Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi "Liên" Ái Đông Phương

Chương 9

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, thấy hắn ngẩn ra mà nhìn mình, suy nghĩ trong lòng cũng hiện ra trên mặt, không khỏi thấy vui vẻ cực kỳ, nhất thời nảy ra sáng kiến.

Y cười cười, đột nhiên nói: “Nghe nói mẫu đơn đậu hủ Lạc Dương là nổi danh nhất, phó tổng quản giúp ta mang một chén trở về được không?”

“A?” Dương Liên Đình sửng sốt.

Mẫu đơn đậu hủ xác thực nổi danh, nhưng là khoảng cách Hắc Mộc Nhai ngàn dặm xa xôi, hiện tại vừa là mùa hạ, làm thế nào mang về được?

Nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đông Phương Bất Bại, hắn nói không nên lời cự tuyệt, hùng tâm trỗi dậy, tiếng lớn đáp ứng: “Hảo! Thuộc hạ nhất định sẽ mang một chén mẫu đơn đậu hủ nóng hổi trở về cho giáo chủ!”

Đông Phương Bất Bại khóe mắt khẽ nheo lại, đôi môi cánh hoa tuyệt đẹp có chút cong cong.

Dương Liên Đình rời khỏi viện tử, trong tâm vẫn còn có chút vựng vựng hồ hồ, đột nhiên mất hết cả nhiệt tình với chuyện xuống núi tìm Nhậm Doanh Doanh.

Mang danh nhân loại cao cấp, hắn đối với một nửa của mình trong tương lai có kỳ vọng rất cao, hơn nữa một khi động tình, sau khi quyết định bạn lữ liền tuyệt sẽ không thay đổi. Huống chi thế giới tương lai chỉ cho phép chế độ một chồng một vợ, sớm đã thâm căn tận đáy lòng hắn, cho nên dương liên đình mặc dù đối đông phương Bất Bại rất có hảo cảm, nhưng cũng không dám hứa bừa hứa bãi. Dù sao đối với hắn mà nói, 『 yêu 』 cũng là một chuyện vô cùng xa lạ. Vạn nhất cảm tình của hắn với Đông Phương Bất bại không có sâu sắc như hắn tưởng tượng, mà sau này phải quan hệ gắn bó, muốn sinh ra tử tự thì cũng có chút khó khăn.

Vì ý thức của tinh thần thể cao cấp mới là tối cao, nhục thể chỉ là phụ, cho nên phải hai người tương tri tương ái, tâm ý tương thông, mới có thể sinh ra tử tự. Nhưng Tinh thần thể cao cấp nhân loại lại dần dần khuyết thiếu tình cảm, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nhân loại dần dần đi đến diệt vong.

Dương Liên Đình không dám hời hợt hạ quyết tâm, cũng thực không thể trách hắn. Dù sao hắn xuyên qua lần này, trên lưng còn mang theo nguy cơ tuyệt chủng của nhân loại. Nếu như yêu nhầm người, như vậy không chỉ là nhiệm vụ thất bại, mà còn là một đả kích cực lớn đối với giống loài mình.

Dương Liên Đình mặc dù khổ não, nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm. Hắn cố gắng ném hình ảnh Đông Phương Bất Bại ra sau đầu, nhiệt tình chuẩn bị mọi chuyện để chuẩn bị xuống núi.

Hắn giao lại toàn bộ sự tình chu toàn, rồi lại nhớ tới mình vẫn còn chưa biết nơi ở của Nhậm Doanh Doanh, suy nghĩ một chút, gọi Tiểu Đào lại, nghe ngóng chỗ ở của Nhậm Doanh Doanh.

Tiểu Đào nhìn hắn một cái, kỳ quái mà hỏi: “Phó tổng quản, ngài hỏi thánh cô ở đâu làm gì?”

