mũi tên long trời lở đất gần như tiêu hao hết sức lực toàn thân ông, cả người Mộc Xuân chân nhân lộ ra mấy phần suy sụp. Ông dùng trường cung chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng thẳng nơi thuyền nhỏ lắc lư, tưởng chừng như chiếc lá khô quắc run rẩy giữa đợt gió thu.
Ma tu bị mũi tên kia làm cho bị động, gã xoay người từ trong mây đen lộn xuống, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chắm Mộc Xuân chân nhân trên thuyền.
Mộc Xuân chân nhân há miệng, hình như muốn nói gì, nhưng vẫn là nuốt xuống. Một lát, ông mới nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Tưởng Bằng.”
“Hàn Mộc Xuân.” Trên mặt ma tu lộ ra một nụ cười không nói nên lời, “Hay, hay lắm, Hàn Mộc Xuân, còn lại nửa người, quỷ không ra quỷ, mà vẫn dám thay người lộ diện.”
Mộc Xuân chân nhân giữ vững thắt lưng như đã còng vạn năm, không né không tránh mà đối diện với ánh mắt đại ma đầu, lát sau, chòm râu dê của ông nhếch lên, lộ ra chút hèn mọn lại có chút châm biếm, nói rằng: “Bất tài.”
Tưởng Bằng biến sắc, phất tay áo vung lên, nháy mắt vô số quỷ ảnh đều biến mất, chỉ còn đơn độc mỗi bóng gã, giọng gã thảm khốc: “Một ả không biết tự lượng sức, một gã phế vật người không ra người, vừa khéo để ta thu hồn làm đèn, vấn đỉnh Bắc Minh…”
Theo lời nói của gã, sóng biển cuộn trào, ở sâu trong nước biển đυ.c ngầu như sôi sùng sục. Lát sau, cự thuỷ long vén nước mà ra, đảo cái đuôi hung tàn, một hồi người thuyền đổ nhào.
Mộc Xuân chân nhân quay đầu lại nhìn Trình Tiềm đang tha thiết mong chờ ở xa, tự tiếu phi tiếu rút mộc kiếm buồn cười ở bên hông, ngay lúc ông định lấy trứng chọi đá, cánh tay ông như bị một cổ lực lượng vô hình trói buộc.
Sắc mặt Mộc Xuân chân nhân thay đổi, đúng lúc này, một âm thanh ghé vào tai ông nói rằng: “Ngươi đừng động, ta đối phó hắn.”
Mộc Xuân chân nhân chưa kịp phản ứng, một đồng tiền cũ kỹ tự động bay ra khỏi ống tay áo ông.
Đồng tiền rơi xuống đất, bên trên hiện lên một tầng khói trắng, nháy mắt dung nhập vào thuỷ long tung toé nước, lặng yên đi lên trên.
Lúc này một mảnh hỗn loạn, mới vừa rồi Mộc Xuân chân nhân còn ngây ra như phỗng nhìn thuỷ long to lớn, sắc mặt đổi mấy lần, cuối cùng trở thành vô cùng nghiêm trọng.
Thuỷ long đang há mồm muốn nuốt chiếc thuyền lớn, đột nhiên cảm giác được cái gì, cứng ở trên không trung. Một lát sau, nó hoá thành một làn hơi rớt lại xuống nước, biển gợn sóng không ngớt.
Biến cố này không ai ngờ tới, ngay cả Tưởng Bằng cũng lui ra sau vài bước, nghiêm nghị hỏi: “Ai?”
Hơi nước tan hết, một đoàn hắc ảnh chậm rãi tụ lại từ bốn phương tám hướng, sau cùng ở tại nơi thuỷ long xuất hiện tụ thành một hình người, không nhìn rõ khuôn mặt.
Người nọ cúi đầu cười một tiếng, bình tĩnh mở miệng: “Kẻ nào ở trước mặt bổn toạ khẩu xuất cuồng ngôn, cũng muốn đòi vấn đỉnh Bắc Minh?”