Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi "Liên" Ái Đông Phương

Chương 66

Đông Phương Bất Bại mang theo Dương Bảo Nhi ở lại đây mấy ngày, đem sự tình an bài thỏa đáng, lại mệnh cho tâm phúc hóa trang thành bộ dáng của mình, ở vùng Tô Hàng phát tán tin tức mình tái xuất giang hồ.

Y tin tưởng nếu như Liên đệ nghe được mấy tin tức như thế này, dùng sự ăn ý của mình và hắn, nhất định sẽ biết rõ phải đến đâu tìm mình.

Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi ẩn nấp ở nơi này nửa tháng, vì chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Trấn nhỏ này cách Hắc Mộc Nhai quá gần, lúc trước Nhậm Ngã Hành đã sớm sai người càn quét tìm kiếm nhiều lần. Nhưng lúc đó Đông Phương Bất Bại cùng Bảo Nhi ở trong Hinh Viên, làm sao tìm được bọn họ? Hiện tại sóng gió trong trấn nhỏ này đã sớm qua, bọn họ trốn ở chỗ này ngược lại rất an toàn.

Đông Phương Bất Bại tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền mệnh bọn họ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, mang theo Bảo Nhi lại ra đi một lần nữa.

Chiếc xe ngựa này rộng rãi thoái mái, sau khi đi ngang qua rừng núi, Đông Phương Bất Bại liền cho Bảo Nhi gọi tiểu Hổ Đầu về, cùng ngồi ở trên xe ngựa.

Người đánh xe chính là lão giả mở cửa ngày đó. Nhìn qua thì lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhưng thân thể lại vô cùng tráng kiện, đối với Đông Phương Bất Bại cùng Dương Bảo Nhi đều vô cùng tôn kính. Khi thấy Dương Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, lại có một con bạch hổ làm thú cưng, trong tâm vô cùng giật mình, cũng càng thêm kính phục.

Dương Bảo Nhi nằm ở trên người Hổ Đầu, từng chút từng chút chải lông cho nó, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang mẫu thân đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.

Đông Phương Bất Bại từ từ nhắm chặt hai mắt, thản nhiên nói:

“Bảo Nhi, con có chuyện gì thì cứ hỏi đi.”

Dương Bảo Nhi cười hắc hắc, nói:

“Mẫu thân, Bảo Nhi biết rõ gần đây người đang làm đại sự. Chính là Ngũ Nhạc Kiếm phái hiện tại bởi vì đang do phái Tung Sơn cầm đầu mà nội loạn không ngớt, lúc này mẫu thân cho những người kia đi tung tin rằng Nhật Nguyệt Thần giáo đang muốn tấn công có quy mô, không phải là khiến cho bọn họ có chung mối thù, đồng tâm chống địch sao?”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Con lo lắng bọn họ đối với Thần giáo bất lợi sao?”

Dương Bảo Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói:

“Thần giáo chúng ta hiện tại bị lão nhân tên Nhậm Ngã Hành kia chiếm, mẫu thân cùng phụ thân cũng không có ở đó, nếu kế hoạch chiếm đoạt Ngũ Nhạc phái thành công, Nhậm Ngã Hành kia chính là danh xứng với thực làm Giáo chủ. Mẫu thân tự nhiên là không muốn để cho lão như nguyện, chính là……chính là đám người Đồng bá bá cùng Triệu thúc thúc bọn họ…….”

Đông Phương Bất Bại mở mắt ra nhìn bé, nói:

“Con là sợ liên lụy đến bọn họ?”

