Edit: Túy Mộng.
Cơ Lang và Tây Môn Xuy Tuyết đều không phải là người nói nhiều, trong hai người họ có một người không muốn nói tiếp, tất nhiên sẽ tẻ nhạt.
Giằng co một hồi, Tây Môn Xuy Tuyết nhớ đến mục đích mình đến đây, hắn chợt xoay người, đối mặt với Diêm Thiết San, lạnh lùng nói: “Ngươi không chạy, ta không ra tay, ngươi khẽ động, thì phải chết!”
Lúc này, cơ thể mập mạp của Diêm Thiết San đột nhiên lăn một vòng, trong thủy các lập tức xuất hiện một loạt ánh sáng ngọc trai rực rỡ lấp lánh.
Ánh sáng ngọc trai tỏa sáng, hơi mười tia sáng sắc bén nhanh như gió đột nhiên bắn ra như trút nước, phân ra đánh về phía Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng và Cơ Lang.
Đúng lúc này, một trận kiếm khí lóe ra giữa ánh sáng của ngọc trai.
Từng viên từng viên ngọc trai lớn lúc này đa số đều bị kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết chặt làm đôi.
Ngọc trai vỡ vụn đầy đất, không người hỏi han, Diêm Thiết San đã không thấy đâu.
Lục Tiểu Phụng cũng rời khỏi thủy các.
Bên ngoài thủy các, trên hồ sen, cứ như có bóng người chớp động, khẽ điểm một cái trên lá sen, liền bay lên.
Có hai bóng người, nhưng hai bóng người này cứ như dính vào cùng một chỗ, một người ở phía sau, cứ như là cái bóng của người phía trước.
Cơ Lang ngắm nghía ngọc trai lớn ước chừng trái nhãn ở trong tay, nhìn hai người trên hồ sen, nhãn lực của hắn đủ để cho hắn thấy rõ nhất cử nhất động của hai người kia.
Hắn chợt nói với Hoa Mãn Lâu ở bên cạnh: “Vì sao nhân loại không bao giờ học cách nghe lời, ta đã nói không được làm bẩn hồ sen, hắn lại càng muốn chạy trên đó?”
Hoa Mãn Lâu dùng cây quạt gõ vào tay: “Có lẽ chính là vì ngươi nói, cho nên hắn mới chạy lên đó, như vậy liền không có ai gϊếŧ hắn.”
Cơ Lang lạnh lùng nói: “Nhưng hắn cũng chạy không thoát.” Sau đó, hắn thấy Diêm Thiết San bị Lục Tiểu Phụng ép quay trở lại.
Bóng người trên hồ sen chớp động, đột nhiên lại không thấy đâu nữa, nhưng trong thủy các lại vang lên tiếng gió thổi của ống tay áo.
Lục Tiểu Phụng đã trở lại, ngồi trên vị trí cũ của hắn, thật giống như chưa hề di chuyển qua.
Diêm Thiết San cũng vừa về lại chỗ này, hơi thở bất ổn, vẻ mặt mệt mỏi, chỉ khoảng nửa khắc ở nơi này, dường như gã đã già đi rất nhiều.
Diêm Thiết San nói: “Tại sao các ngươi lại phải đối phó với một lão nhân như vậy?”
(lão nhân: ông già.)
Lục Tiểu Phụng nói: “Bởi vì… Lão nhân này trước đây thiếu người ta một khoản nợ, bất kể là hắn già bao nhiêu, tự bản thân hắn phải đi trả lại.”
Diêm Thiết San đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Ta thiếu khoản nợ, đương nhiên tự ta sẽ trả, nhưng ta nợ người khác lúc nào hả?”
Lục Tiểu Phụng nói: “Có lẽ là ngươi không nợ, nhưng Nghiêm Lập Bản thì?”
Mặt Diêm Thiết San lại vặn vẹo, đó là những hồi ức mà gã không chịu nổi, gã lạnh lùng nói: “Không sai, ta chính là Nghiêm Lập Bản, chính là Nghiêm tổng quản “ăn thịt người không nhả xương” kia, nhưng kể từ khi ta đến nơi này, ta…”
Giọng của gã đột nhiên ngừng lại, chỉ còn lại vẻ sững sờ si ngốc.
Tất cả mọi người không biết Cơ Lang làm cách nào xuất hiện bên cạnh Diêm Thiết San, hắn đứng sừng sững, hình như đã đứng im ở đó từ lâu.
