Âm Hoàng

Quyển 1 - Chương 6-4

Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy tim mình bùm phát nhảy loạn, ngón tay hơi phát run ấn nút trả lời: “Alo?”

Y tận lực khiến cho giọng mình bảo trì bình tĩnh.

“Chuyến bay tám giờ sáng mai, nước Mĩ. (nói j cộc lốc =..=)” giọng nói hoàn mỹ của đối phương dù có thông qua sản phẩm công nghệ cao từ bên Thái Bình Dương kia truyền đến cũng vẫn có khuynh hướng cảm xúc, nhưng lại trước sau như một băng lãnh.

“Nước Mĩ? Này…… Này?Này?” Bạch Thiên Nghiêm còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia Lăng Nhất Quyền đã cúp điện thoại.

Sao lại thế này?

Bạch Thiên Nghiêm còn đang sững sờ thì một nữ thư ký thân mặc tây trang màu xanh đậm liền từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn cầm vài quyển sổ nhỏ: “Trợ lý Bạch, đây là hộ chiếu và một số giấy tờ chứng nhận liên quan của anh, máy bay sẽ cất cánh lúc tám giờ mười phút sáng mai, sau khi đến sẽ có người tới sân bay đón anh.”

“Ngại quá, xin hỏi cô có biết Lăng đổng bảo tôi qua làm gì không?”

“Thực xin lỗi, tôi cũng không biết.”

Bạch Thiên Nghiêm gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Hộ chiếu bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào?”

“Mười ngày trước.”

Bạch Thiên Nghiêm nói lời cảm tạ với thư ký sau, lại bắt đầu trầm tư.

Nói vậy, cú điện thoại hôm nay của Lăng Nhất Quyền để an bài công việc cùng với thư từ chức y trình lên không có gì liên can…… Nhưng cậu ấy bảo mình đi Mĩ làm gì chứ? Nếu phát sinh ở một tháng trước, có lẽ y sẽ vui vẻ, vì y đúng là rất muốn nhìn thấy đứa trẻ kia, dù chỉ đơn thuần nhìn đứa trẻ kia cũng đã cảm giác rất thỏa mãn.

Nhưng trải qua hai tháng bình tĩnh sau, hiện tại y đã rất thanh tỉnh, những chuyện y nghĩ không biết đã đi nơi nào rồi.

Mà sự việc cũng đúng như Bạch Thiên Nghiêm suy đoán, sau khi đến Mĩ, y không có nhìn thấy Lăng Nhất Quyền, mà là được người đưa đến một biệt thự. Trong biệt thự ngoại trừ hai người hầu ngoại quốc ra, còn có một con hồ ly rõ ràng gầy đi một vòng đang không hề tinh thần tựa vào trên thảm lông.

“Có thể là do khí hậu không hợp, sau khi đến bên này, nó càng ăn càng ít, thân thể cũng càng ngày càng gầy. Vài vị thú y đến cũng kiểm không ra bệnh, hiện tại chỉ dựa vào mấy mũi tiêm dinh dưỡng cùng một chút thức ăn lỏng để duy trì thể lực.”

Nghe người tiếp đón y giải thích, Bạch Thiên Nghiêm dần dần nhíu mày, đi về phía cầu hồ ly đang chợp mắt.

Cái mũi nhỏ của cầu hồ ly giật giật, tựa hồ ngửi được hơi thở mà mình quen thuộc, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền bắt gặp Bạch Thiên Nghiêm đang ngồi xổm bên cạnh nhìn nó, ánh mắt thâm trầm và chuyên chú như ngọc thạch là đôi mắt nó quen thuộc. Đầu tiên nó ngốc ngốc nhìn đối phương cả nửa phút, rồi sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, nhỏ giọng kêu “Ngao ngao” trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Bạch Thiên Nghiêm, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất. (=..=)

“Sao vậy? Sao lại ủy khuất như vậy……” tuy Bạch Thiên Nghiêm không thích động vật, nhưng đối với con tiểu hồ ly này ít nhiều vẫn có chút tình cảm, nên không khỏi cũng hơi đau lòng — đặc biệt khi tay y đυ.ng tới cái lưng rõ ràng có thể sờ tới xương của vật nhỏ kia.

“Ngao, ngao ngao, ô……” Tiểu hồ ly cũng không quản Bạch Thiên Nghiêm có nghe hiểu hay không, rúc vào trong lòng y liền bắt đầu phun ra gì đó, móng vuốt nho nhỏ còn không quên quờ quạng, lỗ tai phấn phấn rung thẳng lên. (iu iêm nó qué:3)

“Chích đau lắm đúng không?”Bạch Thiên Nghiêm cư nhiên giống như có thể nghe hiểu, sờ sờ cái mông nhỏ của nó, người sau ngoan ngoãn cho y sờ, sau đó gật mạnh đầu, lại ủy khuất ồn ào vài tiếng.