Dương Liên Đình sớm đã nghĩ ra lý do, nói: “Thánh cô địa vị cao quí, lần này ta đi Lạc Dương, nếu không đến chào hỏi chẳng phải quá mức không biết đạo lý hay sao? Dù sao cũng nên đi thăm hỏi một chút để bày tỏ tôn kính. Lại nói giáo chủ cũng luôn luôn quan tâm thánh cô, ta đi tìm hiểu một chút tình huống của thánh cô, trở về bẩm báo giáo chủ, chắc hẳn y cũng vui vẻ.”

Tiểu Đào ân một tiếng, nói: “Đã như vậy, Tiểu Đào liền cho phó tổng quản biết. chỗ ở của Thánh cô kỳ thật cũng không phải cái gì bí mật, nàng cùng Lục Trúc Ông hai năm trước sau khi xuống núi, vẫn ẩn cư tại lục trúc lâm [R: rừng trúc] ngoại thành phía đông Lạc Dương. Ngài đi lạc dương, đến phân đà của giáo ta nghe ngóng một chút sẽ biết.”

“Hảo.”

“Hắn hỏi chỗ ở của thánh cô?” Đông Phương Bất Bại đứng trước cửa sổ thư phòng, nhìn hoa tùng bên ngoài thấp giọng nói.

“Đúng vậy.”

Một bóng dáng cung kính quỳ gối sau tấm bình phong, thân hình mơ hồ, nhìn không rõ ràng.

Đông Phương Bất Bại không nói trầm mặc chốc lát, nói: “Còn có chuyện gì khác không?”

“Không có.”

“Hảo. Lui ra đi.”

“Vâng.”

Người nọ nhẹ nhàng lui ra, không phát ra một tiếng động nhỏ nào, có thể thấy khinh công thực tại cao minh.

Đông Phương Bất Bại vẫn nhìn hoa viên bên ngoài, tầm mắt dừng lại trên tiểu đình giữa biển hoa tùng, lông mày cau lại, hai con ngươi ẩn chứa ưu sầu. Nhưng cũng chỉ chốc lát, hai con ngươi đen nhánh kia lần nữa lại bắn ra hàn quang, bất chợt hiện lên vẻ sắc bén quyết tuyệt.

Dương Liên Đình vạn sự chuẩn bị thỏa đáng, cuối cùng lên đường xuống núi. Hắn mang theo bảy tên võ sĩ, mang hành trang giống như thương nhân.

Những người này đều là được Đông Phương Bất Bại điều ra từ Phong Lôi đường, tại điều kiện cho y. Dương Liên Đình luôn luôn hào sảng, lần lượt hỏi tên của mọi người, quan tâm chào hỏi, không hề ra vẻ cao ngạo phách lối.

“Ngươi tên gọi là gì?”

Người cuối cùng khuôn mặt bình thường, là một võ sĩ so với hắn thấp hơn một chút, thân hình đơn bạc, nhưng vóc người thon dài, sống lưng cao thẳng, nhìn qua có pha chút phong anh chi khí. Người nọ nghe thấy thì đáp lại: “Thuộc hạ gọi là Phương Bách, tham kiến phó tổng quản.”

Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Cũng nói rồi, chúng ta mọi người đều là huynh đệ cứ gọi tên nhau là được. Tiểu Phương, ta xem ngươi tuổi không lớn, sau này đã gọi ta là Dương đại ca là được.”

“Cũng được, Dương đại ca.” Phương Bách ngoan ngoãn nghe lời, lập tức khóe miệng khẽ nhếch, nhu thuận mà sửa lại lời.

“Hảo. Mọi người nhớ kỹ, xuống núi rồi ta không còn là phó tổng quản gì nữa, các ngươi cũng không phải thuộc hạ gì cả. Bỏ qua hết những quy củ cứng nhắc này, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực vì giáo chủ làm việc, làm tốt giáo chủ sẽ có thưởng, Dương mỗ nhất định sẽ không đối đãi bất công với các huynh đệ.”

“Hảo!” Mọi người đều là hán tử hào sảng, thấy Dương phó tổng quản thân thiết như vậy, không hề câu nệ, cũng cảm thấy lần này theo phó tổng quản xuống núi, thực đúng là một chuyến đi vui vẻ.

