[Lục Tiểu Phụng] Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 28: Khởi hành

Edit: Túy.

Đại thọ sáu mươi của gia chủ Hoa gia – Hoa Như Lệnh, đương nhiên là một chuyện vui lớn trên giang hồ, khách nhân được mời đến đều là đại nhân vật có danh tiếng, vì vậy trong khoảng thời gian này, trên dưới Hoa gia đều bận tối mày tối mặt.

Đương nhiên chuyện này không hề hấn gì đối với Hoa Mãn Lâu, trên dưới nhà y đều không nỡ để y phải vất vả, cho nên y không cần chạy về sớm hơn để giúp đỡ họ, chỉ chờ gần đến lúc đó mới khởi hành.

Bởi vì Lục Tiểu Phụng sẽ khởi hành với Hoa Mãn Lâu, cho nên mấy ngày nay hắn ở trong tiểu lâu, cũng may tiểu lâu tuy nhỏ nhưng vẫn có mấy gian khách phòng, Lục Tiểu Phụng ở trong căn phòng Thượng Quan Phi Yến từng ở qua, còn phòng hắn từng ở thì đã sớm bị Sơ Ảnh chiếm mất.

Hiện giờ quan hệ giữa Sơ Ảnh và Hoa Mãn Lâu khá tốt, nghe nói bằng hữu của y đến dĩ nhiên là phải đi xem thử, mà Lục Tiểu Phụng cũng rất hiếu kỳ đối với cái người thân thích với Cơ Lang, kết quả là hai người vừa gặp cứ như đã quen từ lâu, Hoa Mãn Lâu đợi đến giờ cơm vẫn không thấy người đâu, liền đi qua nhìn, Sơ Ảnh đã ôm bình rượu úp sấp trên bàn, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng đã say khướt ở đằng kia, còn đang cất giọng ca một giai điệu.

“Hồ đồ!” Cơ Lang đi theo Hoa Mãn Lâu, thấy Sơ Ảnh say ngã bên kia, mặt đen thui, hận không thể đánh Lục Tiểu Phụng một trận, “Hắn bao nhiêu tuổi, vậy mà lại gạt hắn uống rượu!”

Ở trong mắt những thần tiên như Cơ Lang, Sơ Ảnh mới vừa thành tiên mấy trăm năm đúng là rất nhỏ.

Lục Tiểu Phụng cũng không biết là say thật hay là giả, vẫn ở chỗ cũ gõ chén rượu, trong miệng hét lên: “Ta khỏi cần phải gạt, hắn uống rượu cũng thật khí khái, vài tiếng ‘ừng ực’ một chén rượu lớn liền cạn sạch.”

Hoa Mãn Lâu đỡ Sơ Ảnh lên giường, tức giận nói với Lục Tiểu Phụng: “Ban ngày mà các ngươi lại có thể uống say đến vậy, còn uống rượu với một đứa bé, ngươi thật đúng là càng sống càng đi lùi.”

Lục Tiểu Phụng nghe vậy, cũng không gõ cái chén nữa, sờ sờ ria mép, chê cười nói: “Ta đâu có nghĩ hắn uống hăng như vậy, tửu lượng lại yếu đến thế, chỉ có chút rượu trái cây, uống vài chén vậy mà cũng say đến nỗi này.”

“Cũng không biết khi nào hắn mới tỉnh rượu.” Hoa Mãn Lâu thầm nghĩ đêm nay có nên sai người gác đêm cho Sơ Ảnh hay không, vừa nghĩ đến đây là một thần tiên uống say, nếu không cẩn thận để lộ chút gì ra sẽ không tốt, “Ta ở đây trông hắn là được, các ngươi đi dùng bữa trước đi.”

“Sao có thể để ngươi trông nom hắn?” Cơ Lang nghe xong liền không đồng ý, “Đừng để ý đến hắn, ngủ một giấc là được.”

Lục Tiểu Phụng cũng không đồng ý, chuyện này là do hắn gây ra, đương nhiên là để hắn làm: “Được rồi được rồi, để ta trông nom hắn là được, dù sao thì căn phòng này không phải là của ta sao?”

“Nhưng mà…” Hoa Mãn Lâu vẫn lo lắng, vẻ mặt lưỡng lự.

“Ngươi muốn nói về thân phận của hắn này nọ, đừng lo, lúc nãy hắn uống vài hớp rượu liền không giữ được miệng.” Vẻ mặt Lục Tiểu Phụng xoắn xuýt, hắn cũng chưa từng thấy qua loại người dễ moi chuyện như vậy, hắn vẫn chưa hỏi gì, người này liền nói ra hết toàn bộ.

Thật ra Lục Tiểu Phụng tìm Sơ Ảnh uống rượu chỉ vì muốn hỏi chuyện, hắn hiếu kỳ về Cơ Lang đã lâu rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị thân thích trong nhà Cơ Lang, là một đứa trẻ nói năng kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, cơ hội tốt vậy hắn không ra tay mới là lạ.

