Liêu Bóng Chí Dị

Chương 2

Dứt lời Bạch Dương xòe tay hóa ra 2 chiếc sừng như hai thanh gươm , chàng lao tới đánh hàng trăm hiệp với Hổ Vương. Tuy nhiên, pháp lực của Hổ Vương thần thông quản đại hơn Bạch Dương tưởng. Bạch Dương ko trả thù được cho dòng tộc dê tinh của mình mà còn bị Hổ Vương đánh trọng thương, giữ mạng bỏ chạy về hướng Ninh Chữ, lúc mất sức chàng rơi xuống núi Chúa

Chuyện kể rằng, vào 100 năm trước, gia tộc dê tinh sống chang hòa trên đồng cỏ cùng các loài cừu, trâu , bò. Bổng một hôm có một con hổ tinh xuất hiện,nó tàn sát gϊếŧ dần mọi động vật ăn cỏ, gia đình tộc dê trên dưới 18 mạng đều đã tu luyện thành người cũng bị nó sát hại. Lúc đó Bạch Dương là con trai út, và cũng là đứa con trai duy nhất thoát khỏi nanh vuốt của hổ tinh vì sự bảo vệ của gia tộc. Tuy nhiên, Bạch Dương cũng bị con hổ tinh làm mất hết 100 năm công lực và trở lại nguyên hình. Kể từ đó hổ tinh chiếm đoạt đồng cỏ, còn Bạch Dương thì lưu lạc nhân gian, trú ngụ và tu luyện ở một hang động trên núi Chúa. Gần 100 năm sau Bạch Dương bị con mãng xà truy sát. Đó là lúc chàng được Ka Sô Liêng giải cứu. Ka Sô Liêng nuôi dưỡng và thương yêu con dê của mình như một người bạn thân thiết. Mỗi ngày lên rừng chàng đều dẫn theo con dê, chiều lại dẫn dê về. Nhưng hôm nay Ka Sô Liêng không thấy con dê của mình ở đâu. Ka Sô Liêng ráo riết đi tìm. Tình cờ Ka Sô Liêng trông thấy một chàng trai trong bộ siêm y màu trắng nằm cạnh một con suối, trên người đầy những vết thương. Chàng trai hãy còn tỉnh.

- Huynh bị làm sao vậy?

Bạch Dương che dấu thân phận yêu tinh của mình, chàng đánh lừa Ka Sô Liêng

- Ta là võ tướng triều Nguyễn ở xứ đàng trong, tên là Nguyễn Bạch Dương bị quân Tây Sơn truy sát nên gặp nạn ở đây

Câu chuyện kể rằng . Vào năm 1693, một vị tướng triều đình nhà Nguyễn tên là Nguyễn Hữu Cảnh đã xuất binh tấn công vào vương quốc Panduranga bắt vua Po Sout đưa về Phú Xuân, lập ra trấn THuận Thành, tức là vùng đất Ninh Thuận , Bình Thuận ngày nay, cũng kể từ đó phong trào nổi dậy của người dân Chăm Pa chống lại triều đình nhà Nguyễn diễn ra trên khắp dãi đất miền trung. Tuy nhiên, đến thế kỷ 18, trước phong trào nổi dậy của nghĩa quân Tây Sơn do ba anh em Nguyễn Nhạc - Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ, lịch sử Đại Việt chứng kiến sự giao tranh quyết liệt giữa triều đình nhà Nguyễn và Tây Sơn, phong trào Tây Sơn khi đó được xem là 1 sự phản loạn, nhưng dưới sức ép này, triều đình nhà Nguyễn trao trả cho Chăm Pa quyền tự trị, và người dân Chăm Pa đứng về phía triều đình nhà Nguyễn chống lại quân Tây Sơn

Ka Sô Liêng tốt bụng bèn hái lá thuốc trong rừng trị liệu các vết thương cho Bạch Dương, chàng ân cần hỏi han

- Vậy là huynh ở tận Phú Xuân, tạm thời huynh hãy về nhà đệ tá túc vài hôm

- Nếu được như vậy thì tốt quá. - Bạch Dương hé miệng cười. Ka Sô Liêng dìu Bạch Dương đứng dậy

- Mà khoan,để đệ đi tìm con dê của dệ cái đã...ko biết nó đi lạc ở đâu mất rồi

Bạch Dương liền gọi lại ;- Đệ ơi ko cần tìm đâu

- Ko được, đệ ko thể bỏ con dê của đệ ở đây được

Ka Sô Liêng vẫn cố đi tìm, ko còn cách nào ngăn cản, Bạch Dương đành phải đi theo. Ka Sô Liêng tìm hoài mà vẫn không thấy, chàng ngồi bệp xuống khóc sướt mướt. Bạch Dương bước đến vỗ về để an ủi

- Mặt trời xuống bóng rồi đệ ơi,có thể con dê của đệ đã tìm đường về nhà rồi, chúng ta về thôi

Ka Sô Liêng vẫn cứ khư khư ngồi ăn vạ , lại lấy tay dụi nước mắt

- Về thôi, nếu con dê ko có ở nhà sáng mai đệ sẽ cùng huynh đi tìm nó, đệ đừng vào sâu trong rừng nữa, con dê ko vào đó đâu...tin huynh đi...con dê ko bao giờ bỏ đệ

Ka Sô Liêng nghe cũng mát lòng, chàng đành trở về trong sự thương tiếc hùi hụi

*****

Dẫn Bạch Dương về nhà mình, Ka Sô Liêng giới thiệu với mẹ

- Mẹ à, huynh này Bạch Dương, là võ tướng triều đình nhà Nguyễn, huynh ấy bị bọn Tây Sơn truy sát, mẹ cho huynh ấy ở vài hôm nhe mẹ

Nghe đến quân Tây Sơn, người mẹ già càng thêm căm phẩn, nhưng bà càng cảm thương và đồng tình với Bạch Dương

- Ừ, giúp người bị nạn là 1 chuyện tốt.