Chỉ có Dương Liên Đình trong tâm phát khổ.

Hắn nhưng không nghĩ đến, vị tổ tông này thế nào cũng đi theo nữa? Này thì phải như thế nào cho phải?

Xem ra kế hoạch đi thăm dò Nhậm đại thánh cô còn phải cân nhắc kỹ lưỡng lại.

Hạ sơn, đoàn người trước hướng GiangNamđi.

Buổi tối tại khách sạn trong tiểu trấn địa nghỉ tạm, vì khách sạn không lớn, bọn hắn một nhóm tám người, Dương Liên Đình mướn bốn gian phòng hảo hạng.

Trong nhón võ sĩ, Triệu Khoan tuổi lớn nhất, kinh nghiệm phong phú, con người cũng ngay thẳng chính trực, thấy Dương Liên Đình mướn bốn gian phòng hảo hạng, không khỏi kỳ lạ nói: “Dương huynh đệ, mấy ngườiquê mùa thô kệch chúng ta, không cần phải thuê tận bốn gian phòng hảo hạng. Ngài một mình một gian, mấy huynh đệ chúng ta mướn thêm một gian phòng, ghép thêm hai cái đệm là được rồi.”

Dương Liên Đình cười nói: “Sao có thể thế được. Các vị đại ca đều là theo ta ra ngoài làm việc, sau này trên đường còn muốn phải nương tựa vào nhau, thế nào có thể chỉ một mình ta được ngủ phòng hảo hạng? Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Ngân lượng kể cả ta có mang không nhiều, tiểu đệ thà chịu khổ, cũng không thể ủy khuất mọi người.”

Triệu Khoan cùng tất cả mọi người cực kỳ cảm động.

Dương Liên Đình nói: “Chúng ta hai người một gian, Triệu đại ca, ngài tùy ý phân chia. Ta ở cùng ai cũng được.”

Triệu Khoan cùng các vị huynh đệ bàn bạc một lát, bọn hắn đều là từ Phong Lôi đường mà ra, tuổi không sai biệt nhiều, ngày thường cũng rất thân thiết, rất nhanh thì chia xong phòng.

Dương Liên Đình cùng Phương Bách tiến vào phòng, tuy nói vốn là phòng hảo hạng, kỳ thật chỉ là rộng hơn chút, sạch chút, giường cũng chả lớn hơn được bao nhiêu.

Dương Liên Đình đối Phương Bách cười nói: “Phương Bách huynh đệ, đêm nay ủy khuất ngươi phải ngủ chung với ta một đêm rồi.”

Phương Bách tựa hồ có chút mắc cỡ, vẫn cúi thấp đầu, nghe nói thì nhẹ giọng đáp: “Nếu không, phó tổng quản ngài ngủ giường, ta kê nệm nằm dưới đất cũng được.”

Dương Liên Đình trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: ta nếu không biết ngươi là ai, kể cả phòng có nhỏ mấy cũng không để ngươi làm vậy. Hiện tại thật vất vả tách ngươi ra khỏi mấy võ sĩ hạ cấp, ở đâu ra dũng khí dám để ngài ngủ trên mặt đất? Ta không ngủ trên mặt đất thì tốt rồi.

Trên mặt mang theo vạn phần tươi cười thân thiết, khóe miệng giật giật nói: “Sao vậy được, cũng đã mệt mỏi một ngày. Ta thấy giường nãy cũng lớn, ngươi nếu không chê ta chiếm chỗ, thì chúng ta cứ nằm chung.”

Phương Bách hai tròng mắt sáng lấp lánh, nhìn hắn một cái, vừa lại liếc giường lớn một cái, tựa hồ có chút do dự.

Dương Liên Đình không khỏi nói, bàn tay to vỗ lên vai y một cái: “Hai đại lão gia cả, có gì phải suy nghĩ. Cứ như vậy đi.” Nói xong thì, rộng y giải đái [nới áo cởi thắt lưng], quệt quẹt cọ rồi đi lên giường.