Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 25

Sáng thứ hai, lúc Hải Tú tỉnh dậy thì thấy trên giường chỉ có mình cậu.

Hải Tú ngơ ngác ngồi trên giường, dường như đang nghĩ lại xem chuyện tối qua là thật hay chỉ do cậu nằm mơ thôi.

Ngước nhìn đồng hồ… Sáu giờ mười lăm. Đây là thời gian cậu hay thức dậy.

Dù cơ thể Hải Tú tỉnh lại đúng giờ theo đồng hồ sinh học, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi lắm. Rõ ràng là do tối qua thức khuya. Mà vì sao thức khuya… Cậu sờ sờ môi mình, tim đập ngày càng nhanh – hôm qua cậu không mơ, mà là thật.

Nhưng Phong Phi đâu?

Hải Tú mặc quần áo vào rồi rời giường, đến nhà vệ sinh nhìn…

Phong Phi không có ở đây.

Cậu xuống lầu đi vòng vòng tìm một hồi – vẫn không tìm ra. Đột nhiên cậu thấy trời đất như sụp đổ, nhẹ giọng gọi: “Phong… Phong Phi?”

Cậu mặc áo lạnh vào, đẩy cửa ra ngoài tìm – vẫn không thấy Phong Phi trong sân.

Hải Tú lê thân vào nhà, trong lòng như có vật gì đè nặng… Phong Phi hối hận sao?

Lúc này Hải Tú mới nghĩ lại – có thể tối qua Phong Phi chỉ nhất thời kích động thôi… Mình trộm hôn cậu ấy, làm cậu ấy nhất thời cảm động, chắc là do thương hại mình nữa, nên là…

Hải Tú lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.

Đột nhiên cậu nhớ tới một quyển sách mình từng đọc – khi gặp tình huống này, tốt nhất nên làm như chưa xảy ra chuyện gì và chờ đối phương tỏ thái độ. Nếu đối phương thật sự tránh né, tốt nhất là không nên làm mình mất mặt, quên đi chuyện lúc trước mới khiến bản thân không quá thảm hại trước đối phương.

Cậu hiểu chứ! Nhưng… tay cậu vẫn cầm điện thoại lên, gọi cho Phong Phi.

Cậu không sợ mình quá thảm hại hay gì gì đó. So với việc được ở cùng Phong Phi, mấy chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì.

Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói đầy sức sống của Phong Phi vang lên: “Dậy rồi hả?”

“Ừ… Ừ.” Hải Tú nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Cậu… cậu đi đâu vậy?”

“Tôi ra ngoài một chút, sắp về tới rồi.” Hắn vội nói: “Cúp đi, tới cửa rồi nè.”

Hải Tú vừa đứng dậy, cửa đã mở ra. Phong Phi xách một túi bánh mì và một phần ăn sáng vào nhà, đổi giày cởϊ áσ khoác ra rồi nói: “Dậy sớm vậy? Tôi còn định lát nữa mới gọi cậu dậy đấy.”

Cậu tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Phong Phi?”

“Ừ?” Hắn cười với cậu, “Sao vậy?”

Mặt cậu đỏ lên, đến gần ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Tối qua tớ… Tớ nói thật, tớ… tớ thích cậu lắm…”

So với việc chờ Phong Phi tỏ thái độ, Hải Tú lại muốn lùi một bước mà bày tỏ trước hơn.

Cậu muốn Phong Phi biết – tối qua mình rất nghiêm túc.

Phong Phi hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Hải Tú, cười cười nói: “Tôi biết, tôi cũng thích cậu, sao vậy?”

Tảng đá đè nặng trong lòng cậu như được buông xuống, mặt hồng hồng lắc đầu nói: “Không, không sao… Tớ đi rửa mặt đã.”

Cậu chạy nhanh lên lầu, còn Phong Phi cứ xách đồ đứng ngẩn ở đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dường như hắn còn nghe được tiếng cậu ngâm nga khẽ hát… Hải Tú bị gì vậy?

Đờ ra chừng ba phút, hắn mới hiểu ra.

