Tôi muốn cười, bỗng dưng tôi cảm thấy thật vui, lại thấy thật không nỡ. Vì sao, giờ khi tôi đã sắp chết rồi, chàng mới nói với tôi rằng chàng thích tôi?
Ra khỏi Tán Ngọc Quan, bước vào địa phận của nước Tống. Dọc đường tôi luôn cảm thấy Nguyệt Phách thật là ngứa mắt.
- Này, tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi có thù oán gì với Vĩnh Dạ ca ca mà lại dùng cổ độc hại chàng? - Bước vào khách điếm, để đề phòng hắn chạy mất, tôi chỉ đành lấy một căn phòng.
Lúc này hắn đã bị tôi giẫm lên lưng, không thể cựa quậy, nếu không phải vì muốn giúp Vĩnh Dạ ca ca lấy giải dược, tôi đã gϊếŧ hắn ngay lập tức.
- Tiểu yêu nữ, nếu cô không bỏ chân ra, còn dám hung dữ với tôi nửa lời, tôi sẽ cho cổ độc hoạt động, khiến Vĩnh Dạ của cô chết vì đau đớn. - Nguyệt Phách gầm lên với tôi.
Tôi giật mình, tôi thường không kiểm soát được tâm trạng của mình, nếu thực sự hắn hại Vĩnh Dạ ca ca thì làm sao đây? Tôi lập tức lỏng chân ra, tiện tay xách hắn lên ghế. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã mang tách trà ấm cho hắn:
- Nguyệt ca ca, dọc đường chán quá nên Tường Vi đùa với huynh thôi. Huynh không nhỏ nhen thế chứ?
Hắn như cười như không nhìn tôi, thoải mái đón lấy tách trà, sau đó đứng lên, nằm xuống giường:
- Cô ngủ dưới đất đi.
- Cái gì?
Hắn ném cho tôi một chiếc chăn, gối đầu lên gối rồi thong thả nói:
- Quận chúa sợ tại hạ chạy mất, kiên quyết đòi cùng phòng, chẳng lẽ còn muốn ngủ cùng giường?
Tôi đỏ bừng mặt, ôm chiếc chăn gấm, gầm lên:
- Chờ ta lấy được giải dược, ta sẽ giải quyết ngươi!
Đã bao giờ tôi phải ngủ trên đất đâu? Sàn nhà lạnh buốt, một nửa chăn trải xuống đất, một nửa quấn lên người khiến tôi khó chịu vô cùng, mơ mơ màng màng tới gần sáng mới thϊếp đi.
Sáng sớm khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ngay ngắn trên giường. Giật mình nhảy dựng lên, tiểu tử thối kia đâu? Hắn đừng có chạy mất. Nghĩ tới giải dược của Vĩnh Dạ ca ca, tôi suýt thì bật khóc.
Cửa phòng được đẩy ra, Nguyệt Phách mang cháo vào:
- Tỉnh rồi thì đi rửa mặt rồi ăn sáng, còn phải lên đường gấp.
Tôi ngơ ngác, sao hắn còn chưa chạy?
- Nhìn ta làm gì? Chẳng qua vì ta vẫn còn lương tâm, cảm thấy ta với Lý Vĩnh Dạ cũng không có thâm thù đại hận gì, cho hắn giải dược là xong.
Tôi vội vàng xuống giường chải tóc, ơ, trâm của tôi đâu? Tôi tìm kiếm xung quanh, hình ảnh Vĩnh Dạ ca ca cài trâm cho tôi tới giờ tôi vẫn không quên được. Cây trâm này không thể mất được, chàng chưa bao giờ thân mật với tôi đến thế. Nhớ lại khoảnh khắc Vĩnh Dạ ca ca dịu dàng cài lại cây trâm cho mình, trái tim tôi lại đập thình thịch.
- Tìm gì thế?
- Trâm của ta! Trâm của ta mất rồi.