Dương Bảo Nhi nói:

“Song phương đối chiến, luôn phải có người hy sinh. Nhậm Ngã Hành không vừa mắt đám người Đồng bá bá, nhất định sẽ ép họ xông lên tuyến đầu, đây không phải là……”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói:

“Nhậm Ngã Hành cũng không phải là hạng mãng phu. Lão biết rõ Ngũ Nhạc Kiếm phái có chuẩn bị, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi không cần coi thường Đồng bá bá của con, bọn họ cũng không dễ dàng bị Nhậm Ngã Hành sai khiến như thế. Chỉ cần Nhậm Ngã Hành không có cách nào chính thức cầm quyền, thế lực của lão sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”

Kỳ thực trong nội tâm của Đông Phương Bất Bại, cũng không quá quan tâm đến đám người Đồng Bách Hùng cùng Triệu Khoan sẽ ra sao. Mục đích của y chính là đem âm mưu của Nhậm Ngã Hành từng bước từng bước một vạch trần ra, khiến cho đám tiểu tử Ngũ Nhạc phái tự xưng là chính đạo kia đang tranh đoạt quyền lực có chút phòng bị, đừng có nhanh chóng bị Nhậm Ngã Hành tóm vào tay là được.

Dương Bảo Nhi trầm mặc một lát, đột nhiên gật gật đầu, nói:

“Mẫu thân, con hiểu rồi. Mục đích đầu tiên của người là khiến cho Nhậm Ngã Hành không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Đông Phương Bất Bại sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, mỉm cười không nói gì.

Dương Bảo Nhi nhỏ giọng nói thầm:

“Nhậm Ngã Hành đều già giống như lão nhân rồi, sao còn có dã tâm lớn như vậy làm cái gì chứ? Hảo hảo hưởng thụ cuộc sống không tốt sao? Đã khi dễ phụ thân cùng mẫu thân rồi, còn muốn khơi mào lạn sự giang hồ, thật sự là rất đáng ghét!”

Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói:

“Nhân tâm không có đủ.”

Dương Bảo Nhi thấy tâm tình mẫu thân dường như không tốt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, sờ lên bụng Đông Phương Bất Bại, nói:

“Mẫu thân, các đệ đệ dường như lại lớn hơn một chút.”

Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn xem, khóe miệng mang theo tươi cười. Cùng Dương Liên Đình tách ra đã hơn một tháng rưỡi, thân thể này của y cũng đã được tám tháng, bụng so với lúc mang thai Bảo Nhi đủ tháng còn muốn lớn hơn hai lần

Dương Bảo Nhi nói:

“Mẫu thân, chúng ta không phải là đi Tung Sơn chứ?”

Đông Phương Bất Bại nói:

“Đúng vậy. Đi xem náo nhiệt ở Ngũ Nhạc phái.”

Dương Bảo Nhi vỗ tay vui mừng nói:

“Được được. Con muốn xem xem, Ngũ Nhạc phái là như thế nào. Mẫu thân, nghe nói Tả Lãnh Thiền có dã tâm rất lớn, chúng ta để cho hắn và Nhậm lão đầu thượng đài đấu nhau được không?”

Bé đã tự động cho Nhậm Ngã Hành một cái biệt danh, kêu là ‘Nhậm lão đầu’.

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, nói:

“Trong Ngũ Nhạc phái người có dã tâm cũng không ít, cũng không phải chỉ có một mình Tả Lãnh Thiền. Bảo Nhi, con nhớ kỹ, cho tới bây giờ chính tà lưỡng thế bất phân, trong mắt Ngũ Nhạc Kiếm phái bọn họ, Nhật Nguyệt Thần giáo chính là Ma giáo, Đông Phương Bất Bại ta chính là một đại ma đầu. Cho dù chúng ta muốn Nhậm lão đầu chịu thiệt, cũng không thể để cho Ngũ Nhạc Kiếm phái chiếm được tiện nghi.”

Dương Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to, nói:

“Mẫu thân, vậy chúng ta đi Tung Sơn làm cái gì?”

Đông Phương Bất Bại sờ sờ đầu bé, mỉm cười nói:

“Bảo Nhi, còn nhớ ngày đó ở trong hoa viên, người tên là Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh không?”

Dương Bảo Nhi có trí nhớ phi phàm, lập tức hiểu người mẫu thân muốn chỉ là ai, nhẹ gật đầu.

