Đầu Tiểu Bạch muốn nổ tung rồi, Tư Dạ Bạch cứ quấn lấy hắn hỏi từ đông sang tây, thiếu điều hắn muốn khai hết gốc gác dòng họ mình ra. Còn Tư Dạ Bạch thì nhìn đường phố mình đang đi qua không khác gì một thành phố thời cổ đại, nghề nghiệp hàng quán gì cũng có, liền thắc mắc hỏi “Nè, Tiểu Bạch, các ngươi ở đây có luật sư không?”
“Luật sư?” Tiểu Bạch lắc đầu, “Đúng sai ưu khuyết gì chỉ cần có Đại đế là giải quyết được hết.”
Tư Dạ Bạch thất vọng thở dài một cái.
“Trang Tam gia, xin dừng bước.” Sau một hồi lắc chuông, cuối cùng Tiểu Hắc cũng dừng lại, ngăn Trang Vũ Phong tiến bước. Tư Dạ Bạch nhìn Diêm La đại điện trước mắt, buông lỏng bàn tay đang nắm tay người yêu ra, “Chờ em ở đây nhé?”
Trang Vũ Phong đặt một nụ hôn lên môi y, cột một sợi tơ hồng lên tay Tư Dạ Bạch, “Anh chờ em.”
Tư Dạ Bạch sờ sờ môi, nở nụ cười ngu ngốc. Đã bao lâu rồi mình không cảm nhận được hơi thở của anh ấy?
Tiểu Bạch tự giác xem như không thấy gì, trong lòng nghĩ – Đại đế còn có thể nuốt lời sao? Lại còn dùng khóa linh hồn ở nơi thế này!
Vừa vào đại điện, bộ âu phục màu trắng của Tư Dạ Bạch liền biến thành một bộ đồ tang, mặt trước viết một chữ ‘phạm’, mặt sau viết một chữ ‘tội’, trên người treo đầy những mảnh công đức.
“Dưới đường là người phương nào?” Phong Đô đại đế gõ gõ giấy trấn hồn, Tư Dạ Bạch lại thấy thấp thoáng hình ảnh tòa án.
Tòa án, y rất quen thuộc, không có gì phải sợ cả.
“Tư Dạ Bạch.”
“Ngươi tự sát, vô ơn với cha mẹ, vốn phải vào địa ngục uổng mạng.”
Tư Dạ Bạch bình tĩnh nghe, đột nhiên có một cảm giác kì diệu. Có thể ở nhân giới, tội lỗi của ngươi sẽ được các loại quan niệm và lý do che đậy nhưng cũng sẽ có một ngày, mỗi hành động của ngươi đều phải nhận lấy sự phán xét.
“Tuy nhiên, sau khi bổn điện điều tra thì biết – trước đây cha mẹ ngươi
không coi trọng ngươi, tội lỗi đầy mình, hai bên đều có tội, nên tình thân đoạn tuyệt, không truy cứu chuyện ngươi tự tử nữa.”
Tư Dạ Bạch nghe Đại đế liệt kê từng tội lỗi và công trạng của mình, chợt hiểu ra tại sao Vũ Phong lại ngầm đồng ý cho y đi vào như vậy.
“…..Qua điều tra, ngươi là một luật sư, phạm vào tội dùng miệng lưỡi tranh cãi, nhưng vì ngươi giúp người giải oan nên công đức thêm hai trượng*. Ngươi ranh mãnh xảo biện, nói dối uy hϊếp người, vốn là tội nhưng xét thấy ngươi làm mọi chuyện đều có nguyên nhân, nên ta sẽ không xét tới. Ngươi giao kẻ thù cho luật pháp, còn làm rõ chân tướng, thêm một trượng công đức. Bổn điện thương ngươi dù huyết hải thâm cừu nhưng không tổn thương tính mạng người vô tội, tính thêm 1 trượng công đức nữa…. Tổng kết lại công đức năm trượng, đi vào nhân đạo.”