Hắn lên lầu, đi thẳng vào phòng vệ sinh, từ phía sau ôm lấy Hải Tú còn đang đánh răng vào lòng.

“A…”

“Cậu nghĩ tôi hối hận?” Hắn cúi đầu hôn lên má cậu, cười nói: “Cậu ngốc à? Không phải cậu nói muốn ăn bánh mì ở tiệm này sao, tôi dậy sớm đi mua cho cậu đó.”

Miệng Hải Tú còn ngậm bàn chải đánh răng, ngạc nhiên nhìn Phong Phi qua gương.

“Tôi chỉ muốn cậu ngủ nhiều thêm chút thôi, ai ngờ cậu dậy sớm vậy.” Hắn cũng nhìn gương mặt Hải Tú trong gương, cười cười nói: “Dậy một cái là tìm tôi liền sao?”

Hải Tú thành thật gật đầu.

“Nhưng mà…” Trái tim Phong Phi như được rót mật ngọt, hắn cười nói: “Theo tôi biết thì với tính cách của cậu, cậu phải làm như không có gì xảy ra chứ, sao vừa nãy lại chủ động nói với tôi như vậy?”

Hải Tú chớp chớp mắt, súc miệng lau mặt sạch sẽ rồi mới nhỏ giọng đáp: “Không phải… Tại thích cậu quá sao…”

Phong Phi hít sâu một hơi, xoay người Hải Tú lại rồi nâng mặt cậu lên, hôn thẳng xuống môi cậu.

Trên môi cậu vẫn thoang thoảng hương bạc hà, hắn không kìm được nữa, nhanh chóng tách môi cậu ra, xâm nhập vào miệng cậu.

Hải Tú trợn tròn mắt, còn Phong Phi đã chuẩn bị trước – hắn vừa ghì chặt lưng cậu, không cho cậu trốn, vừa hôn lên môi cậu thật dịu dàng.

Phải năm phút sau hắn mới tha cho cậu, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, “Nếu không sợ đi học trễ thì tôi đã…”

Hắn hơi tiếc nuối buông cậu ra: “Tôi xuống làm ấm sữa, cậu mau chuẩn bị đi rồi xuống uống.”

Hải Tú sờ sờ trái tim đang đập đến mất kiểm soát, khó hiểu thở dốc… Vừa rồi cậu còn tưởng rằng mình sẽ ngạt chết đó!

Cậu tạt nước lạnh lên mặt, điều chỉnh hơi thở cho bình thường rồi mới xuống lầu ăn sáng với hắn.

Phong Phi đi mua đồ đúng theo lời Hải Tú nói – là bánh mì “vừa thơm vừa mềm” của cửa tiệm cậu bảo. Cả hai đều rất vui vẻ, vô thức ăn rất nhiều. Ăn xong, Phong Phi cầm theo một hộp bánh quy, nói với Hải Tú: “Đi thôi.”

Hải Tú gật đầu, tối qua cậu đã kiểm tra bài tập của Phong Phi và soạn vở xong rồi. Hai đứa đeo cặp lên rồi ra cửa đi học.



Lúc hai người tới lớp, Hà Hạo đang đứng ở cửa sau lớp học nói chuyện với ai đó.

Hôm nay cả hai đến không sớm lắm, lớp trưởng đã thu bài tập được mấy môn rồi. Hải Tú nộp vở của hai người cho lớp trưởng. Hà Hạo nhíu mày, lên tiếng gọi Phong Phi.

Phong Phi đang sắp lại sách vở của hắn và Hải Tú, nghe Hà Hạo gọi thì giật mình, đặt sách xuống rồi theo Hà Hạo ra ngoài.

“Hai đứa mày…” Hà Hạo muốn nói lại thôi, “Chuyện đó đó, về nhà tao đã ngẫm lại, càng ngẫm càng thấy hai đứa bay cứ sai sai…”

“Bọn tao là vậy đấy.” Phong Phi ung dung đáp lời, “Đúng như mày nghĩ đấy.”

Hà Hạo căng thẳng nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói: “Mày biết ý tao là gì mà? Đừng có bồng bột nữa…”

“Ai bồng bột?” Phong Phi giễu cợt, “Tao hiểu mày muốn nói gì, mày cũng biết tao lâu rồi mà, chẳng lẽ tao với mày còn không hiểu nhau sao.”