Nguyệt Phách húp một ngụm cháo, thong thả nói:
- Chẳng qua chỉ là một chiếc trâm nạm ngọc thôi mà, có phải cái gì đáng tiền đâu.
- Ngươi thì biết gì? - Tôi chẳng nói gì nữa, buồn bã nghĩ, không tìm được cũng đành vậy.
Nguyệt Phách ghé lại cười cười:
- Ta biết, chẳng qua chỉ là Vĩnh Dạ từng chạm tay vào đó thôi mà. Làm sao mà hắn nhớ được chuyện này?
Tôi điên tiết:
- Ai nói là chàng không nhớ? Vĩnh Dạ ca ca là người tâm tư cẩn mật, chắc chắn chàng sẽ nhớ!
- Được rồi, được rồi, hắn nhớ thì nhớ. Mất rồi chẳng lẽ lại quay về Tán Ngọc Quan? Cô không muốn lấy giải dược cho hắn nữa sao?
Đúng thế, giải dược mới là việc quan trọng nhất. Tôi oán giận lườm Nguyệt Phách:
- Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn một chút, ngươi nói đi, có phải ngươi lấy trộm cây trâm đó không?
Nguyệt Phách quắc mắt:
- Ta lấy trộm trâm của cô làm gì?
Tôi cũng hừ giọng:
- Vĩnh Dạ ca ca đẹp hơn người gấp mười lần, ai mà biết ngươi có gì với chàng không... À, ta biết rồi, chắc chắn là ngươi ái mộ Vĩnh Dạ ca ca của ta, ngươi đố kị khi thấy chàng thân thiết với ta, thế nên mới lấy trộm cây trâm!
Nguyệt Phách cười giảo hoạt:
- Ta đố kị với cô? Ai đố kị ai?
Cả ngày hôm đó tôi buồn bực, dọc đường Nguyệt Phách cũng không nói gì nhiều. Qua khỏi nước Tống, vào biên giới nước Tề, chúng tôi tới một tiểu trấn nghỉ đêm. Vẫn chỉ lấy một căn phòng, tôi vẫn ngủ dưới đất.
Tối hôm đó chắc chắn là Nguyệt Phách đã bế tôi lên giường ngủ, thực ra hắn cũng không xấu lắm. Tôi nhớ tới Vĩnh Dạ ca ca, nhớ tới cây trâm, nhớ tới cha mẹ, thấy hơi khó ngủ.
Lúc này tôi nghe thấy tiếng Nguyệt Phách trở mình, không lẽ hắn lại nhân lúc tôi ngủ say rồi làm người tốt, bế tôi lên giường? Đang suy nghĩ vậy thì quả nhiên cảm thấy hắn tới trước mặt tôi, trên người hắn thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, tôi vô thức nín thở, mặt đỏ bừng lên. Dù sao hắn cũng là nam nhân, nhưng trong lòng tôi chỉ có Vĩnh Dạ ca ca... sao lại cảm thấy mùi hương trên người hắn dễ chịu được?
Hắn bế tôi lên giường, tôi xấu hổ nằm im không động đậy. Tôi tưởng hắn sẽ ngủ dưới đất, không ngờ hắn lại đi tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra. Tôi hé mắt nhìn ra, bầu trời đêm ngoài kia lóe lên tia sáng của pháo hoa.
Ai bắn pháo hoa lúc nửa đêm nhỉ? Giờ có phải là tết đâu.
Còn đang ngạc nhiên thì Nguyệt Phách lại quay về trước giường. Tôi nhắm mắt giả bộ ngủ, hắn nhìn tôi một lát rồi lẩm bẩm:
- Túy Mộng Tán có lẽ vẫn còn có ích.
Túy Mộng Tán? Là cái gì? Nghe tên thì hình như là thứ gì đó khiến người ta ngủ thϊếp đi. Tôi trúng Túy Mộng Tán lúc nào? Chính là mùi hương ban nãy trên người hắn sao? Vào lúc mà tôi đã vô thức nín thở đó sao?