*trượng: hệ thống đo lường cổ ở Trung Quốc. 1 trựơng = 3,33 mét hoặc 1 trượng= 10 thước
“Lục Xử.”
Bên dưới điện, một thanh niên mặt mày sáng sủa lặng lẽ liếc nhìn y. Người này….
“Ta có thể xử ngươi đầu thai vào một gia đình sung túc, cha mẹ thương yêu, anh em thân cận, không lo ăn mặc….” Lục Xử nói.
“Hai vị đại nhân, tôi có lời muốn nói.”
Lục Xử nhịn cười, thật sự là y không nhịn nổi mà.
Thế mà Tư Dạ Bạch lại tiến lên một bước, cưới híp mắt lấyra hai tấm thiệp cưới đỏ thẫm mà y vừa lấy trong tay áo Trang Vũ Phong. So ra thì, nó đẹp hơn thiệp cưới mà y nhờ Lương Mộc Khâm gửi cho mấy người kia nhiều lắm.
“Mong hai vị đại nhân nể mặt, hôm nay tôi và người yêu làm đám cưới, mời hai vị tối nay đến chung vui, không say không về.”
Lục Xử không nhịn được nữa, liền cười ra tiếng. Phong Đô đại đế trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau mới bình thường trở lại, “Chắc ngươi biết địa ngục có 18 tầng chứ, thập điện Diêm Vương cai quản 18 tầng địa ngục. Ngặt nỗi người chết bây giờ quá nhiều oán niệm, 18 tầng cũng sắp không chứa nổi. Tư Dạ Bạch, dưới quyền ta còn thiếu một người có khả năng bào chữa, giúp lòng người sáng tỏ, tiêu giảm oán khí trong lòng họ, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Hai chữ
tội phạm
trên người Tư Dạ Bạch biến mất, những mảnh công đức cũng bay về trong bút của Lục Xử phán quan.
Lúc đi ra đại điện, y lập tức bị một bộ xiêm áo đỏ thẫm bọc lại.
“Dạ Bạch, anh chờ được em rồi.”
—
“Công tử.” Trên cầu Nại Hà hôm nay rất ít người, xếp hàng một lát đã đến lượt bọn họ. Có điều… hai người đều mặc quần áo đỏ thì đúng là quá sức nổi bật.
“Tôi không uống canh Mạnh Bà đâu.” Tư Dạ Bạch liếc nhìn nước canh màu ngà sữa, tìm một lý do nghiêm túc, “Tôi không thể dung nạp lactozơ.”
Mạnh Bà bật cười, nếp nhăn ở đuôi mắt dính lại với nhau.
“Công tử chưa bị phán quan ở Diêm Vương điện phán quyết, sao có thể uống canh Mạnh Bà? Lão thân chỉ có một ly rượu mừng, chúc hai vị công tử trường trường cửu cửu, sinh tử không rời.”
Tư Dạ Bạch cảm ơn,vừa nhận lấy ly rượu đã bị Trang Vũ Phong đoạt đi, uống một hơi cạn sạch. Giây kế tiếp, môi y đã cảm nhận được hương rượu thuần khiết.
“Công tử thật có phúc, Tam gia thật yêu thương ngươi.” Mạnh Bà cười ha hả, tiếp tục nấu canh Mạnh Bà của mình. Rượu kia được ủ từ nước sông Nại Hà, uống một ly chính là chấm dứt hoàn toàn quan hệ với nhân giới, rơi xuống âm giới, sau này là người của địa phủ, không dây mơ rễ má gì với luân hồi chuyển thế nữa. Chẳng qua rượu này tác dụng quá mạnh, nếu Tư Dạ Bạch trực tiếp uống vào sợ sẽ không thoải mái.
“Đương nhiên rồi.” Tư Dạ Bạch đuổi theo nam nhân của y, cắn cái miệng hắn một cái. Dù Vũ Phong của y hơi ít nói, nhưng vẫn là người thương yêu y nhất trên đời.
