Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Trẫm muốn đánh người

Hạ triều, trẫm buồn bã ỉu xìu trở về, mẫu hậu cùng tiểu hoàng thúc không ai quan tâm trẫm, trẫm bị ngoại công làm tổn thương, cần trở về dưỡng dưỡng.

Lúc đi đến Ngự hoa viên, trẫm nhìn thấy có mấy

tiểu oa nhi đang ở bên trong chơi đùa náo nhiệt, trẫm lại nhớ mình

của ngày trước, khi đó, phụ hoàng bọn họ đều còn sống, không có ai ép trẫm đọc sách lên triều, ngoại công rất thương trẫm, cuộc sống thực sự rất vui vẻ thoải mái.

“Hoàng thượng, đó là Thập ngũ hoàng tử và

thập công chúa, còn có tiểu thế tử của Ngũ vương gia.” Tiểu Lục Tử nói: “Người có muốn đến xem không?”

Trẫm nghĩ nghĩ, bước tới.

Ba tiểu oa nhi đều tròn vo, cực kỳ dễ thương, trẫm sờ sờ đứa này lại bóp bóp đứa kia, tay vung lên: “Ở đây lạnh, không chơi ở đây nữa, đi theo trẫm đến Noãn các, ở đó có càng nhiều hoa đẹp.”

Nói xong, trẫm liền mang theo ba viên bánh trôi đầy thịt đi đến Noãn các, còn phân phó Tiểu Lục Tử nếu thấy mẫu hậu cùng hoàng thúc phải báo cho họ biết.

Noãn các đầy hoa tươi này là do tiểu hoàng thúc xây lúc trẫm 3 tuổi, trên nóc nhà lát

là mái ngói trong suốt, tiểu hoàng thúc nói thứ đó gọi là thủy tinh, trẫm sờ qua rồi, trơn trơn lạnh lạnh, vào mùa đông ở đây rất ấm áp. Sau trẫm mới biết, thứ thủy tinh này là do tiểu hoàng thúc làm ra, tiếp nữa, tiểu hoàng thúc lại làm ra gương, so với gương đồng trẫm dùng trước kia rõ ràng hơn nhiều.

Tiểu hoàng thúc lợi hại nhất!

Trẫm rất kiêu ngạo!

“Hiên nhi a, ngươi sao gầy như vậy? Không ăn thịt sao?” Trẫm vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn của thập ngũ hoàng đệ, cực kỳ đau lòng. Trước kia gương mặt nhỏ nhắn khả ái tròn tròn, hiện tại không còn mấy lượng thịt.

“Cửu hoàng huynh, mẫu phi nói lúc này không thể ăn thịt.”

Thanh âm của thập ngũ hoàng đệ nhuyễn manh, trẫm thích, nhưng tại sao lại không thể ăn thịt?

Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, bây giờ đang trong hiếu kỳ nên cấm ăn thịt.”

Trẫm sửng sốt, trẫm vẫn luôn ăn thịt mà.

“Người

long thể yếu đuối, Thái hậu nương nương sợ người

tổn thương thân thể, nên đã hạ lệnh để cho người

tiếp tục ăn thịt.” Giọng Tiểu Lục Tử càng lúc càng nhỏ, trẫm phải rất cố gắng mới nghe rõ ràng.

Trẫm nhìn ba oa nhi béo béo, hạ quyết định: “Về sau trẫm cũng không ăn thịt, hết hiếu kỳ lại ăn.”

Tiểu Lục Tử quỳ mạnh xuống, dọa trẫm nhảy dựng, “Ngươi làm gì vậy?”

“Hoàng thượng, nếu để Thái hậu biết người

không ăn thịt, nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Không sao, ” trẫm còn tưởng rằng hắn muốn nói chuyện gì ghê gớm lắm, “Chuyện này trẫm sẽ nói với mẫu hậu, Tiểu Lục Tử ngươi nhanh đứng lên, sai người lấy chút điểm tâm đến, Hiên nhi bọn họ chắc đang đói bụng.” Trẫm cũng đói bụng, nhưng trẫm không thể nói ra, rất mất ‘Long’ mặt.

Tiểu Lục Tử vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài, trẫm vô cùng vừa lòng gật gật đầu, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Lục Tử mặt nhăn thành bánh bao, trẫm liền vui vẻ.

“Cửu hoàng huynh, y phục của huynh thật đẹp.” Thập công chúa đung đưa bím tóc sờ tiểu long bào của trẫm, khóe miệng chảy vài giọt nước miếng.

Trẫm cầm khăn thêu tiểu Long lau cho nàng, vui rạo rực nói: “Trẫm cũng cảm thấy rất đẹp, nhưng ngươi không thể mặc, chờ trẫm trở về nói với tiểu hoàng thúc, để y sai người làm y phục mới cho các ngươi.”

“Cửu hoàng huynh, huynh thật tốt.”

Trẫm cảm thấy Doanh nhi muội muội cười rộ lên cực kì dễ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như một đóa hồng nhỏ xinh đẹp.

“Cửu hoàng thúc, ta muốn bông hoa kia.” Tiểu hoàng chất kéo kéo tiểu long bào của trẫm, chỉ vào một đóa hoa màu lam.

Trẫm cũng không biết đây là hoa gì, nhưng hoa rất đẹp, nếu tiểu hoàng chất thích, vậy trẫm sẽ

hái cho nó.

Trẫm không cho người hỗ trợ, bản thân kiễng chân tự hái hoa cho tiểu hoàng chất, lúc sắp chạm

đến bông hoa, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, trẫm hoảng sợ, không đứng vững, té ngã.

