Bạch Diệc Sơ

Chương 7

Ngụy Viễn trở lại, giờ đã là chàng trai cao lớn, hắn học được cách cười giả tạo. thành thạo xử lý những chuyện vụn vặt hay lớn lao, cái vẻ nông nổi ngông cuồng ngày xưa chỉ còn là cái bóng, hoảng hốt như hoa trong gương, trăng trong nước, tình cờ nhìn lại những năm tháng đã qua, giật mình thấy gương mặt diễm lệ lạnh lùng

:

Nhiều năm như vậy, thần thái vẫn như thế mà hỏi hắn

: «

Anh muốn biết tại sao không

?

»

Ngụy Viễn bừng tỉnh trong giấc mộng, rồi lại cay đắng cố vùi mình trong giấc ngủ.

Trở lại cũng chẳng phải chuyện lớn lao, Ngụy Chinh như nhớ ra mình có một đứa con trai, chỉ đơn giản nói

: «

Lớn lên nhiều rồi.

»

Gương mặt nhiều nét giống với Ngụy Chinh, nhưng người cha đâu để tâm, chỉ thuần túy nhận xét một câu, Ngụy Chinh cũng không thấy thất vọng, chẳng qua rời nhà đã lâu, gương mặt của cha tái nhợt không ít.

Hắn không nhìn thấy Bạch Diệc Sơ, thời gian biểu của cả hai trái ngược nhau, mỗi ngày hắn đều bận rộn ở công ty, đến khi về đã là buổi tối, lúc đấy cậu cũng đã đi ngủ.

Cảm giác thất vọng tràn ngập trong hắn.

Bỗng nhiên một ngày trời mưa.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, mưa tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Ngụy Viễn trở về nhà từ rất sớm, nhàn rỗi thở dài ra một hơi, hắn đã an bài các thuộc hạ của mình ở vị trí quan trọng, những người mà hắn đích thân đào tạo, các tâm phúc của hắn.

Đại khái đây là bệnh chung của con cháu nhà giàu, theo bản năng an bài cho mình một đường lui.

Thiếu niên năm nào cũng đã trở thành thanh niên, gương mặt vẫn diễm lệ muôn thuở, chỉ đứng hững hờ, nhàn nhạt nhìn, tựa hồ đang nhìn mưa đang rơi, nhìn hoa trong vườn khoe sắc, nhưng Bạch Diệc Sơ không bao giờ bước về hướng đấy. Đó là nơi chôn vùi cậu cùng ác mộng thê lương, cậu không muốn đặt chân đến đấy, chỉ là phút nhất thời mở cửa sổ, thờ ơ nhìn đóa hoa trong làn mưa buồn tha thiết.

Cậu cúi đầu liếc nhìn Ngụy Viễn, chỉ là thuần túy nhìn một người không quá quan trọng, Ngụy Viễn chợt nhớ những chuyện trước đây, cậu đã luôn nhìn hắn đề phòng như thế, khi quản gia thông báo rằng hắn sẽ có một người em trai, lúc đó hắn đã giận dữ ném hết đồ chơi lên mặt cậu, một vết xước dài trên gương mặt, nhưng cậu chỉ mím môi không nói nửa lời. Nhưng Ngụy Viễn chả còn cơ hội dương dương tự đắc cho đến khi quản gia đi.

Bởi vì Bạch Diệc Sơ một cước đạp hắn xuống hồ nước.

Ngụy Viễn khóc váng lên cầu xin Bạch Diệc Sơ kéo hắn lên.

Đứa bé trên mặt vẫn còn vết thương, giọng nói lạnh lùng

: «

Kéo anh lên, nhưng anh phải đưa tôi món đồ chơi anh đã ném vào mặt tôi.

»

Cửa sổ bị đóng lại.

Ngụy Viễn băn khoăn, có phải kia là ảo giác không

?

Thân

thể Ngụy Chinh bắt đầu trở nên sa sút.

Cùng lúc đó, Ngụy Viễn cũng dành thời gian ở nhà nhiều hơn, thủ đoạn của hắn càng ngày càng giống Ngụy Chinh, thâm độc bạc bẽo, đúng chất cha truyền con nối.

Bạch Diệc Sơ lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, như mật ong vậy, ngọt đến tận đáy lòng

Chỉ cần Ngụy Chinh muốn, cậu nhất định sẽ thỏa mãn hắn.