Nguyệt Phách rời khỏi giường rồi bay vυ't ra ngoài cửa sổ. Trời ơi, khinh công của hắn cao hơn tôi mấy chục lần! Hắn chắc chắn cũng biết võ công chứ? Tôi bất giác thấy tò mò, men theo hướng hắn vừa đi để đuổi theo.
Nửa canh giờ sau, tôi tưởng rằng mình đã không tìm được hắn nữa. Lúc này chợt nghe thấy có tiếng nói từ trong rừng vọng lại:
- Đưa cây trâm này cho Trình tiên sinh, nhất định phải giữ Vĩnh An Hầu ở Trần quốc ba tháng, tốt nhất là nhốt vào trong sơn cốc.
Chân tay tôi lạnh ngắt, Vĩnh Dạ ca ca mà nhìn thấy cây trâm đó thì chắc chắn sẽ nghĩ tới tôi. Nguyệt Phách định dùng tôi để bắt Vĩnh Dạ ca ca sao? Hắn thật là độc ác.
Tôi phải đi thông báo cho Vĩnh Dạ ca ca biết. Tôi lặng lẽ lùi lại, chạy nhanh về khách điếm, định cầm tay nải bỏ đi.
Vừa mới vào phòng ngủ đã nghe thấy có động tĩnh, tôi vội vàng lên giường giả bộ ngủ.
Nguyệt Phách quay về nhanh quá. Hắn đứng bên giường nhìn tôi một lúc, khiến tim tôi suýt thì bật tung ra khỏi cổ họng. Sau đó hắn nằm ngủ dưới đất.
Tôi sốt ruột vô cùng, hôm sau nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi hắn.
- Ngươi ngoan ngoãn ở trong khách điếm, nghe rõ chưa? Ta phải ra phố mua đồ! - Tôi gằn giọng với hắn, vẫn như mọi khi.
Hắn ừm một tiếng, ngồi trong phòng uống trà.
Tôi cầm theo ngân lượng ra khỏi khách điếm, dắt ngựa ra phố. Đây là một tiểu trấn của nước Tề, tôi cố ý đi dạo thong thả, cảm giác không có người đuổi theo mới vung roi quất ngựa lao về phía nước Trần. Tôi hưng phấn nghĩ, tiểu tử đó chắc chắn vẫn đang ngu ngốc ở trong khách điếm chờ. Tôi phải tới nước Trần tìm Vĩnh Dạ ca ca, nói với chàng gian kế của Nguyệt Phách.
Chân ngựa đột nhiên mềm nhũn, tôi kinh ngạc hét lên, suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống, vội bay vυ't người lên đứng vững, trước mắt xuất hiện ba thanh y nhân.
Tôi không chút nghĩ ngợi, lập tức vung kiếm xông lên.
Võ công của họ rất giỏi, tôi đánh không lại.
Tôi biết chắc chắn mình sẽ rơi vào tay họ, nhưng Nguyệt Phách chưa xuất hiện, liệu hắn có biết là tôi đã biết bí mật của hắn không? Tôi cố ý chạy về phía khách điếm, vừa chạy vừa hô to:
- Nguyệt ca ca, người của Du Li Cốc tới bắt ngươi này, chạy mau!
Lưng tôi bị trúng một chưởng, thanh âm đứt đoạn tại yết hầu, trước mắt tối sầm, tôi đau đớn ngã xuống, ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong một căn phòng trống không ở một nơi xa lạ. Tôi không biết đây là đâu, toàn thân tôi không chút sức lực, chân hình như cũng không cử động nổi nữa. Tôi sợ hãi khóc ròng.
Vĩnh Dạ ca ca, chắc chắn chàng sẽ tới cứu tôi. Tôi chỉ có một suy nghĩ đó.
Cánh cửa mở ra, có người bước vào, là một nam nhân xa lạ, tôi vừa thấy hắn đã hét thật to, hét rất lâu, cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, tôi vẫn còn hét.
