Edit + Beta:
Snail
Tuy rằng không biết Trì Yến có tin thật hay không, nhưng anh không tiếp tục hỏi vẫn khiến Mạch Đương thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa định nói chút gì, bụng đột nhiên kêu vang, buổi chiều cậu vẫn ở chỗ Linda, tốn toàn bộ thời gian lên chuyện chọn quần áo và hóa trang, lo lắng tới quá muộn Trì Yến sẽ đi, vừa xong cậu liền chạy thẳng tới đây, căn bản chưa kịp ăn gì.
Trì Yến cũng nghe được bụng cậu kêu hai tiếng ọc ọc, hỏi: “Em vẫn chưa ăn cơm?”
“Vẫn chưa?” Mạch Đương thành thật nói.
Trì Yến nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi tối, liền nói: “Ăn chút gì trước đi.” Nói rồi kéo tay Mạch Đương về phía bàn đặt điểm tâm.
Sau khi Mạch Đương tiến vào, ánh mắt rất nhiều nam khách đều chuyển đến trên người cậu, ánh mắt nữ khách cũng đồng dạng dừng trên người Trì Yến, lúc này tình cảnh hai người nắm tay khiến người ở đây tan nát cõi lòng thành từng mảnh từng mảnh, bao gồm Lâm Tiêu Tiêu vừa rồi, ánh mắt cô chuyển động qua lại giữa hai người, vừa cảm thấy đáng tiếc, lại vừa cảm thấy dường như hai người họ mới là xứng đôi nhất.
“Muốn ăn gì?” Trì Yến cầm đĩa hỏi cậu.
Lúc đói bụng Mạch Đương đều muốn ăn thịt, cậu chỉ chỉ beefsteak, pizza còn có pasta, Trì Yến giúp cậu cầm một phần, sau đó cùng cậu đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Anh muốn ăn sao?” Mạch Đương hỏi.
“Tôi ăn rồi, em ăn đi.” Trì Yến nói, lại đi giúp cậu cầm một phần hoa quả cùng một ly nước trái cây, toàn bộ đặt trước mặt cậu.
“Em ăn đây, đói muốn chết rồi.” Mạch Đương nói xong tự mình bắt đầu ăn, đã quen thuộc với Trì Yến như vậy, cậu cũng lười khách sáo.
Trì Yến khẽ cười, nhìn cậu ăn.
Người ở đây nhìn đến không khỏi cảm thán một câu: đẹp thì đẹp thật, có điều sức ăn có hơi lớn…
Khi Mạch Đương ăn, Tưởng Ninh Ninh làm người chủ trì vũ hội lên đài đọc diễn văn, sau đó tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, ý bảo người phát thanh mở nhạc. Bài đầu tiên được chọn là một điệu Tango, dù sao cũng không phải là vũ hội xã giao chính thức, vì phối hợp với mọi người, người phát thanh chọn chính là điệu sơ cấp nhất, khúc nhạc vừa phát ra, ánh đèn sân nhảy chậm rãi chuyển biến, vốn là đại sảnh rộng rãi thoáng mát chậm rãi tối lại, bầu không khí từ từ dâng lên, từng đôi nam nữ trẻ tuổi nắm tay đi vào sân nhảy.
Trì Yến không có hứng thú với khiêu vũ, nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, có điều anh phát hiện Mạch Đương dừng động tác ăn lại, nhìn đoàn người chuyển động trong sàn nhảy, ánh mắt lóe lên, mang theo một tia hoài niệm, như đang xuyên qua bọn họ nhìn cái gì vậy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Mạch Đương ở trước mặt mình lộ ra vẻ mặt như vậy, đáy lòng Trì Yến trầm trầm, lên tiếng hỏi cậu: “Em muốn khiêu vũ sao?”