Giống như hiện tại, cậu đang ở bên Ngụy Chinh, hắn muốn hôn, cậu sẽ chậm rãi khép hàng mi lại, bởi nếu không làm thế, sẽ lộ ra ánh mắt căm hận, lộ ra lớp ngụy trang của cậu.

Ngụy Chinh đang yếu đi, giờ khắc nhìn hắn nhìn Bạch Diệc Sơ khẽ cười một cái, dịu dàng nói

: «

Bây giờ con đang rất hạnh phúc đúng không

?

»

Hắn nhìn đứa con nuôi của hắn, là dáng vẻ hắn yêu cũng là dáng vẻ mãi xa cách với hắn.

Hắn đã giữ lấy người này, từ thuở thiếu niên đến khi trưởng thành.

Cuộc đời dài đằng đẵng, liệu có thể giữ được cậu cả đời.

Bạch Diệc Sơ cúi đầu

: «

Cha, cha đang nói gì thế

?

»

Ngụy Chinh nhẹ nhàng giữ cậu trong lòng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng

: «

Thuốc kia là bác sĩ đưa cho con

?

»

Bạch Diệc Sơ làm nũng tựa sát vào hắn, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Hắn nhẹ giọng

:

«

Nếu biết vậy thì ngay từ đầu đã không uống.

»

Ngụy Chinh vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt đầy yêu thương

: «

Không lẽ lại uống thuốc từ người muốn mình chết. Con nói đúng không

?

»

Cậu co rụt người lại.

Ngụy Chinh giữ ngữ điệu dịu dàng càng làm Bạch Diệc Sơ thấy sợ hãi.

«

Con căm thù cha, chỉ muốn thoát khỏi cha, mặc dù con cười nhưng lòng hận thấu xương. Con biết rõ điều đấy, cha cũng biết.

»

«

Cha đã nghĩ hay là nhốt con lại chỉ có cha mới được chạm vào con, cha muốn con là của cha mãi.

»

«

Thật ra cha rất sợ…

»

Ngụy Chinh thở dài nói, Bạch Diệc Sơ nắm chặt những ngón tay của mình lại

:

«

Con hận cha, con muốn gϊếŧ cha.

»

«

Vậy thì như con mong muốn đi.

»

«

Cha không sợ con đầu độc ta. A Bạch, cha chỉ sợ không được ở bên con nữa.

»

Hắn sự Bạch Diệc Sơ sẽ tuyệt vọng mà tử tự, vậy thà cho cậu một ước mơ để cậu nỗ lực sống tiếp, cho dù Bạch Diệc Sơ muốn hắn chết.

Ngụy Chinh muốn ôm lấy đứa con trai nuôi, nhưng người trong lòng lấy ra con dao từ tay áo đâm vào bụng hắn, mím môi lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Ngụy Chinh bất đắc dĩ mỉm cười

:

«

A Bạch, cha chỉ muốn ôm con một cái.

»

Bạch Diệc Sơ thể ngờ bị người đàn ông ôm siết lấy, máu tươi từ mũi dao chảy xuống, cậu cứ lặng thing như thế không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng.

Hận hắn. Thù hắn. Oán hắn. Chỉ không yêu hắn.

Hận sự bá đáo của hắn.

Thù cách hắn giữ lấy cậu

Oán hắn…nói mọi chuyện cho cậu, để cậu cả đời không quên được hắn.

Âm thanh Ngụy Chinh rêи ɾỉ trong tai hắn

:

«

Lúc trước tôi đem em về, khi ấy em còn rất nhỏ.

»

«

Tôi không ngờ rằng…em sẽ là người tôi yêu mãi mãi.

»

«

A Bạch, em có thể thật lòng cười với tôi được không

? Giống như chưa kia, khi em còn chưa căm hận tôi. Có được hay không

?

»

Bạch Diệc Sơ vẫn giữ nguyên tư thế, cúi đầu nhìn máu nhỏ xuống.

Ngụy Chinh lộ ra một nụ cười phức tạp

: «

A Bạch, tôi yêu em.

»

Chấp nhận để đối phương sống, còn bản thân chết, chỉ cầu mong đối phương ban phát chút tình yêu.

Bạch Diệc Sơ ngẩng đầu ảm đạm nhìn hắn, bỗng nhiên nở ra nụ cười đẹp nhất từng có.

Chỉ là nước mắt cũng theo nụ cười ấy tuôn rơi.