Đoàn Duệ Thanh trong lòng nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đáp ứng đi theo Thẩm Khanh Hoa.
Hắn nói với đồng nghiệp một tiếng, nói chính mình có việc, mới xoay người đi cùng Thẩm Khanh Hoa.
Ở kiếp trước Thẩm Khanh Hoa là người vợ đầu tiên của Vân Thiệu Thần, là họ hàng, Đoàn Duệ Thanh đương nhiên biết, cũng có tham gia hôn lễ của bọn họ.
Lúc đó Thẩm Khanh Hoa như ý nguyện gả cho người trong lòng mà tràn đầy hạnh phúc, trong hôn lễ đều rất vui vẻ cười tươi. Nhưng bây giờ Đoàn Duệ Thanh mới nhớ đến, biểu tình của anh họ lúc đó cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Hai người cùng đi đến tiệm ăn, Đoàn Duệ Thanh hơi nhíu mày, luôn tự hỏi về những việc liên quan đến Vân Thiệu Thần, đối với những lời Thẩm Khanh Hoa nói bên tai luôn trả lời có lệ.
Sau khi ở chung một khoảng thời gian, cảm giác của hắn đối với Vân Thiệu Thần không đơn thuần là họ hàng hay anh họ đơn giản như vậy nữa, trong tâm trí Đoàn Duệ Thanh cho rằng, giữa bọn họ có thể trở nên tâm ý tương thông, hắn rất thích loại cảm giác này, cũng không muốn có người đến phá hư.
(Em còn chưa nhận ra là em yêu anh ấy rồi ư…: (()
Thẩm Khanh Hoa thích Vân Thiệu Thần, mà Đoàn Duệ Thanh là em trai Vân Thiệu Thần rất quan tâm, nàng đương nhiên muốn mượn sức hắn, mục đích tiếp cận Vân Thiệu Thần hơn nữa.
Nàng cũng thật sự coi Đoàn Duệ Thanh như
đứa nhỏ, bởi vì ước chừng chỉ có con gái cùng những đứa trẻ mới đi đến những quán điểm tâm thế này, dù sao đối với Đoàn Duệ Thanh còn chưa được hai mươi tuổi mà nói, thực không có lực hấp dẫn.
“Duệ Thanh, chị nghe nói em nguyên bản là đang học cao trung, sao đột nhiên lại không học nữa?” Thẩm Khanh Hoa dùng thái độ trưởng bối hỏi Đoàn Duệ Thanh, nàng cảm thấy đứa nhỏ ở tuổi Đoàn Duệ Thanh, trừ bỏ đến trường còn có thể làm gì nữa?
“Phải.” Đoàn Duệ Thanh chỉ mỉm cười với nàng, không để ý thái độ của nàng, cũng không giải thích gì.
“Có phải gặp chuyện gì không giải quyết được không?” Thẩm Khanh Hoa thấy cậu trả lời cho có lệ, đành phải cố gắng hỏi tiếp.
“Không có gì, tôi là có những việc quan trọng hơn muốn làm.” Đoàn Duệ Thanh khẽ lắc đầu.
Thẩm Khanh Hoa vốn muốn tìm cơ hội giúp cậu giải quyết khó khăn, sau đó cùng cậu kéo gần quan hệ, nhưng Đoàn Duệ Thanh tựa hồ cũng không muốn nói gì nhiều với nàng.
“Như vậy a, vậy nếu cần giúp đỡ gì, có thể đi tìm chị, mọi người đều là người quen cả, có thể giúp em, chị nhất định sẽ không ngần ngại.” Thẩm Khanh Hoa là một nữ nhân thông minh, nàng biết hiện tại Đoàn Duệ Thanh không tin tưởng chính mình, nói nhiều hơn cũng vô dụng, nên cũng không tới tấp nữa.
Đoàn Duệ Thanh không nói tiếp, vẫn dùng khuôn mặt tươi cười đối mặt với nàng.
“Tiệm ăn này là do bạn của chị mở, em muốn ăn gì cứ việc gọi.” Nàng nói xong cười cười dùng ngữ khí trêu chọc nói “Nếu có bạn gái cũng có thể đưa đến đây, các cô gái đều thích ăn điểm tâm ngọt.”
“Cảm ơn chị.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, cảm thấy luôn để nàng nói cũng không tốt, vì thế bổ sung một câu “Tôi không có bạn gái.”