“Hử?” Mạch Đương lấy lại tinh thần, cười cười, “Không, kỳ thật em không quá rành, chỉ là lúc còn rất nhỏ từng học chút ít.” Bởi vì mẹ thích điệu Tango, cho nên lúc cậu còn nhỏ từng theo mẹ học qua, thời điểm kia là lúc mẹ vui vẻ nhất, cũng là lúc cậu hạnh phúc nhất, mẹ sẽ kéo tay cậu dẫn cậu xoay quanh, sẽ ôm lấy cậu, sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng với cậu.
Những thứ này đều quá xa xôi rồi, hôm nay nghe được vũ khúc tương tự cùng nhịp bước có chút quen thuộc, nhất thời tưởng nhớ mà thôi.
“Tôi cũng không quá rành, có điều có thể thử xem.” Trì Yến nói rồi đứng lên, trước mặt Mạch Đương khom lưng vươn một tay, tư thế tiêu chuẩn cực đẹp, đáy mắt mang theo chút ý cười, “Đến đây, cùng nhau nhảy.”
Lời mời của nam thần, Mạch Đương hiển nhiên sẽ không cự tuyệt, cậu quyết đoán buông nĩa xuống, đặt tay mình vào tay Trì Yến, dưới sự dẫn dắt của anh đi vào sân nhảy.
Hai người vừa vào sân nhảy liền khiến mọi người nhìn chăm chú, nhao nhao quăng ánh mắt đến. Hôm nay Trì Yến mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen đơn giản, anh không giống người khác cố ý trang điểm, không mặc áo may ô, cũng không mặc veston, thậm chí ngay cả caravat hoặc nơ linh tinh cũng đều không mang, nhưng áo sơ mi màu trắng vô cùng phù hợp với khí chất của anh, khiến cả người anh càng thêm trong trẻo lạnh lùng trác tuyệt, anh cùng Mạch Đương là trang phục phối hợp đen trắng, hai người đứng cùng nhau mặc kệ là bề ngoài hay là khí chất, càng bổ sung cho nhau thì càng tốt, bất luận ai nhìn vào đều cảm giác bọn họ là trời sinh một đôi.
Sau khi bọn họ tiến vào chuyên viên ánh sáng thậm chí còn cho họ một chùm sáng chuyên biệt, dừng lại nửa phút mới dời đi.
Mạch Đương chỉ là khi còn bé cùng mẹ học chút điệu Tango, nhiều năm như vậy cậu đã quên mất từ đời nào, đi theo nhạc nhiều lần đạp lên chân Trì Yến, Trì Yến nói anh không quá rành rõ ràng là khiêm tốn, chí ít động tác cùng bước chân của anh thoạt nhìn đều rất tiêu chuẩn.
Lại một lần nữa đạp chân Trì Yến, Mạch Đương có chút tuyệt vọng, bản thân người cao thể nặng đạp phải chân nam thần thật sự không phải chuyện thoải mái gì, cậu nhịn không được hỏi: “Chân anh có đau không? Nếu không chúng ta đừng nhảy nữa.”
“Tàm tạm, không cần để ý, chủ yếu là em vui hay không.” Trì Yến thoạt nhìn không hề để tâm chuyện bị cậu đạp, anh nhìn ra được tâm tình Mạch Đương lúc này không tệ.
Mạch Đương nghe anh nói vậy, ngẩn người sau đó bật cười, nắm lại tay Trì Yến thật chặt, nói: “Rất vui.” Loại vui vẻ này không chỉ là vì có thể cùng Trì Yến khiêu vũ, còn bởi vì nhớ lại thời gian vui vẻ bên mẹ mình.
Trì Yến nhếch môi cười khẽ, nắm tay Mạch Đương mang cậu chuyển động.
Mặc dù là vũ khúc sơ cấp, nhưng vì bầu không khí náo nhiệt, nhịp điệu phía sau bắt đầu tăng nhanh, theo giai điệu biến hóa, thân thể Mạch Đương cùng Trì Yến kề nhau càng ngày càng gần, tay Trì Yến dán trên lưng cậu như mang theo lửa cực nóng, cách áo sơ mi mỏng manh làm bỏng da thịt cậu, mỗi lần cất bước, giao nhau, khiến hạ thân hai người đều gần như dán sát vào nhau, loại tư thế này khiến Mạch Đương có loại ảo giác, cậu cùng Trì Yến đang dùng một loại hình thức khác để… kết hợp.
