Tề Phương Sóc trước khi đi yêu cầu được một mình nói chuyện với Đoạn Niết, ta đồng ý.
Nói thật ra ta cũng không sợ y phản bội, mấy năm trước Tề Phương Sóc có lẽ đánh đâu thắng đó, nhưng hiện tại, muốn đánh thắng y quá dễ dàng. Y đã có thứ để bận tâm, cũng liền có nhược điểm —— tình nhân trẻ tuổi cùng con trai y. Nhưng nhược điểm này cũng quá nghịch lân*, nguy hiểm mười phần, đυ.ng đến gây chuyện không tốt sẽ lưỡng bại câu thương, cho nên ta sẽ không dễ dàng đối địch với y.
(*逆鳞 Nghịch lân có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng gϊếŧ chết.)
Ta lại để y cùng Đoạn Niết ở trong phòng ôn chuyện, mình ở gian ngoài uống trà.
Bọn họ nói chuyện trọn vẹn một canh giờ, ta cũng đợi một canh giờ, nước trà trước người từ nóng đến lạnh, dần dần mất đi độ ấm ở trong lòng bàn tay.
Trong lúc ta một mực nhìn qua phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu lại trống rỗng.
Thời điểm Tề Phương Sóc đi ra, ta ra hiệu y ngồi xuống, nói chuyện với ta một chút.
“Đoạn Niết hiện tại thật không tốt.” Y vừa mở miệng liền đánh thẳng vào trọng điểm, khiến cho một chuỗi lời khách sáo của ta nghẹn ngay cổ họng, lại theo đường cũ nuốt vào.
Ta dĩ nhiên biết hắn thật không tốt, mưu đồ nhiều năm kiếm củi ba năm thiêu một giờ
(*phí công),
đứa nhỏ tự mình nuôi lớn lâm trận phản bội, ngay cả linh châu giữ mạng cũng bị cướp đi…
Ta không ngừng vuốt ve ly nhỏ trong tay, cuối cùng phun ra ba chữ.
“Không chết được.”
Không chết được, sống không được, dù sao cứ trói lại như vậy, ngày nào đó ta chán, sẽ đưa hắn đi.
Dung mạo như băng tuyết của Tề Phương Sóc nửa phần bất động, nghe vậy lại nói: “Bệ hạ nghĩ kỹ chưa? Con đường này đã xa lại nguy hiểm, không phải người nghị lực phi phàm liền không thể đi tới cuối cùng.”
Ta gật đầu: “Nghĩ kỹ.”
Tề Phương Sóc hơi ngừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng vào ta, giống như phỏng đoán ta có mấy phần nhiệt tình.
“Người ngồi trên cao, hết thảy đều lấy nước làm trọng, dùng xã tắc làm đầu, đoạn tuyệt tư tình, đoạn tuyệt tư dục
(*ham muốn riêng), người có thể làm sao?” Y từng bước ép sát, ngôn từ sắc bén.
“Ngươi không tin ta có thể làm được?” Biểu tình ta lạnh xuống, “Cũng không phải chỉ có Đoạn Niết mới có thể làm được những thứ này.”
Vẻ mặt Tề Phương Sóc nhàn nhạt, cũng không xin lỗi, nhưng cũng không hỏi lại vấn đề ta không vui.
“Hy vọng là như vậy.”
Sau đó y nói lời từ giã với ta, bảo ngày mai phải về đất phong*.
(*封地 trong xã hội nô ɭệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.)
Chúng ta vốn không có lời gì tốt để nói, đàm luận chút ít sau này Đại Hạ nên áp dụng chính sách nào, không lâu sau y liền đi.
Ta một minh ngồi bên bàn vuốt chung trà trong chốc lát, mắt nhìn nội thất
(*phòng bên trong)yên tĩnh, cuối cùng vẫn không đi vào.
Ngày đó Tề Phương Sóc rốt cuộc nói gì với Đoạn Niết, ta không thể nào biết được, có lẽ là khuyên hắn ẩn nhẫn, có lẽ là thương lượng với hắn như thế nào thoát khỏi móng vuốt của ta, ai biết được.
Khí trời chậm rãi ấm lại, bởi vì một trong số những phi tần của ta mang thai, ta không còn thường
xuyên chạy đến chỗ Đoạn Niết bên kia. Đây chính là đứa con đầu tiên của ta, còn có thể là hoàng tử duy nhất của ta, bởi vậy ta cực kỳ xem trọng.
Nữ nhân mang thai tên gọi Triệu Viện, là con gái của Thị tộc, ta chỉ sủng hạnh qua nàng một lần, không nghĩ tới trùng hợp như vậy liền mang thai.