Hà Hạo kinh ngạc nhìn Phong Phi, lại nhìn Hải Tú trong lớp, khàn giọng nói: “Hai đứa mày…”

Phong Phi thản nhiên nhìn lại: “Sao?”

Hà Hạo nghẹn đỏ cả mặt, không biết nói sao cho phải. Phong Phi cũng hết cách, kéo hắn qua hành lang đến một chỗ yên tĩnh dưới góc cầu thang, rồi mới nhỏ giọng nói: “Tao biết mày không phải dạng lắm mồm nên mới nói cho mày biết. Quan hệ giữa tao và Hải Tú tốt lắm, vô cùng tốt, mày đừng lo làm gì.”

Hắn dợm bước đi thì Hà Hạo vội ngăn lại, sốt ruột nói: “Mày… Hai đứa mày làm loạn như vậy, chuyện này…”

“Bọn tao làm loạn cái gì?” Phong Phi nhướng mày nhìn thằng bạn, “Bọn tao làm phiền ai hả?”

Hà Hạo nghẹn lời. Còn hắn thì vẫn rất bình tĩnh, chỉnh lại quần áo rồi trở về phòng học.

Thật ra… trong lòng Hà Hạo vẫn còn một vướng mắc.

Trong hộc bàn của hắn, có một lá thư tình Quý Nhã Kỳ viết cho Phong Phi.

Sau “kì án” thư tình đầy sóng gió kia, Quý Nhã Kỳ đã án binh bất động rất lâu; nhưng sau đó lại tìm hắn hỏi Phong Phi đã có bạn gái chưa, còn hỏi số điện thoại của Phong Phi nữa.

Dù hắn thấy Quý Nhã Kỳ cũng xinh, nhưng vốn không ưa cô nàng nên thường xuyên làm lơ cổ. Không ngờ sáng nay cô lại tới tìm hắn, nên hắn đành nhận lấy thư tình.

Hắn muốn người anh em tốt của mình quay về chính đạo.

Thực sự Hà Hạo không hề ghét Hải Tú, thậm chí còn thích cậu nữa kìa, nhưng chỉ dừng lại ở giới hạn bạn học thôi. Chính vì thích cậu như vậy, nên hắn mới muốn Hải Tú trở về như thường, sống một cuộc sống thật an ổn.

Hà Hạo nghĩ mãi mà vẫn không hiểu – một học sinh ưu tú như vậy! Tương lai xán lạn như vậy! Làm gì không làm, lại đi làm gay?!

Hắn do dự nhìn thư tình trong hộc bàn, quyết định suy nghĩ lại.



Từ khi vào giờ học, Hà Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm Phong Phi và Hải Tú, thậm chí còn thấy rõ từng hành động nhỏ của hai người – vì hắn ngồi cuối lớp.

Nhưng dù đã nhìn chòng chọc cả một buổi sáng, hắn vẫn không thấy gì khác thường.

Trong giờ học, Phong Phi vẫn không nói chuyện phiếm với Hải Tú như xưa, hết tiết thì đi rót nước hoặc đi loanh quanh, lấy di động ra chơi hoặc đọc sách làm bài.

Hải Tú thì vẫn chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng len lén nhìn Phong Phi. Lúc hắn mất tập trung, ngủ gật hay lén chơi điện thoại, Hải Tú sẽ nhẹ nhàng đυ.ng hắn hoặc chuyền một mẩu giấy nhỏ nhắc nhở.

Giờ ra chơi đến, Hải Tú vẫn giảng bài cho Phong Phi thật cẩn thận, không hề thấy phiền. Hai người toàn nói về chuyện học, Hà Hạo nghe chẳng hiểu gì, ngoài ra hai người cũng không nói gì khác.

Cho tới tận buổi trưa, tính luôn giờ tự học sớm và năm tiết chính, hai người vẫn yên yên ổn ổn như vậy, không có gì khác so với ngày thường.