“Được rồi, em vẫn còn nhỏ.” Thẩm Khanh Hoa cười trêu ghẹo “Thiệu Thần khẳng định cũng không muốn em nói chuyện yêu đương sớm như vậy.”
Cuối cùng nói đến Vân Thiệu Thần, hai người nguyên bản cũng không quen biết, nếu không nói đến vấn đề chính, khả năng cũng không có gì để nói, Đoàn Duệ Thanh chỉ lo giả ngu, Thẩm Khanh Hoa không mở miệng, hắn liền trầm mặc chờ đợi.
Thẩm Khanh Hoa nhìn cậu, thấy tiểu hài tử an tĩnh lại nhu thuận, bộ dạng rất được, trong lòng tán thưởng bọn họ người một nhà có gien thật tốt.
“Duệ Thanh, anh trai em bình thường có việc gì đều nói với em sao?” Thẩm Khanh Hoa hỏi.
Đoàn Duệ Thanh thầm nghĩ rốt cuộc nói đến vấn đề chính, trên mặt mỉm cười, trả lời: “Sẽ nói, anh ấy thích cùng tôi tâm sự.”
“Thật sao?” Thẩm Khanh Hoa ánh mắt lập tức sáng lên “Anh ấy thường nói gì với em?”
Đoàn Duệ Thanh giả bộ nghiêng đầu nghĩ một chút, mới nói: “Nói về công việc, còn những việc lúc còn đi học.” Đoàn Duệ Thanh ngoài miệng nói vậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, lấy tính tình nghiêm túc của anh họ mà nói, mặc kệ lúc đi học hay đi làm, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không khác bao nhiêu, cứng nhắc lại không thú vị, sẽ có chuyện gì để nói đâu chứ.
“Vậy anh ấy, có từng nói với em vấn đề sinh hoạt thường ngày không?” Thẩm Khanh Hoa chung quy vẫn là con gái, ở thời điểm này, quan hệ nam nữ cũng không cởi mở như vậy, nàng lớn mật cũng bất quá là trong việc theo đuổi Vân Thiệu Thần mà thôi, trộm hỏi thăm sinh hoạt cá nhân của người ta, nàng cũng muốn đỏ mặt.
Đoàn Duệ Thanh nhìn nàng, gật đầu: “Có nói qua một ít, anh ấy nói lúc đi học thường thu được nhiều quà tặng, bất quá đều đưa lại cho người ta.”
“Quà tặng? Quà gì vậy?” Thẩm Khanh Hoa trợn to mắt, nàng học đại học, cũng biết được sinh hoạt tập thể, mơ hồ đã đoán được ước chừng là của những cô gái ái mộ Vân Thiệu Thần đưa đến.
“Chủ yếu là chocolate, còn những món quà nhỏ, có thể là do con gái tặng đi, đều tương đối tinh xảo, bất quá anh họ cũng không dùng đến.” Đoàn Duệ Thanh trừng mắt nhìn, lại hỏi “Chị đối với việc đó cảm thấy hứng thú sao?” Kỳ thật hắn đã cảm thấy có chút nhàm chán, có lẽ không nên đi cùng nàng a.
“Ách, không có, chỉ là có chút tò mò thôi.” Thẩm Khanh Hoa hơi mất tự nhiên cười cười “Nguyên lai anh trai em ở trường học được hoan nghênh như vậy a.”
“Ân, tuy rằng anh ấy thực nghiêm túc, nhưng lại rất tốt.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười, trong lòng bổ sung một câu, trên đời có rất nhiều người, nhưng muốn tìm được người giống như anh họ đều không dễ dàng.
“Vậy anh ấy có từng kể về đời sống tình cảm của mình không? Anh ấy..đã có người mình thích chưa?” Thẩm Khanh Hoa rốt cục có chút sốt ruột, nói chuyện cũng không tự nhiên như trước.
“Có a.” Đoàn Duệ Thanh đương nhiên gật đầu, trợn mắt nói dối “Hơn nữa nghe nói đã thích rất nhiều năm rồi, phỏng chừng không lâu nữa sẽ kết hôn, là người anh ấy rất để ý.” Hắn cố ý không hiểu việc nàng muốn hắn nghĩ nàng là “bạn gài của Vân Thiệu Thần, bọn họ là người một nhà”, muốn cho nàng một người “tình địch” khuyên nhủ nàng rút lui.
Thẩm Khanh Hoa sắc mặt quả nhiên trở nên hết sức khó coi, run nhè nhẹ môi cũng không phát ra âm thanh gì được.