Lúc Diêm Thiết San theo bản năng xoay người cách xa hắn, họ thấy rõ thanh kiếm trong tay hắn.
Mỗi người đều thấy sau lưng Diêm Thiết San có chút màu đỏ, mà thanh kiếm trong tay Cơ Lang, trên mũi kiếm cũng có vết màu đỏ.
Chuôi kiếm nằm trong tay một nữ nhân mặc áo da cá(*)
màu đen, trên đầu nàng đeo khăn trùm đầu da cá, nhìn không ra tướng mạo, nhưng bộ đồ da cá bó chặt lấy dáng người thon thả của nàng khiến người khác rung động, trên người còn đang nhiễu nước, rõ ràng là mới lao ra từ trong hồ sen thủy các.
(*“áo da cá” âm Hán là “thủy kháo”, thời hiện đại gọi là “đồ lặn”, cổ đại người ta gọi là “áo da cá” hoặc “áo hải giao”:”>)
Mà lúc này, đôi mắt duy nhất lộ ra bên ngoài của nữ nhân này chỉ chứa đầy sự kinh ngạc, nàng cứ tưởng là một kích tấn công này chắc chắn trúng vậy mà lại không thành công, thậm chí lúc này nàng còn bị người ta ghìm lại, điều này sao có thể không khiến nàng ngạc nhiên?
Diêm Thiết San hoảng hốt nhìn nàng, chưa hoàn hồn, nhát kiếm đâm sau lưng kia là đâm vào chỗ tim gã, thiếu chút nữa là gã mất mạng rồi: “Ngươi là ai?”
“Thượng Quan Đan Phượng.” Nàng lột khăn trùm đầu da cá xuống, một mái tóc đen mềm như mây rối tung ở hai vai, làm tôn lên gương mặt tái nhợt mỹ lệ của nàng. Nhưng ánh mắt nàng lại tràn đầy oán hận, “Ta chính là công chúa Đan Phượng của Đại Kim Bằng Vương bệ hạ, là người muốn tới tìm ngươi tính món nợ cũ này một lần.”
Diêm Thiết San sợ hãi nhìn nàng, hình như một kiếm vừa nãy khiến gã nói không nên lời.
Cơ Lang cũng không quan tâm bọn chúng có ân oán tình cừu gì, hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, cứ như là nhìn một vật chết.
“Ngươi đã sớm trơ mặt ở trong nước, mà lại không nghe thấy lời ta nói sao?”
Công chúa Đan Phượng cứ như bị điểm á huyệt, không nói nên lời, chỉ sợ hãi nhìn Cơ Lang, lại nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, thương cảm uất ức cầu cứu hắn ta.
Lục Tiểu Phụng không hề cứu nàng, bởi vì hắn cũng cảm thấy nàng làm hơi quá.
Đả thương người khác từ phía sau, từ trước đến nay đều bị người đời khinh thường.
Cơ Lang mặc kệ nàng có trả lời hay không, hắn nói tiếp: “Có phải ngươi cho là ta không gϊếŧ người hay không?”
Tay Cơ Lang vẫn kẹp lấy lưỡi kiếm, nhưng thanh kiếm lại bắt đầu toát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đột nhiên xuất hiện nhiệt độ cao khiến quanh thân kiếm đều bị vặn vẹo, công chúa Đan Phượng chỉ cảm thấy cả lòng bàn tay nóng lên, kêu lên một tiếng, rồi vứt thanh kiếm trong tay đi.
Sau đó, mọi người chỉ thấy thanh kiếm trong tay Cơ Lang nhanh chóng tan ra, rơi lóc tóc trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại một vũng nước thép.
Thờ ơ như vậy, hình ảnh thế này, trong lòng mỗi người đều rùng mình. Diêm Thiết San đứng rất gần hắn càng bị dọa đến mức lui về phía sau mấy bước.
“Ta…” Vẻ mặt của công chúa Đan Phượng càng thêm sợ hãi, nếu như ban nãy trong lòng nàng còn thấy có chút may mắn, bây giờ sau khi trải qua cũng chỉ còn lại sợ hãi, nàng đã nhìn ra cái tên nam nhân đẹp lạ thường này tuyệt đối không có chút tình cảm “thương hương tiếc ngọc” nào.
“Nếu như hôm nay có một giọt máu rơi vào trong nước, ta liền bỏ ngươi vào con đê này nuôi hoa.” Cơ Lang thờ ơ nói, tựa hồ còn mang theo chút ý cười.