Trong nửa tiếng tự học cuối cùng, Phong Phi và Hải Tú đều tự làm bài tập của mình, không hề nói chuyện với nhau. Lần trao đổi duy nhất là lúc Hải Tú vô tình làm rớt cây thước xuống đất, chưa kịp phản ứng thì Phong Phi đã cúi xuống, nhặt lên cho cậu.

Hắn bỏ cây thước vào hộp bút của cậu rồi tiếp tục làm bài.

“Nguyên sáng nay mày bị sao vậy?” Thấy Hà Hạo vừa làm xong một bài tập, bạn học cùng bàn của hắn cau mày hỏi, “Làm gì mà trông cứ như lo cho nước cho dân thế?”

Hà Hạo rầu rĩ đáp: “Mày thì biết gì! Tao.. tao sợ người anh em tốt của tao đi lệch quỹ đạo..”

Bạn cùng bàn lạnh lùng liếc hắn: “Tao thấy sáng giờ mày đi lệch quỹ đạo thì có, còn rảnh rỗi lo cho người khác à?”

Hà Hạo buồn bực, nhận ra bạn cùng bàn nói đúng thật.

Phong Phi và Hải Tú ở bên nhau thì có gì không tốt? Chỉ có hắn, tự nhiên phí mất cả buổi sáng không học được gì cả… Dù bình thường hắn vẫn hay xao lãng…

Hà Hạo thở dài, tự thấy mình lắm chuyện thật. Hắn lấy thư tình trong hộc bàn ra, định vo lại rồi vứt đi thì chợt nhớ tới chuyện lần trước. Vội vàng mở thư ra – may quá, lần này Quý Nhã Kỳ không đề tên người nhận cũng không kí tên!

Hắn đang yên tâm định xé thư đi thì đột nhiên, cửa phòng học bật mở: “Em cầm cái gì trong tay đấy?!”

Tay hắn run lên, suýt nữa đã bị dọa tiểu ra quần. Vừa quay lại thì thấy thầy chủ nhiệm đang cực kì giận dữ đi về phía hắn, “Đứng lên! Đưa thứ trong tay em cho tôi!”

Hà Hạo bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp giải thích: “Thầy chủ nhiệm, cái này… cái này không phải của em, em nói thật đó!”

“Lúc nãy tôi đi ngang cửa sau phòng học thì thấy em thất thần, than ngắn thở dài móc cái gì trong hộc bàn ra vậy!” Hà Hạo vốn không có năng khiếu giải thích, càng nói càng khiến thầy chủ nhiệm tức thêm, “Tận mắt tôi thấy em mở ra mà, còn muốn chối hả! Cầm cái đó đi theo tôi tìm cô giáo em, nhanh lên!”

Giờ phút này, dẫu Hà Hạo có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích – hắn muốn khóc quá mà! “Cái này không phải của em thiệt mà! Không liên quan đến em!”

Chủ nhiệm không tin nhìn hắn: “Vậy là của ai?”

Hà Hạo thở dài, đấu tranh một hồi thì đành nhận tội, nhắm mắt nói: “Phải… Là của em.”

“Em!” Chủ nhiệm giận tím mặt, “Lần trước các em làm loại chuyện này, cô Nghê đã nhắm mắt bỏ qua! Lần này nhất định tôi sẽ phạt nặng! Viết kiểm điểm! Phạt đứng một ngày!”

Sau khi thầy chủ nhiệm lôi Hà Hạo đi tìm Nghê Mai Lâm, đám học sinh trong lớp im lặng nãy giờ mới cười phá lên.

Phong Phi cắn bút, nhìn bóng lưng Hà Hạo, tấm tắc khen ngợi: “Công nhận chuyện quái gì cũng có thể xảy ra thật… Có người viết thư tình cho Hà Hạo cơ đấy? Wow~”

Nãy giờ Hải Tú vẫn tập trung làm bài, không để ý chuyện bên ngoài nên hỏi hắn: “Sao vậy… Có chuyện gì hả?”

Phong Phi thở dài, lắc đầu nói: “Không có gì… Mau dọn dẹp thôi, sắp hết giờ rồi, lát nữa mình đi ăn.”

Hải Tú ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”