Đông Phương Bất Bại nói:

“Nhậm Doanh Doanh là ái nữ duy nhất của Nhậm lão đầu, Lệnh Hồ Xung lại là tình lang mà Nhậm Doanh Doanh vừa ý. Con nói, nếu như chúng ta để cho Lệnh Hồ Xung làm minh chủ của Ngũ Nhạc phái, sẽ như thế nào?”

Hai mắt Bảo Nhi sáng lên, nói:

“Con nghe nói Lệnh Hồ Xung kia vốn là đệ tử của phái Hoa Sơn, hiện tại không biết như thế nào lại làm Chưởng môn của phái Hằng Sơn. Hắn xuất thân từ Ngũ Nhạc Kiếm phái, hôm ấy ở trong hoa viên cũng không dốc hết toàn lực đối phó với phụ thân và mẫu thân, chắc hẳn cũng không hoàn toàn đứng về phía Nhậm lão đầu. Mẫu thân nói chính tà bất phân lưỡng lập. Lệnh Hồ Xung kia là người của chính đạo, chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với Nhậm Ngã Hành. Hắc hắc, xem như vậy, nữ nhân xấu xa Nhậm Doanh Doanh kia cũng gặp xui xẻo rồi.”

Bé càng nghĩ càng hưng phấn, ôm cổ Đông Phương Bất Bại vui mừng nói:

“Mẫu thân, người thật thông minh, chúng ta để cho Lệnh Hồ Xung làm minh chủ của Ngũ Nhạc phái, để cho hắn cùng Nhậm lão đầu đánh nhau đi.”

“Nào có dễ dàng như vậy.”

Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm điểm điểm chóp mũi của con gái. Y dùng tinh thần lực phong tỏa thùng xe, không cần phải lo lắng đối thoại của mình cùng với con gái sẽ bị người ngoài nghe được, nói:

“Này chỉ là thứ nhất. Nếu như làm không được, lần này hội minh của Ngũ Nhạc phái, Nhậm Ngã Hành nhất định sẽ phái rất nhiều tâm phúc đến tìm hiểu, chúng ta đi quấy rối lão, gϊếŧ vài người có năng lực của lão cũng được. Thuận tiện châm ngòi trong Ngũ Nhạc Kiếm phái, để cho bọn họ càng loạn càng tốt.”

Dương Bảo Nhi dùng sức gật đầu, nói:

“Chúng ta một bên làm suy yếu thế lực của Nhậm lão đầu, một bên giám sát hướng đi của Ngũ Nhạc phái, nhất cử lưỡng tiện nha.”

Đông Phương Bất Bại sớm biết con gái thông tuệ, mấy ngày này mang theo bên người dụng tâm dạy dỗ, chẳng qua bao lâu, nữ nhi đối với những chuyện quyền mưu đã có trình độ hiểu biết và nắm bắt nhất định, càng khiến cho y cảm thấy an lòng.

Y đang cười nói cùng với Dương Bảo Nhi, đột nhiên trong bụng xao động một trận, không khỏi ngừng lại, cau mày không nói gì.

Dương Bảo Nhi vuốt bụng của y, nói:

“Mẫu thân, các đệ đệ lại náo loạn?”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu.

Dương Bảo Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói:

“Mẫu thân, các đệ đệ càng lúc càng lớn, mẫu thân hoạt động cũng càng không thuận tiện. Lần này đi Tung Sơn có vài phần nguy hiểm. Mẫu thân, người không nên đi, con cùng với Vương bá đi là được rồi.”

Vương bá chính là vị xa phu đánh xe kia.

Đông Phương Bất Bại nói:

“Không được. Mẫu thân nhất định phải tự mình đi nhìn một lần, mới có thể hành sự theo hoàn cảnh được. Con tuổi còn nhỏ, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh lại đều đã gặp qua con, ngược lại con mới cần phải cẩn thận một chút.”

Dương Bảo Nhi kéo kéo y phục của mình, nói:

“Bây giờ con là nam hài tử, bọn họ nhận không ra đâu.”

Đông Phương Bất Bại không chút do dự bác bỏ đề nghị của bé.