Tôi bắt đầu giả điên, ra sức đấm mạnh vào chân. Một nửa là tôi sợ thật, một nửa là nghĩ, tôi mà điên thì có lẽ sẽ có cơ hội chạy thoát.
Tôi nhớ nhà, nhớ Vĩnh Dạ ca ca. Tôi lo chàng sẽ bị Nguyệt Phách bắt được
Con người này thật là thâm hiểm, hắn dám giả bộ không biết võ công. E rằng dọc đường khi lừa tôi đi lấy giải dược là hắn đã nghĩ ra cách giữ tôi làm con tin để Vĩnh Dạ ca ca mắc bẫy?
Mấy tháng sau, trời nóng dần.
Cuối cùng cũng có người đưa tôi vào một viện tử, Nguyệt Phách đứng trong viện tử nhìn tôi với vẻ vô hại. Hắn cười càng ôn hòa thì tôi lại càng sợ hắn.
Chân tôi không cử động được, thân thể thì vô lực, tôi biết làm gì hắn?
- Vĩnh Dạ ca ca... - Nước mắt tôi điên cuồng lăn ra. Tôi không biết vì sao lại đưa tôi tới đây cùng Nguyệt Phách, nhưng tôi cảm thấy có liên quan tới Vĩnh Dạ ca ca.
- Ta là Nguyệt ca ca, Tường Vi, muội quên rồi sao? - Hắn nói vậy, trong mắt hàm chứa ý thăm dò. Tôi cố ý mơ màng nhìn hắn, nói:
- Vĩnh Dạ ca ca, muội buồn ngủ, huynh bế muội đi!
Hắn khựng lại, bế tôi ngồi trên ghế, dường như định đánh thức tôi:
- Muội quên thật rồi sao? Ta là Nguyệt Phách, là Nguyệt ca ca của muội.
Hắn càng làm vậy thì tôi càng giả bộ không quen biết hắn. Tôi dựa vào ngực hắn, nói khẽ:
- Nguyệt ca ca? Nguyệt ca ca biến mất rồi, Vĩnh Dạ ca ca, đừng rời xa muội... chân muội không đi được nữa... muội muốn về nhà.
Hắn tựa hồ rất kinh ngạc, thở dài không hỏi thêm gì nữa, chỉ ôm lấy tôi mà nói:
- Vĩnh Dạ ca ca sẽ không rời khỏi muội đâu, sẽ đưa muội về nhà.
Đêm đã khuya, hắn bế tôi vào phòng, tôi nhắm mắt giả bộ ngủ. Lúc này, tôi nghe thấy sát vách có tiếng đánh nhau, nghe thấy tiếng của Vĩnh Dạ ca ca.
Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Nguyệt Phách hình như không có tâm tư để ý tới tôi, vội vã chạy ra ngoài.
Tôi không dám hét lên, chỉ sợ mình là gánh nặng của Vĩnh Dạ ca ca. Tôi biết, tôi không đoán nhầm, họ đưa tôi tới đây là để dụ chàng tới.
Tôi dùng cây trâm để đâm thành từng lỗ nhỏ trên chiếc chiếu. Tôi không biết mình còn có thể gặp lại Vĩnh Dạ ca ca hay không, nhưng tôi phải để cái gì đó lại cho chàng, nhắc nhở chàng rằng Nguyệt Phách không đáng tin.
Không lâu sau tôi lại bị người ta đưa đi.
Con người phải có hi vọng, tôi nhất định sẽ trụ được tới lúc gặp lại Vĩnh Dạ ca ca.
Có một người bước vào, tướng mạo hắn rất thanh tú, trên người toát lên vẻ tà khí. Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, nhìn tôi chăm chú.
Tôi vô cùng căng thẳng, hắn cho tôi uống một viên thuốc, tôi chỉ đành nuốt xuống.
Đầu óc tôi lập tức nổ tung.