“Hoàng thượng —— “

“Cửu hoàng huynh —— “

“Cửu hoàng thúc —— “

Bên người trẫm đột nhiên có rất nhiều người vây quanh, khiến trẫm vô cùng buồn bực, đây là muốn nghẹn chết trẫm sao.

Tiểu Lục Tử chen lại, đỡ trẫm đứng dậy, trẫm nhìn chung quanh thái giám cung nữ quỳ đầy đất, khoát tay để bọn họ đứng lên, có phải việc gì lớn đâu, không phải chỉ là té một cái thôi sao, trước kia không phải trẫm chưa từng té qua.

“A a a a a —— ai cho ngươi hái Lam Sắc Yêu Cơ của ta?”

Trẫm nhìn người một thân xiêm y hồng nhạt trước mắt, nghĩ nửa ngày cũng không thể nhớ ra nàng là ai.

“Hoàng Thượng, đây là An Văn quận chúa nhà tiền Thái tử.” Tiểu Lục Tử nói.

Trẫm nhớ rồi, đây là đại quận chúa luôn nói líu ríu không ngừng còn vô cùng kiêu ngạo thích bắt nạt người khác nhà Thái tử ca—— hoàng chất nữ trẫm ghét nhất!

Trẫm liếc Tiểu Lục Tử một cái, Tiểu Lục Tử hiểu ý, bày vẻ mặt khiển trách: “Làm càn, trước mặt hoàng thượng lại dám lớn tiếng ồn ào?”

Làm tốt lắm, Tiểu Lục Tử, trở về trẫm sẽ thưởng ngươi một thỏi kim nguyên bảo(vàng).

Tuy rằng trẫm chưa từng nổi giận, nhưng trẫm cũng rất sĩ diện, trẫm hiện tại là Hoàng Thượng, ai dám không nghe?

“Hiện tại đang trong quốc tang, ai chuẩn cho ngươi mặc xiêm y hồng nhạt?” Trẫm học Tiểu Lục Tử nghiêm mặt, hai tay chắp sau người, ưỡn ngực ngẩng đầu, cực kỳ khí thế.

“Ta cứ muốn mặc đấy!”

“Vô liêm sỉ, người tới, vả miệng.” Trẫm không ưa dáng vẻ này của nàng, mắt đặt lêи đỉиɦ đầu, lỗ mũi hếch lên trời.

Vài tiểu thái giám áp nàng xuống đấy, bốp bốp bốp vả miệng.

Trẫm trong lòng thoải mái, cho ngươi quăng ngã bảo bối của trẫm, cho ngươi đánh chết sủng vật của trẫm, cho ngươi bắt nạt tiểu hoàng chất bọn họ. Trước kia trẫm nể mặt thái tử ca ca không thèm để ý, hiện tại trẫm không tin không đánh chết được ngươi!

“Cửu hoàng huynh, đừng đánh nữa, ” Thập ngũ hoàng đệ kéo xiêm y của trẫm, “Nếu đánh nữa, đại hoàng tẩu biết được thì phải làm sao? Nàng sẽ khóc lóc đi tìm mẫu hậu gây phiền toái.”

Trẫm không quan tâm, dù sao cũng đã đánh rồi, phải khiến nàng nhớ thật lâu.

“Hiên nhi, ngươi nhớ kỹ, trẫm hiện tại là Hoàng thượng, trẫm là lớn nhất, về sau nếu nàng lại dám khi dễ ngươi ngươi cứ nói cho trẫm biết, trẫm sẽ giúp ngươi trừng trị nàng.” Trẫm lôi ba tiểu bàn tử đến bên người, để thái giám đánh thêm mấy cái, mới ra hiệu cho Tiểu Lục Tử.

“Ngừng.”

Trẫm nhìn An Văn quận chúa bị đánh thành đầu heo, trong lòng vô cùng sảng khoái, “An Văn, ngươi nhớ kỹ cho trẫm, ngươi chỉ là quận chúa, trẫm là Hoàng đế, Hiên nhi, Doanh nhi là hoàng tử công chúa, tiểu hoàng chất là thế tử, đều là những người ngươi không thể đắc tội, về nếu dám ở trước mặt trẫm kiêu ngạo, trẫm sẽ

tước phong hào của ngươi.”

“Hu hu hu…”

Trẫm nhìn nàng không có hình tượng khóc lên, hừ một tiếng, “Tiểu Lục Tử, truyền khẩu dụ của trẫm, An Văn quận chúa không tuân thủ hiếu đạo, ngự tiền thất nghi, phạt nàng đi Phật đường bế môn tư quá ba tháng.”

Tiểu Lục Tử đáp một tiếng, để cho hai cung nữ đi theo An Văn công chúa trở về truyền lời.

“Cửu hoàng huynh, huynh thật uy phong!”

Trẫm nhìn ba tiểu bàn tử mắt to tỏa sáng, vô cùng kiêu ngạo và tự hào.

Trẫm uy phong như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!

Tất cả mọi tức giận lúc lâm triều đã được xả hết, trẫm cảm thấy thân thể thư sướиɠ, tâm tình khoái trá, “Về sau Lam Yêu Cơ gì gì đó đều là của tiểu hoàng chất, trừ bỏ hắn ai cũng không được phép đυ.ng đến, đã rõ cả chưa?”

“Vâng.”

“Cám ơn cửu hoàng thúc.”

Tiểu hoàng chất cười thực đáng yêu, trẫm thực muốn niết mặt nó.

Trẫm cười tủm tỉm dẫn ba nhóc béo đi ăn điểm tâm, bận việc cả một buổi sáng, trẫm đói bụng rồi.

Vừa rời khỏi Noãn các, trẫm nhìn thấy tiểu hoàng thúc, trẫm sửng sốt một chút, nghe tiểu hoàng thúc nói: “Lúc nãy Hoàng thượng cũng thật uy phong ha.”