“Nếu vẫn không thành thật ăn cơm, vẫn phải chích.” Bạch Thiên Nghiêm thản nhiên nói. Lỗ tai cầu hồ ly rụp xuống, cúi đầu nhẹ nhàng mà “Ô” một tiếng, lại cọ cọ Bạch Thiên Nghiêm, cư nhiên muốn tiến vào trong áo y. (=..= mún dzê thúc hở cưng?)

Vì thế, Bạch Thiên Nghiêm

thử nấu cháo gan ngỗng cho nó _ vì với tình trạng sức khỏe hiện tại của cầu hồ ly không thích hợp cho ăn thịt chay, phải ăn những thứ thanh đạm như cháo trước đã.

Cầu hồ ly hít ngửi, hướng Bạch Thiên Nghiêm “Ngao ngao” hai tiếng, cư nhiên cúi đầu bắt đầu thành thật ăn, khá là ngoan. Hai người hầu và nhân viên đón tiếp nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ lạ _ khẩu vị tiểu hồ ly này cùng tính tình đều cực kỳ xảo quyệt, bây giờ đột nhiên thành thật như vậy khiến mọi người đúng là không thể thích ứng.

“Thật khó có thể tin, nó cư nhiên dính anh như vậy.” Nhìn cầu hồ ly ăn uống no đủ sau rúc vào trong lòng Bạch Thiên Nghiêm cầu sờ bụng (=..= iểm thích đc sờ), nhân viên trẻ tuổi cảm thán nói: “Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó thân cận với người khác ngoài boss đấy.”

Bạch Thiên Nghiêm sờ cái bụng tròn của tiểu hồ ly, suy nghĩ một lát đột nhiên hỏi: “Lăng đổng bình thường có tới đây không?”

“Boss ngài ấy rất ít tới đây, rất bận.”

Khó trách cầu hồ ly gầy thành như vậy, thì ra là vì tịch mịch. Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm lại hỏi: “Cậu ấy bình thường đều bận những gì?”

“Này không phải chuyện chúng tôi có thể hỏi tới.” Nhân viên đón tiếp nói xong cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, “A” một tiếng nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi về trước, trong khoảng thời gian này làm phiền anh chiếu cố nó.”

Bạch Thiên Nghiêm gật gật đầu, này chính là nguyên nhân y được gọi tới nước Mĩ.

Nguyên nhân duy nhất.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Thiên Nghiêm cũng không biết Lăng Nhất Quyền là thật sự bề bộn nhiều việc hay là vì nguyên nhân khác, mãi vẫn không thấy được người.Mà cầu hồ ly thì dưới sự nuôi nấng của y rất nhanh đã khôi phục thể lực, cũng trở nên càng dính Bạch Thiên Nghiêm hơn.

Hai ngày sau, Bạch Thiên Nghiêm như cũ ở trong biệt thự nhận được một thiệp hồng. Màu sắc mang không khí vui mừng khiến nhất thời y không dám mở ra, nhưng ngẫm lại y thấy hành vi của mình có chút buồn cười, lúc này mới trực tiếp xé ra xem _ bên trong cũng không phải điều mà Bạch Thiên Nghiêm nghĩ, mà là một tấm vé vào xem buổi biểu diễn.

Là vé vào xem buổi lưu diễn toàn cầu của Lăng Nhất Quyền.

Cầm tấm vé tinh xảo này, Bạch Thiên Nghiêm cứ như vậy đứng ở cửa ngẩn người.Y không biết đến cùng Lăng Nhất Quyền có ý gì, cũng không dám nghĩ nhiều, lại vẫn như cũ ôm cầu hồ ly mất ngủ một đêm.

Đến ngày biểu diễn, từ sớm Bạch Thiên Nghiêm đã lấy phiếu xếp hàng vào ghế.Vị trí ngồi trên phiếu của y khá là không tồi, ở ngay phía trước, có thể tinh tường nhìn thấy mỗi một chi tiết trên sân khấu.

Hiện trường có tám mươi ngàn người xem, mà ở quanh y là một vài thanh niên với các màu da khác nhau. Nam nữ đều có, vì chờ mong mà mặt bọn họ đều đỏ lên, một bên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm sân khấu, một bên hưng phấn mà cùng đồng bạn kịch liệt thảo luận màn diễn sắp bắt đầu. Đáng tiếc Bạch Thiên Nghiêm nghe không hiểu một câu nào, nhưng y vẫn như cũ có thể cảm nhận được nội tâm kích động và cuồng nhiệt của bọn họ.