- Lý Vĩnh Dạ sẽ cứu ngươi, cùng đại ca ta... - Giọng người đó nghe như từ cõi thâm u vọng về. Rõ ràng là hắn đang ở ngay trước mặt tôi, nhưng vì sao âm thanh đó lại trở nên xa vời đến thế?
- Ta đảm bảo khi ngươi được Lý Vĩnh Dạ cứu đi, ngươi không thể nói được bí mật mà ngươi biết, ta không cho rằng ngươi điên thật. - Hắn nói xong rồi bỏ đi.
Trước mặt tôi xuất hiện ảo giác. Thời gian đối với tôi đã không còn quan trọng, lúc tôi tỉnh táo, lúc lại mơ hồ. Tôi không nhớ đến chuyện ăn uống, thi thoảng cảm thấy có người cho mình ăn, không ai cho ăn, tôi cũng không biết.
Khi tỉnh táo, tôi nghĩ rất nhiều. Giữa Nguyệt Phách và Vĩnh Dạ ca ca có lẽ không chỉ đơn giản là chuyện trúng cổ độc, hình như Vĩnh Dạ ca ca rất quan tâm tới Nguyệt Phách. Giữa họ có quan hệ gì? Tôi nghĩ mãi không hiểu.
Lúc mơ màng, tôi như được trở về An quốc Hầu phủ. Thái tử ca ca, Hựu ca ca, những bóng người lướt qua lướt lại trước mặt, chỉ là thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Hình như tôi nghe thấy tiếng Vĩnh Dạ ca ca gọi mình. Tôi chắc chắn lại đang rơi vào cơn mê sảng. Thực ra chàng không thích tôi, chàng chưa bao giờ đặt tôi trong lòng chàng.
Bất luận tôi bám lấy chàng thế nào, chàng cũng có cách để bỏ rơi tôi.
Trước mặt tôi phất phơ một vạt áo tím, người có thân thủ tuyệt đỉnh ấy là Vĩnh Dạ ca ca sao? Chàng không biết võ công mà, chắc chắn không phải là chàng. Tôi luyến tiếc nhắm mắt lại, cho dù không phải chàng, nhưng chàng giống hệt Vĩnh Dạ ca ca của tôi. Tư thế đánh nhau của chàng đẹp thật. Chàng ôm tôi, tôi nguyện cả đời dựa vào lòng chàng, cho dù là mơ cũng được.
- Tinh Hồn... - Tôi nghe thấy tiếng Nguyệt Phách, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo. Tôi nhìn rõ người trước mặt, chàng thực sự là Vĩnh Dạ ca ca, vì sao Nguyệt Phách lại gọi chàng là Tinh Hồn?
Nguyệt Phách, Tinh Hồn, sao hai cái tên này nghe thân thiết đến thế? Không thể tin Nguyệt Phách, tôi cố gắng gọi tên Vĩnh Dạ.
Chàng nghe thấy thật, chàng cúi đầu nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe. Chàng ôm tôi nhảy lên thạch đài, giao tôi cho một người khác rồi lại nhảy xuống.
Tôi lo lắng lắm nhưng không tài nào nói được một lời. Sao chàng lại đi mất rồi? Sao chàng lại bỏ mặc tôi? Ánh trăng rất sáng, trước mắt tôi gần như không nhìn thấy gì nữa, âm thanh đó ở cách tôi quá xa, quá xa.
Giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt tôi, trời mưa sao?
- Tường Vi, muội mở mắt ra đi! Ta là Vĩnh Dạ! Ta đưa muội về nhà!
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng lại không nỡ rời xa giấc mộng này. Vĩnh Dạ ca ca, đây là mơ hay huynh thực sự ở trước muội? Tôi không phân biệt nổi nữa.
- Được, ta đưa muội về nhà, về rồi ta sẽ cưới muội. Tường Vi, muội đừng ngủ, chúng ta lập tức về An quốc. Ta luôn rất thích muội, ta chưa bao giờ không thích muội, nghe thấy chưa? Tường Vi!