Chỉ có điều, hắn không nghĩ đến lại có thể moi ra một bí mật lớn đến vậy, cái gì mà Hoa Thần rồi Kiếm Tiên, ban đầu vừa nghe thấy suýt chút nữa hắn còn tưởng là Sơ Ảnh uống say nói sảng ấy chứ.

Hoa Mãn Lâu ngừng lại động tác đắp chăn cho Sơ Ảnh, lại tiếp tục đắp kín, thờ ơ hỏi: “Ngươi biết hết rồi?”

Lục Tiểu Phụng thổn thức nói:

“Đúng vậy, ban đầu ta còn phỏng đoán Cơ huynh chẳng lẽ là một đạo sĩ tu đạo, lại không ngờ rằng đã sớm đắc đạo thành tiên.” Trên đời này, vậy mà lại có thần tiên thật, hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là do con người bịa đặt ra thôi.

Vậy có phải cũng có ma quỷ hay không? May mà mình không làm chuyện gì thẹn với lòng, không thì chẳng phải sẽ bị hù chết sao.

Lục Tiểu Phụng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Cơ Lang gật đầu trả lời: “Có thần tiên đương nhiên sẽ có yêu ma quỷ quái, tam giới: Thiên, Địa, Nhân không phân chia lộn xộn.”

Hoa Mãn Lâu cũng hỏi Lục Tiểu Phụng: “Ngươi không ngạc nhiên chút nào sao?”

“Đương nhiên là ngạc nhiên, nhưng ngươi biết ta mà, chuyện li kỳ phiền phức nào mà chưa gặp, chuyện này cũng chỉ là một trong số đó thôi, với lại, Cơ huynh cũng không tầm thường, nghĩ kĩ lại cũng là hợp tình hợp lí.” Lục Tiểu Phụng thấu hiểu, hắn vốn là một người thông minh, đương nhiên là biết nên làm như thế nào.

Chẳng mấy chốc lại qua mấy ngày, Hoa Mãn Lâu chuẩn bị xe ngựa, dự định trở về Hoa gia, chuyến đi này ngoài y ra còn có Cơ Lang, Lục Tiểu Phụng, Sơ Ảnh cũng đi theo.

Hôm ấy sau khi Sơ Ảnh say mèm tỉnh rượu, bị Cơ Lang nhéo nhéo giáo huấn một trận, ép buộc phải lập thệ sau này không được uống rượu nữa, còn bị nhốt trong tiểu lâu không cho ra ngoài, đã nhiều ngày tinh thần sa sút không ít, ủ rũ cả ngày, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc mới gặp.

“Quỷ hẹp hòi, chỉ biết lấy tỷ tỷ ra áp chế bản tọa…”

Lời oán trách của Sơ Ảnh bị Cơ Lang nghe thấy, hắn cũng không giận, chỉ quay đầu tịch thu mấy món ăn vặt Hoa Mãn Lâu chuẩn bị cho Sơ Ảnh, không dư lại một miếng, biểu hiện sâu sắc như thế nào là hẹp hòi thật sự.

Lúc đó Sơ Ảnh tức thiếu chút nữa đã bật khóc, nếu không phải không đánh lại Cơ Lang, Sơ Ảnh cam đoan sẽ vác kiếm chém hắn.

Xe quay về Hoa gia ngoại trừ xe ngựa còn có thêm hai con ngựa, hai con này là chuẩn bị cho Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh, Cơ Lang không thích cưỡi ngựa, hiện tại thời gian dư dả, đương nhiên là Hoa Mãn Lâu ngồi xe ngựa với hắn.

Hai con ngựa cao to đi ở phía trước, xa phu đi theo phía sau, lúc đầu Sơ Ảnh còn cảm thấy phong cảnh ven đường có chút mới lạ, lâu sau thì thấy không thú vị, ghìm ngựa đến gần Lục Tiểu Phụng.

“Tiểu Phụng nhi, ngươi kể chút chuyện cho bản tọa nghe đi, bản tọa chán quá.”

Khóe miệng Lục Tiểu Phụng co quắp: “Đừng gọi vậy được không, kì cục muốn chết.” Tiểu Phụng nhi, Tiểu Phụng nhi, không biết còn tưởng đang gọi bé gái nhà nào ấy chứ.

“Bản tọa thích gọi thế nào thì gọi thế ấy, bản tọa sẽ gọi ngươi Tiểu Phụng nhi.” Sơ Ảnh cũng không biết cái gì gọi là “thu liễm”, “Nhanh chút, kể chuyện cho bản tọa, chuyện lần trước các ngươi gặp Đại Kim Bằng Vương cũng thú vị lắm, lần trước ngươi không kể rõ, kể cho bản tọa nghe tỉ mỉ chút.”

Vẻ ngoài của Sơ Ảnh thật có tính lừa gạt, Lục Tiểu Phụng cũng không có cách nào tranh cãi với một thiếu niên thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, vì vậy chỉ có thể mặc cho đối phương gọi vậy, cười khổ bắt đầu kể câu chuyện.

Lục Tiểu Phụng vốn có tài ăn nói, đem cao triều của vụ án Đại Kim Bằng Vương lên lên xuống xuống, khiến cho Sơ Ảnh – một tiểu Kiếm Tiên suốt ngày bị bắt khổ tu trong núi, không thấy qua thành thị – nghe đến mức trợn mắt há hốc mồm, hận mình ngay lúc đó không có mặt ở đây.