Một vũ khúc, cậu cảm giác được mình hơi hơi ‘cứng’ lên.
May mà mình không nghe ý kiến Linda mặc sườn xám, nếu không Mạch Ji Ji lúc này sợ là phải ra ánh sáng, sau đó ngày mai mình sẽ xuất hiện trên trang đầu BBS đại học G.
— một nam giới không biết tên vì theo đuổi nam thần, nam giả nữ trang tham gia vũ hội, hiện trường biểu diễn “Phân thân cứng lên” chi thuật!!
Chỉ nhìn tiêu đề liền biết nhất định sẽ đỏ như lửa!!! Mạch Đương bụm mặt.
Vũ khúc ngừng lại, Mạch Đương thừa dịp ánh đèn còn chưa chuyển, nói câu “Em đi WC” với Trì Yến liền vội vàng đi về phía toilet, cậu cần đi giải quyết một chút.
Đi quá nhanh nên Mạch Đương không phát hiện, kỳ thật Trì Yến cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, hơi thở có chút hỗn loạn, trong mắt càng không có lạnh nhạt thản nhiên ngày thường, nhiều thêm mấy phần khô nóng không rõ, chẳng qua những thứ này Mạch Đương đều không phát hiện, cậu chỉ lo đi xử lý chính mình.
Tuy rằng so với Mạch Đương khá hơn chút, nhưng Trì Yến cũng cảm giác mình cần phải đi rửa mặt yên tĩnh một chút, anh tùy ý gật đầu với nữ sinh vừa đi qua muốn nói chuyện với mình rồi đi đến toilet.
Nước lạnh giội vào mặt, khiến Trì Yến cảm giác nhiệt độ hơi hạ xuống chút, anh hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, hồi phục một chút trái tim đang nhảy lên của mình, có điều hiệu quả không lớn, anh vẫn có thể nghe nó truyền đến tiếng “thình thịch thình thịch”, hiện tại anh vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện lên hình ảnh vừa rồi, thân thể hai người dính vào nhau, quần áo ma sát phát ra âm thanh, hơi nóng hô hấp phả trên da thịt, tất cả đều trêu chọc dây thần kinh yếu ớt của anh, nó run run, như tùy thời có thể dứt đoạn vậy.
Dừng lại, chí ít không thể ở đây.
Trì Yến tự nhủ trong lòng, một lần nữa vốc nước tạt vào mặt, hô hấp hỗn loạn chậm rãi được áp chế, qua hồi lâu, anh lau nước trên mặt, xoay người chuẩn bị ra ngoài, vừa đi một bước, liền nghe được một tiếng thở gấp, chân anh dừng lại tại chỗ.
Âm thanh có chút kiềm nén này, anh rất quen thuộc, trừ một tiếng kia, lại phát ra vài tiếng đứt quãng, cuối cùng là một âm thanh giống như dây đàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, âm cuối kéo dài, mang theo một tia rung động.
Đây là giọng Mạch Đương.
Nhận ra điều này khiến thần kinh thật vất vả mới tỉnh táo lại của Trì Yến lại bắt đầu nhảy lên, run run so với vừa rồi càng nghiêm trọng hơn, anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng kia, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng sột soạt, anh nhắm hai mắt lại, đi ra khỏi toilet.
Lúc Mạch Đương khiêu vũ cùng Trì Yến đã có chút ‘cứng’, vì có thể khiến Mạch Ji Ji yên tĩnh sau đó, để mình an toàn cùng Trì Yến vượt qua vũ hội này, cậu không thể không đến WC tự cấp tự túc, bởi vì hôm nay mặc nữ trang, cậu lo phát ra âm thanh sẽ bị phát hiện, cho nên khi tuốt vẫn luôn cắn răng, thẳng đến cuối cùng lúc sắp bắn ra kɧoáı ©ảʍ quá mạnh mẽ khiến cậu không cẩn thận phát ra vài tiếng rên, không nghĩ tới vài tiếng này khiến Trì Yến vốn đang định rời đi ngừng chân lại.