Quả nhiên là mơ, Vĩnh Dạ ca ca chắc chắn sẽ không biết nói những lời dễ nghe như vậy đâu. Cả đời này, người tốt với tôi nhất ngoại trừ cha mẹ và các ca ca thì chỉ có Thái tử điện hạ.
Tôi không thích chàng, nhưng chỉ cần Vĩnh Dạ ca ca tốt với tôi bằng nửa chàng là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi không muốn mở mắt, cho dù là mơ, thì những lời này cũng khiến tôi hạnh phúc.
- Ta sẽ tốt hơn hắn, ta sẽ đối với muội tốt hơn hắn! Tường Vi, ta đưa muội về nhà, về ta sẽ cưới muội, ta chỉ cưới mình muội thôi, ta sẽ cho muội làm hổ cái, muội nói gì ta cũng nghe!
Tôi phì cười, bất giác mở mắt ra.
Vĩnh Dạ ca ca không biến mất, chàng vẫn đẹp như thế. Gương mặt ấy từ khi sáu tuổi tôi đã thấy nó thật đẹp, lúc nào cũng không nỡ rời mắt đi.
Sức khỏe chàng không tốt, chàng nổi giận với tôi, chàng không đoái hoài gì tới tôi, tôi vẫn không thể không đi tìm chàng.
Người đang khóc lóc trước mặt tôi là chàng sao? Vĩnh Dạ ca ca vì tôi mà rơi lệ sao? Trong lúc điên cuồng vì vui mừng, bỗng dưng đầu óc tôi tỉnh táo hơn, tôi muốn bảo chàng đừng khóc, muốn hỏi chàng có phải thích tôi thật hay không, muốn nói với chàng Nguyệt Phách định hại chàng.
Tôi dùng toàn lực muốn nói, nhưng rốt cuộc lại phun máu đầy mặt chàng, cổ họng chỉ thốt ra được một tiếng.
Tôi muốn nói với chàng quá nhiều điều, cuối cùng lại chỉ thốt ra được tiếng “chiếu”. Chỉ có một tiếng, Vĩnh Dạ ca ca có hiểu không? Chàng nắm tay tôi luôn miệng nói chàng nhìn thấy rồi, chàng sẽ báo thù cho tôi.
Tôi muốn cười, bỗng dưng tôi thấy thật vui vẻ, cũng thật lưu luyến. Vì sao, khi tôi sắp chết rồi chàng mới nói rằng chàng vẫn luôn thích tôi?
- Tường Vi, đừng sợ... đừng sợ... muội sẽ không sao đâu... Ta sẽ đưa muội về nhà, chúng ta về An quốc! Ta cưới muội, ta sẽ ở bên muội, không bao giờ để muội một mình nữa...
Vĩnh Dạ ca ca chưa bao giờ hứa điều gì với tôi, nhưng những lời chàng đã nói, chắc chắn chàng sẽ làm được. Tôi nhìn vầng trăng sáng, chưa bao giờ vầng trăng trung thu lại khiến tôi thích tới nhường ấy.
Ánh mắt càng trở nên mơ hồ, tôi chỉ biết chàng ôm tôi, luôn ở bên tôi.
Lúc này, tôi còn không thấy hận Nguyệt Phách nữa, nếu không nhờ có hắn, làm sao tôi biết được tấm lòng của Vĩnh Dạ ca ca?
Tôi muốn nói nhưng chẳng còn sức lực, tôi muốn xoa gương mặt chàng cũng chẳng còn sức lực. Nhưng tôi biết, chàng chắc chắn sẽ không bị Nguyệt Phách hại nữa, chàng sẽ không như tôi, cứ như thế này mà chết đi.
Con người khi sắp ra đi thường nhớ rất nhiều thứ. Tôi rất nhớ nhà, nhớ cha mẹ, các ca ca, cả Thái tử điện hạ, nhưng tôi thực sự không về được nữa rồi.