“Tây Môn Xuy Tuyết kia thật sự lợi hại đến thế sao?” Một câu chuyện đã khiến Sơ Ảnh khắc sâu ấn tượng về Tây Môn Xuy Tuyết. Dù sao, trong câu chuyện quanh đi quẩn lại chỉ có vài người, ba người trong đó Sơ Ảnh đều biết, chỉ còn lại nhân vật huyền thoại kia.

Đặc biệt là người này còn sử dụng kiếm, mà từ sau trận quyết chiến với Độc Cô Nhất Hạc còn được xưng là Kiếm Thần.

“Dĩ nhiên là lợi hại thế đấy, ta không nói càn, võ công của Tây Môn Xuy Tuyết, trên giang hồ người có thể so với hắn không vượt quá năm, đương nhiên, không tính các ngươi.”

“Kiếm Thần, Kiếm Thần… Hắn có thể lấy kiếm thành Thần sao?”

Tò mò quá, tò mò quá, tuy ở thiên đình cũng có thần tiên là kiếm tu nhất phái, nhưng đa số bọn họ học thuật ngự kiếm, giẫm kiếm dưới chân, Sơ Ảnh không thích điều này, thật sự có người giống như Lục Tiểu Phụng nói, kì quái… như vậy?

(thứ lỗi đứa trẻ này không biết hình dung.)

Tây Môn Xuy Tuyết “thổi ra” không phải là tuyết, mà là máu… Đây là loại cảm giác gì?

Một người gần với Thần? Trăm nghìn loại thần tiên, hắn thuộc loại nào chứ?

“Ta đây cũng không nói rõ được, chẳng qua là rất có thể.” Lục Tiểu Phụng nhìn tiểu Kiếm Tiên trước mặt, lại quay đầu liếc nhìn xe ngựa, ở đây có hai thần tiên, vậy có thêm một Tây Môn Xuy Tuyết thành Thần thì có gì không thể chứ?

“Có cơ hội bản tọa nhất định phải tỷ thí với hắn một chút.”

Sơ Ảnh nóng lòng muốn thử, đôi mắt bởi vì hưng phấn mà sáng lấp lánh, trên mặt cũng xuất hiện hai lúm đồng tiền rất sâu, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

“Điều đó không thể, kiếm của hắn chỉ gϊếŧ người, với lại không chừa đường lui.” Lục Tiểu Phụng vừa nghe, vội muốn phá tan ý niệm này của đối phương.

“Không sao đâu, kiếm của bản tọa chưa bao giờ gϊếŧ người.” Sơ Ảnh cũng không phải người dễ sai khiến, “Vậy lần này chúng ta có thể gặp hắn không? Không phải nói phụ thân của Hoa Mãn Lâu mời rất nhiều người sao? Hắn có tiếng tăm như thế chắc chắn là cũng được mời nhỉ.”

Khóe miệng Lục Tiểu Phụng co quắp, cảm thấy hình như tình thế có hơi mất khống chế, “Ai cũng biết Tây Môn Xuy Tuyết một năm chỉ ra khỏi cửa bốn lần, với lại mỗi lần ra ngoài đều là đi gϊếŧ người, không có ai muốn mất mặt mà đưa thϊếp mời cho hắn.”

“Tiếc nhỉ.” Sơ Ảnh bẹp miệng, nhưng nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng, “Vậy chờ thọ yến kết thúc, ngươi đưa bản tọa đến Vạn Mai sơn trang! Ừ, cứ quyết định vậy đi!”

“Hả?!” Lục Tiểu Phụng cứng họng nhìn thiếu niên tự ý quyết định. Hắn nhìn vẻ mặt hưng phấn của thiếu niên, không nhịn được quay đầu về phía xe ngựa hô lên: “Ta nói Cơ huynh, ngươi bỏ mặc hắn không quản sao?”

“Tự mình gây chuyện tự mình xử lý.” Màn xe ngựa cũng không được vén lên, từ sau màn truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Cơ Lang.

Ngay sau đó là tiếng cười đè nén của Hoa Mãn Lâu.

Trong khoảnh khắc này, Lục Tiểu Phụng đã hiểu cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hố mới của bạn tui, tuy chỉ mới mở hố nhưng mà câu chuyện giữa nguyên phối

(nguyên phối: vợ cả)

và tiểu tam rất thú vị: 《 (sáng tác) Khởi động hệ thống thành Thần 》, câu chuyện giữa nguyên phối và tiểu tam, HE O(∩_∩)O cảm ơn ba vị Thanh Sắc, Hoa Dịch, Ta Là Như Lai Ta Sợ Ai đạp mìn để lại dấu chân, cũng cảm ơn sự ủng hộ của các vị thân thích ~~ tui sẽ không bán manh, nhưng vẫn có thể bán màu chút, một nụ hôn ╭(╯3╰)╮ cho mọi người, thích văn của tui xin hãy chọn TX ở đây cất giấu tui: …