Dương Bảo Nhi có chút ủ rũ, nói:

“Mẫu thân, các đệ đệ khi nào mới đi ra? Bọn chúng luôn quấy rối mẫu thân, làm cho mẫu thân đau bụng.”

Đông Phương Bất Bại cười khổ, nói:

“Mẫu thân cũng không biết……”

Y nhớ tới tình hình lúc trước sinh Bảo Nhi, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Lần đó y khó sinh, vô luận như thế nào cũng không thể sinh hài tử ra được, trong lúc tình thế cấp bách thậm chí còn có ý định xé bụng của mình ra. Nếu không phải lúc ấy Dương Liên Đình quay về kịp thì……

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Bảo Nhi bên cạnh, lại cúi đầu nhìn cái bụng đang nổi lên cao cao của mình.

Lần này y mang song bào thai. Theo sóng tinh thần nhìn xem, dường như là hai nam hài. Bọn chúng hoạt bát hiếu động, thỉnh thoảng còn đánh nhau trong bụng y, e rằng sinh ra sẽ không được thuận lợi cho lắm.

Nhưng mà đây không phải lần đầu tiên y sinh sản. Tuy rằng lần trước vào đúng thời khắc mấu chốt, bởi vì đau đớn kịch liệt mà hôn mê, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm, sẽ không suy nghĩ lung tung đến chuyện mổ bụng lấy con.

Vô luận như thế nào, y đều muốn bình yên vô sự mà sinh hạ hai hài nhi ra. Đây là nhi tử của y cùng Liên đệ, đến lúc đó nhất định phải khiến Liên đệ kinh hỉ.

Đông Phương Bất Bại thầm hạ quyết tâm, vuốt bụng mà trong tâm mặc niệm: Các con ngoan, đến lúc đó các con phải ngoan ngoãn nghe lời, mẫu thân nhất định sẽ bình an sinh hạ các con ra.

Giống như cảm nhận được suy nghĩ của Đông Phương Bất Bại, đáp lại y chính là hai cú đá thẳng nặng nề.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng nhợt, ôm bụng mắng to: Hai tiểu tử chết tiệt kia, chờ các ngươi đi ra xem ta thu thập các ngươi thế nào!

Đông Phương Bất Bại một đường mang theo Dương Bảo Nhi cùng tiểu Hổ Đầu đi đến dưới chân Tung Sơn, đến ở trong một ngôi nhà bí mật, lại đợi vài ngày, hội minh của Ngũ Nhạc Kiếm phái rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.

Lúc này không chỉ có Lệnh Hồ Xung mang theo các nữ đệ tử của Hằng Sơn phái đến đây, Nhạc Bất Quần, Mạc Đại, Thiên Môn Đạo trưởng cùng trưởng môn của bốn phái khác cũng đều tới đông đủ. Hơn nữa người đυ.c nước béo cò càng đến nhiều hơn.

Đông Phương Bất Bại lúc này đã mang thai hơn tám tháng, lại mang song bào thai, bụng dù có giấu như thế nào cũng không thể che hết, cho nên dứt khoát lấy vải bố quấn bụng lại, hóa trang thành một người có tướng tá cao lớn vạm vỡ, một đôi lông mày thô, mặt mũi dán đầy dâu quai nón, làn da ngăm đen, khôi ngô khỏe mạnh.

Dương Bảo Nhi khi thấy y lúc vừa mới dịch dung ra thì, sợ tới mức chôn chân tại chỗ, đột nhiên oa oa hét lớn:

“Mẫu thân, từ nay về sau người đừng bao giờ biến thành bộ dạng như vậy nữa. Bảo Nhi không thích bộ dáng này của người đâu.”

Đông Phương Bất Bại buồn cười nói:

“Bảo Nhi, đây chỉ là dịch dung thôi. Đến, tới đây, mẫu thân cũng dịch dung cho con.”