(*ôi cái tên đọc xong mị cười sặc sụa:))))
Nhớ rõ ngày đó ta cãi nhau với Đoạn Niết một trận, tâm tình rối loạn, uống nhiều rượu, chẳng có mục đích đi loạn trong cung, kết quả là mò mẫm đến chỗ Triệu thị.
Lúc ấy xa xa đã thấy nàng, lập tức nhận lầm nàng thành Đoạn Niết.
Ánh mắt của bọn họ thật sự quá giống nhau.
Một đêm xuân, qua một đêm đó ta cũng không đặt chân đến cung điện của Triệu thị nữa, không lâu sau lại truyền đến tin nàng mang long chủng. Ta bắt đầu đến thăm nàng nhiều thêm một chút, có đôi khi cùng nàng tâm sự, có đôi khi cùng dùng một bữa cơm, không tính quá thân thiết, nhưng cũng chưa từng vắng vẻ nàng.
Khắp nơi trên triều đều đang đồn, chờ ta giữ xong thời hạn đạo hiếu, có phải muốn phong nàng làm hậu hay không.
Bọn họ nghĩ quá nhiều.
Trong lúc đó ta cũng đến chỗ Đoạn Niết mấy lần, có lần nhịn không được nói tin tức này cho hắn biết.
“Ta sắp làm cha rồi.”
Hắn đối với bàn cờ, cố chấp chơi cờ giống như không nghe thấy, không để ý tới ta.
“Ta hy vọng nó lớn lên giống như mẫu thân nó, Triệu thị có đôi mắt xinh đẹp, đặc biệt giống hoàng huynh.”
Hắn nghe vậy đánh rơi quân cờ ngẩng đầu nhìn ta, nói: “Ngươi cũng đừng hối hận.”
Vì cái gì ta sẽ hối hận? Ta chỉ xem như hắn nói nhảm, không thèm bận tâm, sau đó lại quấn quýt nói với hắn thêm mấy lời rồi mới đi.
“Bệ hạ?”
Ta lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt xinh đẹp của Triệu thị đang chuyên chú nhìn ta, tay đưa tới một ly trà thơm đã pha xong.
Ta mỉm cười nhận lấy, hỏi: “Lần này là cái gì?”
“Lạc thần hoa*.” Bụng của nàng cao ngất, mặt nhưng lại không bị sưng, ta thật sự rất thích đôi mắt của nàng…
(*cây bụp giấm, atiso đỏ của mình ak)
Có lẽ nàng cũng để ý thấy ta lúc nào cũng thích nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, che miệng cười nói: “Bệ hạ lại nhìn đến ngây người, đôi mắt thần thϊếp có đẹp như vậy sao?”
“Đẹp.” Ta ôn nhu vuốt ve gò má nàng, “Đôi mắt của nàng đẹp vô cùng, ta rất thích.”
Nếu một đôi mắt khác có thể chuyên chú nhìn ta như vậy, trong mắt chỉ có bóng hình của ta, thật là tốt biết bao.
Ta biết là hy vọng xa vời, nhưng vẫn không nhịn được cứ mãi vọng tưởng.
(*mơ mộng trong vô vọng.)
Người a, có đôi khi chính là tiện, càng không có được lại càng muốn có, càng chướng mắt ngươi lại càng muốn đạt được một phen thành tựu khiến cho hắn rửa mắt mà nhìn. Kỳ thật có quan hệ gì đâu? Cả đời này cũng không phải sống vì ngời khác.
Nhưng biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.
Ta đối với nữ nhân hậu cung lại chẳng hề ham thích, thỉnh thoảng có sủng hạnh, nhưng đều không để lại con nối dõi. Triệu thị mặc dù sẽ trở thành mẫu thân của con trai ta, nhiều ít là có chút bất đồng.
Trong lúc ta đang nghĩ như thế nào phong thưởng nàng, ngoài ý muốn đã xảy ra một chuyện.
Sau bữa tối đêm đó, ta cùng Triệu thị giống như ngày thường ngồi bên giường uống trà nói chuyện phiếm, nàng đột nhiên nói thấy ta mấy ngày mệt nhọc, vẻ mặt mệt mỏi, muốn bấm huyệt giúp ta thư giãn.
Nàng lúc trước đã từng xoa bóp chân cho ta, ta cũng không hề sinh nghi, gật đầu đồng ý.
“Gần đây Bệ hạ có đau đầu hay không?”
“Tốt hơn nhiều…” Lúc trước ta thường xuyên thức đêm xử lý tấu chương, bởi vậy dính phải bệnh về đầu, thỉnh thoảng đau đến mức khó nhịn, Triệu thị biết liền kê đơn cho thái y, lại để cho thái y phối hợp lại, uống mấy lần nhưng kết quả lại vô cùng có ích. “Đơn thuốc của nàng rất hữu dụng, từ đâu tới?”