“Anh đẹp trai, anh cũng là người Trung Quốc sao?”Lúc này, một cô gái xinh đẹp tóc đen khá mốt vỗ vỗ y, nghiêng đầu rất ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Thiên Nghiêm

gật gật đầu.

“Thật trùng hợp, tôi ở Thượng Hải, một mình chạy tới.” nụ cười của cô gái khá ngọt, một lát sau bỗng nhiên cảm thấy hứng thú nói, “Hình như anh không giống chúng tôi!”

“Ân?”

“Anh có thể mua được phiếu ở vị trí này, hẳn đã tốn rất nhiều tiền đi? Nhưng từ trên mặt anh tôi lại nhìn không ra một chút vui sướиɠ nào, tựa như người thờ ơ, chẳng lẽ anh không chờ mong buổi biểu diễn này sao?”

Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, song đồng tối đen như mực chợt lóe lên một tia phức tạp, một lát sau mới mỉm cười nói: “Không, tôi rất chờ mong.”

Thì ra, trong bất tri bất giác, y đã có thói quen, tính đem tất cả tình cảm của mình đối với người kia đều che dấu thật sâu.

“Đúng là quái nhân……” Cô gái vừa định nói gì đó, đột nhiên tất cả đèn đều tắt.

Bóng đêm dày đặc mà thần bí tràn ngập ở mỗi một góc trong hội trường biểu diễn.

Mấy fan hâm mộ vừa rồi còn không ngừng hò hét tên Lăng Nhất Quyền cứ như nhận được chỉ thị gì đó, nháy mắt liền im lặng xuống, chỉ chằm chằm nhìn không chuyển mắt vào giữa sân khấu, hưng phấn đến nỗi hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trên không trung tối như mực, dần dần hiện ra một điểm sáng màu nhũ bạch, ngay sau đó, trên không xuất hiện vô số điểm sáng như hoa tuyết.

Những điểm sáng này kết hợp kỹ thuật laser mới nhất dần dần hội tụ ở giữa sân khấu, phảng phất như có sinh mệnh, cho tới khi ánh sáng trắng giữa sân khấu càng ngày càng dày, càng ngày càng sáng, cuối cùng lại dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh thon dài _ Lăng Nhất Quyền thân

mặc một bộ trường bào trắng như tuyết.

Các fan ở hiện trường kinh hô một tiếng ngắn ngủi, lập tức lại theo bản năng ngừng thở, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vật sáng duy nhất trong bóng đêm kia, tựa như sợ quấy nhiễu cái gì đó.

Mái tóc Lăng Nhất Quyền trở nên rất dài, giống như thác nước băng tuyết mượt mà rũ xuống tới mặt đất. Cậu nhấc chân chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, đuôi áo trắng noãn kéo lê ở sau người, tựa như đuôi rồng trong đám mây. Một tiếng ngâm nga nhẹ nhàng, như kí©ɧ ŧɧí©ɧ cầm huyền truyền ra âm sắc kỳ ảo, tản đến mỗi một góc ở hiện trường.

Rõ ràng chỉ ngâm ra đơn âm, lại phảng phất như trong đó ẩn chứa vô số tầng âm luật, tựa như đôi tình nhân ở bên tai thở dài, thấm vào chỗ sâu nhất ở đáy lòng.

Cậu hơi hơi ngẩng đầu, dung nhan như được thần chiếu cố có một loại xinh đẹp trầm tĩnh. Theo hai tay thon dài của cậu chậm rãi mở ra, tiếng ngâm nga trong miệng cậu cũng dần dần uyển chuyển, du dương.

Không có ca từ, không có nhạc đệm, chỉ có giai điệu hoàn mỹ nhất phát ra từ sâu trong yết hầu.

Nhưng khi Bạch Thiên Nghiêm

bị âm thanh như vậy vây quanh, cả người phảng phất như được âm thanh kỳ ảo này gột rửa _ chưa từng nghe qua Lăng Nhất Quyền biểu diễn liveshow nên đây là lần đầu tiên y phát hiện, giọng của một người _ vỏn vẹn chỉ là tiếng ngâm nga mà thôi, đã có thể cướp đi hồn phách người, mê muội ý thức người chỉ trong thời gian vài cái hít thở. (hơi quá rồi đấy Dược đại, đọc mún mệt >”