Bổng nhiên mẹ Ka Sô Liêng trở sắc mặt buồn rầu, bà ngồi xuống ghế than thở và tự trách mình

- Chỉ tiếc là trong nhà lão nương lúc này ko còn nhiều gạo, cuộc sống đang cơ cực, làm sao mà tiếp đãi đại hiệp cho phải lễ

Bạch Dương thật thà nói; - Ko sao đâu Thẩm, tại hạ chỉ ăn cỏ

Mẹ Ka Sô Liêng ngạc nhiên nhìn Bạch Dương

- À không...ý tại hạ muốn nói là nếu ko có gạo thì ăn rau cũng đc..tại hạ là người đàng trong nên ko rành ngôn ngữ Chăm Pa cho lắm

Mẹ Ka Sô Liêng gật gù ko còn khúc mắt nữa

- vậy để lão nương đi hái thêm rau

Chẳng bao lâu mẹ Ka Sô Liêng dọn 1 mâm thức ăn ra. Đúng là vậy chỉ 1 nồi cháo lỏng với số gạo ít ỏi và một nồi rau luộc. Ka Sô Liêng có múc cho Bạch Dương 1 chén cháo . Bạch Dương ăn thử một muỗng rồi để xuống, sau đó Bạch Dương chỉ gắp rau mà ăn. Bạch Dương cảm thấy rau luộc cũng không hợp khẩu vị lắm, chàng hỏi

- Đây là cỏ gì vậy?

Ka Sô Liêng phì cười; - Ko phải cỏ, là rau muống

Mẹ Ka Sô Liêng nói:

- Đúng rồi, là rau muống đó...ở xứ đàng trong ko có loại rau này sao?

Bạch Dương giật nhột; - Có có, nhưng ko cần luộc, để ăn sống ngon hơn

- Sao huynh không nói sớm, để đệ đi hái

Ka Sô Liêng ngồi bật dậy định đi ngay. Bạch Dương giữ lại; - Thôi, đệ cứ ngồi đây mà ăn, để huynh tự đi lấy

Thế là Bạch Dương đi ra sau vườn, chui vào bụi cỏ voi bức ăn ngấu nghiến. Ka Sô Liêng chờ thấy lâu bèn đi tìm, chàng thấy trong bụi cỏ rung rinh, nhìn kỹ thấy Bạch Dương đang gặm một nắm cỏ trên miệng. Ka Sô Liêng hốt hoảng liền nắm cỏ lôi ra

- Trời ơi, đây là cỏ dành cho dê, sao huynh lại ăn?

- Huynh ăn được mà

- Được cái đầu huynh...dô đây

Ka Sô Liêng nắm tay Bạch Dương dẫn lại luống rau muống. Họ đem cái rỗ cùng hái 1 rỗ rau. Hai con dê cái trong chuồng kêu be be in ỏi, hầu như đêm nào nó cũng kêu suốt, kêu đến đinh tai nhức óc con người. Ka Sô Liêng nói

- Nó động dục đó, nhà có con dê đực mà cũng như ko

- Cũng giống đệ thôi. - Bạch Dương chế nhiễu

Ka Sô Liêng giật bẳn mình; - Hả? tại sao huynh biết

- Đệ làm gì mà rối rít lên vậy?Ý ta muốn nói là đệ cũng tới tuổi tìm ý trung nhân rồi

- vậy mà đệ cứ tưởng huynh nói đệ giống con dê đực

- Không giống sao?

Ka Sô Liêng cảm thấy ngại ngùng, bưng vội rổ rau quay đi, nhưng rồi Ka Sô Liêng xoay mặt lại

- Còn ngồi đó làm gì? đi dô

******

Loay hoay cũng đến giờ đi ngủ. Ka Sô Liêng nằm bên cạnh Bạch Dương mà lòng rạo rức, chốc lại xoay qua xoay lại. Bạch Dương hỏi

- Đệ sao vậy.....bộ ngủ ko được hả?

Ka Sô Liêng lại xoay mặt vào vách

- Đệ đang nhớ con dê của đệ thôi...tối nào đệ cũng ngủ với nó

Bạch Dương nghe vậy liền khì cười

- Đệ thương loài dê lắm sao? Đệ còn 2 con nữa mà

- Không hiểu sao đệ chỉ thích con dê đó...đệ cảm thấy nó rất là khôn..nó như có tính người vậy đó...Hôm nay nó bỏ đệ đi rồi....buồn quá

Nghe những lời này, Bạch Dương xúc động vô cùng, bất chợt chàng chồm mình, mang tay víu ngực Ka Sô Liêng xoay lại với mình, Bạch Dương thủ thỉ

- Nó ko có bỏ đệ đâu, nó cũng thương đệ nhiều lắm đó

Ka Sô Liêng nhẹ nhàng lấy tay Bạch Dương ra khỏi l*иg ngực mình

- Đừng có an ủi đệ nữa, nó đã đi rồi

Bất ngờ Bạch Dương ôm chầm lấy Ka Sô Liêng từ phía sau, chàng vùi mặt vào gò má Ka Sô Liêng

- Huynh cũng thương đệ