Hắn nhịn nữ nhân này lâu rồi.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, rất kiên trì, không ai dám không tin lời hắn nói. Trong đôi mắt đẹp của công chúa Đan Phượng chảy ra nước mắt cuồn cuộn, nàng khóc “lê hoa đái vũ”(**), rất uất ức, chỉ cần nhìn dáng vẻ này của nàng, chưa hề có nam nhân nào mà không thương tiếc.
(**Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa, trích từ câu “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” trong Trường Hận Ca:
玉容寂寞淚闌干 Ngọc dung tịch mịch lệ lan can
梨花一枝春帶雨 Lê hoa nhất chi xuân đái vũ
~> Miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi rơi lệ.)
Nhưng mà đã định trước là ngày hôm nay nàng sẽ “thất bại trong gang tất”, dù cho khóc đến mù mắt, cũng sẽ không có người ra mặt vì nàng.
Cơ Lang khinh bỉ nhìn nước mắt giả dối của nàng, không thèm để ý đến công chúa Đan Phượng bị hắn dọa đến khϊếp sợ, hắn đi về phía Hoa Mãn Lâu.
“Trở về thôi, ở đây thật không thú vị.”
Mặc dù Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, y đứng lên, khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi hù dọa khiến nàng sợ hãi.”
Ánh mắt Cơ Lang vốn mang theo chút ấm áp đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng y: “Vậy ngươi muốn ‘thương hương tiếc ngọc’?”
Trong đôi mắt tỏa sáng của công chúa Đan Phượng, Hoa Mãn Lâu lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải.”
Là công chúa Đan Phượng ám toán phía sau, Hoa Mãn Lâu không cho là cần phải che chở nàng, chỉ là cảm thán mà thôi.
Tính tình của Cơ Lang, quả nhiên là rất tệ.
“Không phải thì đi, ở đây không có gì đẹp mắt hết.” Cuối cùng, liếc nhìn hồ nước một cái, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tin tức theo gió truyền ra ngoài, chuyện sau đó hắn không cần quản nhiều.
Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể nói với Lục Tiểu Phụng: “Xem ra chuyện sau đó ta không thể giúp đỡ ngươi.”
Lục Tiểu Phụng sờ sờ chòm râu bảo bối mới mọc ra, nói: “Ngươi giúp đỡ, ta cảm thấy áp lực càng lớn hơn nữa.”
Lục Tiểu Phụng vẫn luôn biết rõ Cơ Lang không dễ chọc, nhưng cũng không nghĩ không dễ chọc đến mức này, có hắn ta ở đây, tuy rằng sẽ không có điều gì ngoài ý muốn, nhưng lá gan bất cứ lúc nào cũng có thể bị dọa cho vỡ ra, hắn cũng không thích tư vị này.
Cơ Lang thấy động tác của Hoa Mãn Lâu có hơi lề mề, không kiên nhẫn liền vươn tay lôi y đi thẳng, ngay cả một câu chào cũng không để lại cho những người khác.
Cơ Lang vừa đi, công chúa Đan Phượng liền thở phào nhẹ nhõm, nàng muốn bắt chuyện với Lục Tiểu Phụng, lại đột nhiên nghe thấy Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi cũng dùng kiếm?”
Công chúa Đan Phượng giật mình, sau đó gật đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói: “Từ nay về sau, nếu ngươi lại dùng kiếm, ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
Công chúa Đan Phượng hiển nhiên cực kì sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Tây Môn Xuy Tuyết nói: “Kiếm không phải dùng để gϊếŧ người từ phía sau lưng, nếu ngươi đả thương người khác từ phía sau lưng, cũng không xứng đáng để dùng kiếm!”
Khuôn mặt của công chúa Đan Phượng liền trắng bệch.
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật lòng mà nghĩ thì cô ta rất đáng ăn đòn nha! Hình như mọi người rất xoắn xuýt với lối type chữ của tui, tối hôm qua đã muốn sửa lại, nhưng mà hậu trường sửa đổi không dùng được liền kéo dài đến bây giờ. Cảm ơn mọi người nhắn lại, trái tim của tui đã được chữa khỏi rồi, ╭(╯3╰)╮ cả nhóm, cấu giấu tác phẩm —— cất giấu tác phẩm này.
~OoO~
Túy: mỗi lần chương nào có Đan Phượng hoặc Thượng Quan Phi Yến là cứ thấy tụt mood không muốn dịch nữa = =”