Rửa tay xong Mạch Đương rút tờ giấy lau khô rồi đi ra ngoài, vừa ra liền gặp Trì Yến đang đứng bên ngoài, cả người cậu đều đơ ra, trực tiếp đối diện với Trì Yến, miệng khẽ nhếch, một chữ cũng không nói nên lời.
Ôi mẹ ơi, lúc nam giả nữ chạy vào nhà vệ sinh nam tuốt một phát đυ.ng phải nam thần nên làm gì đây?! Lúc này Mạch Đương chỉ muốn go die cmnl.
Hiện trên mặt Mạch Đương còn mang theo chút ửng đỏ không bình thường, ánh mắt còn giống như ngâm nước với ánh nước chớp động, Trì Yến nhìn cậu, cảm giác dây thần kinh nhỏ nhất trong đầu phát ra một tiếng “Bang–”, đứt đoạn.
Anh nắm chặt nắm tay mới hơi chút đè xuống xúc động bỗng dưng vọt lên trong lòng, nhìn Mạch Đương đang đứng ngẩn người chậm rãi hỏi: “Sao em lại vào toilet nam?”
Vì sao vào toilet nam? Bởi vì tui là nam mà! Tui đứng xả nước! Tui vừa thấy bảng toilet nam liền nhịn không được đi vào bên trong!
Mạch Đương rất muốn trả lời như vậy, thế nhưng nếu nói ra những lời này mình sẽ thật sự trở thành biếи ŧɦái mất, vậy đoạn thời gian xoát hảo cảm trước mặt nam thần trước kia đều thành bọt biển, vừa chạm liền vỡ…
Không không không, không thể nào là đường cùng!! Mạch Đương giật mình một cái tỉnh táo lại, vội vàng giải thích: “Bởi vì vừa rồi WC nữ đầy người, em lại đặc biệt gấp, thấy không ai bên này nên mới tới, em không phải biếи ŧɦái, anh đừng hiểu lầm!”
“Phải không? Vừa rồi em ở trong này có nghe được âm thanh kỳ quái gì không?” Trì Yến hỏi, trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, đáy mắt lại như có bão táp đang nổi lên.
Âm… Âm thanh kỳ quái?! Mạch Đương nào dám nói âm thanh kỳ quái kia là chính cậu phát ra, cậu là một người kỳ quái.
“Có sao? Em không nghe thấy, anh nghe lầm rồi đi?” Mạch Đương đánh chết không nhận.
“Hẳn là vậy.” Trì Yến cũng không quấn quýt trong vấn đề này, từng bước một đến gần cậu, ánh mắt một tấc cũng không rời mặt cậu, “So ra, tôi càng muốn biết một đáp án khác.”
“Đáp án gì?” Mạch Đương hỏi, cậu cảm thấy bộ dáng Trì Yến có chút bất thường, thoạt nhìn anh rất bình tĩnh, lại giống như không bình tĩnh lắm?
Trì Yến đi tới trước mặt Mạch Đương, cùng cậu mặt đối mặt, sau khi rút ngắn khoảng cách anh càng nhìn rõ đỏ ửng trên mặt Mạch Đương hơn, thậm chí nơi không che khuất trong cổ áo đều có chút đổi màu, những thứ này rơi vào mắt Trì Yến khiến xúc động vừa rồi bị anh áp chế lại lần nữa thức tỉnh, chỉ thấy anh chậm rãi lại gần, khàn giọng nói với Mạch Đương: “Nghe anh trai em nói, em thích tôi?”
Trái tim Mạch Đương bị đánh trúng, cậu mở miệng muốn nói chuyện, giây tiếp theo môi Trì Yến liền áp lên, tiếp đó đại não cậu tức thì trống rỗng.