Hàn Duyệt không biết nên nói cùng Đông Phương thế nào, cũng không nguyện ý lừa Đông Phương, Đông Phương hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Hàn Duyệt vẫn không động đậy.
Mắt Đông Phương dần tối sầm lại, không nói thêm gì, chỉ đặt Hàn Duyệt vào rổ, nói, “Mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi đi.”
Hàn Duyệt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói được là chỗ nào, mà thân thể vừa mệt vừa buồn ngủ, liền quyết định ngày mai nói sau, đến lúc đó hảo hảo lấy lòng Đông Phương là được rồi.
Nhưng hôm sau mãi đến lúc hắn ngủ, Đông Phương vẫn chưa về, Hàn Duyệt có chút thất vọng, hắn nghĩ có thể Đông Phương gần đây bề bộn nhiều việc, dù sao trong ký ức của hắn, Đông Phương chính là nhân lúc Nhâm Ngã Hành tẩu hỏa nhập ma, đoạt giáo chủ vị.
Chờ Hàn Duyệt tỉnh lại lần nữa, phòng trong vẫn không có thân ảnh Đông Phương, nhưng nước cùng thức ăn của hắn lại mới được đổi.
Hàn Duyệt không ăn uống, lười biếng nằm trong rổ, không nguyện ý động, cứ chăm chăm nhìn cánh cửa, hắn biết mấy thứ này nhất định là Đông Phương đổi cho hắn, dù sao Đông Phương vốn không thích hạ nhân đυ.ng vào đồ của mình.
Đông Phương trở lại trong phòng, trước tiên nhìn Hàn Duyệt trong rổ, quả nhiên lại đang ngủ, có chút mỏi mệt xoa xoa mũi, bắt lấy cái chăn nhỏ của Hàn Duyệt đắp lên cho hắn.
Y mấy ngày nay đi sớm về trễ thế này, một nửa là vì phải mượn sức giáo chúng, an bài thân tín của mình chuẩn bị đoạt vị, còn một phần nguyên nhân là muốn tạo chút áp lực cho Hàn Duyệt.
Tuy rằng Đông Phương không nói gì thêm, nhưng y vẫn cực kỳ để ý chuyện Hàn Duyệt có việc giấu y, quyết định chờ sau khi xong hết mọi chuyện, nhất định phải làm hắn nói rõ hết thảy.
Lại qua hai ngày, trì độn như Hàn Duyệt cũng biết Đông Phương không muốn gặp hắn, Hàn Duyệt thấy cô đơn, dù sao lúc trước Đông Phương trừ bỏ buổi sáng phải đi ra ngoài làm việc, bình thường buổi chiều buổi tối đều ở trong phòng, có khi cùng hắn trò chuyện, bồi hắn chơi một chút, mà ngay cả lúc tối Đông Phương đọc sách, họ cũng ở cùng nhau.
Hàn Duyệt tức giận lại ủy khuất, thấy Đông Phương bắt đầu chán ghét hắn, đối xử không tốt với hắn, đơn giản mà nói, Hàn Duyệt khó chịu. Mắt nhìn ra cánh cửa sổ không đóng, Hàn Duyệt quyết định bay ra ngoài tìm người chơi.
Vừa bay ra, Hàn Duyệt đã thấy có chỗ không bình thường, vì sao toàn bộ Nhật Nguyệt Thần giáo lại trống trải như vậy, không phải nói không có người, mà rõ ràng thiếu rất nhiều người.
Hàn Duyệt không ngốc, hắn kết nối chuyện mấy ngày nay Đông Phương bận rộn, lại thêm tin tức hắn nói cho Đông Phương, lập tức liền đoán ra chân tướng.
Đông Phương hôm nay đoạt vị, như vậy............ Hàn Duyệt bay thật nhanh đến tiểu viện của Nhâm Ngã Hành.
Chung quanh tiểu viện có không ít người, rõ ràng chia làm hai nhóm, một nhóm người đứng cản không cho người những người khác vào tiểu viện, một nhóm khác liều chết muốn vào, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết, Hàn Duyệt thậm chí nghĩ rằng mình nghe được tiếng đao kiếm đâm vào da thịt.
Hàn Duyệt bay lên cao, thấy Đồng Bách Hùng đang giao đấu với Hướng Vấn Thiên, Đồng Bách Hùng không phải đối thủ của Hướng Vấn Thiên, nhưng bên cạnh Đồng Bách Hùng có trợ thủ, cùng Đồng Bách Hùng phối hợp hoàn mỹ, thấy Đồng Bách Hùng bị vây hạ phong liền đánh lén Hướng Vấn Thiên, làm Hướng Vấn Thiên nhất thời cũng không thể thoát thân được.
Hàn Duyệt nhìn thấy mặt đất nhiễm đỏ, thật nhiều sinh mệnh cứ vậy mà biến mất, hắn thấy sợ hãi, lại càng thêm lo lắng cho an nguy của Đông Phương, cố gắng bay thật nhanh vào tiểu viện.
Đông Phương cùng Nhâm Ngã Hành đang đánh nhau trong viện, binh khí lúc trước sắp xếp chỉnh tề đều nằm ngổn ngang dưới đất, Nhâm Ngã Hành muốn đi ra ngoài, mỗi lần như vậy đều bị Đông Phương cản lại.
Hàn Duyệt đứng trên cây, nhìn ngoài viện rồi lại nhìn trong viện, bỗng nhiên thấy họ thật thú vị, lại nhớ tới một câu trong 《 vây thành 》lúc trước mình từng xem, cải biên một chút sẽ rất phù hợp với tình hình hiện tại, “Người ngoài viện muốn tiến vào trong viện, người trong viện muốn đi ra ngoài, ta đứng trên tường viện, nhìn hai phe cố gắng.”(Shal: ai mà nghe dc câu này chắc ngừng hết đánh nhau, quay qua mần thịt con chim này quá >