“Chị làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?” Đoàn Duệ Thanh thở dài trong lòng, cảm thấy lừa nàng có chút băn khoăn, nhưng vẫn quyết định diễn đến chân thật một chút, vì vậy thân thiết dò hỏi.
“Không, không có gì…” Thẩm Khanh Hoa miễn cưỡng lắc đầu, buông thõng hai tay gắt gao nắm chặt.
Đoàn Duệ Thanh cũng không dám kích động nàng, liền đứng yên bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Khanh Hoa tựa hồ lấy lại tinh thần, quay đầu dùng thanh âm không can tâm hỏi: “Người anh ấy thích là ai, chị có thể gặp được không?”
“Chị muốn gặp để làm gì?” Đoàn Duệ Thanh thầm nghĩ nàng sẽ không thật sự vì ghen tị mà muốn đi tìm “người trong lòng” của anh họ để gây phiền phức đi? Vì thế vội bổ sung “Người anh họ thích không ở thành phố này, chị tạm thời không thể gặp được nàng.”
“Em từng gặp qua nàng sao?” Thẩm Khanh Hoa có chút thất vọng.
“Ân, tôi trước kia lúc đi học đã gặp qua.” Đoàn Duệ Thanh sợ càng nói sẽ bị lộ, đành phải ngừng lại.
Thẩm Khanh Hoa không nói nữa, tựa hồ vẫn không cách nào tiếp thu chuyện này.
Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc bọn họ đi ra đã là buổi chiều, mùa đông ngày tương đối ngắn, lúc này trời đã tối sầm, hai người đi xuống, cũng chỉ có thể mờ mịt về nhà.
“Chúng ta về đi, nhà chị ở đâu, tôi đưa chị về.” Đoàn Duệ Thanh cố ý nói lớn tiếng, nhắc nhở người đang lần thứ hai lâm vào trầm tư.
“A, vậy em về trước đi, không cần đợi chị.” Thẩm Khanh Hoa miễn cưỡng ngẩng đầu trả lời, nàng nghe được tin tức của Đoàn Duệ Thanh bị đả kích quá lớn, theo như lúc trước nàng điều tra, Vân Thiệu Thần cũng không có cùng nữ nhân nào thân cận, còn mừng thầm một phen, một lòng muốn khiến Vân Thiệu Thần trở thành người của mình.
Nhưng hiện tại Đoàn Duệ Thanh lại nói với nàng, Vân Thiệu Thần chẳng những có người mình thích, còn chuẩn bị kết hôn.. Nhất thời, nàng làm sao tiếp thu được.
“Vẫn là tôi đưa chị về đi, nhà chị ở đâu?” Nhớ tới Vân Thiệu Thần nói đến trị an nơi này đang không tốt, Đoàn Duệ Thanh cũng không dám để nàng đi một mình, nếu có chuyện gì phát sinh cũng khiến hắn gặp phiền toái a.
Thẩm Khanh Hoa lúc này chỉ muốn đi xung quanh một mình, nhưng Đoàn Duệ Thanh là nàng đưa đến, cũng không thể cự tuyệt, liền gật đầu, dẫn hắn đi về nhà mình.
Ở thời điểm này trong thành phố thực sự loạn, hơn nữa những con phố âm u cũ nát lại nhiều, hai người vừa đi không lâu, liền bị hai tên lưu manh chặn đường.
Nếu chỉ có một mình Đoàn Duệ Thanh, hắn sẽ không có gì sợ hãi, nhưng hiện tại bên cạnh lại có một cô gái, hắn đương nhiên sẽ lo lắng hơn, bất quá cũng đồng thời thở phào trong lòng, may mắn hắn đi theo nàng về.
“Chúng ta không có tiền trên người, các ngươi không cần đυ.ng vào, anh ta là cảnh sát, hắn lập tức sẽ đến đây.” Đoàn Duệ Thanh nhíu mày nói với hai tên đó. Hắn cũng bất đắc dĩ mới lôi Vân Thiệu Thần ra nói, bởi vì toàn bộ tiền hắn đều để ở nhà, trên người không có bao nhiêu, sợ rằng hai tên này không có tiền không cam lòng, thương tổn hai người.
Hai tên lưu manh nghe được hai chữ cảnh sát quả nhiên sững lại, bọn họ ăn cướp ở đây, ít khi nào bị đưa đến sở cảnh sát, nhưng chỉ cần bị đưa vào một lần, không ai muốn tiến vào lần thứ hai, cho nên vẫn thực e ngại.