Tiểu Hắc che mắt Tiểu Bạch lại, đây không phải là làm hư trẻ em sao? Hắn lại nhìn tên đầu trâu mặt ngựa, cũng kéo hắn đi luôn, không hề yêu thương động vật nhỏ chút nào. Nhiệm vụ của bọn hắn đã hoàn thành, còn tiệc mừng đồng nghiệp mới? Ngày khác đi, dù sao bọn hắn vẫn còn nhiều thời gian mà.
Trang Vũ Phong dắt tay Tư Dạ Bạch tiến vào một phủ đệ lớn, đẩy ra cửa phòng treo đầy hỉ lụa.
“Dạ Bạch, anh rất nhớ em.”
Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, chỉ hận không thể nuốt đối phương vào bụng, lảo đảo ngã xuống cái chăn đỏ thẫm trên giường. Nhất thời, bao nỗi nhớ nhung đã thấm sâu vào xương cốt Tư Dạ Bạch đều tràn ra.
“Anh xin lỗi.” Cánh môi Trang Vũ Phong hôn lên khóe mắt đã đỏ lên của y, “Là anh không tốt, là anh bỏ em.”
“Em đã giúp anh báo thù.” Tư Dạ Bạch vừa khóc vừa cười, chẳng qua trong nụ cười không còn vẻ mờ mịt nữa, mà là nụ cười đắc ý, hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau khi còn nhỏ.
“Anh thấy rồi.” Hắn cũng đã chứng kiến chín năm qua Dạ Bạch phải sống như thế nào, nên không muốn nói đến chuyện tự tử của y nữa. Dù hắn hy vọng Dạ Bạch có thể sống thọ chung chánh tẩm* rồi tới tìm mình, nhưng cũng không trách Dạ Bạch đã không tự yêu lấy bản thân. Việc này giống như… hắn đang khinh nhờn tâm ý Dạ Bạch dành cho hắn vậy.
*thọ chung chánh tẩm: sống thọ và chết tại nhà.
“Cảm ơn em, anh rất nhớ em.” Trang Vũ Phong ngậm lấy cánh môi y, nuốt hết những ẩn nhẫn, tủi thân cùng nhớ nhung bao năm qua của y vào lòng. Cuộc đời này về sau, hắn sẽ không bao giờ buông tay Dạ Bạch nữa. Bất kể y muốn đi đâu, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, đều sẽ có hắn bên cạnh.
Lúc này, chắc hẳn họ không cần dùng ngôn ngữ để nói nữa.
Khóe mắt Tư Dạ Bạch đỏ ửng, tiếp nhận va chạm liên tục của nam nhân phía trên. Không biết có phải do thiếu thốn tình cảm quá lâu hay không, mà thân thể y không giống như trước nữa. Tư Dạ Bạch chợt nhớ tới lần đầu tiên, bọn họ đã luống cuống tay chân làm bừa như thế nào.
Rất đau, nhưng cũng rất an tâm.
Tư Dạ Bạch ôm lấy cổ nam nhân, “Vũ Phong, em yêu anh.”
Thật may anh vẫn đợi em, thật may em đã tới.
Gió nhẹ nhàng thổi, hoa cát cánh trong sân nhộn nhịp nở rộ.
Mấy ngày nay, không biết bị tiểu quỷ ham chơi nào cột lên mà mấy chiếc lá mềm mại
ở khắp nơi trong địa phủ đều đính theo những sợ tơ đỏ.
Tựa như đang báo tin vui của chủ nhà vậy.*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền:
– Trích trong “Trường hận ca” của thi hào đời Đường Bạch Cư Dị
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến”
Nhà thơ Tản Đà dịch:
“Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền,
Dưới trên tìm khắp, mơ huyền thấy chi.
– Bích Lạc cũng như bầu trời, Hoàng Tuyền cũng như suối vàng, ám chỉ hai nơi cùng trời cuối đất. Trong truyện, ý câu này là “anh sẽ đi cùng em đến cùng trời cuối đất.”