“Gia phụ lúc trước cũng có tật đau đầu, đơn thuốc này là bỏ ra giá tiền rất lớn tìm hỏi danh y, năm này tháng nọ uống thuốc liền lựa ra được cách điều chế tốt nhất. Cũng là trùng hợp, ta sợ con mình hoặc bản thân cũng có tật xấu này, liền học đến thuộc lòng.”
“Thì ra là thế.” Thủ pháp của Triệu thị tương đối ôn nhu, ấn đến huyệt vị tê tê dại dại, không lâu sau liền cảm thấy buồn ngủ.
“Thϊếp không nghĩ tới tật đau đầu này còn có di truyền, huynh đệ của ông ấy rồi lại di truyền đến…”
Lời còn chưa dứt, một luồng sát ý đập vào mặt, ta bỗng nhiên mở mắt, thoáng cái ngăn chặn trâm cài tóc sắc nhọn đã kề sát bên cổ.
Khí lực Triệu thị lớn đến lạ, xóa đi ấn tượng nhu nhược khi xoa bóp cho ta, sững sờ để cây trâm mài nhọn cắt qua lòng bàn tay đâm về phía cổ ta.
Ta cảm thấy một trận đau đớn, nhấc chân quét về phía Triệu thị, giơ tay lên gạt rơi chung trà trên bàn xuống đất.
Tiếng đồ sớ vỡ tan kinh động đến người bên ngoài phòng, người đầu tiên xông vào chính là Lưu công công.
Triệu thị bị ta đạp ngã xuống đất, búi tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch, quân hộ vệ nối đuôi nhau vào không lưu tình đè xuống đất.
“Bệ hạ!” Lưu công công tiến đến bên cạnh ta, lo lắng hỏi thăm vết thương của ta.
Cây trâm kia ghim không sâu, cũng không đâm đến chỗ yếu hại, ta dùng bàn tay không bị đâm thương kéo mạnh cây trâm ra, nhận lấy khăn tay Lưu công công đưa cho chặn lên chỗ vết thương.
Máu trên cổ chảy xuống áo, vừa nóng lại vừa dính, tay phải chảy đầy máu, đau rát, nhưng những thứ này đều không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng một câu nói của Triệu thị.
“Đoạn Quỹ, ngươi gϊếŧ huynh gϊếŧ cha, làm trái nhân luân
(*luân lý làm người), tương lai nhất định chết không yên!”
Tay ta run rẩy: “Ngươi là ai?”
Hàm răng của ta cũng run rẩy.
“Ha ha ha ta tên Đoạn Anh, là nhi nữ của Lệ vương Đoạn Kỳ,” Nằng chật vật nằm trên mặt đất, vẻ mặt rồi lại lộ ra ngạo mạn cùng cay nghiệt, “Ta là chất nữ của ngươi, Cửu hoàng thúc!”
Tức giận, hoặc có lẽ là bị mất máu, lại khiến trước mắt ta biến thành màu đen, không tự chủ lui về sau hai bước.
Ta cảm thấy cả người rét run, loại cảm giác vừa buồn nôn vừa phẫn nộ này, đã rất lâu ta chưa cảm nhận qua, lần trước giống như vậy, chính là biết con lừa trọc Trí Thâm kia có tâm tư xấu xa với Đoạn Niết.
Ta đối với nữ nhi của Đoạn Kỳ, ngủ với chất nữ của mình.
Vì ám sát ta, nàng không tiếc mang thai con của ta, để khiến ta buông lỏng cảnh giác.
Thật buồn nôn, thật muốn nôn…
Nghĩ như vậy, ta gập người nôn một trận. Bên tai là tiếng mắng chửi của Đoạn Anh, nàng mắng ta bạc tình bạc nghĩa, mắng ta lãnh huyết, lại mắng ta ngu xuẩn sủng ái nàng khiến cho nàng buồn nôn.
“Nhanh truyền thái y!” Lưu công công cất cao giọng the thé chẳng biết đang phân phó ai.
Trong đầu ông ông, âm thanh quanh ta đột ngột xa xôi.
“Giữ chặt ả ta! Giữ chặt ả ta!” Ta nghe thấy tiếng quát mất khống chế của mình: “Gϊếŧ ả!”
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói sâu xa của Đoạn Niết ngày đó: “Ngươi cũng đừng hối hận.” Rốt cuộc là hối hận cái gì? Có phải hắn đã sớm biết cái gì đó, liền đợi đến lúc ta mất mặt?
Hiện tại nghĩ lại, ánh mắt khi đó của hắn rõ ràng là lạnh lùng lại cất giấu giễu cợt, ta nhưng đến lúc này rồi mới phát hiện ra.