Thuật dịch dung của Đông Phương Bất Bại là thiên hạ vô song. Năm đó nếu không phải Dương Liên Đình dùng sóng tinh thần phân biệt, khẳng định cũng không nhận ra được thanh niên tên ‘Phương Bách’ kia là lão đại của Nhật Nguyệt Thần giáo.

Đông Phương Bất Bại tô vẽ đơn giản, liền biến Dương Bảo Nhi thành một tiểu đồ bộ dáng không chút thu hút.

Mà Dương Bảo Nhi hai tháng này thân thể đã cao hơn rất nhiều, bộ dáng gần giống như hài tử năm tuổi, Đông Phương Bất Bại bọc thêm quần áo cho bé, vóc người liền giống như gần sáu bảy tuổi, sau lưng đeo một mộc kiếm nhỏ, cách ăn mặc giống một kiếm đồng như khuôn như dạng.

Nhưng mà Đông Phương Bất Bại ngờ rằng Nhậm Doanh Doanh lần này cũng lên núi, nha đầu kia từ nhỏ đã thông minh cổ quái, túc trí đa mưu, mà mình một lớn một nhỏ, nói không chừng sẽ khiến cho nàng hoài nghi, liền giao Bảo Nhi cho Vương bá, để hắn dùng danh nghĩa tổ tôn (ông cháu) mang theo Bảo Nhi lên núi, còn mình thì đơn độc hành động.

Dương Bảo Nhi tuy rằng không thích tách khỏi mẫu thân, nhưng hiểu chuyện nghe lời, cũng không có ý kiến khác, cùng Vương bá sớm trà trộn vào trong đám người lên núi.

Đông Phương Bất Bại chậm rãi theo sát phía sau, cũng lên Phong Thiện Đài.

Mắt thấy người Ngũ Nhạc Kiếm phái tranh đấu không ngừng, sáu tên tiểu tử Đào Cốc Lục Tiên nhảy ra quấy rối, cũng vui vẻ đi lên. Đột nhiên y rùng mình một cái, nhìn về phía một đại hán ẩn ở rừng cây phía sau.

Đại hán kia chính là Nhậm Doanh Doanh dịch dung.

Đông Phương Bất Bại lặng lẽ ẩn thân, trốn ở sau lưng Nhậm Doanh Doanh, thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là đang âm thầm chỉ đạo Đào Cốc Lục Tiên.

Đông Phương Bất Bại điều động tinh thần lực của mình, cực lực thăm dò tâm trí của Nhậm Doanh Doanh, không chỉ có đem suy nghĩ của nàng nhìn đến nhất thanh nhị sở, còn biết được hiện trạng trên Hắc Mộc Nhai.

Bởi vì tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại vẫn đang ở dạng ban đầu, rời đi quá xa liền không cách nào lên đến được Hắc Mộc Nhai nữa, cho nên sau khi rời khỏi Hinh Viên liền không có cách nào do thám được tình hình ở nơi đó. Bất quá tuy rằng như thế, y vẫn có thể thông quá các cách khác nhau đạt được tin tức mình muốn.

Đông Phương Bất Bại biết rõ mục đích của Nhậm Doanh Doanh chính là muốn phá hư hội minh của Ngũ Nhạc phái, hơn nữa nhìn bộ dáng của Nhạc Bất Quần, rõ ràng là đã tập luyện thứ kém xa [Quỳ Hoa Bảo Điển] – [Tịch Tà Kiếm Phổ].

Trong tâm Đông Phương Bất Bại cười lạnh. Quân Tử Kiếm này, chân chân chính chính là một ngụy quân tử.

Y đương nhiên sẽ không để cho Nhậm Doanh Doanh như nguyện. Hội minh của Ngũ Nhạc phái dù có ở trình độ nào, đối với y đều có chỗ tốt. Ai ngờ y đang muốn hành động, đột nhiên biến sắc, đỡ lấy bụng, toàn thân cứng ngắc.

Không……không thể nào……đây chẳng lẽ là……

Trên trán Đông Phương Bất Bại toát ra mồ hôi lạnh, vịn lấy đại thụ lung lay muốn ngã.